- Trang chủ
- Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa
- Chương 42: Chương 39: Miêu Nhân
Tác giả: Chipendipro
- Thưa ngài, tôi sẽ nhường lại vị trí này cho N – Đức lên tiếng
- Sao lại vậy? – Lão đại hỏi
- Tôi tin cô ấy sẽ làm tốt hơn tôi
- Cậu không muốn đấu sao?
- Tôi biết rằng mình sẽ thua thôi
- Sao cậu tự ti quá vậy?
- Haiz. Phải biết lượng sức mình chứ. Võ thuật không bằng, nhanh nhạy không bằng. Thi đấu để giống như Hào thì khổ thân tôi ra. Hihi – Mọi người cũng bịt miêng cười. Cái thằng nó vẫn cứ thế
- Vậy cậu quyết định nhường
- Vâng. Thưa ngài
- Mọi người nghĩ sao? – Lão đại quay ra hỏi mọi người
T t cả đều im lặng. Không một ai trả lời. Mình nắm lấy bàn tay của Bé. Ý mình muốn nói rằng mình muốn Bé vào vị trí đó.
- Không ai có ý kiến gì thì. N – I nói
- Có tôi – Bé lên tiếng
- Cô sẽ ở vị trí còn lại
- Tôi... – Bé ngẹn lời và mình giữ lấy tay Bé
- Biệt hiệu của cô là Miêu Nhân
- Rõ – Bé đáp
- Mọi người ra ngoài đi – I lên tiếng – Hổ Vương. Ở lại nói chuyện với tôi
- Vâng thưa ngài – Tất cả đồng thanh
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Chỉ còn mình và I. Ông ta vẫn không nhìn ai. Chưa ai biết mặt mũi ông ta thế nào
- Tôi nghe nói cậu học hổ quyền với sư Thích Quảng Thương – I lên tiếng xóa tan sự yên lặng
- Vâng. Đấy là thầy tôi – Mình nói
- Nhưng cậu chưa học hết đúng không?
- Vâng
- Nhà sư có một sư đệ rất giỏi, ông ta đã học hết hổ quyền Mật Chân. Cậu biết không?
- Tôi biết
- Ông ta đã viết ra một cuốn mật tịch
- Sao ngài biết sư thúc tôi
- Tôi có cuốn mật tịch đó. Giờ nó sẽ là của cậu
- Tại sao lại giao cho tôi?
- Vì ông ấy từng hy sinh cho CRE. Cậu là chân truyền duy nhất còn lại cuat Mật Chân. Cậu không muốn có nó sao?
- Tất nhiên là có
- Vậy hãy nhận lấy. Hãy để cho biệt hiệu của Hổ Vương có ý nghĩa?
- Cảm ơn ngài. Tôi có thể hỏi một chuyện không?
- Cứ hỏi
- Tại sao ngài không bao giờ nhìn chúng tôi?
- Tốt nhất là thế
- Vâng – Mình hiểu ý của I
- Giờ cậu hãy ra ngoài đi
- Rõ
Mình bước ra ngoài và đóng cánh cửa lại.
- Anh – Là tiếng của Bé
- Bé đứng đây từ khi nào thế? – Mình quay ra nhìn Bé
- Bé đợi anh về luôn
- Mình về đi
- Anh cầm cái gì trên tay đấy? – Bé nhìn lên tay mình đang cầm cuốn sách
- Hổ quyền Mật Chân
- Là phái nào thế anh?
- Phái Mật Chân
- Bé chưa nghe thấy phái này? – Bé trầm tư suy nghĩ
- Là phái anh theo học
- Là I đưa cho anh ạ
- Ukm. Mình về đi. Mai kiểm tra đấy
- Nói mới nhớ. Cái môn Quản trị học mấy chỗ Bé chưa hiểu nữa cơ? – Bé gãi đầu
-Học hành thế đấy. Haiz. Chị Dung mà chưa đi thì – Nhớ tới bà chị học hành chăm chỉ nhất lớp và cũng rất thân với mình
- Lại nhìn bài chị ấy hả? – Bé véo tai mình nói
- Đâu. Ui da. Anh học cùng chị ấy mà – Mình đau quá
- Tăm te chết với Bé – Bé dí đầu mình nói
- Dạ. Anh biết rồi mà
- Tha cho anh đấy
Bé bỏ tay ra khỏi cái tai mình. Mình nhanh chóng ôm lấy Bé. Đang định hôn Bé thì
- E hèm. Chưa đi sao hai đứa – Tiến sĩ xuất hiện chẳng đúng lúc tý nào
- Dạ giờ chúng tôi đi nè. Mà Hào sao rồi tiến sĩ? – Mình hỏi Tiến sĩ
- Tạm thời thì đã qua nguy kịch. Nhưng vẫn cần theo dõi
- Mọi chuyện nhờ tiến sĩ
- Các cậu yên tâm đi
- Chúng tôi xin phép – Mình và Bé cúi chào
Ký túc xá, phòng 308. 5h chiều
- Dành cho em ngàn câu ca và thương yêu đó.... – Mình vừa lau đầu vừa bước ra khỏi phòng tắm
- Dành cho em tia nắng ấm cùng bao con gióóóó... – Thằng Thái chen ngang lạc tiếng
- Mày đã yếu còn đòi ra gió. Haha – Mình trêu nó
- Kệ tao. Mà hum nay mày khao nhỉ
- Khao gì? Có chuyện gì mà khao?
- Hổ Vương?
- Ặc. Bắt tao mày – Mặt mình này 0.o
- Đúng còn gì – Cường đi vào nói – Anh nghe thấy cũng có phần nhỉ?
- Em có việc rồi – Mình mặc quần áo vào nói
- Mày lại ra với N hả?
- Thì đã sao – Tụi nó biết quá rõ rồi
- Đi cùng anh em. Bắt tụi nó khao – Rồi cả cái phòng nhốn nháo
- Ặc. Anh em tốt vãi – Đến chết với tụi này mất
“Rinh rinh...”. Điện thoại từ một số lạ
- Alo – Tiếng một người con trai
- Alo. Ai đấy ạ? – Mình không nhận ra ai
- Không còn nhớ tôi là ai sao?
- Không. Ai đấy? – Mình bắt đầu thấy bực mình
- Tôi là.
.
.
.
.
.