- Trang chủ
- Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?
- Chương 4: Oan gia
Tác giả: Nam Giang
Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Hi ngâm mình trong bồn nước nóng, mọi việc hôm nay khá thuận lợi với cô, cô chỉ còn ngồi nhà và chờ kết quả, cô không tin với cám dỗ lớn như vậy mà họ không đồng ý. Đúng như cô dự đoán, hai ngày sau, Ngô Thừa Ân đã liện với cô và đồng ý điều kiện cô đưa ra. Ngay hôm sau họ gặp nhau và kí hợp đồng đồng thời, họ cũng đã nhận được bằng tốt nghiệp sau đó vài ngày. Trong một tháng trùng sinh này, Diệp gia sau khi có sự giúp đỡ của nhóm người Ngô Thừa Ân công ti đã đi vào ổn định trở lại, Lâm gia Lâm Vân cùng Lưu Uyển cũng không tìm cô gây sự, có thể nói một tháng này cô khá nhàn rỗi. Nhưng ông Trời không giúp người, hôm sau, Lâm Vân cùng Lưu Uyên xuất hiện trong nhà cô, adi giúp cô báo lại, từ trên lầu, cũng với phong cách ngỗn ngáo, chiếc quần đùi đen tôn lên đôi chân trắng buốt của Diệp Hi, chiếc áo sơ mi bị cột ngang hông, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau, Diệp Hi ung dung bước xuống. Thấy phong cách ăn mặc của cô, Lưu Uyên nhíu mày, nhưng cũng mau chóng lấy lại vẻ hòa ái trên khuôn mặt, mỉm cười với Diệp Hi: ‘tiểu Hi, con lớn rồi sao lại ăn mặc như thế, cũng may chúng ta là người trong nhà với nhau nên không sao chứ nếu không người ngoài nhìn vào lại bảo Lâm gia chúng ta không có gia giáo thì phải làm sao?’ Vừa nói, Lưu Uyên vừa nắm lấy tay Diệp Hi, kéo cô lại gần. Nhìn vào khuôn mặt giả tạo đầy kinh tởm kia, Diệp Hi muốn tát cho bà ta một cái nhưng kìm nén lửa giận trong lòng, Diệp Hi cười nhẹ rút tay khỏi đôi tay dơ bẩn kia đến đối diện hai mẹ con bà ta ngồi xuống: ‘ Lưu di nói có gì sai không? Tiểu Hi có sai có xấu cũng là xấu mặt Diệp gia chứ có đâu mà xấu mặt Lâm gia?’ Nghe Diệp Hi nói vậy, Lưu Uyên đen mặt, Lâm Vân tức giận: ‘Diệp Hi, chị quá đáng lắm rồi đó, chị coi lại chị đi, chị tưởng mang họ Diệp là ngon sao? Chị tưởng một mình Diệp bá mẫu có thể sinh ra chị sao? Chị là đồ vong ân bội nghĩa là đồ mất nhân tính có giàu quên nghèo.’ Diệp Hi nhíu mày nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Vân, nhìn thấy thái độ của Diệp Hi, Lâm Vân giật mình chốc lát, tại sao tại sao Diệp Hi nông nổi bốc đồng trước kia dễ bị cô khích bát lại có đôi mắt sâu như vậy, tại sao Diệp Hi nông nổi trước kia dễ bị cô khi dễ lại làm cô cảm thấy lạnh như vậy? Thẹn quá hóa giận, Lâm Vân giơ tay lên định tát Diệp Hi một cái nhưng chưa kịp thì đã bị Lưu Uyên cản lại, lắc đầu, sau đó cười với Diệp Hi: ‘Hi nhi, là Vân Vân trẻ người non dạ con đừng trách em nói thẳng, nhưng là con sai, con là người Lâm gia thì mãi là người Lâm gia, làm sao chỉ vì cái họ mà nói mình không phải Lâm gia, nếu để ba con nghe được thì không tốt đâu.
Nhìn thấy gương mặt giả tạo của Lưu Uyên Diệp Hi muốn ói, con người giả tạo thành quen, con mình sai không nhận lại quy hết trách nhiệm lên người cô, trên đời lại có loại người như vậy sao thật kinh tởm. Diệp Hi ung dung, nhấm nháp một li trà, đây là trà tươi, được nhập khẩu từ Châu Âu là hang có tiền mua không được, thật đem ra tiếp đãi hai mẹ con bà ta thật là quá phí. Những ngụm trà đăng đắng nhẫn nhẫn, khi vào cổ lại thanh mát nhẹ dịu làm con người ta không tự chủ mà nhấm nháp them vài ngụm. Lưu Vân nhìn Diệp Hi uống trà không ngó ngàn tới mình và mẹ, tức giận giơ tay hất đổ li trà trên tay Diệp Hi, li trà lăn lóc dưới đất, vỡ vụn từng mảnh. Diệp Hi tức giận, mặc dù cô trùng sinh nhưng bản tính củ của cô không thay đổi, chọc giận cô mới hay, tính cô vốn không tốt đã nhẫn nhịn từ lúc hai mẹ con họ bước vào vậy mà đến bây giờ lại chạm đến giới hạn của cô. Đưa tay lên tát lên khuôn mặt trắng toát đầy phấn của Lâm Vân, Diệp Hi nhìn thẳng vào đôi mắt của Lưu Uyên. Lâm Vân bất ngờ bị ă tát, đau đớn kêu lên: ‘chị, chị dám tát tôi’ Diệp Hi không nói ngồi lại xuống ghế rót cho mình một tách trà khác: ‘tát cô đó thì sao? Tôi là chị cô giúp Lưu di dạy bảo cô là chuyện kinh thiên địa nghĩa có gì không được sao? Phải không Lưu di?’ lời nói châm biếm của Diệp Hi như xoáy sâu vào Lưu Uyên, Lưu Uyên nhịn xuống lửa giận trong lòng: ‘phải, Hi nhi thay ta dạy dỗ tiểu muội là chuyện bình thường, ta nào dám ý kiến, chỉ là hôm nay ta với Vân nhi tới đây là muốn đưa co con thiếp mời, ba ngày sau là sinh nhật 25 tuổi của Triệu đại thiếu, ba con cùng ta cũng đến, con vừa đại diện cho Diệp gia vừa cho Lâm gia nên cũng có thiếp mời, ta mong con sẽ đến để Lâm gia cũng như Diệp gia nở mày nở mặt bất quá, ba con sợ cách ăn mặt của con không phải phép nên kêu ta qua đây giúp con chọn vài bộ y phục.’ Đúng không nhắc cô quên mất ba ngày nữa là sinh nhật của Triệu Tuyên, con ông chủ tập đoàn đa thương mại lớn nhất nhì nước, chỉ sau Diệp gia. Năm đó, cũng vào ngầy hôm đó cô thấy Triệu Tuyên, xuân tâm nở mộng mà thay đổi hết mình cố gắn tỏ ra là cô gái dịu hiền, cố gắn đi theo ăn chơi, nhưng kết quả Triệu Tuyên lại bị Lâm Vân hút mất làm cô đau khổ dằn vặt, cũng lúc đó Tần Hạo xuất hiện, hắn đã đi vào cuộc đời cô và đâm cô một nhát sâu tận tim. Kiếp này cô đã biết người cô thương yêu, là ai thật lòng ai giả tạo, cô sẽ không để lịch sử lại tái hiện với mình. Mãi chìm trong suy nghĩ, Lưu Uyên thấy Diệp Hi đang thất thần bèn đứng lên nắm lấy tay cô, bị nắm tay bất ngờ, Diệp Hi giật mình hất bàn tay của Lưu Uyên ra xoay người lạnh lung nói: ‘Lưu di không cần đến giúp ta đâu, ta sẽ không thay đổi nên Lưu di trở về đi, nhờ Lưu di nói với baba là không phiền ông ấy quan tâm tôi cũng sẽ sống tốt.’ Nói xong, Diệp Hi xoay người bỏ lên phòng.
Để lại hai con người tức giận ngơ ngác không biết đi hay ở lại