- Trang chủ
- Cảnh Báo Rung Động
- Chương 90: Hôn lễ [Kết thúc chính văn]
Tác giả: Thời Tinh Thảo
Tin tức về việc Giang Trục cầu hôn Tống Linh Linh, ngoại trừ người thân và bạn bè, thì đều không nói cho ai khác.
Nhưng vẫn truyền ra ngoài.
Lập tức, hai người lại được lên hot search.
Cư dân mạng nghe tiếng mà đến ăn dưa hào hứng ấn vào chủ đề hot search, ấn vào mới biết chỉ có mấy tấm ảnh mờ ảo. Họ thậm chí còn không biết, cũng không nhìn thấy Giang Trục cầu hôn Tống Linh Linh như thế nào.
Trong nháy mắt, dân mạng nhao nhao nhả rãnh.
“Là cầu hôn thật sao? Cái này cái gì cũng không thấy rõ a.”
“Nghe nói là một nhóm người ở trong sân, nhưng tụ tập lại thì tính là cầu hôn sao? blogger có thể đừng lừa gạt câu view không?”
“Thật là quá đáng, không có gì cả.”
“Ảnh chụp đâu! Video đâu!!”
“Nếu không thì mời hai vị người trong cuộc ra nói chuyện đi, @ Tống Linh Linh diễn viên @ Giang Trục đạo diễn, có thể cho mọi người xem chiếc nhẫn cầu hôn để thỏa mãn lòng hâm mộ của mọi người một chút không?” "
...
Tống Linh Linh lướt bình luận trên Weibo, không nhịn được bật cười.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe môi cong lên nói với Giang Trục: “Em không muốn cho bọn họ xem.”
Giang Trục nhướng mày.
Tống Linh Linh bổ sung: “Em muốn cất giữ trân quý nó thật tốt.”
Những gì Giang Trục tặng cho cô, cô đều muốn cất giữ riêng.
Từ khi còn nhỏ, Tống Linh Linh cũng không phải là người thích chia sẻ những chuyện riêng tư.
Không phải lo lắng chia sẻ ra ngoài sẽ có người cùng mình đoạt hay là như thế nào, cô chỉ là muốn giấu hạnh phúc đi, một mình trộm thưởng thức.
Đôi khi cô nói với Thịnh Vân Miểu rằng cô cảm thấy trong loại vấn đề này mình như là quỷ hẹp hòi vậy.
Thịnh Vân Miểu không cho rằng như vậy.
Từ đầu đến cuối cô ấy đều cảm thấy cách làm của Tống Linh Linh, mới là điều mà hầu hết mọi người sẽ chọn.
Hạnh phúc là do chính bản thân mình lĩnh hội và trải nghiệm, đương nhiên là mình rõ ràng nhất, muốn trân tàng nhất. Còn những người khác đối với người trong cuộc mà nói, cũng không quan trọng như vậy.
Tống Linh Linh nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, chiếc nhẫn cầu hôn mà Giang Trục tặng được thiết kế rất đơn giản.
Nhưng khi nhìn vào, cô luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Nhìn chằm chằm một hồi cô nhịn không được hỏi người bên cạnh, “Chiếc nhẫn này chúng ta đã từng nhìn thấy rồi sao?”
Giang Trục cụp mắt nhìn cô, “Sao em lại nói vậy?”
Tống Linh Linh cố nhớ lại, “Em cảm thấy có chút quen mắt.”
Giang Trục khựng lại, nói một câu: “Nghĩ không ra à?”
Tống Linh Linh ngước mắt, “Đúng là từng nhìn thấy rồi sao?”
Cô ngạc nhiên, “Hai chúng ta đi xem nhẫn khi nào?”
Trong trí nhớ của Tống Linh Linh, thật ra không có đoạn hai người đi xem nhẫn.
Hai người đều bận rộn công việc, cửa hàng trang sức, triển lãm trang sức đều rất ít đi.
Tống Linh Linh đã đến đó hai lần, một lần với Thịnh Vân Miểu và một lần với Thẩm Điệp.
Cô và Giang Trục đúng là chưa bao giờ đi cùng nhau.
Giang Trục nắm tay cô, nhắc nhở: “Em còn nhớ năm ngoái hai chúng ta đi mua sắm trên phố đi bộ ở Paris không?”
Tống Linh Linh hơi sửng sốt, trong đầu lóe lên một chuyện cách không tính là lâu, nhưng cô cũng quên không sai biệt lắm.
Năm ngoái cô tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi nghỉ ở nước ngoài với Giang Trục.
Hai người lưỡng lự giữa Pháp và Anh một thời gian, Tống Linh Linh vẫn là lựa chọn nước Pháp.
Cô và Giang Trục đi mấy lần, nhưng mỗi lần đi, cô đều có cảm giác không giống nhau, cho nên khi lựa chọn thành phố để đi du lịch, cô vẫn chọn nó.
Hai người đối với việc đến Paris du lịch, đã coi là quen thuộc, giống như về nhà vậy.
Họ đã đến thăm nhiều thành phố ở Pháp, vào một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Tống Linh Linh đột nhiên muốn đi dạo trên đường phố Paris.
Giang Trục biết một vài con hẻm cũng khá tốt, rất có không khí, đưa Tống Linh Linh đi.
Tống Linh Linh rất thích cửa hàng nhỏ kỳ ký quái quái, cô thường có thể ở trong đó rất lâu. Giang Trục không phải là người có kiên nhẫn, nhưng rất kỳ lạ là, anh luôn ở cùng cô trong những cửa hàng nhỏ kỳ quái đó nghỉ ngơi cả ngày cũng không cảm thấy phiền.
Chiếc nhẫn mà Tống Linh Linh có ấn tượng đó, thật ra là hai người mua ở một quầy hàng nhỏ ở ven đường.
Đó là một sinh viên đại học đang du học, kém Tống Linh Linh vài tuổi, học chuyên ngành thiết kế trang sức. Tất cả trang sức trên gian hàng của cô ấy đều do cô ấy tự thiết kế.
Tống Linh Linh nhìn xem cảm thấy thú vị, cùng Giang Trục chọn rất nhiều.
Đồ vật không đắt, nhưng thắng ở tinh xảo.
Chiếc nhẫn kia chính là một cái trong số đó.
Lúc vừa nhìn thấy, Tống Linh Linh đã khen chiếc nhẫn kia.
Thiết kế đơn giản, nhưng rất trang nhã.
Rõ ràng là thứ không đắt, nhưng bạn nhìn bằng mắt thường, sẽ không cảm thấy nó giá rẻ.
Sau khi mua về, cô đeo chiếc nhẫn đó một thời gian khá dài.
Sau này do nhu cầu công việc, cô cất chiếc nhẫn vào phòng thay quần áo. Sau đó cũng không có quá nhiều ấn tượng nữa.
Chỉ là cô không ngờ rằng, Giang Trục sẽ tặng cô một chiếc nhẫn cầu hôn trông giống như vậy.
Mạch suy nghĩ của cô dần được kéo lại, cô nhìn Giang Trục, kinh ngạc nói: “Vậy cái này có tính là... Bắt chước không?”
Giang Trục dừng mấy giây, giống như ngạc nhiên khi vào giờ khắc này cô lập tức có thể lấy lại nghiêm túc như vậy.
Anh cười khẽ, nhéo nhéo tay cô: “Chiếc nhẫn này, cũng là do nhà thiết kế đó thiết kế.”
Tống Linh Linh choáng váng.
“Thật sự?” Cô không thể tin được nhìn Giang Trục, “Cô ấy tốt nghiệp rồi sao? Sao anh lại tìm được cô ấy?” "
Giang Trục: “Vẫn chưa tốt nghiệp.”
Về phần làm thế nào mà tìm thấy cô ấy, Giang Trục nói: “Anh nhờ bạn bè giúp đỡ.”
Rất hiếm khi anh nghe Tống Linh Linh trực tiếp bày tỏ rằng cô rất thích thứ gì đó, nhưng buổi tối hôm đó khi hai người họ đứng trước gian hàng của nữ sinh viên đại học đó, cô đã nói vài câu như rất thích.
Giang Trục biết tính cách của cô, cô không phải là người thích nói về sở thích của mình, trừ khi cô không thể nhịn được.
Cho nên khi Nhâm Nhu hỏi anh là có ý tưởng gì về chiếc nhẫn không, anh nghĩ ngay đến nhà thiết kế mà Tống Linh Linh rất thích, nhưng vẫn chưa ra mắt đó.
Thiết kế của nữ sinh đại học đó đúng là rất mới lạ, cũng rất có ý nghĩa.
Nghĩ đến đây, Giang Trục lập tức nhờ bạn bè tìm và liên lạc.
Sau khi liên lạc được, anh đã nói chuyện, mời đối phương thiết kế chiếc nhẫn đính hôn này.
Nghe Giang Trục nói như vậy, mắt Tống Linh Linh lấp lánh, “Vậy nhẫn cưới...”
Cô nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ cũng do cô ấy thiết kế?”
Giang Trục nheo mắt, “Không sợ phóng viên truyền thông nghị luận sao?”
Tống Linh Linh ngẩn ra, phản ứng chậm chạp: “Nghị luận cái gì?”
Giang Trục yên lặng, đưa tay lên xoa đầu cô: “Nghị luận nói, nhẫn cưới của Tống Linh Linh và Giang Trục, là do một nhà thiết kế vô danh thiết kế.”
Giang Trục không thích loại ganh đua so sánh này, nhưng nhân vật công chúng cũng không thể tránh được.
“...”
Nghe vậy, Tống Linh Linh cứng rắn nói: “Tại sao em phải sợ?”
Cô lắc lắc chiếc nhẫn trong tay, nghiêm túc nói: “Thích mới là quan trọng nhất còn cái khác em mặc kệ.”
Giang Trục cong môi, đồng ý với lời nói của cô.
Anh gật đầu, “Được.”
Ánh mắt của anh sáng rực nhìn cô chăm chú, “Vậy chúng ta lại tìm cô ấy thiết kế lại nhẫn cưới.”
Nghe thấy chữ lại này, cái đầu không quá thông minh của Tống Linh Linh kịp phản ứng: “Lại? Chúng ta đã có bản thiết kế nhẫn sao?”
Giang Trục: “Có.”
Anh nhìn Tống Linh Linh, “Muốn xem bản thảo trước không?”
Tống Linh Linh nháy mắt mấy cái, “Anh tìm nhà thiết kế từ lâu rồi sao?”
Giang Trục lần nữa gật đầu.
Tống Linh Linh dừng lại, nhìn anh một lát nói: “Vậy đừng lãng phí, có nhẫn là được.”
Cô ấy không coi trọng điều này lắm, cũng biết rõ, Giang Trục tốn bao nhiêu tâm tư ở trên chuyện này.
Giang Trục cười khẽ, “Không lãng phí.”
“Sao không lãng phí?” Tống Linh Linh trợn tròn mắt nhìn anh, “Có rồi mà vẫn làm.”
Vừa dứt lời, cô nghe thấy Giang Trục trả lời: “Em thích.”
Chỉ cần Tống Linh Linh thích, đối với Giang Trục mà nói, không coi là lãng phí.
Sự yêu thích của cô giá trị thiên kim.
ống Linh Linh sửng sốt, cùng anh giằng co mấy giây, “Người anh mời là một nhà thiết kế giỏi sao?”
Giang Trục suy nghĩ một chút, “Cũng được.”
“?”
Tống Linh Linh đang định hỏi có ý gì, điện thoại di động của Giang Trục đổ chuông.
Anh nghe điện thoại xong, cô cũng quên tiếp tục hỏi.
Mãi cho đến khi đám cưới của Tống Linh Linh và Giang Trục kết thúc, giới truyền thông và cư dân mạng mới đào sâu hơn, công khai chi phí cho đám cưới của họ, cùng với những món đồ trang sức, váy cưới vân vân, cô mới biết được nhà thiết kế cũng được tính là lợi hại trong miệng Giang Trục, lợi hại như thế nào.
-
Tin tức Giang Trục cầu hôn Tống Linh Linh treo trên top tìm kiếm một ngày.
Thế nhưng người trong cuộc không có phản hồi gì, đám dân mạng ăn một chút dưa, rồi cũng dần dần giải tán.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhiều bài tiết lộ về ngày giờ, địa điểm tổ chức hôn lễ của hai người, thậm chí còn có cả dàn nghệ sĩ khách mời.
Tống Linh Linh và Giang Trục cũng không quản.
Hai người quá bận rộn, bận rộn công việc, bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới sắp diễn ra, căn bản không rảnh bận tâm những tin đồn không có thật này.
Hôn lễ của Tống Linh Linh và Giang Trục, định vào đầu mùa đông.
Khoảng thời gian này thời tiết rất thoải mái.
Trước hôn lễ mấy ngày, Giang Trục bay sang Paris trước.
Tống Linh Linh bởi vì có việc, nên đến chậm hơn anh hai ngày.
Tống Linh Linh bay cùng mấy người Thịnh Vân Miểu.
Trước khi lên máy bay, không hiểu sao cô có chút kích động.
Khi hạ cánh xuống Paris, Giang Trục tranh thủ lúc rảnh tự mình đến đón các cô.
Nhìn thấy Giang Trục, mắt Tống Linh Linh sáng lên.
Có người ngoài ở đó, hai người không dính nhau quá.
Giang Trục chỉ hỏi hai câu về tình hình của cô, sau đó đưa họ lên xe, đi đến chỗ gần nơi tổ chức hôn lễ để nhận phòng.
Địa điểm tổ chức hôn lễ, ở một thị trấn nhỏ và xinh đẹp gần Paris.
Khi trấn nhỏ vào đầu mùa đông, cây cối vẫn xanh um tươi tốt và đặc biệt hấp dẫn người khác. Xung quanh có rất nhiều hoa rực rỡ, trông rất đẹp và bắt mắt.
Tống Linh Linh và Giang Trục tình cờ đi ngang qua nơi này khi họ đi du lịch trước đó.
Sau đó, khi nói về địa điểm tổ chức đám cưới, hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến chỗ này.
Sau khi tìm hiểu Tống Linh Linh mới biết được, chỗ này đã từng cũng tổ chức qua một trận thế kỷ hôn lễ. Chỉ là thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều người đều không nhớ lắm.
Sau khi xác định địa điểm, những cái khác Tống Linh Linh giao cho Giang Trục đi thương lượng.
Ban đầu cô còn hơi lo lắng rằng họ có thể không đăng ký tổ chức đám cưới ở đây được, nhưng thật không ngờ, Giang Trục đã biến điều ước của cô thành hiện thực.
Vừa xuống xe, Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ liền kích động.
“Trời ạ, chỗ này thoải mái quá đi.”
“Thật xinh đẹp, đây thật sự chỉ là một trấn nhỏ, không phải du lịch thắng địa gì sao?”
“...”
Tống Linh Linh nghe các cô ấy chị một câu em một câu, cười nhẹ nhàng nói: “Thật vậy sao, mọi người có muốn đi dạo một vòng không?”
Cô hỏi: “Cái trấn nhỏ này đặc biệt nhỏ, chỉ cần một hai cái giờ là có thể đi dạo xong.”
Thịnh Vân Miểu và Lâm Hạ liếc nhau, suy nghĩ một chút, “Nghỉ ngơi một lát trước, tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Nói đến đây, Thịnh Vân Miểu nhìn Tống Linh Linh, “Tớ muốn xem áo cưới của cậu.”
Tống Linh Linh nhướng mày: “Vậy đi thôi.”
Trấn nhỏ có một cái lễ đường và trang viên rất đặc biệt.
Cũng chính bởi vì lễ đường cùng trang viên độc đáo thiết kế, chỗ này mới có chút nổi tiếng.
Sau khi đến trang viên, Tống Linh Linh sắp xếp phòng cho hai người họ.
Đi vào, Thịnh Vân Miểu đã không thể chờ đợi thêm được nữa muốn nhìn thấy váy cưới của cô.
Tống Linh Linh bật cười, “Ở phòng của tớ, cậu đi xem đi.”
Thịnh Vân Miểu trước đó nhìn qua ảnh chụp, nhưng khi nhìn thấy vật thật, vẫn không nhịn được sợ hãi thán phục.
“Đạo diễn Giang có phải là hơi vung tay quá trán rồi không?”
Tống Linh Linh liếc cô ấy một cái, “Kết hôn còn không cho phép hào phóng chút sao?”
Thịnh Vân Miểu nghẹn họng, nhìn chiếc váy cưới trước mặt, có chút hâm mộ.
Áo cưới là Giang Trục tìm người đặt làm riêng, toàn bộ dựa theo sở thích của Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh là người có chút hơi thở văn nghệ, cô thích rất nhiều thứ cổ điển, thích thêu thùa, Giang Trục đã bảo người thêu trên áo cưới những viên ngọc trai nhỏ mà cô thích. Mỗi một hạt, nhìn qua óng ánh trắng muốt, cực kỳ sáng chói.
...
Một ngày trước hôn lễ, nhóm người Từ Mãn cũng đã đến.
Buổi tối, Tống Linh Linh và Giang Trục tổ chức tiệc tối. Các trưởng bối không có xuất hiện, đến tất cả đều là bạn bè cùng trang lứa.
Tống Linh Linh mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, xuất hiện cùng Giang Trục.
Đám người bọn họ cùng nhau ca hát khiêu vũ nói chuyện phiếm, phi thường náo nhiệt.
Nghĩ đến hôn lễ ngày hôm sau, mọi người kiềm chế một chút rời đi sớm.
Trên đường đưa Tống Linh Linh về phòng, Giang Trục nắm tay cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Liệu em có ngủ được không?”
Tống Linh Linh giương mắt, nín cười hỏi: “Sau khi cưới, anh sẽ đối xử tệ với em sao?”
Giang Trục: “Không đâu.”
Tống Linh Linh cong môi, ngoẹo đầu nói: “Vậy chắc là sẽ không có chuyện em không ngủ được.”
Có lời hứa của Giang Trục, cô sẽ không lo lắng, sẽ không hồi hộp.
Nghe vậy, Giang Trục cong môi.
Anh cúi đầu, nhịn không được chạm môi cô, khàn giọng nói: “Không ngủ được gọi điện thoại cho anh.”
Tống Linh Linh cười nói: “Được.”
Cô nhìn anh, “Điện thoại cho anh, anh sẽ đến ngay sao?”
Giang Trục: “Không thể gặp mặt.”
Anh còn nhớ rõ lời Nhâm Nhu nói với anh.
Tống Linh Linh nhướng mày: “Vậy điện thoại cho anh làm cái gì?”
“Anh có thể đến bên cửa sổ nói chuyện với em.” Giang Trục chân thành nói: “Dỗ em ngủ.”
Tống Linh Linh nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, bật cười.
Cô đưa tay, ôm lấy anh, “Em biết rồi.”
Cô vẻ mặt vui vẻ, “Vậy em vào đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”
Giang Trục hắng giọng, ánh mắt sáng rực nhìn cô, “Tỉnh ngủ anh đến ngay.”
Tống Linh Linh khóe môi giương lên, vui vẻ ra mặt: “Giữ lời đó.”
Giang Trục móc ngón út của cô, cùng cô ngoéo tay ước định.
-
Ban đầu, Tống Linh Linh cũng cho là mình sẽ hồi hộp đến ngủ không được.
Nhưng cũng có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi, cô tắm rửa xong nằm xuống nói hai câu với Thịnh Vân Miểu, liền ngủ say.
Khi cô tỉnh lại, là bị Thẩm Điệp đánh thức.
Thợ trang điểm tới.
Tống Linh Linh phải thức dậy trang điểm tham gia hôn lễ.
Kỳ thật vẫn rất buồn ngủ.
Nhưng Tống Linh Linh vẫn xốc lại tinh thần, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Mơ màng để thợ trang điểm trang điểm xong, Tống Linh Linh đi thay áo cưới.
Vừa thay xong ra ngoài, mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ, Lâm Hạ đang trông chừng ở cửa chạy vào, “Chị Linh Linh, mấy người đạo diễn Giang đến rồi.”
Thẩm Điệp sững sờ, liếc nhìn thời gian, “Không phải là còn chưa tới thời gian sao?”
Thợ trang điểm cười, “Nói không chừng là đạo diễn Giang đã đợi không kịp.”
Thịnh Vân Miểu: “Khả năng này lớn nhất.”
Tống Linh Linh bị các cô trêu chọc, có chút ngượng ngùng.
Nhưng đúng là cô rất mong đợi.
Cô ngước mắt, vô thức nhìn cửa phòng. Cô đang chờ mong, chờ mong Giang Trục xuất hiện thật sớm, đến đón chính mình.
Không bao lâu, tiếng bước chân của đoàn người Giang Trục truyền vào từ bên ngoài.
Thịnh Vân Miểu mấy vị phù dâu, cố gắng làm khó chú rể và phù rể bên ngoài.
Tống Linh Linh ngồi trong phòng, nghe đối thoại của bọn họ, buồn cười.
Thẩm Điệp ở bên trong với cô, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Em gái Linh Linh.”
Tống Linh Linh ngước mắt.
Thẩm Điệp cười nói: “Yên tâm gả cho Giang Trục, cậu ấy và bọn chị, vĩnh viễn sẽ luôn thích em.”
Tống Linh Linh sững sờ, đưa tay ôm lại cô ấy.
“Cảm ơn chị Thẩm Điệp.”
Thẩm Điệp nhíu mày: “Còn gọi là chị?”
Tống Linh Linh bật cười, có chút ngượng ngùng gọi: “Chị dâu.”
Thẩm Điệp vui vẻ.
“Yên tâm đi, nếu tương lai Giang Trục đối với em không tốt, chị và anh của em sẽ xử lý cậu ấy.”
Tống Linh Linh cười nói được.
Khi hai người đang nói chuyện, đoàn người Giang Trục qua năm cửa chém sáu tướng, cuối cùng cũng vào được phòng.
Nghe được tiếng, Tống Linh Linh vô thức ngước mắt.
Vừa ngước mắt lên, cô liền đụng phải đôi mắt nóng bỏng của Giang Trục.
Ánh mắt của hai người dán chặt vào nhau.
Một lúc sau, Giang Trục mới hồi phục tinh thần sau những tiếng reo hò và chế giễu xung quanh, bước về phía cô dâu của mình.
Đứng trước mặt Tống Linh Linh, Giang Trục đưa tay về phía cô, trầm giọng nói: “Anh đến rồi.”
Anh đến cưới cô.
Tống Linh Linh vẻ mặt vui mừng, yên tâm đặt tay cô vào lòng bàn tay anh.
“Em biết rồi.” Cô nói.
Giang Trục ngừng lại, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ôm Tống Linh Linh.
Bước chân của anh rất ổn định, cánh tay hữu lực, sải bước mà ôm cô ra gian phòng, tiến về phía nơi tổ chức hôn lễ.
Mọi người hò hét ầm ĩ, tiếng cười không ngừng.
Cùng nhau đi tới địa điểm tổ chức hôn lễ.
Hôm nay ánh nắng đặc biệt tốt.
Đầu mùa đông ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, đặc biệt thoải mái.
Tống Linh Linh khoác tay Tống Minh Viễn, nhìn người đang đợi mình cách đó không xa.
Xung quanh hai bên là người thân và bạn bè của họ, bọn họ đang dõi theo họ, gửi đến họ những lời chúc chân thành nhất.
Tống Linh Linh đi theo Tống Minh Viễn về phía trước, từng bước đến gần Giang Trục.
Lúc sắp đi tới trước mặt Giang Trục, hình như anh đã chờ không kịp. Anh nhấc chân đi mấy bước về phía cô.
Người chủ trì nhìn xem, nhịn không được lên tiếng trêu chọc: “Chú rể của chúng ta hình như hơi sốt ruột đó nha.”
Mọi người cười lớn.
Giang Trục nắm tay Tống Linh Linh, trả lời nói: “Đúng là có chút.”
Tống Minh Viễn thấy Giang Trục như vậy, yên tâm giao Tống Linh Linh cho anh.
Những gì nên nói, ông đã nói với Giang Trục từ lâu.
Tống Linh Linh nghe hai người đối thoại, hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Cô nhìn bóng lưng Tống Minh Viễn xoay người rời khỏi sân khấu, Giang Trục nhẹ nhàng véo ngón tay cô. Cô dừng lại, nhìn vào mắt anh, liền hiểu anh muốn nói điều gì.
Anh đang nói với cô, anh sẽ luôn ở bên cô.
Trước đó Tống Linh Linh cũng đã tưởng tượng về hôn lễ của cô với Giang Trục.
Người chủ trì buổi lễ sẽ hỏi hai người có nguyện ý hay không.
Sau khi cô và Giang Trục trả lời ta nguyện ý xong, người chủ trì buổi lễ nhìn cặp đôi trước mặt và mỉm cười: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Vừa dứt lời, Giang Trục đã vén khăn che mặt trên đầu Tống Linh Linh lên và hôn lên môi cô.
Ánh nắng trút xuống, loá mắt lại bắt mắt.
gay khi đôi mắt của Tống Linh Linh đối diện với ánh nắng mặt trời, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Cô bị anh bắt lấy, bị anh chiếm cứ tất cả suy nghĩ.
Khi Giang Trục hôn xuống, cô rõ ràng nghe thấy anh nói một câu.
“Anh yêu em.”
-
Có lẽ là từ rất lâu trước đây, anh đã biết rõ, đồng thời xác định rằng, mình thích Tống Linh Linh.
Anh muốn lấy người này về nhà, dành thời gian cả đời để nói với cô rằng, anh yêu cô.
...
Khi anh hôn xuống, mí mắt của Tống Linh Linh khẽ run lên.
Cô biết, mình đạt được ước muốn.
Người trước mặt này, nhiều năm trước là thần tượng cô yêu thích.
Sau này, anh trở thành người mà mình yêu nhất.
Từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy mình là người may mắn.
Cô cảm ơn quà tặng của số phận, đã cho bọn họ gặp lại, và yêu nhau.
Cây rêu cố gắng tìm kiếm ánh sáng trong khe hở, tìm được người sẵn sàng che chở, và cho cô ánh sáng.
Cô không cần lo lắng, sẽ lại bị người bên ngoài coi nhẹ, chà đạp.
Bởi vì Tống Linh Linh có Giang Trục, những điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
-
Anh yêu cô, vĩnh viễn yêu cô.
- ----------- Kết thúc chính văn -----------