Tác giả: Từ Tiểu Miêu
Sau khi hai người bước ra từ phòng pháp y thì bàn bạc một lát rồi trực tiếp chạy tới đội kỹ thuật.
Vừa bước vào Thái Thành Tể đã xem như nhà mình, tùy ý gọi: “Lão Phương ơi, có tiến triển gì ghê gớm không?”
Phương Giai Mậu đang nhìn gì đó trên kính hiển vi, nghe vậy liền tranh thủ liếc anh ta một cái: “Có kết quả dấu vân tay rồi.”
“Vừa nghe anh Trương nói qua, đã xác định nạn nhân đúng là Kỳ Khả Linh, còn chuyện gì mới nữa không?” Thái Thành Tể đi đến cạnh anh ta, nhấc mông ngồi lên mặt bàn.
“Vết máu trên tường…” Phương Giai Mậu nói được một nửa, nhìn vẻ mặt của Thái Thành Tể thì bất lực giang tay ra: “Tất nhiên mấy người cũng biết rồi. Chúng tôi căn cứ vào thời gian tử vong của nạn nhân, trong khoảng thời gian đó đã khóa chặt được vài người khả nghi.” Anh ta đứng lên, đi đến máy tính mở ra vài video cho họ xem: “Đây là ảnh chụp màn hình lấy từ camera giám sát ở hai cửa Bắc Nam của Hoa Diệu Phủ, vì cư xá này quá cũ rồi nên trừ hai cửa chính ra chẳng còn chỗ nào gắn camera nữa cả.”
“Điều kiện thật sự rất hạn chế, nếu trong trường hợp nghi phạm trèo qua hàng rào ở đâu đó trong tiểu khu thì có thể sẽ không lọt vào phạm vi của camera.” Anh ta giang ta ra, sau đó lại trở về trước kính hiển vi, không để ý đến hai người nữa.
“Để tôi xem nào…” Thái Thành Tể ngồi xuống ghế ở bàn máy tính, còn Tô Ngôn thì đứng sau lưng anh ta, hai người hoàn toàn chăm chú nhìn vào màn hình. Vì Hoa Diệu Phụ lúc đầu là cư xá sàn gác 20 năm trước, giờ người ở trong đó hầu hết đều là người già, mổi ngày tan sở đều rất náo nhiệt, đa phần là thanh niên về nhà ba mẹ ăn cơm hoặc đón con. Mặc dù vậy nhưng cũng chỉ kéo dài 3 tiếng từ 6 giờ đến 9 giờ, sau 9 giờ thì đừng nói đến người trong cư xá, cả chó mèo hoang cũng ít khi nhìn thấy.
Sau 10 giờ không có nhiều người và xe ra vào hai cổng cư xá, mà có lật tung cả khu vực đó lên cũng không tìm được đầu của Kỳ Khả Linh, vì vậy hiện tại cảnh sát nghiêng về giả thiết nghi phạm đã mang cái đầu ra khỏi cư xá.
“Trong khoảng thời gian từ 10 đến 12 giờ, tổng cộng có 3 chiếc xe hơi đã chạy ra khỏi cư xá, 5 người đi bộ, trong đó có 2 người mang theo ba lô, còn có 2 chiếc xe điện nữa.” Thái Thành Tể xem qua một vòng video, tổng kết lại: “Tất cả những người này đều phải xác định thân phận rồi loại bỏ từng người, xe thì dễ rồi, có biển số xe nên có thể nhanh chóng tìm ra…”
Ánh mắt Tô Ngôn vẫn dán vào màn hình, chỉ nói theo: “Từ từ đã, nếu như muốn điều tra thì nhờ đội trưởng Giang đánh báo cáo xin đồn cảnh sát khu vực hỗ trợ điều tra đi, họ khá quen với cư xá này, làm việc với nhân viên cộng đồng sẽ nhanh chóng xác định được danh tính những người này.”
“Được.”
“Ừm.” Tô Ngôn lại cẩn thận nhìn vào màn hình như muốn xác nhận gì đó, sau đó rất nhanh quay lại bước về phía Phương Giai Mậu: “Anh Phương, tôi cần xem lại video giám sát ở hai cửa của Hoa Diệu Phủ một lần nữa.”
“Được thôi.” Phương Giai Mậu chỉ vào dàn máy trong phòng kính bên kia: “Ở đó đó, em tự mình tìm đi.”
“Có phải em phát hiện ra gì rồi không?” Thái Thành Tể không chậm trễ cũng đi theo sau lưng cô.
Tô Ngôn vào trong phòng mở video giám sát ra, vừa thành thạo thao tác vừa nói: “Tôi thấy 2 chiếc xe điện kia hơi lạ, vì vậy muốn xem chúng đã đi ra cửa Bắc lúc nào.” Vì cư xá này thật sự đã quá cũ rồi nên không có gác cổng, không cần phải nói tới quét thẻ vào cửa hay ghi danh sách khách đến nữa, thật sự là tự do ra vào.
Thái Thành Tể nghe vậy liền nhíu mày sờ cằm: “Cửa Bắc á? Hình như là xe thức ăn mang đi thì phải… Tôi cũng băn khoăn không biết có nên loại trừ ra không, chẳng phải chỉ cần liên hệ với nhân viên giao hàng xem có ai mang đồ ăn tới trong thời gian đó không là ra sao?”
“Chắc không phải là thức ăn ngoài rồi, trên thùng xe điện có in một hình gì đó, tôi nhớ là đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, hình như là một công ty chạy vặt*.” Tô Ngôn vừa nói vừa chỉnh video giám sát tới lúc 10 giờ 38 đêm xảy ra vụ án, sau đó tua ngược lại với tốc độ gấp đôi.
(*) Theo mình hiểu thì dịch vụ của công ty này bao gồm mua đồ hộ, tạp vụ,… nói chung là làm những việc lặt vặt hộ người khác.
“Công ty chạy vặt? Bây giờ làm gì còn kiểu công ty đó nữa nhỉ? Tôi nghĩ 800 đời trước đã sụp đổ rồi chứ.”
Tất cả các loại phần mềm gọi thức ăn ngoài đều phát triển, việc giao hàng qua lại đã sớm thành thói quen của đại chúng, mấy năm gần đây, những công ty chạy vặt cũng sớm đã biến mất trên thị trường. Dù sao thì đặt đơn vừa bất tiện mà chi phí lại cao, hiện giờ rất ít thấy dịch vụ của những công ty như thế.
“Ừm… Vậy nên mới kỳ lạ đó…” Tô Ngôn khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai màn hình máy tính, sau đó lập tức ấn nút tạm dừng: “Đây rồi!”
Thời gian hiển thị trên màn hình là 9 giờ 46 phút, chiếc xe điện màu xanh xám có dán logo phía sau nhanh chóng từ cửa Bắc chạy vào cư xá.
“Giao hàng gì mà tốn tới 50 phút? Mà loại công ty chạy vặt này của họ ban đêm cũng hoạt động sao?” Thái Thành Tể đột nhiên sáng tỏ: “Này em gái, em xem cái thùng sau xe có phải lớn hơn rất nhiều so với thùng bình thường không, rất thích hợp để giấu công cụ gây án đúng không?”
“Chúng ta vẫn phải liên hệ với công ty này trước.”
“Tất nhiên rồi.”
Nói thì nhanh, nhưng gần nửa tiếng trôi qua họ vẫn đang tiếp tục thảo luận bước tiếp theo nên làm thế nào để nhanh chóng loại bỏ chính xác các đối tượng tình nghi. Lúc này Phương Giai Mậu bỗng chạy vào: “Thái Bao, Tô Ngôn, có phát hiện mới!”
Ngay sau đó ba người lập tức chạy tới phòng vật chứng, Phương Giai Mậu bước lên xác nhận với hai đồng nghiệp khác một lần nữa rồi mới vẫy tay gọi mọi người ra ngoài, đồng thời bật máy chiếu lên.
“Đây là ga trải giường chúng tôi mang về từ nhà Kỳ Khả Linh, lúc đó cái ga này được trải dưới thi thể của nạn nhân nên bị nhuộm một mảng máu lớn.” Dưới thao tác của anh ta, vài tấm ảnh chụp hiện trường xuất hiện trên màn hình lớn, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh chụp ga giường màu xanh nhạt có in hoa nhỏ màu tím, đa số vết máu đều tập trung ở phần gần cổ nạn nhân, chỗ đó đã không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu của cái ga nữa.
“Tuy nhiên sau khi trải ra chúng tôi lại phát hiện có một chỗ khác biệt.” Phương Giai Mậu dùng bút khoanh tròn vị trí đại khái của thi thể trên màn hình, sau đó lại dùng một màu khác để vẽ ra một hình bầu dục rộng khoảng 50cm: “Chính là chỗ này.” Vẻ mặt anh ta có chút hưng phấn.
“Tôi chẳng thấy có gì đặc biệt hết…” Thái Thành Tể ngồi trên bàn, cầm laptop đang kết nối với màn hình chiếu của Phương Giai Mậu nhìn thật kỹ, phóng to rồi lại thu nhỏ ảnh, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Phương Giai Mậu tỏ vẻ khinh thường: “Nếu có thể nhìn bằng mắt thường thì đội kỹ thuật của chúng tôi tốn nhiều thời gian như vậy làm gì? Sau khi áp dụng kỹ thuật, chúng tôi phát hiện phân lớp của máu ở khu vực này ít rõ ràng hơn, sau đó dùng phần mềm tiến hành tách lớp hình ảnh, cuối cùng thu được cái này đây!”
Màn hình thay đổi vài lần, dù sao thì cũng là thứ đồ công nghệ cao, cuối cùng vết màu trên ga giường dần dần xếp lớp, sau đó ngay khu vực anh ta dùng bút đánh dấu lại mơ hồ hiện ra một hình dạng. Anh ta tách hình đó ra riêng, đằng sau biến thành nền trắng, chỉ có một cái khung màu đỏ tươi trên màn hình.
“Nếu suy đoán trước đây của chúng ta vết vết máu trên tường và trần nhà là đúng thì hình dạng này có phải là hung khí không?” Phương Giai Mậu đứng trước màn hình chiếu làm ra động tác mô phỏng: “Nghi phạm dùng bạo lực để giết nạn nhân bằng một dụng cụ nào đó, sau khi nạn nhân chết thì hắn tiện tay đặt hung khí xuống đây, sau đó lại lấy đi, vì thế mới có thể tạo thành vết máu phân tầng không giống những chỗ khác được.”
Thái Thành Tể nghiêng đầu trái phải: “Cái này giống như là một cái…”
“Búa.” Tô Ngôn cứng nhắc cất lời: “Nhìn hình dạng đại khái thì có lẽ là loại búa gia dụng bình thường, ở đâu cũng tìm được.”
“Như vậy có phải là nhất thời kích động nên gây án không?” Thái Thành Tể suy đoán: “Anh Trương cũng có nói khi còn sống nạn nhân đã từng bị xâm hại, có khả năng là trong lúc đó Kỳ Khả Linh đã kháng cự khiến hắn bị kích thích, từ một vụ cưỡng bức đơn giản biến thành một vụ án giết người.”
“Câu hỏi đặt ra là nếu hung thủ chỉ đơn giản là muốn xâm hại nạn nhân, vậy thì hắn vào nhà bằng cách nào?” Tô Ngôn hỏi: “Chúng ta cũng đã xem qua hiện trường rồi, không có bất cứ vết tích nào cho thấy có người cưỡng chế để vào nhà, mà hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy âm thanh gì bất thường, trong khi hiệu quả cách âm của chung cư cũ này không tốt chút nào.” Chính là kiểu người bên kia vách tường cắm sạc điện thoại thì người khác ở bên này cũng có thể nghe rõ ràng. Chuyện này đã nói rõ hung thủ được Kỳ Khả Linh tự nguyện cho vào nhà.
“Lỡ như hung thủ là “khách hàng” quen của cô ta thì sao? Hai người sau khi gặp mặt không đạt được thỏa thuận nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Phương Giai Mậu lắc đầu, có vẻ cũng không tán thành: “Chúng tôi không phát hiện hộp dụng cụ trong nhà Kỳ Khả Linh, thậm chí cả cây vặn vít cũng không có, đừng nói là búa. Phòng bếp nhà cô ta đã rất lâu rồi không được sử dụng, dao đều bị rỉ sét hết, trong nhà kiểu người này có thể tìm được những công cụ đó sao? Tất nhiên chuyện này cũng chỉ là hỗ trợ phán đoán thôi, không thể kết luận chắc chắn được, nhưng chúng ta hãy xét theo kích thướng của hung khí đi, làm gì có loại búa gia dụng bình thường nào dài tới nửa mét thế này? Đây giống như là công cụ của một ngành nghề đặc thù nào đó.”
“Vậy, mang theo hung khí, là có sẵn mưu đồ phạm tội.” Thái Thành Tể và Tô Ngôn liếc nhau một cái, sau đó lại hỏi tiếp: “Có phát hiện ra manh mối gì ở ghi chép trò chuyện trong các phần mềm chat và tin nhắn điện thoại nạn nhân không? Nếu hai người hẹn nhau tối đó gặp mặt thì hẳn sẽ có thông tin liên quan.”
“Trước mắt vẫn chưa phát hiện được gì, tin nhắn chat và tin nhắn bình thường đều không có gì khả nghi, còn lịch sử cuộc gọi vẫn đang xác minh lại. Ghi chép cuộc gọi của cô ta cũng không nhiều, trong gần 1 tuần chỉ có hơn ba mươi mấy cuộc, trừ đi hơn 20 cuộc là gọi đồ ăn ngoài thì cũng chỉ còn lại khoảng 10 cuộc, trong đó còn có số trùng nhau nữa. Dù sao hiện tại phần mềm chat cũng rất phát triển, gọi thoại hay gọi video gì cũng được mà.”
“Tất cả đều phải có lí do…” Tô Ngôn lẩm bẩm.
“Còn phát hiện nào khác không?” Thái Thành Tể tỉnh táo hỏi tiếp.
Phương Giai Mậu tiếc nuối giơ tay: “Mặc dù hiện trường vụ án rất lộn xộn, nhưng trên thực tế hung thủ lại vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không bỏ lại bất cứ bằng chứng nào hữu dụng hết. Đại khái cũng chứng minh được đây không phải là kích động gây án.”
Đặc điểm chung của những nghi phạm vì kích động mà gây án chính là rất hoảng loạn, chạy không kịp thì làm gì có thời gian để cân nhắc chu toàn nữa.
“Vậy thì đừng tìm chứng cứ hung thủ để lại nữa.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam.
Mọi người quay đầu lại nhìn, Giang Ly không biết đã đứng đó từ khi nào, vừa nói dứt lời liền sải chân đi đến, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy chiếu vài giây mới mở miệng nói tiếp: “Đã không thể lấy được gì từ hung thủ, vậy thì chúng ta chuẩn bị đi tìm từ tay nạn nhân đi. Tô Ngôn và Thái Bao lát nữa đi với tôi tới Hoa Diệu Phủ một chuyện, tôi đã nhận được tin nhắn của hai người rồi, đồn cảnh sát đồng ý trợ giúp chúng ta để nhanh chóng xác định được danh tính của những người đó. Về phần công ty chạy vặt thì Hạng Dương cũng đang đi kiểm tra rồi.”
“Vất vả rồi.” Giang Ly khẽ gật đầu với Phương Giai Mậu, sau đó xoay người rời đi.
Tô Ngôn và Thái Thành Tể vội vàng tạm biệt bọn người Phương Giai Mậu rồi cũng chạy theo anh.
40 phút sau, ở cư xá Hoa Diệu Phủ, trong nhà nạn nhân Kỳ Khả Linh.
“Hôm đó bọn người anh Phương đã tiến hành lấy chứng cứ rất kỹ lưỡng rồi, những thứ có thể mang cũng đã mang về hết.” Tô Ngôn mang bao giày đi vào phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn đống bột phấn để lấy vân tay vẫn còn lưu trên chốt cửa.
“Đội kỹ thuật của chúng ta đương nhiên là vô cùng xuất sắc, nhưng mục đích chính của họ vẫn là tìm kiếm tất cả các manh mối có liên quan đến hung thủ, công việc là điều tra những vật chứng và dấu vết khả nghi. Nhưng giờ đã biết manh mối không có tiến triển gì, chi bằng chúng ta đổi góc độ để tìm ra hướng mới.” Giang Ly ngồi xổm trước tủ TV, tỉ mỉ quan sát đống đồ trang trí được bày phía trên, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang bàn về thời tiết hôm nay.
Tô Ngôn nghe vậy thì khẽ gật đầu đồng ý, sau đó đi vào phòng bếp xem một chút, bên trong quả thật như lời Phương Giai Mậu nói, đóng đầy bụi, vừa nhìn đã biết rất lâu rồi không ai đặt chân vào. Dạo một vòng cũng không có phát hiện gì đặc biệt, cô chợt nhớ tới chỗ cửa ra vào, mở tủ giày ra thấy bên trong trống rỗng, có lẽ là hôm qua đều đã bị đội kỹ thuật mang về Cục hết rồi.
Cô đang định đóng cửa lại, nhưng trong khoảnh khắc cửa tủ sắp khép lại thì lại kéo ra, Tô Ngôn ngồi xổm xuống, ngoẹo đầu nhìn vào bên trong.
Chẳng mấy chốc tư thế kỳ dị này đã thu hút sự chú ý của Thái Thành Tể, anh ta chạy đến ngồi xổm cạnh tôi: “Em nhìn gì thế?”
“Không đúng… Độ dày này hơi lạ…” Cô có mang găng tay, vươn tay sờ vào trong tấm ván trên cùng của tủ giày, lập tức gõ gõ vài cái, âm thanh phát ra làm cho hai người sững sờ.
“Đm, rỗng ruột à?”
Thái Thành Tể định đưa tay vào sờ, miệng còn gọi Giang Ly: “Đội trưởng Giang nhanh tới đây, hai ta cùng tháo tấm ván này ra…”
Rắc một tiếng.
Một nửa câu nói của anh ta còn nghẹn lại trong cổ họng, cứng nhắc quay đầu lại đã thấy trong tay cô gái nhỏ ngồi đó là một nửa miếng ván, không biết làm sao mà có thể bẻ ra được. Mà trong ngăn tủ kia đang rơi ra một đống đồ vật lộn xộn.
“Em…” Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên diễn đạt ra sao.
Lúc này Giang Ly đã đi tới, vòng qua Thái Thành Tể vẫn đang bị sốc, hơi ngồi xổm xuống cùng Tô Ngôn sắp xếp lại những thứ rơi ra.
“Biên lai gửi tiền bình thường… Sổ tiết kiệm… Giấy tờ bất động sản… vài tờ giấy khám bệnh…” Tô Ngôn vừa xếp vừa lẩm bẩm. Giang Ly đưa tay lấy mấy tờ giấy bên cảnh, nhìn thoáng qua, đôi mắt đen khẽ nheo lại. Tô Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của anh cũng hiếu kì thò đầu qua nhìn: “Đây là… hợp đồng bảo hiểm?”