- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
- Chương 84
Tác giả: Đản Quyền
Chương 84
“Dạy cô ấy?”
“Vâng, sau khi ăn xong chú dạy đi nha, chú đừng lo, cháu sẽ chăm sóc em gái.”
Cậu bé này rất thông minh, sau khi biết ba thích người phụ nữ thối tha kia, cậu bé cũng bắt đầu xúi giục mẹ tìm bạn trai.
Hừ! Mẹ tôi không có ai yêu sao? Đang có rất nhiều người đang tranh giành đây này.
Lời nói này của con trai khiến cả người Mộc Vân đều cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cuối cùng thì cô vẫn đồng ý ra ngoài cùng anh chàng bạn thân vào tối hôm nay. Lý do là anh ta nói anh ta có một vài quyển sách có liên quan đến vấn đề này.
Sau đó thì Mộc Vân đồng ý đi cùng anh ta.
Thực sự là cô vô cùng nhớ đứa con trai bé bỏng của cô.
Tối ngày hôm đó Mộc Vân không hề đến chỗ Vịnh nước Cạn.
Lâm Tử Khang không biết cậu chủ nhỏ ở trên tầng đang cảm thấy thế nào, chứ còn từ trên người của người đàn ông đang ngồi ở trong phòng khách kia thì anh ta đã cảm nhận được một luồng khí vô cùng lạnh lẽo đang lan ra cả căn phòng.
“Thế nào rồi? Vẫn không tìm được người à?”
“Không tìm được, chúng tôi đã tới nhà mợ của cô ta hai lần rồi nhưng đều không tìm được người, hơn nữa chúng tôi cũng đã ngồi ở đó đợi rất lâu nhưng vẫn không hề thấy cô ta đi ra. Trợ lý Lâm này, có khả năng cô ta không trở về đó không?”
Trước mặt Lâm Tử Khang, mấy người vệ sĩ lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, sau đó báo cáo với anh ta về mọi chuyện tối hôm qua.
Đúng là không thể loại bỏ khả năng này. Bởi vì vào chiều ngày hôm qua, hai người này đã cãi nhau một trận, trong cơn tức giận đến đỉnh điểm thì Mộc Vân đã xô ngã cả dì Trần.
Haiz!
Lâm Tử Khang cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Mắt thấy thời gian đã rất muộn rồi thế nhưng Diệp Hạc Niên ngồi ở trong phòng khách vẫn chẳng hề buồn ngủ chút nào, ngược lại dường như anh càng tỉnh táo hơn, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người vậy. Lâm Tử Khang thấy vậy thì quyết định để bản thân anh ta tự đi tìm người xem sao.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta lại đột nhiên vang lên.
“Alo!”
“Trợ lý Lâm, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy côMộcrồi! Cô ta vừa đi ra từ khu vực nội thành, bây giờ đang ngồi trên một con xe BMW X5 đi đến Vân Đoan Nhất Phẩm”
“Anh nói cái gì? Vân Đoan Nhất Phẩm sao?”
Lâm Tử Khang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm rồi hay không?
Vân Đoan Nhất Phẩm?
Vân Đoan Nhất Phẩm mà anh ta vừa nói có phải là cái Vân Đoan Nhất Phẩm ở đối diện tập đoàn Diệp thị của bọn họ không? Chính là cái công ty điện tử công nghệ cao phát triển rất mạnh trong mấy năm gần đây khiến cho tập đoàn Diệp thị cũng phải chú ý đấy hả?
Cô bị làm sao thế? Đi đến công ty đó để làm gì vậy?
“Anh có nhìn nhầm không vậy? Không có chuyện gì thì cô ta chạy đến đó làm gì chứ?”