- Trang chủ
- Có Đấy Không, Ly Hôn Đê
- Chương 11
Tác giả: Vương Tam Cửu
Triệu Cầm Lan không chỉ có cuộc sống đẹp như mơ mà giọng nói cũng dịu êm đến độ không đoán được tuổi tác, từng câu từng chữ bà nói ra đều khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Duy chỉ có mình Hứa Ý nhận ra điểm khác lạ trong câu nói kia, nhưng cô lại không biết nên tiếp lời thế nào.
Cô với bà Triệu đây mới chỉ gặp mặt lần đầu, sao đối phương lại bảo cô đừng ngại, cứ như cô với bà vô cùng thân thiết vậy.
Mà tên thanh niên bị vệ sĩ của bà Triệu khống chế dù có không phục cũng chẳng dám hó hé gì, mặc dù vệ sĩ đương mặc tây trang nhưng cũng có thể nhận ra cơ thể cường tráng của anh ta, động tác nhanh nhẹn dứt khoát vừa rồi không phải thứ mà bọn họ có thể bì được.
Chuyện lần này không nhỏ, đám thanh niên kia vốn nổi danh là thích gây chuyện, sau khi bảo vệ đến đây thì quản lý của club cũng nối gót đi đến.
Quản lý không phải người chứng kiến nên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đôi mắt tin hin của ông ta vừa trông thấy Triệu Cầm Lan thì đã cười đến độ híp thành sợi chỉ, người còn chưa thấy đâu đã nghe tiếng xin lỗi đến trước, thái độ khiêm tốn vô cùng.
Thế nên có thể hiểu thân phận của bà Triệu đây không hề tầm thường.
Hứa Ý thì không rõ nhưng Hứa Ánh Hoạ thích hóng hớt lại biết được đôi điều, cô bèn ghé vào tai chị gái, nói nhỏ:
“Không hổ là người phụ nữ truyền kỳ ba lần gả cho ông lớn, đi đến đâu cũng có người quỳ – liếm.”
“Em đừng nói bậy.”
Hứa Ý nhíu mày, cô khẽ vỗ lên lưng Hứa Ánh Hoạ:
“Người ta vừa giúp chúng ta đấy.”
Tự biết mình ăn nói thiếu lễ độ, Hứa Ánh Hoạ bèn đánh trống lảng, cô vờ thần bí hỏi:
“Chị có biết vì sao tiệc nhận người thân lần trước của bà Triệu lại kết thúc không vui không?”
Tiệc còn chưa tàn Hứa Ý đã rời đi trước, sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không rõ nữa.
Hứa Ánh Hoạ càng đè giọng nói nhỏ:
“Con gái nuôi của bà Triệu đột nhiên rời đi, làm loạn tiệc nhận thân.”
“Sao phải làm loạn?”
“Nếu thiên kim thật mà về thì con gái nuôi như cô ta sẽ mất hết tình thương, đến sau này cũng không được chia tài sản, đương nhiên cô ta phải làm loạn lên rồi.”
Chẳng cần biết chuyện nhà người khác là thật hay giả, Hứa Ý cũng không tiện đánh giá, nên cũng không đáp lại em gái.
Quản lý club nịnh bợ bà Triệu một phen rồi lại ton hót nịnh nọt với mấy người Hứa Ý.
Để tỏ lòng xin lỗi khi để các cô phải chịu kinh hãi, ông ta bèn miễn phí tiền ca hát trà nước tối nay của các cô.
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
“Con gái đến những chỗ như này thì nhất định phải cẩn thận.”
Triệu Cầm Lan giúp các cô xong cũng không rời đi luôn mà đi đến trước mặt Hứa Ý, bà nhẹ giọng nhắc nhở:
“Con đừng hành động theo cảm tính, phải tự bảo vệ mình trước đã.”
An ninh trật tự ở đây cũng không kém, cả tháng cũng chẳng xảy ra sự cố gì, nếu vừa rồi các cô chỉ kéo dài thời gian, không ầm ĩ đánh nhau có lẽ sẽ không quá nguy hiểm.
“Cháu biết rồi ạ.”
Thái độ của Hứa Ý đầy chân thành, tỏ ý cảm ơn:
“Thực sự cảm ơn phu nhân đã giúp đỡ.”
Ánh mắt của Triệu Cầm Lan vẫn dừng trên người cô, bà muốn nói lại thôi, đôi mắt ôn nhu mỹ lệ chất chứa thâm ý khó mà nói thành lời.
Cô cảm thấy mình và bà Triệu như bèo nước gặp nhau, may mắn gặp được một lần thế nên nói cảm ơn xong thì không định quấy rầy người ta nữa, cô với Hứa Ánh Hoạ chuẩn bị rời đi thì Hứa Ngạn Chi khoan thai bước đến từ phía thang máy.
Hắn vẫy tay với hai chị em rồi nhã nhặn chào hỏi với Triệu Cầm Lan.
Thấy dáng vẻ thân quen của bọn họ khiến trong lòng Hứa Ý dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Hai người họ quen nhau, hơn nữa quan hệ còn rất tốt.
Với vòng xã giao của Triệu Cầm Lan thì có quen biết với Hứa Ngạn Chi cũng là điều dễ hiểu, nhưng cách hai người nói chuyện lại rất thân thuộc.
Rất nhanh, ánh mắt Hứa Ngạn Chi đã đánh sang bên này, khoé miệng người đàn ông hơi cong lên như đang cười, nhưng lại khiến người ta thấy có phần nghiêm túc, hắn hỏi Triệu Cầm Lan:
“Chị đã nói với con bé chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nói đi, con bé cũng không phải trẻ con, còn gả cho người ta rồi.”
Triệu Cầm Lan cười bất đắc dĩ.
Không phải bà khó nói mà là không biết nên nói từ đâu.
Nên nói thế nào đây?
Nói rằng lúc trước bà vứt bỏ con gái, bây giờ bà hối hận rồi sao?
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
Nỗi hổ thẹn giấu diếm trong đáy lòng đã khó chịu tột cùng, huống hồ phải nói thành lời.
Thấy Triệu Cầm Lan không tiện lên tiếng, Hứa Ngạn Chi bèn xung phong làm người trung gian, hắn nhẹ giọng gọi tên Hứa Ý:
“Tiểu Ý, qua đây đi.”
Hứa Ý không căng thẳng nhưng Hứa Ánh Hoạ lại căng thẳng cả lên, cô không khỏi nắm lấy tay Hứa Ý, trái tim nhộn nhạo không thôi.
Ánh mắt Hứa Ngạn Chi tràn ngập ôn hoà, lời ít ý nhiều:
“Cháu có biết Triệu Cầm Lan là ai không?”
Hứa Ý không đáp, sắc mặt cô hơi tái đi.
Đến nước này cô cũng đã đoán được 8, 9 phần rồi.
“Triệu Cầm Lan có quen với cha cháu.”
Hứa Ngạn Chi như cũng có phần khó nói:
“Hơn hai mươi năm trước, bà ấy đã sinh ra cháu…..”
“Chú nhỏ à.”
Không đợi hắn nói hết, Hứa Ý đã bình tĩnh ngắt lời:
“Chú đừng đùa.”
Không cần đoán cô cũng biết lúc này Triệu Cầm Lan vẫn luôn nhìn cô đầy căng thẳng, có thể ánh mắt vẫn trìu mến như ban nãy nhưng cô không vì vậy mà mềm lòng, thế nhưng não bộ lại truyền đến cảm giác choáng váng khó chịu.
“Chú nhỏ à.”
Hứa Ý khẽ cắn môi, hít thật sâu rồi nói:
“Cháu thấy không ổn, muốn vào WC một chút, cháu đi trước đây.”
Không đợi hắn kể chuyện thân phận, Hứa Ý bèn rời đi trước.
Hứa Ánh Hoạ đứng ngơ ngác tại chỗ, cô vừa muốn rời đi với Hứa Ý, vừa muốn biết phần còn lại của bí mật.
Sau khi thoát khỏi thế khó xử, Hứa Ánh Hoạ bèn dè dặt kéo góc áo Hứa Ngạn Chi:
“Chú nhỏ à, chú nói tiếp đi mà?”
Hứa Ngạn Chi:
“……Nói cho cháu nghe thì ích gì?”
“Lúc trước chị cháu nói chị ấy cực kỳ ghét người mẹ ruột đã vứt bỏ chỉ, nếu hai người cứ cố ép chị ý nhận mẹ chắc chắn sẽ không được đâu.”
Hứa Ánh Hoạ ăn nói ngay thẳng:
“Tình cảm của cháu và chị rất tốt, nếu để cháu thuật lại cho chị thì chẳng phải sẽ hiệu quả hơn chút sao.”
Triệu Cầm Lan nghe vậy thì xuống sắc, nhưng bà vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ ôn hoà, sau đó dần chuyển thành xấu hổ.
Lúc này Hứa Ánh Hoạ mới nhớ ra đương sự còn đang ở đây, cô bèn vội nhỏ giọng nói xin lỗi.
Nhưng cô nói không sai.
Lúc trước Hứa Ý nghe bên ngoài đồn rằng mẹ cô bỏ đi theo người đàn ông khác.
Không phải vứt bỏ vì thời chiến thiếu thốn thức ăn, không phải bởi vì sinh bệnh mà mất, mẹ ruột cô đã vứt bỏ một đứa con gái thân thể khoẻ mạnh.
Bị vứt bỏ với lý do không thể chấp nhận được, sao cô không oán hận cho được.
“Được rồi.”
Hứa Ngạn Chi xoa đầu Hứa Ánh Hoạ:
“Cháu vào WC xem chị thế nào đi, chú thấy con bé không được khoẻ lắm.”
Có thể người khác nghĩ Hứa Ý bị chính thân phận của mình đả kích.
Nhưng chỉ có cô biết là cô thực sự khó chịu.
Lúc Hứa Ánh Hoạ đi đến, Hứa Ý còn đang vịn tường nôn khan.
“Ôi đệt….”
Hứa Ánh Hoạ lập tức hét chói tai:
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
“Chị sao thế?”
“Không sao đâu.”
“Không phải chị mang thai rồi đấy chứ?”
Hai chữ ‘mang thai’ này còn kích thích cô hơn cả việc biết Triệu Cầm Lan là mẹ ruột mình, cô nhắm mắt, trong đầu hỗn loạn hết lên.
Lúc trước cô có triệu chứng nôn khan, không thấy bà dì đến, nhưng cũng chỉ nghĩ đấy là tác dụng phụ của thuốc bắc thôi chứ cũng không nghĩ đến chuyện mang thai.
“Tạm thời chị cứ ở đây đừng nhúc nhích, em đến tiện thuốc mua que thử cho chị.”
Vẻ mặt Hứa Ánh Hoạ đầy lo lắng:
“Chị nhất định phải cẩn thận đấy, giờ chị là thai phụ rồi đấy.”
Hứa Ý dựa vào tường, vì không muốn để em gái lo lắng nên cô gượng cười một cái.
Đợi người đi rồi, cô cũng không cười nổi nữa.
Điện thoại nhận được tin nhắn từ Hứa Ngạn Chi.
Hắn vẫn luôn biết rõ thân phận của cô.
Giả dụ, nếu Triệu Cầm Lan phú khả địch quốc từng qua ba lần đò ấy là mẹ ruột của cô.
Lại giả dụ, mẹ ruột cô chưa từng gả vào nhà họ Hứa.
Thậm chí, cha ruột của cô cũng không phải là cha Hứa.
“Triệu Cầm Lan vì muốn gả cho người khác bèn vứt cháu cho anh cả chú, anh ấy là kẻ si tình, biết rõ cháu không phải con ruột của mình nhưng vì Triệu Cầm Lan nên cam tâm tình nguyện nuôi cháu lớn.”
Triệu Cầm Lan năm ấy là người phụ nữ cặn bã, mà cha Hứa năm đó cũng là người đàn ông tồi. Triệu Cầm Lan đi rồi, ông đau lòng tìm rượu giải sầu, cuối cùng phát sinh tình một đêm với một phục vụ trong quán bar, gieo giống trong bụng người, cuối cùng còn sinh hạ đứa bé đó.
Mà đứa bé đó chính là Hứa Ánh Hoạ, mẹ ruột của cô chính là nhân viên phục vụ, năm ấy cũng vì khó sinh mà chết.
Người khác cười nhạo Hứa Ánh Hoạ là đứa con hoang, nhưng thực ra, chính Hứa Ý mới không được coi như người nhà họ Hứa.
Hứa Ý vốc nước lạnh lên rửa mặt, muốn mình được tỉnh táo.
Trong gương bỗng xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông quen thuộc.
Bàn rửa tay bên ngoài WC để nam nữ dùng chung nên Cố Thâm Viễn có xuất hiện ở đây cũng chẳng kỳ lạ.
Anh vẫn luôn ở đây từ khi chuyện vừa rồi diễn ra, chẳng qua Cố Thâm Viễn còn chưa kịp ra tay thì Triệu Cầm Lan đã cướp việc rồi, vừa hay bớt việc cho anh, nếu không dễ khiến Hứa Ý hiểu làm anh lắm.
Nếu đã ly hôn, cắt đứt sạch sẽ mới là tốt nhất.
Cố Thâm Viễn đi đến chậu rửa bên cạnh cô, anh cúi đầu, cẩn thận rửa trôi mùi thuốc lá trên tay.
Điện thoại đặt bên bàn rửa chợt vang lên, lại có tin nhắn đến.
Trên tay Hứa Ý còn vương nước nên không vội xem.
Nhưng Cố Thâm Viễn lại thản nhiên nhìn lướt qua:
“Chú nhỏ em cũng quan tâm em thật đấy.”
Hứa Ý giả bộ như không hiểu vẻ châm chọc trong lời vừa rồi, cô không đáp lại, không phải cố tình ra vẻ lạnh lùng xa cách mà bây giờ cô thực sự không có hứng trò chuyện.
Bài viết bạn đang đọc được đăng tải chính thức trên Blog Quỳnh Tương Ngọc Dịch – 琼浆玉液. Nếu bạn đọc được bài đăng này ở bất kỳ trang web
nào khác thì đều là trang reup. Truy cập vào https://fafc.me/Y0hEh1FLBr để ủng hộ bài đăng chính thức nhé.
Rửa mặt xong, trạng thái của cô cũng tốt hơn nhiều, hai má hồng nhuận, trên lông mi mỏng dài còn vương giọt nước trong trẻo, lúc nâng mắt nhìn người lại sinh ra mỹ cảm.
Dường như sau khi ly hôn, cô sống thoải mái hơn trước rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo mềm mại, dáng người thanh mảnh thích mắt.
Cố Thâm Viễn nheo mắt lại, ý vị sâu xa mà đánh giá Hứa Ý một lượt từ trên xuống dưới:
Cố Thâm Viễn:
“Chúng ta đã không gặp bao lâu rồi?”
Hứa Ý:
“Chắc chưa đến nửa tháng.”
“Mới vậy sao trông em đã béo ra rồi?”
“…….”
Mặc dù sau khi mang thai cô có béo lên thật, nhưng cô cũng không định thừa nhận, hơn nữa còn tỏ vẻ: Liên quan méo gì đến anh.
Hứa Ý không biến sắc mà đáp:
“Ừm, tôi ăn thịt lợn đấy.”
“……”