- Trang chủ
- Chuyện Dũng Cảm Nhất
- Chương 23
Tác giả: Mèo Folk Scotland
Đây đúng là cái gọi là thương cân động cốt một trăm
thiên, chân vừa bị thương tự nhiên cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày nhàn nhã.Nhưng
mà việc làm cho Ôn Nhiễm đau đầu là, không thể đổi nơi tĩnh dưỡng được sao?
Cô lượn lờ quanh bốn phía một lát, bao quanh là một
sắc màu trầm ấm, bài trí đơn giản, đúng, cô đã ở phòng của thầy Diệp trong
trường đại học B đã hai ngày rồi.
Buổi sáng hôm sau khi từ bệnh viện về, Ôn Nhiễm thử
thăm dò đề nghị:"Em chắc là có thể về ký túc xá..."
Diệp Dĩ Trinh thản nhiên liếc cô một cái, không buồn
phản bác, chỉ hỏi một câu:"Em muốn kéo cái chân thương tật đi dạo phố
sao?"
Ôn Nhiễm:"..."
Thực ra Ôn Nhiễm cũng không phải muốn kháng cự
việc" ngoài ý muốn ở chung" như vậy, cô thậm chí thông qua việc này còn
phát hiện ra rất nhiều công việc bên ngoài của Diệp Dĩ Trinh mà cô chưa
biết.Trong khoảng thời gian này anh vì công tác mà thường đến thành phố T,
nhưng mà mỗi ngày trước giờ ăn cơm chiều anh lại chạy về.Thời gian nghỉ ngơi
của người này đúng là không có quy luật, thường thường khi Ôn Nhiễm mơ mơ màng
màng tỉnh dậy có thể thấy đèn phòng sách vẫn còn sáng.Anh cũng nấu ăn rất ngon,
có thể hầm được vài loại cháo hảo hạng, việc này đối với Ôn Nhiễm mà nói thực
không có cách nào, anh đúng là khiêu chiến một nữ nhân tiềm tàng là cô quá.Và
không những thế, anh còn nuôi cả vật nuôi trong nhà, một con mèo tên là Cánh
gia.
Nói đến mèo, Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng bâng quơ:"Là
một người bạn cho, cũng đúng lúc nhàn rỗi nên nuôi ở nhà cho đỡ buồn."
"Nói là thế, nhưng mà muốn nuôi thành cái bộ dạng
này vẫn hao tâm tổn ý lắm chứ?"Cô ôm nó lên thử cân nặng, quả nhiên, nặng
trịch.
"Sao?"Anh tháo kính mắt xuống, nhìn con mèo
đang yên ổn nằm trong lòng cô, khẽ cười:"Việc nuôi dưỡng thú cưng cũng cần
nhiều kiên nhẫn."
Ôn Nhiễm liền cảm thấy người này đang ám chỉ gì đó,
chỉ là khi cô nhìn lại, anh đã cầm lấy tài liệu, còn chăm chú nhìn, cho dù cô
có thắc mắc, cũng không dám hỏi.
Thừa dịp Diệp Dĩ Trinh đến thành phố T, Ôn Nhiễm nhàm
chán ở nhà lên mạng, gặp lại Diêu Trường.Hỏi han vài câu tình hình gần đây,
Diêu Trường đã bắt đầu bạo phát:"Tên ngốc kia, ta làm sao bình tĩnh được
hả, ta đã bảo phải đi báo công an.Giờ là lúc nào còn bày đặt thiện lương như
thế."
Đã lâu không xưng hô thế này, Ôn Nhiễm nhịn không được
đầu đầy vệt đen, ngón tay ở bán phím bấm nhanh:"Cho dù muốn trả thù, cũng
muốn biết là ai nha."
Bông y tế: Sợ quá, ngài còn không biết vị ấy là ai
nha? Cậu không biết mới là lạ.
Ôn Nhiễm: Cũng không phải....Đại khái là biết một
chút.
Cô kéo cái chân bị thương về phòng ngủ, mở trong túi
tiền lấy ra một vật.Đó là một vật rất cứng, trước mặt là thấu kính sáng, bị vỡ
ở phía góc.Phía trong là một bức hình, nhìn kĩ thực ra chỉ là một bức tranh
hoạt hình.
Cô nhớ đêm cô bị thương, trời tối mịt, một mình đi dọc
theo giường về phía trước, vừa đến mép giường, cô theo thói quen cúi xuống sửa
sang lại giường, đúng lúc khi cô quỳ gối xuống một mảnh thủy tinh vỡ ra, cắm
vào, cảm giác đau đớn bất ngờ đánh úp lấy, cô thất kinh buông tay ôm lấy đầu
gối lại mất trọng tâm ngã ngửa ra sau.Đúng lúc đó Ôn Nhiễm định đưa tay ra vịn
nhưng mà thứ nắm được lại là khối thủy tinh này đây, cũng đủ cho cô một manh
mối, lại càng khiến cô nghi hoặc.
Phục hồi lại tinh thần Ôn Nhiễm cảnh báo Diêu
Trường:"Không được nói cho mẹ mình, nếu không sẽ cho cậu hối hận đấy..."
Diêu Trường trầm mặc một lát, rồi đánh một biểu tình
ngán ngẩm:"Đã biết, đã biết, chúng ta trao đổi."
Bị thương đến ngày thứ ba cô nhận được điện thoại của
Lâm Sanh.
"Sao?"Cô vừa trả lời vừa cho con mèo nhỏ ăn,
con mèo này cũng rất hứng chí làm cô không khỏi cười khanh khách.
"A xem ra cậu ở bên đó cũng tốt lắm nhỉ?"Lâm
Sanh cười trêu chọc cô.
Cô ừ một tiếng, cũng không muốn nhiều lời.Lát sau Lâm
Sanh bỗng nhiên mở miệng gọi cô:"Ôn Nhiễm mình mình muốn nói cho cậu ba sự
kiện lớn."
"Hả?"Cô hứng thú.
"Cậu có biết tổng bộ GP ở Anh không?"
"Hình như ... có nghe qua."Cô nhớ đã nghe
Viễn Viễn nhắc đến, nói chú út hay bay sang Anh hội họp, mà chức vụ chú út ở GP
khu vực châu Á là Tổng giám đốc thì phải.
"Cậu biết không, lần này hạng mục sau khi chấm
dứt học viện sẽ chọn một học sinh có điểm cao, có thể cho vào tổng bộ GP thực
tập."
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng chớp mắt một cái:"Cái này,
mình thật không biết."
Lâm Sanh cười:"Sự kiện cuối cùng là, mình hôm qua
mới phát hiện ra, lo lắng một ngày không biết có nên nói cho cậu không."
"Ừ, cậu nói đi."
"Sáng hôm qua mình không tìm ra gương của
mình.Cậu cũng biết, cái gương có hình Doraemon mà lúc trước bị các cậu cười
nhạo kìa."Giọng của cô rất dè chừng.
Điều này làm Ôn Nhiễm ngây ngẩn cả người, cô nhìn khối
kính đang bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, hình ảnh có chút quen mắt, hình
như lúc còn trung học có người bạn hỏi cô:"Ai mà không thấy năm ngón
tay?"
Ôn Nhiễm không đoán được, người bạn giảo hoạt tiết
lộ:"Là, Doraemon."
Cô nhìn lại, nếu quả thực như thế, thì hình ảnh trong
kính này giống hình đó như đúc.
Ôn Nhiễm cúi đầu nói với Lâm Sanh:"Cậu nói vậy
không sợ mình hiểu lầm sao?"
Lâm Sanh mở miệng, giống như những lời nói từ đáy
lòng:"Cậu nghĩ như thế nào, mình không có quyền hỏi đến."
Ôn Nhiễm trầm mặc thật lâu:"A Sanh, mình
biết."
Giống như tâm tình gặp nhau, Lâm Sanh cười
cười:"Tốt lắm, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, vài ngày sau xuất phát đi huyện W
nhé."
Ôn Nhiễm dập điện thoại xong ôm hai chân thẫn thờ.Cô
chưa bao giờ thực sự suy xét người bên cạnh quá nhiều, người khác đối tốt, cô
chưa bao giờ hoài nghi đối phương có mục đích xấu, bởi vì nội tâm ai cũng đều
tốt cả.Không phải cô ngốc, chỉ là cô không muốn lo lắng đi đoán tâm tư người
khác.
Chẳng lẽ cô như vậy là không đúng sao? Nhất định phải
đối với người đó phòng bị hơn sao?Ôn Nhiễm càng mờ mịt.
Diệp Dĩ Trinh trở về thấy người nào đó đang ngồi trầm
tư, nhìn rất buồn cười.Anh cởi áo khoác ra, nhẹ giọng hỏi:"Suy nghĩ gì
thế?"
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh một lát:"Em
đang phiền não chuyện kéo cái chân thương tật này đến huyện W thế nào
đây."
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô, cười nói:"Anh cho em một
tin không tốt đây."
"Cái gì?"Ôn Nhiễm tò mò.
Anh cúi người, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc trên trán
cô, cho đến khi thẳng lại mới vừa lòng:"Hôm nay học viện thông báo, máy
bay bị hủy, mọi người phải đi xe lửa đến huyện W."
"Sao?"Ôn Nhiễm kêu lên,"Trường nghèo
như vậy sao?"
Diệp Dĩ Trinh cười nói:"Cái này không phải
chính.Anh đưa em đi, thế nào?"
Anh đưa cô đi? Ôn Nhiễm sửng sốt, vội xua
tay:"Không cần, không nên phiền thầy như thế."
Động tác uống nước của anh ngừng một chút, mắt hơi
nheo lại.Ở cùng người này đã lâu Ôn Nhiễm biết đây là dấu hiệu chuyển biến cảm
xúc của thầy Diệp, cô lại vội nói:"Ý em là, thầy bận như thế còn đưa em đi
không tiện."
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một lát rồi cuối cùng cười
khổ:"Ôn Nhiễm em sao luôn cảm thấy "làm phiền" anh?" Nói
xong nhéo cái mũi của cô,"Về sau không được nữa."
Ôn Nhiễm ngớ người, không phải vì điều gì khác cả mà
chỉ vì động tác đó của anh.Anh nhất định không biết, lúc còn nhỏ, ba rất hay
nhéo mũi cô, mỗi lúc cô bướng bỉnh, không chịu nghe lời, ông sẽ đành phải bất
đắc dĩ cười rồi nhéo nhéo cái mũi của cô.Cảm giác ấm áp quen thuộc này từ rất
lâu rồi lại đột nhiên ùa tới, giây tiếp theo cô đã làm ra một hành động mà
chính mình cũng không tưởng tượng nổi- ôm lấy thắt lưng anh.
Diệp Dĩ Trinh ngừng bước, có chút ngỡ ngàng nhìn cánh
tay trắng nõn đặt trên eo, nói kinh ngạc đương nhiên là có, nhưng mà, điều anh
quan tâm lúc này là:"Làm sao vậy?"
"Thầy Diệp, thầy giận sao?"
"Sao?Anh biểu hiện rõ ràng vậy à?"Anh trêu
ghẹo.
"Không phải?"Ôn Nhiễm lắc đầu, nhìn Diệp Dĩ
Trinh xoay người lại, có chút nói không nên lời,"Em đang chậm rãi thích
ứng."Nói xong cô lại cào cào tóc, buồn rầu,"Mặc dù không quen nhưng
mà anh tin em, em đang rất cố gắng."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt lại bất an của cô, Diệp Dĩ Trinh
chỉ có thể thở dài.Đối với những cố gắng vì mình của cô ngốc này, anh còn biết
yêu cầu gì nữa chứ, duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị cô cào loạn, cười
rất ôn hòa:"Anh biết rồi."
Tình yêu, tình yêu là cái gì?Chính là cam tâm tình
nguyện mà chở che.
Ngày xuất phát đi huyện W, cả đoàn chia làm hai tổ,
phục trách việc khai thác tìm hiểu các khu ở huyện W.Lâm Sanh và Ôn Nhiễm được
phân vào tổ hai, tổ một đi buổi sáng, Ôn Nhiễm và Lâm Sanh cùng đi buổi chiều.
Trình Bắc thấy Ôn Nhiễm khập khiễng bước đi, không
khỏi lắc đầu, đỡ lấy tay cô, Ôn Nhiễm dở khóc dở cười:"Chị Trịnh Bắc, đừng
có khoa trương như vậy mà."
Trình Bắc lắc đầu:"Không được, như thế này chị
mới thấy an tâm."An tâm Ôn Nhiễm, càng an tâm học vị của mình.
Từ thành phố B đến huyện W cũng mất mười mấy giờ,
phong cảnh trên đường đi lại xinh đẹp tuyệt trần, không khiến người ta chán
nản.Nhưng mà trước mắt, việc khiến cho Ôn Nhiễm đau đầu là người ngồi phía
trước cô lại là giáo sư Lưu Khải Minh.Ai mà đoán được hắn là người dẫn đầu tổ
buổi chiều này chứ.
Trình Bắc nhìn vẻ mặt không được tốt của Ôn Nhiễm, lắc
lắc cánh tay cô, nhỏ giọng:"Có phải thầy Diệp chưa tới nên em lo lắng phải
không?"
Ôn Nhiễm bị Trình Bắc trêu hoài cũng quen, ảo não nói
cho qua:"Không phải, chỉ là có người oan gia ngõ hẹp."
"Ai?'Trình Bắc đầy hứng thú.
Ôn Nhiễm chỉ chỉ lên hàng ghế trên, Trình Bắc vừa thấy
là hiểu ngay:"Hắn à, thật là đại danh lừng lẫy, trường cũ của em có người
như vậy có phải em mắt mù không sao lại học trường đó hả.Thế sao, em cũng là
người bị hại hả?"
Ôn Nhiễm vội lắc đầu :"Là bạn thân của em."
Trình Bắc khinh bỉ nhìn cái gáy của Lưu Khải
Minh:"Người như thế đúng là lưu manh, nghe nói lúc hắn phỏng vấn còn để
lại mấy hồ sơ, phỏng vấn xong liền gọi đến.Bây giờ mấy người trong tổ đang rất
hứng khởi, không phải vì sắp tiến hành hạng mục mà là ngồi đoán xem ai là người
được Lưu Khải Minh chọn vào bằng cửa sau, quả thực so với nội gian còn kinh
khủng hơn."
Ôn Nhiễm mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.Xe đã vào huyện
W, các học sinh xếp hàng đi xuống.Ôn Nhiễm cũng cầm lấy túi xách, vừa chuyển
người đã thấy Trình Bắc lén lút lộ ta một tờ giấy nhỏ viết gì đó, còn chưa kịp
hỏi đã thấy chị đánh thằng về người phía trước.
"Làm gì thê?Đứng trật tự lại cho tôi."Lưu
Khải Minh nghiêm khắc nói, quay đầu thấy bộ dạng của Trình Bắc lại nhẹ nhàng
giọng xuống:"Cứ từ từ, chờ một lát, đừng có gấp."
Trình Bắc gật gật đầu:"Cám ơn thầy."
Lưu Khải Minh cười,"Không cần".Ánh mắt trên
người cô dạo một vòng, Trình Bắc chịu đựng sự ghê tởm đó, quay về Ôn Nhiễm đang
đứng ở sau giơ lên hai ngón tay chữ V, Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên lúc đó mới nhìn
rõ, sau lưng Lưu Khải Minh có một tờ giấy, viết bốn chữ:"Ta là lưu
manh."
Ôn Nhiễm không kìm được mà cười phốc.
Huyện W có rất nhiều tre và hoa cải, vừa bước vào
trong huyện đã có thể nhìn thấy một mảnh vàng ánh của hoa cải dầu, mùi hương
nhẹ nhàng tự nhiên quanh quẩn quanh chóp mũi.Ôn Nhiễm hít một hơi thật sâu,
nhìn cảnh đẹp bên đường, tâm tình trở nên rất tốt.
Trinh Bắc đi sau lưng cô, chậm rãi xuyên qua vườn hoa
cải:"Chị thấy hạng mục này đúng là làm điều thừa, nơi này đẹp như vậy,
chuyển thành phong cảnh du lịch, thực chất chỉ để kiếm tiền."
Ôn Nhiễm hái được một đóa
hoa cải dầu, lắc lắc trên tay:"Đây mới là vẻ đẹp chân chính của địa phương
chị nhỉ, không cần phải trang trí gì thêm nữa."Nói xong cô quay lai nhìn
Trình Bắc cười:Chị Trình Bắc nói đúng không?"
Trinh Bắc sửng sốt một lát, vội ngay lập tức lấy điện
thoại ra chụp hình ảnh trước mặt, ÔnNhiễm
hơi đỏ mặt, quay người đi tiếp.
Ở nơi thành phố T xa xôi, Diệp Dĩ Trinh giờ đang tiếp
tục tham gia hội nghị tổng kết, điện thoại trong túi bỗng rung rung khiến anh
giật mình.Anh mở ra, đập vào mắt là một ánh sáng nhẹ nhàng của tháng một, lúc
này ở huyện W hoa cải dầu đã bắt đầu nở, trong một vùng hoa màu vàng rực rỡ, cô
ấy đứng ở đó, một góc vàng nhạt óng ánh ngay trước mặt, cười rất tươi, thật sự
đẹp đến không nói nên lời.
Không tự giác, vẻ mặt anh dịu đi rất nhiều, thành phố
T giờ là mùa đông giá rét cũng cảm nhận được một tia ấm áp.
"Diệp tiên sinh."Người trợ lý có chút khó
hiểu."Sao vậy ạ?"
Anh khoát tay:"Không có việc gì."
Sáng hôm sau mới sáu giờ mặt trời đã mọc, ÔnNhiễm
cũng tỉnh dậy luôn.Cô và Trình Bắc ở cùng một phòng, Trình Bắc nghe thấy động
tĩnh liền mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn cô.