Tác giả: Cố Hoài Tứ
Thời gian nghỉ đông của lớp 12 không dài, trải qua năm sau không mấy ngày nhóm Hứa Tư Tuệ đều phải quay lại trường học.
Cố Mộ Niên ở cạnh cô gái nhỏ mấy ngày, qua không lâu cũng trở về Đại học Nam Kinh.
Hai người ở chung ngắn ngày lại tách ra.
Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại.
Mỗi ngày hai nơi sinh hoạt có trình tự mà tiến hành, đảo mắt đã đến thi Đại học.
Mẹ Hứa, cha Hứa sáng sớm đã bận rộn, xác nhận đi xác nhận lại không có đồ vật gì thiếu, mới đưa Hứa Tư Tuệ đến trường thi.
Thí sinh Tam Trung thi ở Nhị Trung, Nhị Trung ở phía thành Bắc, cách gia viên Minh Đạt rất xa, ước chừng hành trình hai mươi phút đi xe.
Sau khi đến Nhị Trung, Hứa Tư Tuệ đứng ở cửa nhìn xa xa xung quanh.
Anh sẽ đến chứ.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng người đàn ông đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
Trên đường kẹt xe, Cố Mộ Niên đi được nửa thì xuống xe chạy đến. Còn may, không muộn.
Hứa Tư Tuệ nhìn anh cầm theo ô che mưa đi đến.
Có lẽ là cảnh mưa quá mông lung, không khí có hơi nước, trong mắt cô có chút chua xót.
Cố Mộ Niên mặc áo khoác màu đen, chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Tư Tuệ.
Lúc này, tiếng mưa rơi yên lặng, mọi âm thanh đều im lặng.
Xung quanh một mảnh an tĩnh, thế giới chỉ có hai người.
Hàn Tư Tuệ muốn nói gì đó, mở miệng thở dốc, thế nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Quá lo lắng rồi.
Mẹ nó.
Cố Mộ Niên đặt ô trên mặt đất, giọt mưa tàn lưu trên người chảy dài xuống.
“Đừng lo lắng, anh ở bên ngoài chờ em.”
Lời nói này lại quá cảm động.
Anh ở bên ngoài chờ em.
Cố Mộ Niên, anh biết không, có những lời này của anh, em trực tiếp tin Ultraman.
Cảm ơn anh.
“Không lo lắng, em chờ đã lâu rồi.” Hứa Tư Tuệ nhìn anh cười.
Hứa Tư Tuệ cảm thấy trên người Cố Mộ Niên có một cảm giác rất đặc biệt, làm người khác không tự chủ được mà tin tưởng anh, ỷ lại vào anh.
Anh đứng ở đó, dường như muốn nói với cô: “Lại đây, anh là mặt trời của em.”
Anh là mặt trời của em, em phải sống hướng về phía mặt trời.
Cố Mộ Niên nhìn bóng dáng cô gái đi vào trường thi, không khỏi nghĩ đến năm trước.
Năm trước anh thi Đại học, trong lúc này mỗi buổi sáng cô đưa cơm sáng cho anh.
Năm nay cô thi Đại học, anh chờ cô ra khỏi trường thi.
——
Hứa Tư Tuệ làm bài thi còn xem như thuận lợi, sau khi trả lời xong đề lớn cuối cùng liền bắt đầu kiểm tra.
Lần đầu tiên, cô vô cùng cảm ơn mình dùng bút và viết xong một quyển sách.
Quá trình là tốt thì kết quả sẽ không tệ.
Ngày kết thúc thi Đại Học, Tô Chỉ Dao cùng mấy nữ sinh cùng lớp ôm cô kéo thành một nhóm khóc lóc.
Đoạn thời gian áp lực học tập lớn nhất kia, Vương Nam là người đầu tiên hỏng mất.
Hứa Tư Tuệ nhớ rõ thời tiết hôm đó rất tốt, ánh nắng chiều chạng vạng bao phủ trên không trung của Tam Trung, cả không khí đều có thêm filter màu vàng.
Hôm đó cô đến kỳ sinh lý, đau đến khó chịu, dán đồ giữ ấm ghé vào trên bàn làm đề vật lý.
Đột nhiên, vị nữ sinh ngồi trước bàn trực tiếp nằm liệt trên bàn khóc lên, âm thanh từ thấp chuyển cao, như là một hiệu ứng gì đó, mấy nữ sinh trong lớp bắt đầu khóc liên tiếp.
Ngay cả Tô Chỉ Dao cũng có chút khụt khịt.
Nhưng mà, Hứa Tư Tuệ không khóc.
Cô hình như là đã quen, thậm chí là chết lặng.
Nhưng mà hôm nay, mấy cô bé cùng nhau, khóc đến không thở nổi.
Lấy lần khổ sở này để chính thức nói tạm biệt với cuộc sống lớp 12.
Bài thi đi mẹ đi!
Vứt hết mẹ xếp hạng đi!
Vứt hết mẹ đề vật lý đi!
Đều cút mẹ hết đi!
Việc dày vò nhất không có gì hơn việc chờ điểm, nói không lo lắng là giả.
Hứa Tư Tuệ cảm thấy chính mình vẫn luôn đều đặt tâm thái rất bình tĩnh, Cố Mộ Niên cũng vẫn luôn nói với cô, bảo cô đừng lo lắng.
Buổi tối trước một ngày có điểm, cô vẫn không có tiền đồ mà mất ngủ.
Rạng sáng bốn giờ, Hứa Tư Tuệ trở mình, nhìn chằm chằm kim đồng hồ báo thức trên tường, hai mắt đăm đăm.
Cầm lấy điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Cố Mộ Niên, nhưng mà lại nhìn thời gian, cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Không chỉ không tốt, còn trực tiếp để lộ “trái tim nhỏ” của cô ra, cô nhớ rõ lúc ấy Cố Mộ Niên từ sau khi kết thúc thi Đại học đến lúc có điểm rồi đến lúc thu thập hành lý đi học Đại học đều là bình bình đạm đạm.
“Trái tim lớn” kia của anh làm Hứa Tư Tuệ có chút không phục.
Có cái gì mà không ngủ được, nhắm mắt lại là ngủ được.
Sự thật chứng minh, tự mình thuyết phục vẫn là có ích.
Một giấc này của Hứa Tư Tuệ trực tiếp ngủ đến 9 giờ rưỡi.