Tác giả: Cố Hoài Tứ
Giữa hè.
Hứa Tư Tuệ nhìn trận mưa rào tầm tã đập bùm bụp trên mặt đất, hay là đập vào trong lòng cô.
Cô có chút khó chịu.
Ba phút trước, nói đến cũng trách cô. Thế nào cũng phải lên diễn đàn lướt cho hết thời gian. Sau đó đã thấy Giang Dịch Hàm đăng một bài viết mới một giờ trước kia.
“A a a! Đàn anh Cố lớp 12(3) đẹp trai quá! Mình muốn ra tay!”
Phía dưới ồn ào một mảnh.
Trong lòng bất an đến cực điểm, cho đến khi nổ mạnh.
“Rầm…” một tiếng vang lớn, làm cho chút ý nghĩ cuối cùng của cô về Cố Mộ Niên bùng nổ.
Cô nghĩ, chính mình cũng thật thất bại.
Đến dũng khí thích thầm một người cũng không có.
Nghĩ lại mà xem, đây tính là loại thích gì chứ, đến lời nói cũng chẳng nói được mấy câu.
Cô thích, nhưng cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ lén nhìn một cái, khi nhàn rỗi cả đầu óc đều nhớ đến, cùng ba chữ “Cố Mộ Niên” chi chít trong vở.
Không còn gì khác.
Giang Dịch Hàm không giống vậy. So sánh với Hứa Tư Tuệ thì cô ấy như một tiểu nữ vương. Tính cách nhiệt liệt, nghĩ gì nói nấy.
Cách cô ấy theo đuổi một người cũng có hai loại kết quả: Sau khi đắc thủ thì đá người ta, còn cách khác chính là giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính vào đối phương cho đến khi người ta đồng ý mới thôi.
Tính cách Giang Dịch Hàm thế nào, đi thế nào Hứa Tư Tuệ cũng không để ý. Cô để ý chính là Cố Mộ Niên nghĩ như thế nào.
Anh có thể cũng sẽ “mắc câu” giống nam sinh khác hay không.
–
Bên kia, chỗ ngoặt ở tiệm net.
Cố Mộ Niên nghiêng người đứng dựa vào tường, đầu ngón tay cầm một điếu thuốc.
Trời mưa dầm xám xít, trong mông lung vị đại ca này càng nhìn càng muốn để người ta phạm tội.
Lâm Khanh Trạch đứng trên cầu thang đối diện anh, trong lòng chậc chậc chậc: Còn phải là anh Cố không, nhìn xem khí chất này.
“Anh, tiểu nữ vương lớp 11(4), Giang Dịch Hàm, anh đã từng nghe qua chưa?”
“Chưa.” Tâm tình của anh trai này không tốt lắm.
Lâm Khanh Trạch vừa nghe thấy vậy thực sự không đứng yên được, hai ba bước nhảy từ trên cầu thang xuống, đi đến bên cạnh Cố Mộ Niên: “Không phải, anh chưa từng nghe qua sao? Người ta chính là tiểu nữ vương, là tiên nhân đấy.”
Lớp 11(4), cô gái nhỏ kia có phải cũng ở lớp 11(4) hay không?
“Cút.”
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa dại ven dưới tầng đang nở rộ, suy nghĩ cũng bay xa theo nó.
Đó là tuần bao nhiêu, không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ được thời tiết hôm đó rất tốt, sau khi tan tiết thể dục anh đến quầy bán quà vặt mua nước.
Sau đó liền thấy một nha đầu nhỏ, mặt đầy quẫn bách, mặt đỏ lên giống quả cà chua.
Cố Mộ Niên dùng vài giây phân tích tình thế, sau đó đưa ra kết luận – cô gái nhỏ này chắc là quên mang tiền. Thuận tay liền đưa cho cô một đồng tiền.
Cô gái nhỏ kia, là Hứa Tư Tuệ.
Buổi chiều ngày hôm sau, anh đến trường học muộn, xa xa liền nhìn thấy có bóng người đứng ở cửa khu dạy học. Đã vào tiết tự học, còn có người đứng ở cửa lắc lư cũng là gan đủ lớn.
Đến gần vừa nhìn, là đàn em ngày hôm qua.
Hứa Tư Tuệ vừa nhìn thấy đàn anh đến, vội vàng đi qua trả tiền.
Cô đứng ở khu dạy học lớp 12 chờ đến giữa trưa, sợ bỏ lỡ.
Suy nghĩ quay về, tự nhiên bực bội, dập tắt thuốc quay đầu rời đi.
Lưu lại một mình Lâm Khanh Trạch khó hiểu đứng tại chỗ.
Có lẽ đối với Cố Mộ Niên mà nói điều này cũng không tính là cái gì, thậm chí quay đầu là quên, là một chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Nhưng lại thật sự làm ấm áp cô gái nhỏ tinh tế mẫn cảm kia.
Sau đó, Cố Mộ Niên từ trong miệng người khác biết được Hứa Tư Tuệ ở lớp 11(4).
Hứa Tư Tuệ nghe được Cố Mộ Niên “thiên chi kiêu tử” của lớp 12(3).
Đúng rồi, người anh như vậy, trên người mang theo ánh sáng sinh ra đã có. Làm sao chỉ có một mình cô thích anh được.
Mà tính cách không có gì để khen của cô làm sao có thể hấp dẫn được một người loá mắt như vậy.
“Tuệ Tuệ, ra ăn cơm đi…” Phòng khách truyền đến tiếng gọi của mẹ Hứa.
“Ồ, vâng!”
Hứa Tư Tuệ buông sổ nhật ký trong tay xuống, nhét nó vào trong ngăn kéo.
Trong bóng đêm, chữ ở trên trang cuối làm người khó có thể nhìn rõ. Bởi vì chủ nhân đã xoá nó đi, dường như xoá đi là có thể dập được mồi lửa trong lòng mình.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chuyện cô yêu thầm sẽ giống như phần lớn người khác, qua loa trôi qua trong thanh xuân của mình.
Cũng sẽ không có ngoài ý muốn, Hứa Tư Tuệ thầm nghĩ.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi chưa từng yêu thầm, nhưng thật sự rất khổ.