- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
- Chương 138
Tác giả: Đản Quyền
Chương 138
Dám cùng cậu bé đánh nhau?
Quả thực là không biết lượng sức!
KhiMộcMặc Hi nhìn những đứa trẻ khác lui sang một bên sợ hãi, cậu bé cười chế nhạo, giơ tay ra hiệu phía sau lưng: “Qua đây?”
Diệp Minh Thành: ”…”
Một lúc lâu sau, cậu bé đeo một chiếc khẩu trang nhỏ từ phía sau bồn hoa và bước ra một cách cứng rẳn.
“Vừa rồi thằng đấy bắt nạt anh như thế nào?”
“Có phải là cái tay này không? Nó nhéo anh, còn thường cướp đồ chơi của anh có đúng không? Đánh nó! Đánh nó cho đến khi nó nhớ kỹ anh mới thôi?”
Ôn Mặc Hi hung hăng trừng mắt nhìn thắng bé mập lùn bị mình đánh ngã trên mặt đất, cậu bé đã dạy cho người anh này của mình rằng nếu bị ai ức hiếp thì mình phải đánh trả lại ngay, đánh đến khi đau, thì mãi mãi ghi nhớ đến mình!
Chà, tất cả những điều này đều là do mẹ dạy!
Diệp Minh Thành ngây người một hồi.
Bởi vì ba đã không dạy cậu bé một cách dã man như vậy, hầu hết những gì ba dạy cho cậu bé là cách giải quyết mọi vấn đề mà không cần đố máu, ba nói, đó mới là khả năng thực sự.
Tuy nhiên, cậu bé cũng có chút phấn khích vì chưa đánh ai bao giờ.
Vì vậy, cậu chủ nhỏ Diệp Minh Thành cuối cùng cũng duỗi ra một nắm đấm nhỏ, sau đó, trước sự xúi giục của người em này, đã cho.
thẳng bé mập lùn này một cú đấm mạnh mẽ!
Mộc Vân cuối cùng cũng tìm được một nơi, đó là một nhà hàng Nhật Bản rất ngon, cô quyết định đưa con đến đó sau giờ học.
Tuy nhiên, vừa đặt địa điểm, cô đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen lao tới trước cổng trường mẫu giáo, chiếc xe đến nơi rồi dừng lại một cách vội vã, những người bên trong cũng nhanh chóng tiến vào trường mẫu giáo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Bọn họ làm sao có thể đến trường mẫu giáo vào thời gian này vậy?
Mộc Vân nhìn thấy cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì trong lòng.
cũng lo lắng cho đứa nhỏ, càng muốn vào bên trong xem sao, liền xuống xe đi qua bên đó”.
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, vừa nãy tại sao có người có thể vào trong đó vậy?”
“Tại sao họ lại đi vào á? Bởi vì có một đứa trẻ đang đánh nhau bên trong. Con họ bị đánh gãy mũi và gấy tay. Cô nói xem có thể vào trong được không?”
Trời ơi!
Bây giờ còn có bắt nạt ở ngay cả các trường mẫu giáo nữa? Còn đem cả mũi đánh gãy cả tay cũng đánh gãy, điều này quá đáng sợ ý chứ, còn Minh Thành của cô thì sao? Cậu bé không sao chứ?
Khuôn mặt của Mộc Vân tái mét khi nghĩ đến con trai mình vẫn còn ở bên trong, cô lập tức cầu xin: “Vậy tôi cũng có thể vào xem một chút được không? Con nhà tôi cũng đang ở bên trong. Nó là Diệp Minh Thành ở lớp hai”