Tác giả: Từ Tiểu Miêu
“Không sai, chính là trường Trung học cơ sở số 3 Thành phố Nam Thành.” Giang Ly đánh dấu lên bản đồ, sau đó hơi thẳng người: “Vì tình huống của Diêm Phi khác với 3 người kia, anh ta có tiền có thế nên đối với Lưu Chu mà nói không phải là mục tiêu dễ dàng. Vì vậy chúng ta phải kiểm soát 2 chỗ này cùng lúc, kiên quyết ngăn chặn không để sự kiện nào phát sinh ảnh hưởng đến mạng người nữa!”
“Rõ!” Giọng nói của mọi người vang vọng khắp văn phòng.
Bọn họ hành động rất nhanh, vì Giang Ly đã liên lạc với phía trên trước nên lực lượng tuần cảnh và đặc công trong phạm vi toàn thành phố đã được điều động có mặt ngay trong đêm. Lãnh đạo Cục thành phố tổ chức làm việc trong đêm, phân tán dân cư trong những khu vực xung quanh, có thể nói là chỉ cần một ngọn gió thổi thì cảnh sát cũng kịp thời biết được rồi nhanh chóng ứng phó kịp thời.
Vì Trung học cơ sở số 3 Thành phố Nam Thành là trường học, bên trong có mấy ngàn đứa trẻ vị thành niên nên bất luận nhìn từ góc độ nào cũng là nơi quan trọng nhất. Lãnh đạo Cục đã trao đổi với Bộ Giáo dục và nhân viên nhà trường, muốn trường nghỉ học vài ngày để tránh chuyện không hay phát sinh nhưng lại bị từ chối.
Kết quả này cũng chọc tức Cục trưởng, vừa trở về văn phòng đã chửi ầm lên nhưng cũng không có cách nào khác. Nhân viên nhà trường viện ra đủ mọi lí do, một, cảnh sát không thể xác định 100% trường học này sẽ trở thành mục tiêu của Lưu Chu; hai, cảnh sát cũng không thể hứa được bao lâu mới có thể bắt được nghi phạm; ba, nhà trường và Bộ Giáo dục muốn cân nhắc tinh thần của các học sinh và phụ huynh trước, còn có danh dự của nhà trường. Nếu học sinh và phụ huynh của họ hoảng sợ thì sẽ sinh ra nhiều rắc rối không lường trước được. Nếu danh tiếng của trường Trung học cơ sở số 3 bị tổn hại do việc bạo lực học đường, cựu học sinh của trường lại là nghi phạm thì tiền bạc và thời gian cũng không cách nào bù đắp lại được.
Rõ ràng, họ không muốn làm tổn thất lợi ích của nhà trường chỉ vì những chuyện không biết có xảy ra hay không. Quan trong nhất là đối với họ mà nói, dù cho họ có từ chối không hợp tác thì cảnh sát vẫn phải tăng cường lực lượng xung quanh, canh giữ thật kỹ tính mạng của giáo viên và học sinh trong trường.
Kiểu tính toán rõ ràng và suy nghĩ cẩn thận này mới là điều khi bên cảnh sát tức giận, vì bên đó không hề tỏ thái độ gì.
Nói tới nói lui nhưng sau khi đánh giá rủi ro thì những lãnh đạo của Cục thành phố và Giang Ly vẫn quyết định ở gần khu vực trường Trung học cơ sở số 3 để kịp thời ứng phó những tình huống khẩn cấp. Bọn người Tô Ngôn thì được đội phó Lã, Lã Lực dẫn đầu đến công trường của tập đoàn Thịnh Thiên canh giữ.
Tô Ngôn và Thái Thành Tể chung một nhóm, ngồi trong chiếc xe màu xám bạc cũ nát quan sát phía cổng công trường. Thật ra trực ở công trường cũng không nhẹ nhàng gì hơn so với trường học, vì phạm vi chỗ này khá lớn, dù bốn phía đều có lô cốt bao quanh nhưng khắp nơi đều là kẽ hở, chỗ nào cũng chui qua được. Phía lối đi chính còn đặc sắc hơn, mấy chiếc xe chở vật liệu suốt ngày ra vào không biết bao nhiêu lần, cũng có không ít công nhân chạy xe đạp điện ra vào, muốn phân biệt được những người này e là mù mắt mất.
Đài radio trong xe đang phát một bài tình ca không mấy nổi tiếng của thế kỉ trước, Thái Thành Tể cầm ống nhóm, vì quan sát vừa hát theo, trong mồm còn đang nhai kẹo cao su vị dưa hấu. Xem một hồi, anh ta quay đầu lại nhìn Tô Nhan đang nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Ôi tôi nói nè em gái, đã 4 giờ chiều rồi, còn 3 tiếng nữa trời sẽ tối. Bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, chẳng phải không phù hợp với quy luật gây án của Lưu Chu sao? Em nói có khi nào hắn phát hiện ra cảnh sát chúng ta nên lựa chọn tạm thời không gây án không?”
“Ừm…” Tô Ngôn tựa lưng vào ghế nhìn qua trần xe bị hun khói, đáp một tiếng sau đó lại rơi vào trầm tư.
Thái Thành Tể cũng chỉ là nhàn rỗi không có chuyện nói, vì vậy cũng không để tâm đến sự im lặng này của cô.
Hơn 20 phút trôi qua, ngay lúc Tô Ngôn chuẩn bị đứng dậy đổi vị trí với Thái Thành Tể thì điện thoại của anh ta đang để ở ghế phụ lái bỗng vang lên, anh ta cầm điện thoại lên ghé vào bên tai, vì trong miệng vẫn đang nhai gì đó nên nói chuyện không rõ ràng: “A… Dương Tử, chỉ thị gì?”
“Thật hay giả vậy? Ha! Tôi biết rồi, đội phó Lã nhận được tin chưa? Được rồi… Chắc lát nữa đội phó Lã cũng sẽ gọi điện cho tôi… Các người làm việc đi, về Cục gặp!” Ngay sau đó, Thái Thành Tể không đợi cúp xong điện thoại đã hưng phấn đứng lên, không chú ý đập đầu lên mui xe “Cốp” một tiếng. Anh ta nhe răng trợn mắt ngồi xuống xoa xoa đầu đỉnh: “Này em gái, đội trưởng Giang đã bắt được Lưu Chu ở trường học rồi! Hôm nay trường Trung học cơ sở số 3 có lịch bảo trì đường dây điện nên bên đội trưởng Giang đã đến công ty điện lực để điều tra nhưng không phát hiện ra gì. Sau đó đội trưởng Giang để ý, lúc người của công ty vào trường đã cho đồng nghiệp cải trang thành bảo vệ đi theo. Lưu Chu này đúng là một kẻ giảo hoạt, không biết hắn làm thế nào mà trà trộn được vào trường, cũng không biết từ đâu mà có được quần áo, hắn giả vờ sửa mạch điện và cài bom khắp nơi trong trường.”
“Lúc người của chúng ta bắt được hắn thì hắn đã cài được 6 quả bom, trong ba lô mang theo còn rất nhiều, đoán chừng tất cả chỗ đó mà phát nổ thì hơn một nửa trường Trung học cơ sở số 3 cũng bị san thành bình địa. Hiện tại họ vừa mới hoàn tất sơ tán người trong trường xong, đội phá bom cũng đã vào vị trí, không còn vấn đề gì nữa rồi.” Anh ta nói xong vui vẻ ngâm nga, hát vài câu rồi duỗi lưng: “Bây giờ chúng ta chỉ cần đợi đội phó Lã gọi điện thông báo thôi, cuối cùng cũng bắt được thằng cháu này rồi!”
Trái lại vẻ mặt Tô Ngôn lại không hề thả lỏng, cô nhíu chặt mày, mặt lộ ra một chút khó hiểu.
Thái Thành Tể đang nói chuyện thì nhận được điện thoại của Lã Lực, sau đó đánh lửa ở sau chiếc xe dưới mông mình, chuẩn bị trở về Cục thành phố. Anh ta vô tình nhìn thấy nét mặt cô qua kính chiếu hậu bèn cười: “Tuổi còn trẻ mà lấy đâu ra nhiều chuyện buồn thế? Nói thế nào nhỉ?
Một lần tình cờ từ kính chiếu hậu thấy được nét mặt của cô, cười hắc hắc: “Tuổi còn trẻ lấy ở đâu nhiều như vậy sầu sự tình? Câu nói kia nói thế nào? Càng cười càng đẹp hơn!”
Tô Ngôn cũng nhìn qua kính chiếu hậu thấy gương mặt cười đến méo mó của anh ta, nhẹ nhàng cười một tiếng, động cơ chiếc xe màu xám bạc gầm rú, sau xe nổi lên một trận khói bụi rồi phóng ra đường chính.
Lúc bọn họ về tới Cục thành phố cũng không thấy Giang Ly và Hạng Dương đâu, những người khác nói hai người hiện tại đang thẩm vấn Lưu Chu, đoán chừng là một kẻ khó chơi, cũng không biết còn bao lâu nữa.
Vì đã bắt được nghi phạm, tảng đá lớn trong lòng mọi người mấy ngày nay cuối cùng cũng đã đặt xuống được, không khí cả một tầng lầu của đội hình sự đều vui vẻ thả lỏng, cuối cùng cũng không cần lo lắng sáng ngày mai vừa mở mắt đã nhận được tin nơi nào đó lại xảy ra thảm án nữa, đúng là một sự kiện đáng được chúc mừng.
Mấy người Thái Thành Tể và Đinh Khải Nhạc tụ lại một tụm trong phòng làm việc, nghe đồng nghiệp kể lại tình cảnh lúc bắt đầu hành động ở trường Trung học cơ sở số 3, chỉ có Tô Ngôn ngồi ở chỗ của mình nhìn chằm chằm vào ly cà phê đã uống quá nửa trong tay.
Đinh Khải Nhạc quay đầu phát hiện dáng vẻ có chút cô đơn của cô liền khều Thái Thành Tể, nhỏ giọng hỏi: “Sao từ lúc quay về cô ấy lại trở thành thế này rồi? Anh chọc cô ấy à?”
Thái Thành Tể bối rối: “Tôi không có, nữ đồng chí này để yêu chứ đâu phải để bắt nạt, tôi chọc cô ấy giận làm gì? Hơn nữa Tô Ngôn cũng không phải loại bụng dạ hẹp hòi, tôi đoán có lẽ là do lần đầu tiên làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ, giờ thấy vụ án kết thúc nên thấy buồn ngủ thôi. Cậu thấy mắt cô ấy đang mở nhưng không chừng lát nữa lại ngáy đấy.”
“Thì ra là thế.” Đinh Khải Nhạc khẽ gật đầu.
Mà người bị bàn tán Tô Ngôn hoàn toàn không biết gì, thật ra kể từ khi Thái Thành Tể nhận được điện thoại báo đã bắt được Lưu Chu, trong lòng cô vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ. Bây giờ càng nghĩ càng thấy không đúng. Mỗi tên sát nhân liên hoàn đều có hình thức cố định của mình, nếu không phải vì trường hợp đặc biệt nào đó thì chúng sẽ không phá vỡ khuôn mẫu vốn có. Đối với một người như có mưu lược và suy tính cẩn thận như Lưu Chu mà nói, cho dù Diêm Phi có khó tiếp cận đến mấy thì hắn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp, sau đó mới tiến hành các bước tiếp theo.
Nhưng vì sao hôm nay hắn cố tình đến trường Trung học cơ sở số 3 trước? Chẳng lẽ…
Trong đầu cô bỗng lóe lên một khả năng, nếu sự thật như cô nghĩ thì Diêm Phi kia đang lành ít dữ nhiều!
Trong lúc suy tư, cô nhìn về phía điện thoại của mình đang để trên bàn. Nếu cô nhớ không lầm thì lúc trước Trịnh Tuệ đã tự thêm số điện thoại của Diêm Phi trong danh bạ của cô. Cuối cùng cô cầm điện thoại lên, tìm tên Diêm Phi trong danh bạ, chần chờ vài giây rồi bấm gọi.
Không bàn đến việc Diêm Phi là người như thế nào, nhưng không ai đáng phải chết một cách không minh bạch hết. Xem như anh ta không phải người tốt, đến lúc đó thì sẽ có pháp luật chế tài.
Quả nhiên, không có ai nghe máy.
Cô lại tiếp tục gọi lại mấy lần, vẫn là âm thanh “tút tút” lạnh lùng. Nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn gọi đến một số điện thoại khác, hỏi thăm vài câu, sắc mặt càng ngày càng không tốt.
Hành động của Tô Ngôn khiến Thái Thành Tể chú ý, anh ta đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng gõ góc bàn: “Làm sao vậy? Sắc mặt của em hơi tệ.”
“Tôi nghi ngờ Diêm Phi mất tích rồi!” Tô Ngôn bỗng đứng lên, nói.
“Cái gì?” Thái Thành Tể kinh ngạc, vô thức hô to.
…
Giang Ly và Hạng Dương lúc này đang trong phòng thẩm vấn kiên nhẫn với Lưu Chu kiên, bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này, tóm lại là cũng không thể nào vui vẻ được với nghi phạm bị bắt về. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Giang Ly nghiêng đầu nhìn ra ô cửa nhỏ thì thấy một đôi mắt rất đẹp loé qua.
Anh hạ giọng nói với Hạng Dương vài câu rồi đứng dậy mở cửa phòng thẩm vấn ra, quả nhiên Tô Ngôn đang đứng ngoài cửa.
“Đội trưởng Giang, Diêm Phi mất tích rồi.”
“Chắc chắn chứ?” Giang Ly nhíu mày, nghe được tin này cũng không kinh ngạc lắm, rõ ràng là anh cũng nghi ngờ Lưu Chu đã giải quyết Diêm Phi trước. Trong lúc tra hỏi vừa rồi anh cũng có ý muốn thăm dò tin tức liên quan đến Diêm Phi nhưng không có kết quả gì.”
“Ừm, điện thoại riêng của anh ta không gọi được, thư ký ở công ty cũng nói hôm nay không thấy, cũng không liên lạc được với anh ta. Tôi đã gọi điện cho mẹ tôi và nhà anh ta để xác nhận…” Tô Ngôn nói tới đây thì lắc đầu: “Thời gian tối thiểu để lập án mất tích là 48 tiếng, nhưng giờ anh ta biến mất tối đa cũng chỉ mới 24 tiếng, không thể lập án được nên chúng ta không thể có được thông tin. Nhưng mà… chúng ta thật sự phải chờ đến thời gian có thể lập án, người nhà tiến hành báo án rồi mới đi tìm người sao?”
Dù sao thì từ góc độ của họ mà nói thì giả thiết việc Diêm Phi mất tích có liên hệ chặt chẽ với Lưu Chu là rất có khả năng.
“Đã liên hệ với chỗ công trường chưa?” Giang Ly trầm giọng hỏi.
Tô Ngôn gật đầu: “Vì lúc trước đã có bố trí nên đội phó Lã có thông tin liên lạc với người phụ trách ở công trường, vừa rồi đã liên lạc rồi, người phụ trách nói mấy chục công nhân bên dưới đã đi kiểm tra khắp công trường, không phát hiện ra gì hết. Đội phó Lã đang chờ chỉ thị của anh, sẵn sàng xuất phát đến công trường bất cứ lúc nào.”
Cô nói đây thậm chí còn hơi cảm động, giờ phút này trong lòng tất cả mọi người của đội hình sự, Diêm Phi cũng chỉ là một người bị hại đơn thuần, không có bất kỳ ai so đo hoặc nói ra nửa câu châm chọc nữa. Ngay cả người bình thường không ưa anh ta nhất là Đinh Khải Nhạc, sau khi nghe anh ta có khả năng đã mất tích thì cũng vô cùng nghiêm túc. Tất cả mọi người đều cùng một suy nghĩ: Có tìm được người hay không? Liệu anh ta còn sống hay không?
“Tất nhiên phải phái người tới công trường, nhưng phản ứng của Lưu Chu có chút kỳ lạ… Nếu ngay từ đầu chúng ta đã dự đoán sai, địa điểm gây án cuối cùng của Lưu Chu không phải là công trường mà là chỗ nào đó thì sao?” Giang Ly nói câu đầu tiên xong thì cũng hạ thấp giọng, những câu sau như đang tự lẩm bẩm.
Tô Ngôn cũng chìm vào trầm từ theo lời nói của anh.
Vài giây sau, hai người cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nhau sáng ngời đến đáng sợ.
“Cao đẳng Kỹ thuật nghề Thành phố Nam Thành!” Hai người gần như đồng thanh thốt lên, Tô Ngôn lập tức tiếp lời: “Hình như trường Cao đẳng này cũng nằm ở khu vực phía Bắc? Nhưng cũng chỉ là chếch về phía Bắc một chút thôi.”
Giang Ly gật đầu đồng ý, đồng thời nói thêm: “Hôm ở văn phòng của Diêm Phi anh ta có nhắc qua trường Cao đẳng Kỹ thuật nghề, theo như tôi biết thì trường này đang tiến hành sửa chữa sân vận động và mấy toà nhà ký túc xá, vậy là cũng có công trường trong đó.” Sau khi phân tích, xem ra giả thiết này vẫn có khả năng hơn: “Vậy thì để cho anh Lã dẫn người đến công trường kia, tôi và cô đến trường Cao đẳng Kỹ thuật nghề, chỗ này tạm thời để Tiểu Đinh trông coi.”
“Rõ!” Tô Ngôn lưu loát đáp.
Lúc này bên ngoài màn đêm đã buông xuống, nhưng không lâu sau có một nhóm người chạy ra khỏi toà nhà Cục thành phố, chia thành 2 toán lên 2 chiếc xe cảnh sát.
Đèn cảnh báo trên xe lập loè, ánh sáng cắt ngang bầu trời đêm tôi đen như mực, cùng với tiếng còi, 2 chiếc xe cảnh sát lần lượt lao ra khỏi cửa. Một chiếc bên trái, một chiếc bên phải, cùng với tiếng lốp xe ma sát chói tai dần biến mất trong màn đêm.