- Trang chủ
- Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
- Chương 53: Nhưng Anh Chỉ Thích Một Mình Em
Tác giả: Kiều Diêu
Lệnh Hưng Ngôn cảm thấy bản thân không thể tiếp tục sống cuộc sống này nữa.
Anh ta là phía đối tác, là bên ăn chia hoa hồng, không phải bên bị thốn đường.
Đã bị tình yêu loài người thốn đường thì thôi đi.
Bắt đầu từ tối qua khi điện thoại Lệnh Sâm hỏng, toàn bộ người tìm Lệnh Sâm vì có việc đều gọi hết cho anh ta. Sợ Lệnh Hưng Ngôn đây ăn chia hoa hồng thoải mái sung sướng quá, nên mới ngày đầu năm mới đã đặt ngay cho anh ta khúc nhạc dạo bận rộn cả năm à.
Mà cái người không có điện thoại kia mới là ngươi mừng rỡ thanh tịnh thoải mái nhất đấy, xuống máy bay đã lập tức chạy đi yêu đương hẹn hò luôn.
Vốn dĩ Lệnh Hưng Ngôn có quan điểm nghệ sĩ mới ký hợp đồng có thể yêu đương tự do.
Nhưng hiện tại quan điểm ấy bắt đầu lung lay rồi.
Đệch mợ, yêu với chả đương, có người yêu thì rút lui khỏi giới giải trí hết đi!
Lệnh Hưng Ngôn nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn một lát, hít thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho Lệnh Sâm.
Không đợi đối phương lên tiếng, anh ta đã lập tức nói: "Lúc nào em chuyển ra khỏi nhà anh?"
Thanh âm Lệnh Sâm lười biếng, giống như vừa mới tắm suối nước nóng thoả thích.
"Vội làm gì?"
Lệnh Hưng Ngôn: "Chê em chướng mắt được chưa?"
Lệnh Sâm suy nghĩ chốc lát, đột nhiên như bừng tỉnh rồi "à" một tiếng.
"Anh cũng vội vàng muốn yêu đương?"
Lệnh Hưng Ngôn: "...Vừa vừa phai phải thôi, thật đấy, nhà đã sửa xong rồi, chuyển ra đi, cứ coi như anh cầu xin em, được không?"
"Không được."
Lệnh Sâm nói: "Có formaldehyde".
*Là hợp chất hữu cơ, ở điều kiện khí bình thường có mùi hăng mạnh.
Lệnh Hưng Ngôn hít sâu một hơi: "Anh khử hết giúp em, ok nhá?"
"Nếu không anh dẫn thằng con anh cùng đi khử giúp em?"
"Hay là anh gọi cả mấy người dì Tiêu, Lư Mạn Mạn, A Triết đi khử formaldehyde luôn?"
Lệnh Sâm nở nụ cười: "Cúp đây."
"Đợi chút."
Lệnh Hưng Ngôn hỏi: "Hiện tại em ở đâu?"
"Khách sạn."
"...Vậy sao em có thời gian nói nhảm với anh nhiều như thế? Mặc kệ việc chính?"
Điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Lệnh Hưng Ngôn chưa nói hết câu, giờ anh ta chỉ biết bứt tóc nhìn màn hình đen ngòm.
Hai năm trước số điện thoại của Lệnh Sâm từng bị lộ ra, cùng với đó là thông tin chuyến bay, khách sạn...cũng bị người ta tìm được. Từ đó về sau, Lệnh Hưng Ngôn cứ khách một khoảng thời gian sẽ đổi một số điện thoại khác cho Lệnh Sâm. Anh ta định hỏi xem Lệnh Sâm lấy...Nhưng sau khi suy xét lại, Lệnh Hưng Ngôn nghĩ cũng có thể là bạn gái mua số điện thoại mới, nếu vậy nhân cơ hội này xoá luôn số cũ đi.
Nhưng mà nhìn bộ dạng không quan tâm chuyện gì của Lệnh Sâm hiện tại, hơn nữa người cần liên lạc cũng không nhiều, gần như tất cả mối quan hệ công việc đều do Lệnh Hưng Ngôn giữ.
Nên khi về, Lệnh Hưng Ngôn lục tung cả phòng làm việc mới tìm ra được một chiếc điện thoại không dùng, sau khi sạc pin, anh ta lắp sim cũ của Lệnh Sâm vào, muốn kiểm tra xem có gì quan trọng không, kiểm tra xong có thể giao cho Lư Mạn Mạn xóa hết mọi thứ liên quan.
Vừa mới mở máy chưa đầy một phút, đột nhiên có dãy số lạ gọi tới.
Lệnh Hưng Ngôn không mẫn cảm với mấy số lạ nữa, anh ta tức giận nhấc máy: "Em lại làm gì?"
Giọng nói trong tưởng tượng không truyền đến, mà thay vào đó là một giọng nữ già nua cẩn thận dè dặt.
"A Sâm à...cháu ngủ chưa? Bà ngoại cháu đây."
Ánh mắt Lệnh Hưng Ngôn khựng lại, khóe miệng mím chặt.
Sau lúc lâu, anh ta lạnh lùng nói: "Bà gọi nhầm số rồi."
-
Tiếng nước tí tách trong phòng vệ sinh ngừng lại, một lúc sau Chúc Ôn Thư mới bước ra.
Điện thoại mới mua để bên cạnh bàn, Lệnh Sâm đang yên lặng ngồi trên sô pha, áo khoác ngoài đã cởi ra, anh chỉ mặc chiếc áo hoodies phong phanh. Lệnh Sâm dựa vào gối, cụp mắt suy nghĩ, cũng không biết anh suy nghĩ gì mà vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
"Anh gọi điện thoại xong rồi sao?"
Lúc nãy Chúc Ôn Thư ở trong phòng vệ sinh nghe thấy tiếng nói chuyện.
Vài giây sau, Lệnh Sâm mới giật mình hoàn hồn quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư.
Tổng thể trang trí của khách sạn là màu vàng ấm, ánh đèn không quá sáng khiến màu da Lệnh Sâm trắng hơn bình thường, ngọn đèn phản chiếu trong đôi mắt giống như đang đung đưa.
Nhưng lúc Lệnh Sâm thấy Chúc Ôn Thư chăm chú nhìn, anh lập tức quay đầu đi.
"Gọi xong rồi."
"Không có việc gấp chứ?"
Mới đầu Lệnh Sâm còn mở chiếc điện thoại mới ra đùa nghịch trong tay, anh không có biểu cảm gì quá đặc biệt, chỉ nói có điện thoại mới rồi nhưng sợ Lệnh Hưng Ngôn cần liên lạc với mình gấp lại không liên lạc được, nên bảo tài xế xuống lầu mua sim mới.
"Không."
Lệnh Sâm nói: "Anh báo bình an thôi."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Chúc Ôn Thư vang lên.
Cô cầm lên xem, rồi thẳng thừng ấn tắt.
Lệnh Sâm ngước mắt nhìn cô, sau đó anh cúi đầu lướt điện thoại.
"Em nghe đi."
Chúc Ôn Thư: "Hả?"
Lệnh Sâm không nói thêm, Chúc ôn Thư ngẫm nghĩ chốc lát rồi đột nhiên cười nói: "Không phải ai gọi tới, mà là chuông báo nhắc nhở em đi ngủ".
"Ừm..."
Lệnh Sâm không lướt điện thoại nữa, anh thuận tay để điện thoại xuống, ngửa đầu tựa vào sô pha: "Anh còn tưởng ba mẹ thúc giục em về nhà."
Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn anh, cô không đáp lại.
Ánh mắt Lệnh Sâm loé lên, quay đầu nhìn về phía cô.
"Sao thế?"
"Hôm nay cô giáo Chúc sẽ lên lớp dạy anh."
Chúc Ôn Thư ngồi xuống cạnh Lệnh Sâm, tư thế đoan trang nghiêm túc: "Làm người không thể tiêu chuẩn kép."
Cô nâng tay ấn bả vai Lệnh Sâm, nhưng vì thấp hơn rất nhiều, cảm giác khí thế bản thân không đủ, nên cô ngước cằm nên nói: "Anh nghe em đi, người thích anh nhiều như thế, hàng ngàn hàng vạn..."
Lệnh Sâm bất chợt ngẩng đầu, sau đó cọ hai má vào tay Chúc Ôn Thư.
"Nhưng anh chỉ thích một mình em."
Những lời tiếp theo của Chúc Ôn Thư đều mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra.
Cô mím môi, mu bàn tay bị cằm Lệnh Sâm cọ hơi ngứa.
"Anh cạo râu đi."
Chúc Ôn Thư rút tay về, đầu ngón tay cuộn tròn lại: "Ngứa chết mất."
Lệnh Sâm chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cẩn thận sờ cằm: "Sáng anh mới cạo mà."
Qua chốc lát, anh liếc nhìn Chúc Ôn Thư: "Em ngứa ở đâu?"
Mọi người đều biết giọng Lệnh Sâm là chất giọng êm tai trời ban, ngàn dặm mới tìm được một người sở hữu.
Nhưng có rất ít người có thể nghe được thanh âm ấy khi nói nhỏ của anh, vương vấn hơi thở, nhẹ nhàng ma sát màng tai.
"..."
Vốn dĩ không ngứa ngáy, thế mà hiện tại chỗ nào cũng thấy ngứa.
Chúc Ôn Thư ho nhẹ hai tiếng để che giấu suy nghĩ lung tung của mình: "Em phải về nhà rồi."
Nói xong, cô đứng dậy định đi, bỗng nhiên Lệnh Sâm kéo tay cô lại.
"Còn sớm mà?"
Khi nói lời này anh còn nghiêng đầu, nhìn từ góc độ của Chúc Ôn Thư, anh rất giống...
"Anh có thể..." Chúc Ôn Thư không nghĩ nhiều, buột miệng nói ra: "Đừng làm nũng không?"
"..."
Vẻ mặt Lệnh Sâm chợt sững lại, anh kinh ngạc nhìn Chúc Ôn Thư một lúc lâu, sau đó hơi mất tự nhiên quay mặt đi.
Chúc Ôn Thư cong môi cười: "Em đi đây."
Vừa xoay người, cô phát hiện Lệnh Sâm nắm tay mình chặt hơn, quai hàm anh căng chặt, mím môi cúi đầu không nói lời nào.
Sau một lúc nhìn chằm chằm, Chúc Ôn Thư quyết định ngồi xuống.
"Vậy em ngồi đây với anh chốc lát."
Trong phòng bất chợt yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
Lệnh Sâm cúi đầu, bàn tay anh bảo bọc tay Chúc Ôn Thư, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô.
Ngón tay cô vừa đẹp vừa nhỏ dài, móng tay cắt sửa rất sạch sẽ, đầu ngón trỏ có một vết chai mỏng, đó là dấu vết cầm bút nhiều năm.
Chúc Ôn Thư viết phấn rất đẹp, trước kia việc viết báo bảng ở lớp đều do cô đảm nhận, nên mỗi kỳ luôn có vài ngày cô phải đến cuối lớp sau giờ học, sau đó nhẵm lên bàn vươn tay viết báo bảng.
Bởi vậy, Lệnh Sâm đã nhìn tay cô rất nhiều lần.
Nhưng anh không ngờ, có một ngày anh có thể quang minh chính đại nắm bàn tay ấy.
*
Qua chốc lát, Chúc Ôn Thư nhận được tin nhắn của ba mẹ, họ hỏi cô có về không.
"Em thật sự phải về rồi". Thanh âm Chúc Ôn Thư buồn man mác.
Thật ra hai người ở trong phòng cũng không làm gì cả, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục ngồi đây. Tưởng tượng ngày mai Lệnh Sâm phải quay về Giang Thành làm việc, thậm chí Chúc Ôn Thư còn muốn ngồi cả đêm.
Thế nhưng cô không có cách nào khác, sáng mai phải đi tế tổ với gia đình.
Chúc Ôn Thư từ từ rút tay mình ra, cuối cùng đầu ngón tay lại đặt lên mu bàn tay Lệnh Sâm: "Ba mẹ em giục về rồi."
Thấy Lệnh Sâm chẳng nói gì, Chúc Ôn Thư cầm túi xách đứng dậy.
"Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Người đàn ông trước mắt vẫn cúi đầu, Chúc Ôn Thư không nhịn được mà vươn tay vò nhẹ đầu anh.
Lệnh Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên, mày nhíu chặt. Nhìn anh hơi tức giận, Chúc Ôn Thư vội vàng rụt tay về.
"Ừm, đi đi."
Chúc Ôn Thư xoay người đi về phía cửa. Lúc mở cửa, thấy Lệnh Sâm cũng đứng dậy, cô lập tức nói: "Anh đừng tới đây."
"?"
Quả nhiên Lệnh Sâm dừng lại bước chân, anh không hiểu sao Chúc Ôn Thư có vẻ mặt đề phòng như vậy: "Em làm gì thế?"
"Anh hãy luôn nhớ rằng mình là một đại minh tinh". Chúc Ôn Thư rất nghiêm túc nói: "Đừng hở ra là làm nũng."
Vì sau đó cô có thể không khống chế bản thân được nữa.
Lệnh Sâm: "..."
Lệnh Sâm bất đắc dĩ quay nhìn sang hướng khác, cắn chặt răng, cả người lộ ra chút nôn nóng.
Tối nay Chúc Ôn Thư lúc nào cũng dịu dàng nũng nịu, nên mới khiến anh sinh ra ảo giác, anh thật sự làm nũng à?
Không thể nào.
Từ sau khi 10 tuổi, trong từ điển của Lệnh Sâm đã không còn hai chữ này.
Nhưng vừa nãy anh thực sự muốn níu kéo cô ở lại chốc lát, lý do cũng đã nghĩ xong: em ở lại cạnh anh lúc nữa đi.
Thế này giống làm nũng à?
Anh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Chúc Ôn Thư.
Được rồi.
Cô nghĩ thế nào thì cứ thế vậy.
"Anh chỉ muốn nhắc em."
Anh nhìn lướt qua sô pha: "Có phải em đã quên gì hay không?"
Chúc Ôn Thư chớp mắt, nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra mình quên gì.
Nhưng khi Chúc Ôn Thư nhìn khuôn mặt Lệnh Sâm ở trước mặt mình lần nữa, hình như cô hiểu ra chút nào đó rồi.
Haizz.
Thật đáng lo mà.
Mặc dù Chúc Ôn Thư khá ngượng ngùng, nhưng dù sao đây cũng là người lập tức tới Hối Dương gặp cô ngay sau khi kết thúc công việc bận rộn mà.
"Đến đây đi."
Lệnh Sâm mở to mắt, đuôi lông mày nhướng lên.
Chúc Ôn Thư ngoắc ngón tay về phía anh.
Dù Lệnh Sâm khó hiểu nhưng anh vẫn đi tới.
Khi khoảng cách giữa hai người còn hai bước, Chúc Ôn Thư đột nhiên bước đến, sau đó hôn nhẹ lên bên mặt anh.
"Ngủ ngon."
"..."
Đợi Lệnh Sâm hoàn hồn, cánh cửa trước mặt đã đóng lại.
Qua lúc lâu, khuôn mặt Lệnh Sâm vẫn bình tĩnh không có gì khác ngày thường, anh trở về phòng khách, cuối cùng ngồi "bụp" xuống sô pha.
Lệnh Sâm cầm chiếc khăn quàng cổ Chúc Ôn Thư quên mang về lên, dụi mặt mình vào đó.
-
Sáng sớm hôm sau, bảy giờ Chúc Ôn Thư bị gọi dậy, ăn bữa sáng qua loa xong liền nhanh chóng đi tới nhà ông bà nội.
Hôm nay là ngày giỗ cụ, cả nhà họ đều lên núi cúng tế.
Ba Chúc Ôn Thư lái xe đón ông bà nội, chưa đi được bao xa thì đã dừng lại bên đường Bách Hoa, sau đó cùng xuống xe mua đồ cúng với ông nội.
Trên xe chỉ còn Chúc Ôn Thư, mẹ và bà nội; cô dựa vào cửa kính xe nhắm mắt ngủ, mọi vật trong tầm nhìn đều rất mơ hồ.
Mẹ chồng và con dâu ở bên cạnh nói chuyện với nhau liên tục.
"Không phải con đường này bị phá rồi à?"
"Con không biết, nghe đồn nhiều năm lắm rồi?"
"Phá cũng tốt, mấy căn nhà kia hỏng thành cái gì rồi kìa, mặt đất cũng hỏng nốt, mỗi lần đi qua đây chân đều dính đầy bùn".
"Bên nào bảo phá thì phá đi, nơi này loại người nào cũng có, có ai dễ nói chuyện đâu, người điên người ngốc có đủ, bệnh hết với nhau."
Từ đầu đến cuối Chúc Ôn Thư vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên suy nghĩ của cô bị một từ nào đó cuốn vào, vì vậy lập tức hỏi: "Ở đây có người điên người ngốc có sao ạ?"
Bà nội đang đan mấy đồ nhỏ, không ngẩng đầu lên.
Chúc Ôn Thư đợi một lúc lâu mới thấy bà nâng chiếc kính viễn thị, nói: "Con quên rồi à? Lúc ấy bà nói với con rồi".
Chúc Ôn Thư: "Dạ?"
Bà nội liếc cô: "Đã nói trí nhớ con không tốt mà, lúc ấy bà nói con đừng tuỳ tiện nói chuyện với người lạ, cũng đừng tuỳ tiện cho người khác mượn đồ, nhỡ đâu bị người ta lừa bán thì làm sao?"
Bà nội vừa nói vậy, Chúc Ôn Thư mới hơi nhớ ra.
Hình như đó là nghỉ hè năm lớp 10, cô ở nhà bà, vì tham ngủ phòng điều hoà thổi lạnh đâm ra bị cảm, nhưng không phải bệnh nặng gì cả, nên cô tự đến trạm y tế gần đó mua thuốc.
Lúc Chúc Ôn Thư khám bệnh xong đi ra thì trời đang đổ mưa, cô lấy chiếc ô từ trong túi xách ra.
Khi định đi, Chúc Ôn Thư bất ngợt nghe thấy tiếng khóc nức nở ở bên cạnh.
Chúc Ôn Thư xoay người, cô thấy một người đàn ông trung niên ngồi xổm trên mặt đất khóc.
Ở trạm y tế như này thấy người trưởng thành khóc, Chúc Ôn Thư hiển nhiên sẽ nghĩ đến một số bi kịch đời người.
Lúc sau, người đàn ông đứng lên lau mặt, bước chân đi vào trong màn mưa.
Khi ấy căn bản Chúc Ôn Thư không nghĩ nhiều, chỉ thấy người này đáng thương nên gọi người ta lại.
Người đàn ông quay đầu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn cô, trên mặt nước mưa nước mắt mũi cùng chảy xuống, người đó yên lặng không nói lời nào.
Cô đưa ô cho người đàn ông, người đó hơi sững sờ, rồi chẳng nói chẳng rằng cầm đi luôn, ngay cả câu cảm ơn cũng không có.
Lúc ấy Chúc Ôn Thư hơi hối hận, nghĩ thầm sao người này không lịch sự quá vậy. Hơn nữa chiếc ô này cô dùng nhiều năm, nên có cảm tình với nó, nhưng giờ xem ra không có cơ hội lấy về rồi.
Sau đó Chúc Ôn Thư dầm mưa về nhà, thành ra cả người ướt sũng. Bà nội hỏi sao cô để ướt như này, cô nói rõ xong, bà nội rất tức giận dạy dỗ cô. Bà nói cô đừng tuỳ tiện bắt chuyện với người lạ, còn nói năm ngoái ở đây có cô gái trẻ cho người đàn ông lạ mượn điện thoại, kết quả bị lừa đến nơi vắng vẻ cướp bóc, cuối cùng lúc hai người đang giằng co thì lỡ tay làm chết người.
Sự việc này khiến mọi người kinh hoàng, Chúc Ôn Thư nghe vậy cũng sợ hãi.
Vì trận mưa đó, bệnh của cô trở nặng, hôm sau lại phải đến trạm y tế gặp bác sĩ.
Lúc đến trạm y tế, y tá nói sáng sớm có người đàn ông tới trả lại chiếc ô cho cô.
Chúc Ôn Thư đi theo y tá, cô thấy chiếc ô của mình được gấp gọn gàng để trong chiếc núi nhựa.
Vài ngày sau, mặt trời ló dạng ở Hối Dương, Chúc Ôn Thư vừa mở ô ra, một mảnh giấy được nhét trong tán ô rơi xuống, cô vươn tay mảnh cầm lấy, thấy trên mặt giấy viết ba chữ ngay ngắn chỉnh tề: cảm ơn bạn.
Bởi vì tờ giấy đó, nên lúc ấy Chúc Ôn Thư không cảm thấy người đàn ông kia có vấn đề về tinh thần.
"Là người đó..."
Trong xe, Chúc Ôn Thư lẩm bẩm nói: "Khi ấy con thấy rất bình thường mà."
"Ai lại viết bốn chữ người bệnh tâm thần ở trên mặt". Đến nay bà nội vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng: "Con là may mắn đấy, nếu như như gặp tội phạm giết người, con...bỏ đi, lười nói với con."
Chúc Ôn Thư sững sờ nhìn chằm chằm ra ngoài, không nói tiếp.
Qua một lúc, bà nội nói thêm: "Nhưng mà người kia số mệnh cũng chẳng tốt, nghe nói con trai rất có tiền đồ, là đại minh tinh đấy, kết quả vẫn chưa được hưởng phúc nữa."
"Dạ?" Chúc Ôn Thư đột nhiên hỏi: "Vì sao ạ?"
"Mất rồi."
Tai Chúc Ôn Thư ong ong, vẻ mặt dại ra nhìn chằm chằm cuộn len trong tay bà nội.
"Haizz, minh tinh sao, có học cùng lớp các con không?"
Mẹ Chúc Ôn Thư im lặng từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Hối Dương chúng ta sinh ra một minh tinh à."
"Thật không vậy?"
Thấy Chúc Ôn Thư không nói lời nào, bà vỗ vai cô: "Hỏi con đấy?"
Chúc Ôn Thư lơ đãng nói: "Vâng ạ."
Mẹ cô hỏi tiếp: "Vậy con và người bạn nổi tiếng kia có liên lạc không? Quan hệ thế nào?"
"Dạ? Vâng."
Chúc Ôn Thư cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Bình thường ạ."
"Có phải con với người ta có xích mích không?"
Bà cũng cúi đầu nhìn Chúc Ôn Thư.
"Dạ?"
Chúc Ôn Thư chớp mắt: "Không ạ."
"Thôi đi, con là do mẹ sinh, chẳng lẽ con nói dối mẹ lại không nhìn ra?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Lúc này, điện thoại của Chúc Ôn Thư đột nhiên rung lên, một tin nhắn được gửi tới.
【c: Anh lên máy bay rồi.】
Chúc Ôn Thư xoay lưng về phía mẹ để trả lời tin nhắn.
【Chúc Ôn Thư: Em biết rồi.】
Ngẫm nghĩ chốc lát, cô gửi tiếp một tin nhắn.
【Chúc Ôn Thư: Muốn ôm anh quá.】
【c:?】
【Chúc Ôn Thư:?】
Anh gửi đến tin nhắn giọng nói.
Chúc Ôn Thư nhìn xung quanh, không ấn mở, cô chuyển tin nhắn ấy sang văn bản.
"Chúc Ôn Thư, đừng học anh."
【Chúc Ôn Thư: Học anh gì?】
Vẫn là tin nhắn bằng giọng nói.
Bây giờ cả mẹ và bà nội đều đang bận chuyện của kình, chắc là sẽ không chú ý đến cô.
Vì thế Chúc Ôn Thư để điện thoại sát cạnh tai.
"Học anh..."
Thanh âm của anh rất nhỏ, như thể không muốn nói ra: "Làm nũng."