- Trang chủ
- Có Một Không Hai
- Chương 1: Thời gian là độc dược tốt nhất (1)
Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ
“Ung thư xương.” Yên Ngọc cầm sổ khám bệnh của tôi trong tay, vẻ mặt phía sau mắt kính không chút dao động, giọng nói vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn có bốn tháng.” Thời điềm anh rõ ràng nói ra một chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng.
Y thuật của Yên Ngọc rất xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có chuyện chẩn sai. Ngay cả việc dự đoán thời gian tử vong cũng luôn chính xác có thể so với nhật ký tử thần. Huống chi lần này anh cẩn thận kiểm tra hai lần, từ đầu tới cuối không hề nhờ bác sĩ khác, tự mình xử lý toàn bộ công việc.
Cả phòng khám lâm vào yên tĩnh chưa từng có. Một lúc sau, anh hỏi: “Em sợ không?” Tôi ngay cả hơi sức để ngồi thẳng lưng cũng không có. Hít thở sâu một lần, lắc đầu một cái, lại khẽ gật gật đầu.
Ngón tay Yên Ngọc chỉ lên trên mặt bàn, trầm mặc một hồi, nói: “Em định khi nào mới nói cho Cố Diễn Chi biết?” Tôi trầm mặc còn lâu hơn anh. Phải một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Em muốn suy nghĩ thêm đã.” Hiển nhiên đáp án của tôi khiến anh không hài lòng. Vậy mà anh lại không nói gì nữa, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám.
Cây hoa đào trước mặt phòng khám đã đến thời điểm héo tàn, một ít rơi vào trong bùn, một ít lại rơi trên các bậc thang. Cả khoảng đất nhuốm sắc hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng đề nghị tôi nên sớm đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa.
Anh vừa nói xong những lời này, di động của tôi liền vang lên.
Yên Ngọc liếc nhìn tên của người gọi tới trên màn hình, ánh mắt anh nhìn tôi nhất thời trở nên phức tạp.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại.
Đầu bên kia truyền về tiếng lật giấy sột soạt, rất nhanh một giọng nam trầm dễ nghe không nhanh không chậm truyền tới: “Oản Oản?”
Tôi gắt gao cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ ào ào rơi xuống.
Đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bỗng dưng phát hiện dưới tàng cây hải đường trong sân, xuất hiện một chiếc xích đu. Lúc vừa nghe quan gia nói là Diễn Chi đặc biệt gọi thợ mộc tới vừa làm xong, cô liền lập tức lấy điện thoại gọi cho anh. Lúc đó đầu kia của điện thoại cũng như bây giờ, đều là tiếng lật giấy sột soạt, giọng nói hời hợt không nhanh không chậm: “Hửm? Nghe quản gia nói, gần đây hình như có người rất thích phơi nắng.”
Trên một tờ tạp chí đã từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi, nói cổ tay anh cứng rắn, là người nhìn xa trông rộng, có năng lực quyết đoán trời sinh. Nhưng rõ ràng trong mắt tôi dáng vẻ của anh luôn có chút thờ ơ. Dường như đối với chuyện gì anh cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoáng có hứng thú, còn rất thích hành động xấu xa để trêu đùa người ta.
Rồi lại luôn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách thỏa đáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trong lúc đó anh đã sớm bình tĩnh mà chu đáo đặt mua rồi. Trong ấn tượng dường như chỉ cần có Cố Diễn Chi ở đây, cũng đủ để chống đỡ cả thế giới.
Một người như vậy, tôi đã thích mười một năm. Đã từng hết sức chuyên chú suy nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho anh. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tại thời điểm vừa mới gả cho anh được hai năm, tôi sẽ phải rời xa anh một thời gian dài dằng dặc như vậy.
Tôi suýt chút nữa đã khóc lớn ra tiếng, lại cố gắng đè nén run rẩy trong giọng nói, nắm thật chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.”
Ở bên kia điện thoại Cố Diễn Chi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tôi nghĩ tôi có thể đoán được từng động tác nhỏ của anh ngay giờ phút này. Nhất định là sẽ đặt cây bút trong tay xuống, một tay chống trán, mặt mày giãn ra, phảng phất có chút ý vị dịu dàng, mặt mũi mang theo nụ cười có chút yếu ớt.
Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng đến tiếp theo anh sẽ nói gì. Khẳng định trong giọng nói sẽ vừa mang theo vui vẻ, vửa có vẻ cười nhạo nhàn nhạt, chưa chắc anh sẽ lặp lại những lời tôi giận dỗi với anh ba ngày trước khi tôi rời thành phố T, nhưng nhất định sẽ khiến tôi tự nhớ tới. Rõ ràng lớn hơn tôi mười tuổi, rõ ràng mọi người đều nói anh cơ trí trầm ổn, nhưng rõ ràng anh vốn là người thích khi dễ người khác mà.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh nói.
“Anh cho người đặt vé máy bay tối nay, trở về được không?”
“...”
“Không muốn trở lại?” Anh vừa cười vừa nói.
“Vậy anh bay qua đấy nhé?”
“...”
“Oản Oản?”
“... Anh không cần tới đây.” Nước mắt không biết lại rơi xuống từ lúc nào, lấy hết sức bình tĩnh, tôi lặp lại lần nữa, “Không cho phép anh tới đây. Ba ngày nữa em về, em mới không phải là chú chó nhỏ đâu.”
Cúp điện thoại. Yên tĩnh một lát. Yên ngọc nâng cặp kính lên, nhàn nhạt mở miệng: “Đã tới nước này, rốt cục khi nào em mới nói cho Cố Diễn Chi biết đây?”
Tôi nhất thời không trả lời. Một lát sau, nước mắt dần khô hết, ngẩng đầu lên: “Anh Yên Ngọc, giúp em một việc được không?”
Yên Ngọc nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính không biến sắc: “Em muốn anh giúp cái gì?”
Tôi mím môi thật chặt, giọng nói như gió thổi: “Anh có nhớ có một lần, bác trai từng nói phải kiềm chế tình cảm trong lòng không?”
*******************************
Nếu lấy năm gặp Cố Diễn Chi để phân chia, đến nay tôi đã 22 tuổi vừa vặn có thể chia thành hai nửa đối xứng.
Trong mười một năm trước khi gặp Cố Diễn Chi, tôi đều sống tại một ngôi làng nhỏ sâu trong núi ở phía tây Trung Quốc. Trong mười năm đầu cuộc sống của tôi không có gì thay đổi. Dĩ nhiên, nếu nghiêm túc mà nói, không thể phủ nhận trong mười năm nay thân thể tôi đã có sự trưởng thành, tôi không dùng thìa nữa mà dần dần học được cách dùng đũa ăn cơm, tôi bắt đầu đeo cặp sách đi bộ hai giờ lên trấn đi học tiểu học mỗi ngày, rồi đi theo mẹ vào núi học đào thảo dược vào đầu xuân và cuối mùa thu.
Nhưng những thứ đó so với việc động đất xảy ra năm tôi mười tuổi, có vẻ như quá tầm thường không có gì lạ. Thậm chí trong mười năm đó việc đất đá trôi ngày càng nhiều cũng không có gì đáng kể cả.
Năm ấy đúng vào thời điểm cuối xuân, bên ngoài mặt trời nắng ấm. Tôi đang ngồi học trong trường tiểu học trên trấn, tai nửa đóng nửa mở, không yên lòng mà ngồi nghe bạn cùng bàn, Yến Yến đứng lên đọc bài. Thật ra tôi khá buồn ngủ, nhưng thầy dạy văn duy nhất của trường kiêm thầy giáo số học kiêm thầy giáo tiếng anh gà mờ kiêm hiệu trưởng cha của tôi, có một tật xấu rất bất đắc dĩ, đó chính là rất khoan dung với các học sinh khác, nhưng lại luôn cực kỳ nghiêm nghị đối với tôi. Điều này khiến cho tôi cho dù có buồn ngủ đến ngã sấp ngã ngửa, hơn nữa cho dù cả bàn trước bàn sau đã ngủ say sưa,dienđannnleqdon tôi cũng không dám chân chính nằm úp sấp trên bàn để ngủ.
Thời điểm Yến Yến đọc được một nửa bài văn gồm sáu đoạn, đột nhiên tôi cảm thấy đầu như có hòn đá ở trong sau đó bị lay động khiến choáng váng đầu óc.
Chờ tôi ngẩng đầu lên, mới cảm thấy chóng mặt đến mức không thể nhìn rõ trần nhà. Có một ít mảng tường từ trần nhà rơi xuống, thầy giáo trên bục giảng, hay chính là cha tôi khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ không rõ, chỉ nghe thấy đột nhiên ông ấy ngừng bài đọc lại, giọng nói có chút nóng nảy: “Động đất, mọi người mau tỉnh lại! Nhanh chạy rồi ngoài đi! Chạy đến sân bãi nào đấy! Đừng hoảng! Từng bước từng bước xếp thành hàng chạy ra đi! Nhanh lên!”
Thời điểm khi biết được có động đất kia, giống như lúc tôi hoài nghi mình bị ung thư xương, vô cùng mờ mịt. Cho nên tôi rất cảm ơn cô bạn ngồi cùng bàn phản ứng nhanh nhẹn mà còn có tấm lòng tốt bụng của tôi. Thời điểm tôi còn chưa định hình rõ ràng được tình huống, cô ấy đã túm tay áo tôi kéo tôi chạy như bay ra khỏi phòng học.
Lớp học này gồm hai mươi mấy đứa trẻ, tôi và Yến Yến là trường hợp ngoại lệ. Trường tiểu học này chỉ có mình cha tôi là thầy giáo, ông ấy đã dạy học ở nơi này hơn mười năm, ở tại nơi này lấy vợ sinh con, còn kiêm chức thầy thuốc ở trấn trên, thời gian dạy học rất có hạn, ở lớp học số tuổi của đứa bé lớn nhất hơn đứa bé nhỏ nhất có thể lên đến năm tuổi. Vì vậy, thời điểm xảy ra động đất đã có mấy đứa bé cơ trí chạy vọt ra ngoài, nhưng càng nhiểu hơn là những đứa trẻ nhỏ tuổi bắt đầu kinh hoàng ôm đầu tán loạn trong căn phòng chỉ chực sụp đổ.
Tôi mù mịt đứng ở một bên góc cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dạng bọn họ chật vật ngu dốt chạy loạn. Sau đó có một đứa bị cha tôi níu lấy cổ áo, từ cửa ném ra ngoài. Cha đem từng đứa từng đứa đưa ra bên ngoài, đến cuối cùng chỉ còn một đứa bé núp ở dưới gầm bàn không chịu ra, thời điểm ông chạy đến bên đứa bé, phòng học đã yếu ớt không chịu nổi nữa bắt đầu kịch liệt lay động.
Đột nhiên tôi sinh ra một dự cảm xấu, cuống cuồng muốn xông vào bên trong, liền bị cha rống to một tiếng bắt ta dừng chân: “Dẫn mọi người đi đến bãi tập!”
Đây là câu nói cuối cùng ông nói với tôi. Trong ngực ông vẫn đang ôm đứa bé cuối cùng, thời điểm ông đứng dậy đang muốn xông ra bên ngoài, phòng học rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, ầm ầm đổ xuống.