Tác giả: Từ Tiểu Miêu
“… Tôi vẫn không muốn đi vào chút nào.” Đinh Khải Nhạc đứng tại chỗ nín thở, chỉ cảm thấy mùi hương này đang len lỏi vào khắp lỗ chân lông trên người mình: “Tôi có cảm giác như mình có tắm 800 lần nữa cũng không thể nào thoát khỏi “mùi hương” này.”
Thái độ của Trương Khải Sơn mang theo thực tập sinh vừa lên lầu lại trái ngược hoàn toàn, rõ ràng mùi này không khiến anh ta cảm thấy buồn nôn, mà trên mặt còn lộ ra vẻ hưng phấn cực độ. Trương Khải Sơn mang thùng dụng cụ giơ lên cao, chen qua đám người đông đúc ngoài hành lang: “Nhường đường chút đi! Tôi vào trước!”
“Ha ha!” Sau khi thuận lợi đi vào nhà, anh ta còn để lại một tiếng cười đầy ẩn ý.
Đinh Khải Nhạc kéo người pháp y thực tập kia lại: “Sư phụ cậu sao lại hưng phấn tới vậy chứ? Mặt đỏ ửng như vừa được gặm móng heo ấy.”
Thực tập sinh nhìn anh ta một cái sau đó tiếp tục đi về phía bên trong: “Anh không biết đó thôi, những nạn nhân này đều là bảo bối của sư phụ tôi, cái đầu trước đó tìm thấy anh ấy đã ở trong phòng giải phẫu hơn nửa ngày, giờ đã tìm được hết… Thôi không nói nữa, tôi phải vào đây.” Nói xong anh ta cũng xách cái thùng dụng cụ to đùng lên, mang bao giày vào rồi đi mất.
Tô Ngôn theo sát phía sau, mang khẩu trang đi qua người Đinh Khải Nhạc, trước khi vào cửa còn đứng đó quan sát cẩn thận tình hình xung quanh. Căn nhà được trang hoàng khá tốt, mang phong cách thiếu nữ rõ ràng, tất cả các vách tường trong nhà đều là màu hồng nhạt, đồ dùng thì là màu sáng, trên cái ghế sô pha màu be có rất nhiều thú nhồi bông. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy người tên Jessie này hoàn toàn khác với Linh Linh, căn phòng nhỏ của Linh Linh không biết vì quá cũ hay vì lí do gì mà có thể nói là rất luộm thuộm, chỗ này rõ ràng sạch sẽ hơn nhiều.
Giày, cô cúi đầu xuống nhìn mấy đôi giày nữ bên cạnh miếng lót chân phía tay phải, có giày thể thao và đủ loại giày cao gót, bên cạnh là 2 đôi dép lê đi trong phòng. Nhưng bên trái là một tủ giày lớn sát vách, có lẽ đó là những đôi giày nạn nhân thường xuyên đi nên mới tạm thời bày ra ngoài…
Thùng thùng thùng!
Trong lúc cô đang trầm tư thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ.
Tô Ngôn lấy lại tinh thần, người của đội kỹ thuật đã lần lượt chia nhau ra lấy chứng cứ, còn Đinh Khải Nhạc thì đang đứng sau cô, kéo mở hết toàn bộ các ngăn tủ giày, cúi người ở đó không biết đang làm gì.
Đinh Khải Nhạc dường như nhận ra, rút đầu từ trong tủ giày ra thấy cô đang nghiêng đầu nhìn liền ngượng ngùng mở miệng cười.
“Phát hiện ra gì không?” Tô Ngôn hỏi.
“Không thấy gì hết… Tôi có nghe anh Thái nói cô phát hiện trong tủ giày nhà Kỳ Khả Linh có tường kép, lại nghĩ hai người họ đều là chị em chơi chung với nhau nên có khi nào đều dùng cách này để giấu đồ không.”
“… Hẳn sẽ không đâu.” Tô Ngôn cân nhắc một chút rồi mới nói: “Lúc trước chúng tôi phát hiện ra tường kép trong nhà Kỳ Khả Linh là vì trong nhà đó không phát hiện ra những đồ vật riêng tư, đây là chuyện bất thường. Tôi nghĩ chẳng qua là thói quen của Kỳ Khả Linh thôi, nếu giờ chúng ta phát hiện ra trong nhà của nạn nhân này…”
Cô còn chưa nói dứt lời thì một đồng nghiệp kỹ thuật bên kia đã hô lên: “Ha! Chỗ này phát hiện một cái két sắt gắn trong vách tường.”
Mọi người vây lại, đó là một bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh núi rừng treo trên tường phòng đọc sách, khi xốc lên sẽ thấy một cái tủ sắt nhỏ gắn trên tường. Đồng nghiệp đội kỹ thuật tiến lên kiểm tra một chút, ngay sau đó liền mở được mật mã két sắt.
“Để xem có gì…” Đinh Khải Nhạc tiến lên lấy đồ bên trong tủ ra: “Đây là… tiền mặt? Một… hai… ba…” Cuối cùng anh ta lấy ra mười mấy sấp tiền được bọc lại bằng giấy ra, không khỏi cảm thán: “Xem ra người này hoàn toàn có tiền hơn Kỳ Khả Linh nha, người bình thường ai lại để nhiều tiền mặt thế này trong nhà chứ?”
“Cũng bình thường thôi, không phải Đái Mạn Mạn nói vị Jessie này được một ông chủ nhìn trúng sao, nếu đúng vậy thì hẳn là cô ta sẽ kiếm được nhiều hơn những người còn lại.” Tô Ngôn liếc nhìn chồng tiền mặt đỏ rực kia, sau đó dời mắt tới bên trong két sắt.
“Xem ra còn cần phải điều tra thêm xem kim chủ của cô ta là ai, sẽ không phải là một tên đại biến thái đấy chứ… Vì chút tiền mà bỏ mà thì cũng quá không đáng rồi.” Đinh Khải Nhạc lắc đầu thở dài, đi sang một bên bỏ từng xấp tiền vào túi vật chứng.
Tô Ngôn không đáp lại, cô vươn tay lấy ra mấy hộp trang sức từ trong tủ, bên trong đều là đồ có giá trị không nhỏ. Trong tủ còn có giấy tờ bất động sản, giấy đăng ký xe cơ giới, phiếu kiểm định các loại trang sức khác nhau, hẳn là của đống trang sức này.
…! Xe cơ giới?
“Có tìm được chứng minh thư của nạn nhân không?” Cô quay đầu lại hỏi.
“Tìm thấy rồi.” Một đồng nghiệp khác lên tiếng, tiện tay đưa chứng minh thư tới: “Tìm thấy trong túi xách nằm trên ghế sô pha ở phòng khách.”
Tô Ngôn nhận chứng minh thư, nhìn thoáng qua ảnh chụp phía trên, vì không trang điểm cũng không có chỉnh sửa ảnh nên nhìn khác hẳn ảnh trên vòng bạn bè của Kỳ Khả Linh, cần cẩn thận phân biệt mới có thể phát hiện nét giống nhau trên gương mặt. Trên chứng minh thư là một người phụ nữ rất bình thường, diện mạo thanh tú và trong sáng.
Miêu Xuân Mai.
Cô nhìn ngày sinh của đối phương mấy lần, nhỏ hơn Kỳ Khả Linh một tuổi, vậy mà cái tên có phần lớn tuổi hoàn toàn khiến người ta hơi ngạc nhiên. Sau khi so sánh với giấy tờ bất động sản và giấy đăng kí xe cơ giới, có thể xác nhận những tài sản đó đều thuộc về Miêu Xuân Mai, sau đó cô xoay người đi tới cạnh Đinh Khải Nhạc: “Nạn nhân có một chiếc xe hatchback* 5 chỗ màu trắng, biển số xe là WN·A·VJ345, vừa nãy ở dưới lầu anh có thấy không?”
(*) Xe hatchback: có cấu trúc thiết kế gồm 2 khoang là khoang động cơ và khoang hành khách. Trong đó, khoang động cơ được đặt phía trước, bên che đậy và bảo vệ bởi tấm nắp ca-pô. Trong khi đó, khoang hành khách lại được kết hợp với khoang hành lý, phần đuôi xe (còn được hiểu là nắp cốp) dựng thẳng đứng tạo nên một cửa mới.
“Màu trắng hả? Không để ý.” Đinh Khải Nhạc lắc đầu: “Để tôi đi xuống dưới xem thử.”
Sau khi anh ta đi, Tô Ngôn lại tới trước két sắt, lấy toàn bộ đồ còn bên trong ra, xem từng cái một lúc sau đó đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên đồ vật cầm trên tay: “Bảo hiểm Hoành Đức…”
Cũng là một bản hợp đồng bảo hiểm ốm đau, ngày không chênh lệch với Kỳ Khả Linh mấy, tuy nói là “bạn thân” cùng đăng kí chung một dạng bảo hiểm cũng không có gì đáng để ý, nhưng cô vẫn cảm thấy kì lạ. Chân mày cô nhíu lại, cô nhanh chóng niêm phong lại tất cả mọi thứ vào túi vật chứng, sau khi xác nhận không còn gì trong két mới lập tức đi về phía phòng ngủ.
Còn chưa tới cửa đã có thể cảm thấy được mùi nồng đậm trong không khí. Cô bước vào phòng ngủ chính, nhìn cảnh tượng trên giường, hiện trường không khác mấy so với nhà Kỳ Khả Linh, chẳng qua là tệ hơn mấy phần. Kỳ Khả Linh bị hại đến ngày thứ hai đã có người phát hiện, còn người này nằm ở đây ít nhất cũng đã gần 1 tuần, thi thể đã bắt đầu thối rữa, nhìn càng khủng khiếp hơn.
“Anh Trương, thế nào rồi?” Tô Ngôn mở miệng hỏi.
Trương Khải Sơn ngẩng đầu, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, thở ra một hơi: “Thời gian tử vong không khác mấy so với chúng ta dự đoán trước đó, trước mắt trên thân không có vết thương trí mạng nên nguyên nhân chất hẳn là bị đập nhiều lần vào đầu mà chết.” Nói tới đây anh ta ho khan vài tiếng rồi im miệng. Dù là pháp y nhưng cũng có khứu giác như người bình thường, làm sao có thể hoàn toàn không phản ứng với thứ mùi này được chứ.
Tô Ngôn khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
Việc xử lý sơ bộ thi thể cũng đã hoàn thành, chuẩn bị cho vào túi rồi mang về Cục tiến hành khám nghiệm thêm. Sau khi túi đựng xác được niêm phong, mặc dù không khích trong phòng vẫn chua như vậy, nhưng tốt xấu gì tâm lý cũng thoải mái hơn. Pháp y thực tập kia cuối cùng thở một hơi thật dài, ngồi dậy kéo khẩu trang ra, mặt mũi đỏ bừng: “Nạn nhân này đúng là vận khí không được tốt, giờ là cuối thu, cửa sổ mọi nhà đều đóng chặt, nếu là mùa hè thì đã có thể được phát hiện sớm hơn vài ngày rồi.”
Vì cửa sổ đều bịt kín nên hàng xóm cũng không ngửi được mùi gì quá khó chịu, quá lắm thì lúc đi ngang qua hành lang ngửi thấy mùi hôi chua thôi, cũng không gây chú ý, hầu hết mọi người đều sẽ cho rằng rác nhà ai để trước nhà bốc mùi.
“May hay không may gì thì cũng đã chết hết rồi, chẳng có ý nghĩa gì.” Trương Khải Sơn vẫy tay, có người đi vào khiêng túi đựng xác đi.
Một lát sau Đinh Khải Nhạc trở lại, đi tới trước mặt Tô Ngôn lắc đầu: “Chúng tôi đã cùng với mấy người bảo vệ của cư xá tìm khắp nơi, không phát hiện ra xe của nạn nhân, đồng thời cũng đã xác minh qua, nạn nhân không có nhà để xe, chắc chắn sẽ không đậu trong ga xe. Vậy…”
“Tìm lâu như vậy cũng không tìm được chìa khóa của chiếc xe kia.” Tô Ngôn nói tiếp.
“Chẳng lẽ là xe bị hung thủ lái đi rồi? Phạm vi giám sát của tiểu khi này rộng hơn ở Hoa Diệu Phủ nhiều, lát nữa tôi đi đến phòng giám sát để lấy video, chỉ hi vọng họ còn giữ lại bản ghi 1 tuần trước.”
“Được.” Cô khẽ gật đầu: “Bên này lấy bằng chứng cũng sắp xong rồi, lát nữa tôi theo xe pháp y về trước, còn một số việc cần về xác nhận lại.”
Hơn nửa tiếng sau.
Tô Ngôn đi theo xe về tới trong Cục, lúc này trong văn phòng đội chuyên án chỉ có Hạng Dương đang xem tư liệu, hình như bọn người Giang Ly vẫn còn đang thẩm vấn. Hạng Dương thấy cô về, ngẩng đầu lên tùy ý chào một tiếng.
Cô nghĩ một chút rồi đi tới trước bàn đối phương: “Anh Hạng, anh còn nhớ chi tiết vụ án tự sát ở tòa nhà bảo hiểm Hoành Đức không?”
“Chi tiết?” Hạng Dương nhíu mày suy nghĩ một chút: “Có chi tiết gì chứ, lúc ấy cảnh sát khu vực lấy chứng cứ, vết tích trên sân thượng, còn có lời khai của các nhân chứng nữa…, tất cả đều chỉ ra là tự sát, người nhà cũng không phản đối nên vụ án đó kết thúc rất thuận lợi. Tôi nhớ lúc đó bảo hiểm Hoành Đức còn giúp người nhà mấy chục nghìn với mục đích nhân đạo, lúc đó dư luận xã hội khá tốt.”
“Em đang nghĩ chuyện gì thế? Sao lại kéo đến vụ án 2 năm trước nữa?” Anh ta nhìn người đang xuất thần trước mặt mình.
“Cũng không có gì, chỉ là chúng tôi phát hiện một phần hợp đồng bảo hiểm Hoành Đức ở nhà Miêu Xuân Mai, một nạn nhân khác thôi.” Tô Ngôn định thần lại.
Hạng Dương nhíu mày, im lặng một lúc sau đó mở miệng: “Sao vậy? Em đang cảm thấy bảo hiểm Hoành Đức có vấn đề gì à? Nếu thật là muốn tra lại vụ án kia thì chi bằng đến phòng hồ sơ xem thử đi, trong đó có tư liệu và hồ sơ chi tiết hơn.”
“Vâng~ cảm ơn anh Hạng!” Lời còn chưa nói hết, Tô Ngôn đã biến mất ở tại cửa văn phòng.
Vài phút sau trong phòng hồ sơ của Cục thành phố, sau khi đăng kí, cô tiến hành tìm kiếm trong máy tính ngay tại lối vào, xác định nơi lưu trữ hồ sơ vụ án kia rồi đi thẳng theo hướng đó.
Sau khi rón rén đem cái thùng đã phủ đầy bụi xuống, cô ngồi lại chỗ mở thùng lấy tài liệu ra xem thật kỹ. Vì tư thế không thoải mái nên cô cầm hồ sơ rồi hơi ngả ra sau, đúng lúc đó từ sau túi hồ sơ rơi ra vài tấm ảnh. Đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại, cô cúi người nhặt tấm ảnh rơi trên mặt đất lên.