- Trang chủ
- Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
- Chương 40
Tác giả: Đản Quyền
Chương 40
Diệp Minh Thành lúc đầu cũng không tin cho lắm.
Nhưng cậu cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, nhìn thấy Mộc Vân ngồi xổm xuống lột miếng giấy thiếc, cậu bé tò mò và nghiêm túc nhìn về phía cô.
“Minh Thành, cháu đã từng dùng tấm giấy thiếc này chưa?”
Không ai trả lời, mặc dù Diệp Minh Thành đứng ở bên cạnh cô, nhưng bởi vì tính tình quái gở nên cậu không muốn nói chuyện với cô.
Mộc Vân thấy vậy cũng không ép buộc cậu bé, kiên nhãn lấy giấy gói thuốc trước mặt ra, đặ ồ 2o mình bư bư, ngay sau đó, cô đã lột được một mảnh “Minh Thành, cháu nhìi Diệp Minh Thành: “…..
Mặc dù cậu bé vẫn không nói gì nhưng từ đôi mắt kia, cô vẫn nhận biết được tâm trạng của cậu bé có chút thay đổi.
Như vậy, có phải con trai cô bị Cố Cẩn Mai dẫn rồi không?
Trong lòng Mộc Vân thoáng mừng rỡ, cô nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, lấy một hộp thuốc đưa tới tay của cậu bé.
“Lại đây, cháu cũng thử làm xem nào, chúng ta cần rất nhiều giấy bạc đó, cháu giúp dì nha, hai chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn, được không?” Mua thành công Diệp Minh Thành cuối cùng cũng gật đầu, hai cánh tay trắng nõn mũm mĩm cầm lấy hộp thuốc giấy, rồi cũng ngồi xổm xuống làm theo.
Tuyệt vời!
Mộc Vân mừng như điên.
Cô lén liếc mắt nhìn sang, từ góc nhìn của cô, hàng lông mày của cậu bé rũ xuống, còn hai hàng lông mi dày như lông vũ, đường cong trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như một con búp bê sứ, giống hệt với Mặc Hi nhà cô.
Hơn nữa, cô cũng thấy khi cậu bé tập trung làm gì đó, nhìn cậu nhu hòa hơn nhiều.
Minh Thành, con yên tâm, mommy nhất định sẽ đền bù sai lầm của mình cho đến khi con sẵn lòng tha thứ cho mommy mới thôi.
Ước chừng mười phút qua đi, cuối cùng, hai mẹ con cũng dán xong máy bay không người lái.
“Minh Thành, được rồi, cháu mau thử xem nó có thể bay cao hơn không?” “Dạ…” Lần này, Diệp Minh Thành điều khiển máy bay không người lái một lần nữa, không ngờ nó bay cao hơn mấy chục mét so với mặt nước biển.
“Cháu mau nhìn xem, dì có nói xạo cháu đâu? Dùng giấy thiếc sẽ giúp nó bay cao hơn đấy” Mộc Vân hưng phấn vỗ tay.
Diệp Minh Thành cũng rất hài lòng, tuy cậu im lặng không lên tiếng nhưng khóe miệng của cậu xuất hiện một đường cong nhẹ khó phát hiện.
Khi Diệp Sâm phát hiện ra con trai mình mất tích liền tìm đến nơi này, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Đứa con trai ít nói ít cười, không biết nguyên nhân tại sao, lúc này lại để lộ ra nụ cười hiếm gặp, mà điều khiến anh căm hận chính là người phụ nữ hứa với anh giả chết lại đang võ tay hân hoan nhảy nhót đứng bên cạnh thằng bé, như thể dung nhập vào thế giới của đứa nhỏ này vậy.
Mộc Vân!!
Anh bỗng nhiên cảm thấy giận dữ, lửa giận lan tràn từ sâu trong cơ thể, khuôn mặt tuấn tú trở nên hung ác nham hiểm!
“Hai người đang làm gì vậy? Mộc Vân, ai cho cô gặp thăng bé? Cô thật to gan! Những lời cô nói đều như gió thoảng thôi sao?” Anh gắn từng chữ một nói.
Sắc mặt Mộc Vân lập tức tái nhợt, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, niềm vui và hy vọng của cô như bị dập tắt, lạnh thấu xương.