- Trang chủ
- Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên
- Chương 2: Sống lại ba lần, may mắn sống lại một lần 2
Tác giả: Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o
Editor: ChiMy
Cảm giác trôi nổi đánh tới lần nữa, Thiên Thiên hết sức rõ ràng cảm thấy
mình đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, mà bốn phía xung quanh là một mảnh hỗn độn. Đột nhiên, một sức mạnh kịch liệt kéo nàng đến một chỗ,
cảm giác đau đớn kịch liệt đánh tới lần nữa, "Ôi, đau quá . . . . . ."
Nàng không thể kiềm chế la lớn lần nữa.
Đợi cho đau đớn vơi đi, nàng tập trung nhìn lại, thật tốt, nhưng đột nhiên
nhớ tới lần trước sống lại! Được rồi! Lần này, nàng nhất định sẽ cẩn
thận làm việc, quyết định không thể ợ ra rắm nhanh như vậy! Nàng lau khô nước mắt, cắn chặt hàm răng, nắm quyền giận dữ động viên mình cố gắng
lên.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Cha mẹ của Thiên Thiên nhìn ra hết sức vui vẻ, bọn họ từ từ ngồi ở trước
mặt nàng lần nữa, một bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con gái mới
lớn ’ , từ từ nói: "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ
con đã giúp con quyết định một mối hôn sự, con sớm đi chuẩn bị một chút, một tháng sau, sẽ là ngày cưới của con."
Vẻ mặt Thiên Thiên hơi quỷ dị, nghe đoạn đối thoại này, cuối cùng
khôngliều mạng phản bác giống như lần trước, mà chỉ khẽ mỉm cười, giống
như bộ dáng của thiên kim tiểu thư có học thức hiểu lễ nghĩa, gật đầu
một cái, tức giận nói nhỏ: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, lại là
chuyện hôn nhân, cha mẹ mai mối nói, Thiên Thiên lại có thể không có lý
lẽ nói không lấy." —— dứt lời, nàng nghe trong lòng nhỏ máu.
Cha Thiên Thiên nước mắt doanh tròng, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Thiên Thiên
tràn đầy từ ái, xúc động nói: "Thiên Thiên à, mặc dù cha không nỡ gả
con, nhưng đứa bé Ninh Ngọc kia thật sự là một nhân tài, năng lực rất
tốt, từ khi hắn tiếp quản gia nghiệp của Ninh phủ càng thêm không ngừng
phát triển, lần này cửa hàng lương thực Thẩm gia xảy ra chút vấn đề,
cũng nhờ đứa bé Ninh Ngọc ra tay giúp đỡ . Con gả cho hắn, tất nhiên hắn sẽ không uất ức con." Ông nói như vậy.
Vẻ mặt của Thiên Thiên càng quỷ dị hơn, cho dù che giấu lòng mình thế nào
cũng nói không ra được gì, chỉ đành cười gượng với cha của mình, "Ha ha, ha ha ha. . . . . ."
Bộ dạng đẹp thì có ích lợi gì, năng lực hơn người thì có ích lợi gì, điều
này có thể bù đắp việc hắn là một người nam nhân vô sỉ có 18 người tiểu
thiếp sao?
Rất rõ ràng, việc này không thể.
Cho nên Thiên Thiên cười xoà tiễn cha mẹ xong, nàng liếc mắt xem ánh trăng
ngoài cửa sổ, tục ngữ nói không sai, đêm trăng sáng, là lúc chạy trốn,
nàng nhanh chóng xuống giường, mở tủ treo quần áo ra, lấy tất cả quần áo trong ngăn kéo ra, lấy tiền riêng của chính mình ra, lấy đồ trang sức
mà mình thích nhất, trong đêm liền từ cửa sau chạy ra ngoài, —— lúc này
không đi, thì đợi đến bao giờ!
Đường phố bên ngoài chỉ còn vài bóng người, Thiên Thiên vác cái bọc suy nghĩ
đi khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước, sau đó đợi đến khi cửa thành mở ra là lúc nàng thoát chết! Nàng nhìn xung quanh, phát hiện có một nhà trọ
còn sáng đèn, nàng nhanh như chớp đi đến khách sạn gõ cửa: "Chưởng quầy, chưởng quầy, ta muốn ở trọ"
"Tới đây...!" Bên trong truyền đến một tiếng hét to, cửa nhà trọ theo tiếng
hét mà mở ra, chưởng quầy vừa dẫn Thiên Thiên lên lầu hai, vừa ngáp nói: "Ngày nay thanh niên đều thích đêm khuya ra cửa, vừa mới có một người
tới, bây giờ lại một người tới nữa."
Thiên Thiên xin lỗi nói: "Làm phiền chưởng quầy nghỉ ngơi, thật ngại." Dứt
lời, từ trong túi tiền lấy ra một chút bạc vụn, làm tiền thưởng.
Mắt chưởng quầy sáng lên nhận lấy tiền thưởng rời đi, Thiên Thiên mới thở
ra một hơi, ngồi ở trên giường nhà trọ thả lỏng. Nhà trọ này khá đơn sơ, giường cũng là loại giường cây đơn giản nhất, Thiên Thiên mặc nguyên áo nằm xuống, cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ hơi hơi nghỉ ngơi. Đêm càng
lúc càng sâu, toàn bộ thế giới cũng hết sức an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi
chỉ nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của chính mình.
Nhưng mà, vào lúc này, căn phòng bên cạnh nàng, đột nhiên vang lên một giọng
nam, mang theo ba phần ý lạnh, nhỏ giọng từ tính, chỉ nghe âm thanh kia
chậm rãi nói ra ba chữ: "Thẩm Thiên Thiên. . . . . ."
Thẩm Thiên Thiên chợt giật mình, âm thanh của nam nhân này hình như nàng đã
từng nghe qua ở đâu rồi, thực sự rất quen tai! Nàng nhíu mày cố gắng nhớ lại, lại nghe thấy âm thanh kia phát ra một tiếng a, lại nói, "Thẩm
Thiên Thiên, thú vị, quả thật thú vị. . . . . ."
Đột nhiên Thẩm Thiên Thiên nghĩ tới, âm thanh này, rõ ràng chính là của
người ở không ăn no căng bụng không có chuyện gì làm kiếm Ninh Ngọc gây
sự đây mà! Âm thanh dễ nghe như vậy, ở trong cuộc đời ngắn ngủi của Thẩm Thiên Thiên, trừ hắn ra không có người thứ hai.
Nhưng hắn gọi tên mình làm gì?!
Lúc này Thẩm Thiên Thiên ngừng thở, muốn nghe thử xem hắn có nói thêm gì
nữa không, kết quả, rất đáng tiếc, âm thanh kia không có vang lên lần
nào nữa, giống như những gì trước kia nghe được, chỉ là ảo giác của
Thiên Thiên. Nàng thật sự không nghĩ ra mình và hắn rốt cuộc có quan hệ
gì, thôi, cứ rời đi trước rồi nói sau, về sau xảy ra chuyện gì, trời mới biết!
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền tỉnh lại, rửa mặt xong tính tiền
liền vội vã đi đến cửa thành, một đường ra khỏi cửa thành vô cùng thuận
lợi, nàng rốt cuộc thả lỏng, hết sức vui mừng giơ tay lên trời hô to một tiếng: "Rốt cuộc an toàn!"
Ngay sau đó, thật đúng lúc, đột nhiên một chiếc xe ngựa từ chỗ rẽ vọt ra,
tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc ùn ùn kéo đến, căn bản không đợi nàng làm ra bất kỳ phản ứng nào, người đánh xe hung bạo huơ roi ra, một tay ném
Thiên Thiên bay ra ngoài, Thiên Thiên sững sờ, Thiên Thiên chỉ thấy thân thể của mình bay tới rừng cây, đầu óc trống rỗng!
Còn chưa dễ dàng rơi xuống đất, trên người còn chưa kịp cảm thấy đau rát,
thân thể đã theo sườn dốc lăn một đường xuống đáy, cuối cùng, chỉ nghe ‘ bốp ——’ một tiếng, đầu Thiên Thiên, nở hoa.(ChiMy: chia buồn với chị,
cả 3 lần đều chết rất "lãng xẹt")
Thật sự là nở hoa, một đóa hoa bằng máu vô cùng tươi đẹp, máu ở hai bên thái dương rơi xuống, quỷ dị lại diêm dúa lẳng lơ, giống như một đóa hoa
hồng tàn lụi.
Thiên Thiên trở thành linh hồn một lần nữa, cảm thấy không còn hy vọng, nàng
trôi lơ lửng ở trên bầu trời, hồi tưởng lại hai kiếp sinh mệnh ngắn ngủi của mình, chuyện này chỉ có thể nói, trình độ xui xẻo của một người
không có bất kì quan hệ gì với số lần sống lại…
Cảm giác lôi kéo quen thuộc đánh tới lần nữa, nàng nhắm mắt, mặc cho lực
lượng không biết tên kéo mình trở về. Cho đến khi đau đớn trên thân thể
vơi đi, nàng mở mắt ra, quả nhiên, nàng lại trở về thời gian đó. Ngoài
cửa vang lên tiếng bước chân của cha mẹ lần nữa, nàng cảm thấy toàn bộ
thế giới của nàng, đều đen tối!
Cha mẹ Thiên Thiên nhìn ra còn vui vẻ như vậy, bọn họ không biết mệt mỏi
chầm chậm ngồi ở trước mặt nàng, một bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con gái mới lớn ’, đang định mở miệng yếu ớt, Thiên Thiên đã giành nói
trước : "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ con đã giúp con quyết định một mối hôn sự, con sớm đi chuẩn bị một chút, một tháng
sau, sẽ là ngày cưới của con. . . . . . Cha, mẹ, các người muốn nói ,
con thay các người nói rồi, con gả, con đương nhiên gả. Giống như Ninh
Ngọc này dáng dấp tốt năng lực cực tốt, gia nghiệp Ninh phủ phát triển
không ngừng, còn giúp Thẩm gia trang vượt qua cửa ải khó khăn là một nam nhân tốt, con đương nhiên gả!" Nàng cắn răng ép mình nói đoạn đối thoại này, chỉ nói và nói, nàng lại nghẹn ngào.
Cha mẹ Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, có chút sững sờ. Cha Thiên Thiên tò mò, hỏi "Thiên Thiên như thế nào biết được?"
". . . . . . Quản gia nói cho con biết." —— nàng có thể nói bởi vì lời nói này nàng đã nghe quá nhiều lần sao. . . . . . Dĩ nhiên không thể!
Cha Thiên Thiên gật đầu một cái, hiểu rõ, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng:
"Thiên Thiên à, con chuẩn bị một chút, lúc rãnh rỗi, trò chuyện với mẹ
con."
Mẹ Thiên Thiên ôm nàng vào lòng, nói rất nhiều lời yêu thương, đáng tiếc,
trong lòng Thiên Thiên chỉ suy nghĩ đến tột cùng như thế nào mới có thể
khiến vận mệnh trở nên tốt hơn chút , trên khuôn mặt u sầu không hoãn
lại. Thật vất vả tiễn cha mẹ đi, nàng la lên: "Tiểu Tiểu, ta muốn uống
rượu ——!"
Tiểu Tiểu, nha hoàn cận thân của nàng, nghe vậy vội vàng vọt tới phòng bếp
bưng một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng tới đây, Thiên Thiên không nói hai
lời trực tiếp mở ra uống..., uống liền uống nhiều, vừa uống nàng vừa bắt đầu rống to ——"Ninh Ngọc, ngươi khốn kiếp!"
——"Ninh Ngọc, ta xui xẻo gả cho ngươi!"
——"Ninh Ngọc, ta muốn giết chết ngươi!"
. . . . . . Mọi việc như thế, bên tai không dứt.
Rất nhanh, tin đồn ‘tiểu thư Thẩm gia hàng đêm uống rượu say mắng phu quân
không phải là người ’ ở Kinh Thành nhanh chóng lan tràn phố lớn ngõ nhỏ, cống hiến một phần không hề nhỏ cho người kinh thành uống trà nói
chuyện phiếm giải trí tiêu khiển.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, ngày cưới đã gần ngay trước mắt.
Vẫn một ngày này, vẫn kiệu hoa đỏ thẫm giống nhau, vẫn giá y lộng lẫy xinh
đẹp, bên tai là tiếng loa kèn, còn có tiếng ủng hộ của mọi người bên
ngoài kiệu hoa, náo nhiệt như vậy, nhưng mà, không ai hiểu được nỗi khổ
của Thiên Thiên. Bởi vì chẳng mấy chốc nàng sẽ gả cho nam nhân có 18
người tiểu thiếp, sau đó ở trong hậu viện dành cho nha hoàn của hắn vượt qua hai năm tuổi trẻ quý giá nhất của mình! Đây là một chuyện khổ sở cỡ nào!
Thẩm Thiên Thiên vuốt ve trái tim đang đập của mình, hít sâu, làm cho mình
không nên vì tức giận mà khẩn trương, đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ. Phu
quân của nàng là Ninh Ngọc, là nam nhân vừa có dung mạo rất đẹp vừa có
trái tim thối nát! Trong lòng của nàng tràn đầy khổ sở, trong khi trải
qua cái chết nàng căn bản không biết làm như thế nào mới tránh thoát tai nạn này! Trong một tháng này, mỗi khi nàng sinh ra ý nghĩ muốn chạy
trốn thì bầu trời liền lộ ra dấu hiệu sấm sét, đánh cho tim gan của nàng đau!
Rất nhanh, kiệu hoa dừng lại, một bàn tay cực kì đẹp đưa vào, nếu là trên
tay nàng có kim may, nàng nhất định thêu phía trên một đóa uyên ương
máu! Đáng tiếc, nàng không có kim may, hơn nữa không thể mất lễ nghi,
nàng không thể không đem tay mình đặt vào trong tay hắn.
Thiên Thiên cắn chặt hàm răng của mình, từ từ đưa tay mình tới, hắn nắm lên, không nhanh không chậm dẫn nàng đi vào đại sảnh.
"Nhất Bái Thiên Địa ——"
"Nhị Bái Cao Đường ——"
"Phu Thê Giao Bái ——"
"Đưa vào động phòng ——"
"Kết thúc buổi lễ ——!"
Nàng rốt cuộc trở thành thê tử của hắn một lần nữa, Thiên Thiên lẳng lặng
ngồi ở trên giường cưới, đây là do trời định, căn bản là không thể tránh thoát!
Khoan đã . . . . . không tránh thoát? Thiên Thiên chậm rãi nhíu mày, hồi lâu, đột nhiên nàng liền thông suốt, —— nếu tránh không thoát, vậy thì cần
gì phải tránh! Trực tiếp đối mặt, không phải càng vui vẻ hơn sao?