- Trang chủ
- Bổn Vương Ở Đây
- Chương 79: Ngoại truyện Phụng Lai
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Một tiếng động cực lớn vang lên, mặt đất trong Địa thất rung chuyển, dường như có một luồng sóng nhiệt cực nóng tỏa ra từ nơi sâu nhất. Lưu Vũ phải nghiêng người vịn vào tường mới không ngã xuống đất. Đến khi chấn động dịu đi, môn nhân phía sau đều đang thì thầm to nhỏ bàn tán, đồn đoán lần này Ma quân lại làm ra yêu thú gì mà vừa mới sinh đã gây nên tiếng động lớn như vậy, mọi người đều thấp thỏm không yên.
Lưu Vũ liếc nhìn bọn họ, lặng lẽ đi về phía trước, đẩy cánh cửa gỗ chắc nịch ra, chỉ có người được đặc cách mới có thể bước vào bên trong này.
Hai bên thông đạo kín mít đều có đuốc, có lẽ là ảo giác của Lưu Vũ, nàng cảm thấy dường như ánh lửa hôm nay sáng hơn thường ngày một chút. Nàng đi đến cuối thông đạo, cánh cửa đá phía trước đóng chặt, Lưu Vũ đưa tay gõ vòng kéo cửa, nhưng chỉ mới gõ một cái thôi mà cửa đá đã đổ sụp, Lưu Vũ ngạc nhiên, ánh sáng chói mắt trong phòng xuyên qua bụi đất dày đặc chiếu thẳng ra ngoài, nhức nhối đến mức khiến Lưu Vũ phải khẽ nhíu mắt lại.
“Làm ra rồi! Ha ha ha! Cuối cùng cũng thành công rồi! Thành công rồi!”
Trong giọng nói khàn đặc của Lục Minh chứa đầy sự hân hoan gần như điên cuồng, bóng hắn phản chiếu trong ánh lửa có chút đáng sợ, Lưu Vũ chậm rãi bước đến bên cạnh: “Sư phụ…” Ánh mắt nàng vòng qua sau lưng Lục Minh nhìn căn phòng bừa bãi hỗn loạn, lò luyện đan bị lật ngửa, lửa cháy khắp nơi, trong ánh lửa cháy rực có một đứa bé đang đứng yên lặng lẽ, nó nhắm mắt như đang say ngủ, dáng vẻ hình như không quá sáu bảy tuổi chẳng khác gì đứa trẻ bình thường, nhưng trên người nó lại là ngọn lửa đang cháy.
Lưu Vũ khẽ chấn kinh: “Sư phụ… đây là?”
“Phụng Lai.” Trong mắt Lục Minh là ánh lửa sáng bập bùng, hắn nhếch miệng cười, “Nó tên là Phụng Lai.”
Lục Minh bước lên phía trước, băng qua lửa cháy, dừng lại trước mặt Phụng Lai rồi ôm nó ra khỏi biển lửa. Phụng Lai vẫn ngủ say, Lục Minh nhìn nó cười quỷ dị: “Có nó rồi thì ta có thể tạo ra nhiều yêu thú hơn nữa, cũng không cần lo lắng không có cách khống chế bọn chúng, ta chỉ cần khống chế nó mà thôi.”
Đứa trẻ nhỏ nhắn này... là yêu thú mà sư phụ dốc hết sức lực luyện ra sao?
“Nhưng nó vẫn chưa tỉnh.” Lục Minh đẩy Phụng Lai vào lòng Lưu Vũ, “Con ôm nó về trước đi, ta kiểm tra xem có chỗ nào sai sót không.” Nói xong hắn lại tìm kiếm quanh quất trong phòng lửa cháy bừng bừng.
Lưu Vũ ngẩn ra nhìn Lục Minh, rồi lại nhìn đứa trẻ trong lòng mình, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, nhận lệnh rời đi.
Nàng ôm đứa trẻ ra khỏi thạch điện, các môn nhân đều bàn tán chỉ trỏ phía sau lưng nàng, nhưng cũng có người chỉ lắc đầu thở dài. Lưu Vũ mặc kệ hết thảy, ôm Phụng Lai quay về phòng mình, nhìn gương mặt non nớt của nó, Lưu Vũ cũng cảm thấy sư phụ không được bình thường, đứa bé nhỏ xíu này làm gì có năng lực khống chế đám yêu thú kia được.
Lưu Vũ còn đang suy nghĩ miên man bỗng thấy mí mắt đứa bé khẽ động, nàng sáp lại gần đó, đứa bé đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đỏ rực của nó phản chiếu rõ nét gương mặt nàng.
“Phụng Lai?” Lưu Vũ nhìn nụ cười của mình trong đôi mắt đang mở to của nó, đôi mắt của nó còn trong hơn cả nước suối, nàng nói: “Ta tên Lưu Vũ.”
Phụng Lai chớp mắt nhìn nàng, dường như nó không hiểu nàng đang nói gì cả. Lưu Vũ suy nghĩ một lúc, lòng nghĩ đứa bé này dù được sư phụ chế tạo ra, nhưng chẳng khác gì một đứa bé bình thường, chưa hiểu gì về thế gian nên chắc cũng không thể hiểu lời nàng nói.
Lưu Vũ định đứng dậy đi rót cho nó một ly trà, nhưng nàng còn chưa cất bước thì tay áo bỗng bị níu lại, nó chớp mắt nhìn nàng, bàn tay nhỏ vẫn túm chặt tay áo nàng không buông, Lưu Vũ ngẩn ra, nàng cười hỏi: “Sao vậy?”
Phụng Lai im lặng.
Chắc là... sợ ở một mình, Lưu Vũ nghĩ vậy bèn cúi người ôm nó từ trên giường xuống, Phụng Lai ngơ ngác để mặc nàng ôm, nhưng nó lại bất giác vòng tay qua cổ Lưu Vũ, nghiêng đầu phả ra hơi thở lên má nàng.
Lưu Vũ ôm nó đến ngồi bên bàn, nàng đặt Phụng Lai ngồi trên đùi mình, lấy ly rót trà rồi đưa lên miệng nói hỏi, “Uống trà nhé?”
Hương trà thoang thoảng vấn vít nơi mũi Phụng Lai, nó chớp chớp mắt, cuối cùng ánh mắt thôi rơi trên mặt Lưu Vũ nữa mà rơi trên ly trà xanh nóng hổi, nó há miệng cẩn thận nếm một hớp, vị ngọt của trà lan tỏa khiến nó kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt lại dừng trên mặt Lưu Vũ.
Lưu Vũ bật cười: “Trà.” Nàng dậy nó, “Đây là trà.”
“Tạc?”
“Trà.”
“Chà...”
“Không đúng, là trà.”
“Trà.”
Chỉ có một lúc mà nó đã đọc đúng, Lưu Vũ cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi thông minh quá!”
“Thông minh quá.”
Lưu Vũ xoa đầu nó, đang trò chuyện vui vẻ thì cửa bỗng bị đẩy ra, sắc mặt người bước vào phòng rất âm trầm, như dùng giọng điệu chất vấn hỏi: “Sư phụ lại luyện ra yêu thú gì nữa vậy?”
Nụ cười trên mặt Lưu Vũ chợt tắt, nàng xoa đầu Phụng Lai, nhẹ giọng gọi: “Sư tỷ!”
Thầm Mộc Nguyệt tức giận nói: “Trước đó sư phụ có biết đám quái thú kia đã hại chết bao nhiêu con dân Ma tộc rồi không? Đã có biết bao nhiêu binh sĩ hy sinh khi bắt yêu thú rồi!” Nàng ta vòng qua bình phong nhìn thấy Lưu Vũ đang ôm đứa trẻ có màu mắt yêu dị trong lòng thì khẽ ngây người hỏi: “Đây là con nhà ai vậy?”
Lưu Vũ im lặng sau đó lại thở dài đáp, “Đây là yêu thú sư phụ mới luyện ra.”
Thầm Mộc Nguyệt ngẩn ra rồi lập tức giận dữ quát “Hoang đường!” Nàng ta phất tay áo phát ra lực đạo mạnh khiến bình phong nát vụn, sau một tiến động lớn, trong phòng yên tĩnh trở lại, Thầm Mộc Nguyệt lặng lẽ nhìn Lưu Vũ, “Muội vẫn định giúp sư phụ nữa sao?”
Lưu Vũ im lặng.
Không nghe được câu trả lời, Thầm Mộc Nguyệt xanh mặt xô cửa bước ra ngoài.
Mảnh vụn của bình phong ngổn ngang trên đất, Lưu Vũ rã rời ngồi xuống, lòng trầm buồn không nói nên lời, thật ra... nào phải nàng chưa từng nghi ngờ sư phụ. Nhưng hiện nay số lượng yêu thú đã vượt quá sự khống chế của họ rồi, so với việc nghĩ cách hủy diệt chúng, chi bằng theo lời sư phụ, chế tạo tra một yêu thú lợi hại hơn để nó khống chế tất cả...
Buồn phiền trong lòng chưa nguôi, Lưu Vũ bỗng cảm thấy mi tâm ấm lên, ngón tay nhỏ của Phụng Lai nhẹ nhàng đặt trên mi tâm đang nhíu lại của nàng, khẽ khàng xoa nhẹ, kéo giãn những nếp nhăn ấy ra.
Lưu Vũ khẽ ngẩn người, nàng bật cười: “Không sao đâu.” Nàng nắm tay Phụng Lai, khẽ bất lực nghĩ ngợi, sư phụ tạo ra một đứa trẻ như thế này đây, vậy... nàng sao có thể nhẫn tâm vứt nó vào giữa một đống yêu thú hung ác kia chứ...
Phụng Lai dường như rất thích Lưu Vũ, cứ bám trên người nàng mãi chẳng chịu xuống, Lục Minh thấy vậy nên giao cho Lưu Vũ chăm sóc, còn hắn thì vẫn mải miết bận rộn tìm cách chế tạo yêu thú. Lục Minh chưa từng dặn dò Lưu Vũ phải dạy Phụng Lai thế nào cũng chưa từng nói phải nuôi nó thế nào, dường như chỉ cần có người cho nó ăn cơm để nó tự sống là được rồi. Ngẫm nghĩ kỹ hơn thì điều duy nhất Lục Minh từng dặn dò nàng là cho Phụng Lai tiếp xúc với yêu thú thật nhiều.
Nhưng một đứa trẻ ngây ngô như vậy làm sao Lưu Vũ yên tâm cho nó đơn độc tiếp xúc với yêu thú đây.
Nàng bèn mang theo nó mọi lúc mọi nơi, Phụng Lai cũng rất thông minh hiểu chuyện, chuyện gì cũng học rất nhanh, chỉ có mười mấy ngày mà nó đã có thể cũng Lưu Vũ ra vào phòng luyện đơn, thi thoảng còn có thể giúp nàng. Nhưng dù có sự trợ giúp của Phụng Lai thì Lưu Vũ vẫn vô cùng bận rộn, lại phải chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ cho nó, nên chỉ nửa tháng thôi mà nàng đã tiều tụy đi rất nhiều.
Trong triều càng ngày càng có nhiều người bàn tán về việc Lục Minh chế tạo ra yêu thú, các trưởng lão liên tục mời đệ tử của Lục Minh đến Nghị sự điện thương nghị việc này, lần nào Lưu Vũ cũng nấu thức ăn xong xuôi cho Phụng Lai rồi mới vội vã rời đi.
Không ngờ hội nghị lần này lại thảo luận tròn ba ngày, các trưởng lão muốn thuyết phục Lục Minh từ bỏ chuyện tạo yêu thú, nhưng Lục Minh quyết không lùi bước, giằng co ba ngày, cuối cùng Lục Minh phẩy áo bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Chuyện ta dùng yêu thú công đánh Thiên giới đã được định sẵn, kẻ nào phản đối có thể bỏ đi.”
Chúng Trường lão bất lực, đành giải tán hội nghị.
Khi đó Lưu Vũ mới có thể rời khỏi Nghị sự điện, nhưng khi về phòng lại không thấy Phụng Lai đâu, hỏi mới biết hắn(1) đã ở trong phòng luyện đan ba ngày ba đêm. Khi Lưu Vũ tìm đến vừa đẩy cửa vào thì thấy Phụng Lai đang thò tay vào trong lò lửa cháy bừng bừng, Lưu Vũ giật mình vội ôm lấy eo hắn, không nói lời nào kéo hắn ra ngoài, Phụng Lai liền la lên: “Khoan đã! Khoan đã Lưu Vũ! Sắp lấy ra được rồi!”
(1) Lúc này Phụng Lai đã lớn.
Phụng Lai mạnh mẽ, Lưu Vũ không chống cự lại được, đến khi lấy được vật đó ra thì trên gương mặt lấm lem của hắn tràn ngập ý cười, Lưu Vũ chỉ lo xắn tay áo hắn rồi bóp từ trên xuống dưới kiểm tra thật kỹ, đến tận khi chắc chắn không bị bỏng thì nàng mới yên tâm. Nhưng vừa thả lỏng thì lại không kìm được lửa giận trào dâng trong lòng, nàng tức giận khôn cùng nghiêm trọng hét lên những lời cay độc: “Ngươi không cần cánh tay này nữa sao! Đưa đao cho ta, ta cắt đi!”
Phụng Lai ngây ngốc không hiểu vì sao Lưu Vũ lại tức giận đến vậy, vừa định đưa món đồ trong tay đến trước mặt Lưu Vũ lại âm thầm thu lại, thật thà lấy một thanh đao bên cạnh lò luyện đan đưa ra cho nàng, sau đó chìa tay mình ra.
Lưu Vũ ngây người, trừng mắt nhìn Phụng Lai: “Ngươi tưởng ta không dám cắt sao? Ngươi đang ép ta hả?”
“Cô muốn cắt thì cho cô cắt.” Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ, như muốn nói rằng nàng có muốn gì đi nữa ta cũng đều cho nàng hết thảy.
Lưu Vũ nhìn hắn, nhất thời trong lòng không biết dâng lên mùi vị gì, nàng đứng trước mặt Phụng Lai thật lâu, cuối cùng đoạt lấy thanh đao trong tay hắn rồi ném sang một bên, cái tát sắp rơi xuống mặt Phụng Lai lại nhẹ đến mức không thể tưởng tượng được. Phụng Lai lặng lẽ nhìn nàng, thấy được nụ cười bất lực treo trên khóe môi Lưu Vũ: “Tiểu tử thối.”
Phụng Lai để mặc bàn tay Lưu Vũ đang vò loạn trên đầu mình, cũng không biết khuôn mặt nàng trong mắt mình hóa thành những đốm sáng vỡ vụn.
Lưu Vũ bỗng dừng tay, quan sát một lúc rồi nói: “Hình như ngươi lớn quá nhanh thì phải.” Rồi nàng lại hỏi tiếp, “Sao ta cảm thấy ngươi cao lên nhiều quá vậy?”
Phụng Lai không trả lời nàng, đưa vật trong tay mình cho Lưu Vũ nói: “Đan dược.” “Có thể tiêu trừ mệt mỏi.”
Hắn mày mò suốt ba ngày nay, đưa tay vào lửa là để lấy ra vật này cho nàng sao, Lưu Vũ nhận lấy viên đan, đưa lên mũi hít nhẹ rồi thở dài nói: “Cái này… có độc đó…”
Phụng Lai ngẩn ra, dường như chỉ trong tích tắc này thôi mọi sức lực đều bị tan biến hết, Lưu Vũ nhìn biểu hiện của hắn bất giác bật cười, ngửa đầu nuốt đan dược, Phụng Lai cả kinh đưa tay muốn cản lại, nhưng Lưu Vũ đã nuốt xuống rồi, lòng hắn thắt lại: “Lưu Vũ!”
“Không sao không sao!” Lưu Vũ chợt cười, “Tuy có chút ít độc tính nhưng có thể tiêu trừ mệt mỏi, cảm ơn Phụng Lai.”
Phụng Lai ngây ngốc nhìn nàng, hôm nay hắn đã hiểu được hai loại cảm xúc, một loại gọi là thất vọng, còn một loại gọi là đau lòng nhưng có lẽ nên gọi là động lòng thì đúng hơn.
Phụng Lai - Trung
Chỉ một tháng mà Phụng Lai đã lớn như một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, trí óc và sức mạnh tăng theo sự phát triển của cơ thể. Sau khi nhìn thấy Phụng Lai tiếp xúc với lửa, Lưu Vũ biết hắn có sức mạnh rất to lớn, nhất định sẽ không bị yêu thú ức hiếp, bởi vậy nàng cũng không trông chừng hắn kỹ càng nữa.
Nhưng Phụng Lai vẫn thích theo sát bên cạnh Lưu Vũ, trừ khi Lưu Vũ bảo hắn đi làm chuyện gì đó, còn không thì hắn luôn luôn ngồi bên cạnh ngây ngẩn nhìn nàng, không muốn đi đâu nửa bước. Lưu Vũ rất yên tâm về hắn, xưa nay nàng chưa từng xem Phụng Lai là một yêu thú, nhưng mà...
“Dù sao hắn cũng mang trong người dòng máu yêu thú, sao muội lại để hắn chạy khắp nơi như vậy!”
Có một ngày, Lưu Vũ đang lục lọi trong phòng luyện đan, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Thẩm Mộc Nguyệt tức giận bước vào, nàng ta hét lên: “Mau theo ta ra sân trước!”
“Có chuyện gì?” Thẩm Mộc Nguyệt kéo tay Lưu Vũ lôi nàng đi ra cửa, thuốc Lưu Vũ đang cầm trong tay rơi bừa bãi đầy đất, nàng khẽ nhíu mày, nhưng vửa bước ra cửa đã ngẩn ra, ngây người nhìn sân trước lửa cháy ngút trời, Thẩm Mộc Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì bỗng thấy Lưu Vũ lắc người biến mất.
Đôi mắt đen của Lưu Vũ bị lửa cháy ở sân trước nhuộm đỏ rực, cây cỏ trong nhà đều bốc cháy, có người cũng đang bị lửa thiêu, la hét lăn lộn trên đất, người chưa bị lửa đốt thì chạy trốn khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Ánh mắt Lưu Vũ hoảng loạn đảo khắp xung quanh, chợt thấy Phụng Lai một thân hắc y đang lặng lẽ đứng trong biển lửa ngút trời, trước mặt hắn có bốn năm người đang bị vây quanh trong một vòng lửa, hình như có người đã ngạt thở ngất đi. Phụng Lai nhìn bọn họ, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, nhưng trong đáy mắt không có chút tình người nào, hệt như những quái thú khát máu không có tình cảm đã được Lục Minh chế tạo ra.
“Phụng Lai...” Lưu Vũ run run gọi khẽ, nàng vội vã chạy về phía trước, đưa tay muốn nắm lấy cổ tay Phụng Lai như thường ngày, nhưng không ngờ Phụng Lai đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lưu Vũ bằng đôi mắt đỏ tươi đáng sợ, sát khí của ngọn lửa bỏng rát kia như kiếm đâm vào tim Lưu Vũ, Lưu Vũ ngây người, còn chưa phản ứng kịp thì Phụng Lai bất ngờ đưa tay ra, một ngọn lửa như lưỡi đao xoẹt qua cổ Lưu Vũ, trong tích tắc sau, Lưu Vũ cảm thấy vạt áo sau của mình bị túm chặt, nàng được một người kéo thụt lùi lại mấy bước, tránh được đòn đoạt mạng ban nãy.
“Điên rồi sao? Không biết hắn là yêu thú sao!” Tiếng hét của Thẩm Mộc Nguyệt vẳng đến từ sau lưng.
Lưu Vũ khẽ quay đầu, ngơ ngác nhìn nàng ta: “Sư tỷ... Muội...” Nàng không ngờ Phụng Lai sẽ làm hại mình.
Nhưng lời còn chưa nói hết thì miệng Lưu Vũ đã trào ra một ngụm máu nóng, Thẩm Mộc Nguyệt cả kinh gọi: “Lưu Vũ.”
Lưu Vũ kinh ngạc không cùng, “Tại sao...” Nàng còn chưa dứt lời thân thể đã hoàn toàn vô lực, chân nhũn ra và ngả vào lòng Thẩm Mộc Nguyệt, hơi thở nặng nề, nàng ôm ngực, cảm thấy khó chịu như có một ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể mình.
“Bị thương ở đâu?” Thẩm Mộc Nguyệt kiểm tra cổ nàng, thấy một vết bỏng đỏ hồng in trên cổ, những nơi khác không hề có vết thương nhưng dường như Lưu Vũ vô cùng đau đớn, ôm ngực không nói được lời nào. Thẩm Mộc Nguyệt cuống lên khi nhìn thấy Lưu Vũ sắp nhắm mắt, nàng ta không ngừng gọi tên Lưu Vũ, đang trong lúc hoảng loạn ấy bỗng có một người quỳ xuống bên cạnh, Thẩm Mộc Nguyệt cứng đờ, vừa định đưa Lưu Vũ trốn đi lại không ngờ có một đôi tay vẫn còn non nớt kéo chặt tay Lưu Vũ.
Đôi tay đó dường như đang rút đi hơi nóng trong người Lưu Vũ, khiến hơi thở Lưu Vũ từ từ không còn đứt quãng nữa.
Lửa xung quanh cũng dần dần lụi tắt, Thẩm Mộc Nguyệt khẽ nhíu mày, sự đề phòng trong ánh mắt chẳng hề giảm, nàng ta quay đầu nhìn Phụng Lai nhưng thấy thiếu niên này bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt rơi lộp bộp trên tay Lưu Vũ, không ngừng xin lỗi, hoảng sợ như một tội phạm sắp bị xử chết: “Không phải ta cố ý đâu, không phải ta cố ý đâu...”
Thẩm Mộc Nguyệt khẽ ngây ngốc, nhìn thấy Lưu Vũ đã ổn định trở lại, lại nhìn thấy Phụng Lai như vậy, lúc này nàng ta mới xoay người hỏi những người vừa rồi bị nhốt trong lửa: “Chuyện gì vậy?”
Trong năm người đó đã có một người ngạt thở ngất đi, bốn người còn lại toàn thân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, một người run giọng đáp: “Chúng... chúng tôi chỉ hơi nghi ngờ về cách làm hiện nay của Ma quân thôi...” Dường như hắn vẫn còn sợ, “Chỉ là nói vài câu không phải về Ma quân... như vậy cũng đáng tội chết sao?”
Thẩm Mộc Nguyệt im lặng, quay đầu nhìn Phụng Lai.
Phụng Lai không biện giải lời nào, chỉ chăm chú nhìn Lưu Vũ, giống như những chuyện khác không còn liên quan đến hắn nữa, đến khi đôi mắt đang nhắm nghiền của Lưu Vũ khẽ run run thì hắn mới nhẹ thở ra, nhưng dường như lại sợ sẽ làm cho Lưu Vũ giật mình.
“Thật vậy sao?” Lưu Vũ mở mắt nhìn Phụng Lai, hơi thở nàng vẫn còn yếu ớt, “Đây là... lý do để ngươi giết họ sao?”
Phụng Lai thừ người, nhìn vào mắt nàng hồi lâu mới cúi đầu nói: “Bọn họ còn nói xấu nàng nữa...”
Lưu Vũ muốn dạy dỗ hắn, nhưng khi nghe Phụng Lai nói vậy Lưu Vũ dường như mất hết tất cả lý do để giáo huấn hắn, hắn vì nàng nên mới nổi nóng như vậy... Lưu Vũ cựa mình ngồi dậy, nhìn xung quanh thở dài: “Vậy cũng không nên.”
“Ta sai rồi.”
Lưu Vũ lặng lẽ nhìn hắn: “Còn gì nữa?”
“Xin lỗi.”
Chuyện đến nước này mọi người không còn gì để nói, Phụng Lai là yêu thú do Lục Minh chế tạo ra, không ai đủ tư cách phạt hắn, cho dù có là Lưu Vũ đi nữa. Có thể thốt ra một câu xin lỗi thì đã tốt hơn các yêu thú ăn thịt người khác lắm rồi.
Thẩm Mộc Nguyệt nhẹ giọng hỏi Lưu Vũ: “Còn đi được không?” Lưu Vũ gật đầu, Thẩm Mộc Nguyệt không chậm trễ nữa lập tức đứng dậy bố trí người xử lý hiện trường cứu chữa người bị thương.
Lưu Vũ lặng lẽ nhìn bóng nàng ta, cảm khái nói: “Nếu có một ngày sư tỷ có thể đăng lên ngôi cao, nhất định rất có bản lĩnh và khí phách.”
“Về nghỉ ngơi đi.” Thẩm Mộc Nguyệt nhàn nhạt để lại một câu rồi cất bước rời đi.
Lưu Vũ mỉm cười nhìn theo bóng nàng ta, nàng cũng muốn đứng dậy nhưng chân vẫn vô lực, Phụng Lai bên cạnh âm thầm ngồi xuống, quay lưng về phía Lưu Vũ, Lưu Vũ ngẩn ra, nhưng rồi lại bật cười, không khách sáo ôm lấy cổ hắn, để hắn cõng mình đi.
“Phụng Lai.” Rời sân trước, bước trên con đường nhỏ vắng vẻ, Lưu Vũ nhẹ giọng lên tiếng hỏi, “Tại sao... lại ra tay với ta? Không khống chế được à?”
Bước chân Phụng Lai khựng lại: “Thân thể nàng... vẫn không thoải mái sao?”
Lưu Vũ lại ngẩn ra, tiếp đó cười nói: “Hiện giờ thì không sao rồi.”
Phụng Lai im lặng một lúc: “Lúc đó chỉ cảm thấy rất tức giận khi nghe bọn họ nói xấu nàng, sau đó không biết xảy ra chuyện gì nữa.” Giọng hắn khẽ trầm xuống, “Hình như ta... đã biến thành một người khác.”
“Không phải là người khác.” Lưu Vũ cảm nhận được sự bất an của hắn, cánh tay ôm cổ hắn khẽ trượt xuống dưới một chút, đặt bàn tay lên ngực hắn, sau đó vỗ nhẹ, “Chỉ là sức mạnh của ngươi quá lớn nên không khống chế nổi thôi.”
“Sức mạnh của ta lớn lắm sao?” Hắn do dự một hồi rồi hỏi, “Cô... không thích sao?”
“Ngươi có sức mạnh to lớn vậy, ta không thể nói là thích hay không được.” Lưu Vũ suy nghĩ rồi nói tiếp, “Giống như dao đó, ta không thể nói là thích nó hay không được, nếu dùng nó để cắt rau thì ra rất thích, nhưng nếu ai đó dùng nó để giết người thì ta thấy nó tự nhiên sẽ phát sinh sợ hãi. Sức mạnh của ngươi là như vậy đó, có thể dùng để giết chóc, cũng có thể dùng để bảo vệ, hiểu không?”
Phụng Lai ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Tức là ta bảo vệ cô thì cô sẽ thích ta sao?”
“Ồ... Cũng có thể nói là vậy.”
Phụng Lai gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nắng chiều rực rỡ, sau khi Lưu Vũ hồi phục liền vội thu xếp một căn phòng khác trong nhà mình, sau đó dọn toàn bộ đồ đạc của Phụng Lai sang phòng đó. Lưu Vũ cũng gọi Phụng Lai đến giúp mình, Phụng Lai âm thầm làm hết việc Lưu Vũ giao, mãi đến khi Lưu Vũ nhìn căn phòng chỉnh tề, cười nói với hắn: “Được rồi, bắt đầu từ hôm nay ngươi hãy dọn ra khỏi phòng ta, vào ở đây đi.”
Trước đó Phụng Lai vẫn ở trong phòng Lưu Vũ, một là vì hắn còn nhỏ, mà nàng cũng lười thu xếp phòng ốc, nhưng nay Phụng Lai đã lớn như vậy rồi, tiếp tục ở chung e là không thỏa.
Phụng Lai nhìn căn phòng, sau đó lại nhìn Lưu Vũ: “Ta... dọn ra sao?”
“Ừ, tối nay ngươi ngủ ở đây đi.”
Phụng Lai quan sát sắc mặt Lưu Vũ, như muốn xác nhận có phải nàng đang giận hay có cảm xúc gì khác không, nhưng hắn chỉ thấy nụ cười tươi sáng treo trên mặt nàng khi sắp xếp xong công việc. Nàng... không muốn ở bên cạnh hắn nữa sao...
Nhất thời nơi mềm yếu nhất của trái tim như bị vật gì đó đánh mạnh vào, khiến hắn mím môi, bất giác lui về phía sau một bước.
Lưu Vũ khó hiểu: “Không thích sao?”
Phụng Lai không ngước lên nhìn nàng, chỉ gật đầu đáp: “Ừ, thích.”
Lưu Vũ vỗ vai hắn, trở về phòng mình đóng cửa lại, cũng chặn luôn ánh mắt dõi theo của Phụng Lai ngoài cửa. Phụng Lai mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật ra là... không thích.”
Đêm đó, Lưu Vũ trằn trọc trên giường đến nửa đêm cũng không ngủ được, hơn một tháng nay luôn có một hơi thở theo mình vào giấc ngủ, hôm nay đột nhiên không còn khiến nàng có chút không quen.
Không biết bao lâu Lưu Vũ vẫn chưa ngủ, nàng bỗng nghe thấy cửa vang lên một tiếng “cách”, trở mình ngồi dậy, rón rén bước đến kéo mạnh cửa ra, thiếu niên đang dựa vào cửa ngủ bỗng ngã nhào, tỉnh giấc mộng đẹp, hắn quẹt quẹt khóe môi, sau đó ngước mắt nhìn Lưu Vũ, không dám lên tiếng.
Lưu Vũ khó hiểu ngồi xổm xuống, nhìn hắn hỏi: “Tại sao không về phòng mình ngủ?”
Phụng Lai im lặng hồi lâu, cuối cùng ngước lên nhìn Lưu Vũ: “Có phải nàng vẫn còn giận vì lần trước ta đả thương nàng không?”
Lưu Vũ sững sờ: “Không giận, đâu có giận, nhưng mà... tại sao bỗng dưng ngươi lại nhắc đến chuyện này?”
“Vậy có phải nàng ghét ta không?”
“Cũng không có.”
Phụng Lai cụp mắt, hơi uất ức đáp: “Vậy tại sao lại đuổi ta đi?”
Lưu Vũ hiểu ra bất chợt bật cười: “Không phải ghét cũng không phải giận, cho ngươi ở một phòng khác chỉ vì ngươi đã trưởng thành rồi, chúng ta nam nữ khác biệt mà.”
“Ta vẫn còn nhỏ.”
Nghe thấy câu này Lưu Vũ thật dở khóc dở cười: “Ngươi đã lớn lắm rồi!”
Phụng Lai dường như vô cùng thất vọng: “Rốt cuộc phải làm sao thì sau khi trưởng thành vẫn có thể ở cùng cô?”
“Chuyện này ấy à...” Lưu Vũ bóp bóp mũi hắn, “Vậy hãy cưới ta đi.”
Phụng Lai - Hạ
Phụng Lai hoang mang nhìn Lưu Vũ hỏi: “Cưới là gì?”
Lưu Vũ khẽ cười vỗ nhẹ đầu hắn: “Chuyện này chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nói thành lời, chờ đến lúc ngươi nên hiểu tự dưng sẽ hiểu thôi. Bởi vậy trước khi hiểu được, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn về ngủ đi.”
Phụng Lai bất động, Lưu Vũ nhìn hắn một lúc cuối cùng thở dài như nhận thua: “Được rồi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi đến khi ngươi ngủ được mới thôi, nào, về phòng đi.” Nàng dắt tay Phụng Lai về phòng hắn, Phụng Lai vẫn đứng đó không chịu dời bước, hắn nhìn Lưu Vũ, đôi mắt đó in bóng trăng và hình dáng Lưu Vũ, “Vậy ta không ngủ nữa.”
Không ngủ thì Lưu Vũ sẽ mãi ở bên cạnh hắn.
Lưu Vũ ngây ngốc, nhìn vào đôi mắt thiếu niên này, bỗng cảm thấy có phải nàng đã để hắn dựa dẫm vào mình quá rồi không...
Chuyện ngủ riêng Lưu Vũ đã hạ quyết tâm, Phụng Lai bám lấy Lưu Vũ mấy ngày, Lưu Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là thế giới của Phụng Lai quá đơn điệu, ngoài nàng ra thì chẳng có gì khác nữa, Lưu Vũ bắt một con chim cho Phụng Lai, vốn chỉ định cho hắn làm đồ chơi, không ngờ sau khi có được con chim nhỏ, Phụng Lai thật sự vui vẻ đến mức không bám lấy Lưu Vũ nữa.
Lưu Vũ cũng rất vui mừng, nhưng không được mấy ngày, con chim nhỏ đột nhiên chết đi, nàng nghĩ rằng chắc do yêu khí càng ngày càng lợi hại toát ra trên người Phụng Lai.
Phụng Lai nâng xác con chim nhỏ trong tay đến tìm Lưu Vũ: “Lưu Vũ, nó làm sao vậy? Tại sao lại bất động, cũng không nhìn ta nữa?” Đôi mắt bị thương của Phụng Lai khiến Lưu Vũ không nỡ nhìn, nàng xoa đầu Phụng Lai nói: “Chim nhỏ chết rồi.”
Phụng Lai nhìn nàng: “Chết là gì?”
“Là nó sẽ không động đậy nữa, cũng không mở mắt nhìn ngươi nữa.” Lưu Vũ giải thích cho hắn, “Tức là... mất đi nó!”
“Tại sao...”
“Đại khái là... ngươi vẫn chưa biết khống chế sức mạnh của mình.”
Sắc mặt Phụng Lai trơ trọi, cũng không hỏi Lưu Vũ thêm gì, chỉ cùng nàng chôn con chim nhỏ, từ đó trở đi, Phụng Lai không nuôi chim nữa, cũng không bám lấy Lưu Vũ đòi nàng ngủ cùng hắn nữa.
Sức mạnh của Phụng Lai tăng lên không ngừng, Lục Minh lệnh cho Lưu Vũ ngày ngày đưa Phụng Lai đến nơi thuần dưỡng yêu thú để Phụng Lai quen thuộc với các yêu thú khác, đồng thời học cách làm sao hàng phục chúng. Lưu Vũ tuy vẫn không yên tâm, nhưng nghĩ đến sức mạnh của ngọn lửa lúc trước, nàng đành đưa Phụng Lai đến đó, nhưng mà nàng luôn ở bên cạnh Phụng Lai một bước không rời, sợ có yêu thú xuất hiện, một khi bất cẩn sẽ khiến Phụng Lai bị thương.
Nhưng Lưu Vũ không ngờ rằng, cuối cùng người bị thương là nàng, còn người được bảo vệ... cũng là nàng.
Khi bức tường bằng lửa được mở ra trước mắt, hai mắt Phụng Lai đỏ rực nhìn các yêu thú bên ngoài.
Bên ngoài bức tường là những yêu thú khát máu đang vây lấy họ, Lưu Vũ ôm cánh tay vô ý bị răng một con yêu thú cắn rách: “Đều tại ta sơ ý!” Nàng nhìn con yêu thú nhỏ đã bị Phụng Lai đốt thành tro bụi thở dài, “Bọn chúng đã ngửi được mùi máu, hôm nay e là không hay rồi!” Ngoài vòng vây có ít nhất mấy chục yêu thú đang nhìn nàng và Phụng Lai như hổ rình mồi ,chỉ cần tìm được cơ hội sẽ nhào đến cắn xé nàng và Phụng Lai mà ăn sạch sẽ.
Lưu Vũ nhíu chặt mày, dù sao Phụng Lai vẫn chưa trưởng thành, đối phó với nhiều yêu thú như vậy khó tránh rơi vào thế hạ phong... Nàng thầm lo lắng, nhưng Phụng Lai quay đầu nhìn nàng: “Nàng đừng sợ!” Hắn nói, “Bất luận thế nào ta cũng sẽ đưa nàng ra ngoài!”
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt tuấn tú của thiếu niên, lòng Lưu Vũ khẽ động, nàng vội quay đầu, thầm mắng cảm giác kỳ lạ đang trào dâng trong lòng, đến khi khôi phục tâm thần định thương lượng đối sách với Phụng Lai, bỗng thấy Phụng Lai bước ra ngoài bức tường lửa. Trước khi Lưu Vũ kêu lên thì hắn vung tay, một ngọn lửa cực lớn phun ra từ lòng bàn tay hắn, đốt thành một đường thẳng cháy đen dưới đất, bất kể là yêu thú hay cây cối chắn trước mặt đều bị một đòn này thiêu trụi.
Nhưng hiển nhiên đối với Phụng Lai lúc này, việc sử dụng sức mạnh lớn như vậy khiến hắn vô cùng mệt mỏi, sau đó bức tường lửa của hắn lập tức yếu đi nhiều. Phụng Lai quay đầu, một chữ “Đi!” còn chưa thốt ra, bỗng thấy một vật đen ngòm xuyên qua bức tường lửa của hắn, đánh vào lưng Lưu Vũ từ phía sau, trùm lấy cả người nàng.
Tròng mắt Phụng Lai co rút lại, đưa tay muốn kéo lấy Lưu Vũ, nhưng động tác của vật dài dài màu đen kia còn nhanh hơn hắn vài phần, nó kéo Lưu Vũ ra ngoài, thì ra là một con yêu thú hình ếch, vật dài màu đen kia chính là lưỡi nó! Nó kéo Lưu Vũ vào miệng, Phụng Lai chỉ nghe “ực” một tiếng, không nghe Lưu Vũ phát ra âm thanh nào thì đã thấy nàng bị nó nuốt vào bụng.
Phụng Lai ngây người đứng nguyên tại chỗ, con ếch kia không nhìn Phụng Lai thêm một lần nào đã quay người nhảy đi mất.
“Đứng lại!” Giọng Phụng Lai khản đặc, giống như lệ quỷ từ Địa ngục tìm đến, “Đứng lại!” Hắn lắc người, chỉ trong phút chốc đã thấy con ếch đang nhảy trong không trung bỗng bị xé thành hai mảnh, ngực bụng rách toang, nội tạng rơi vãi đầy đất, trong đống máu thật có một vật bị da bọc lại đang giãy dụa, Phụng Lai xông tới phía trước, dùng vuốt sắc xé nó ra, cẩn thận kéo Lưu Vũ từ bên trong ra ngoài.
“Lưu Vũ...” Giọng hắn run rẩy, trong đôi mắt đỏ rực có muôn vàng đốm sáng nhảy nhót.
“Khụ!” Lưu Vũ bò trên mặt đất, ho như xé tim xé phổi.
“Lưu Vũ...” Hắn hoảng sợ đến sắp khóc, “Nàng...” Hắn nắm tay Lưu Vũ thật chặt, nhưng lại sợ nắm quá chặt sẽ khiến nàng bị thương, hắn đã dần hiểu ra Lưu Vũ khác với mình, hắn bị thương không cảm thấy đau đớn gì mà vết thương cũng có thể liền lại rất nhanh, nhưng Lưu Vũ thì không như vậy, so với hắn, Lưu Vũ giống như một thứ đồ gốm, rất dễ dàng bị vỡ, “Có phải nàng sắp chết rồi không...”
Trên người Lưu Vũ toàn là dịch thể trong bụng yêu thú ếch, dịch thể có độc khiến nàng hít thở khó khăn, nàng bấm Hộ tâm quyết bảo vệ tâm mạch, quay đầu nhìn lại, Phụng Lai đang hoảng hốt bơ vơ nhìn nàng, giống như hôm đó hắn nâng xác con chim nhỏ đến tìm nàng vậy, trong đáy mắt tràn ngập lo sợ và quẫn bách.
Chỉ vậy thôi đã khiến Lưu Vũ đau lòng rồi.
“Ta sẽ không chết đâu!” Nàng cố gắng ổn định hơi thở, “Ta sẽ không chết đâu mà, ta từng ăn tiên đan bất lão bất tử.” Nàng dùng hết sức lực đưa tay lên để chạm vào má Phụng Lai, “Bởi vậy ngươi đừng có biểu hiện như thế này, ta không sao...”
Cơ thịt trên mặt Phụng Lai không kìm được mà co giật, tàn tích của con ếch trên mặt đất dường như sắp khôi phục lại, ánh mắt Phụng Lai chợt lạnh, một ngọn lửa bỗng bùng lên trong không trung, thiêu cháy đống thịt đó thành tro bụi, hắn ôm xốc Lưu Vũ lên, quay người lại nhìn đám yêu thú sau lưng, toàn thân tỏa ra sát khí khiến đám yêu thú đều chấn kinh lùi sang bên cạnh. Lúc này Phụng Lai mới cúi đầu nhìn nàng: “Ta đưa nàng ra ngoài.” Khoảnh khắc này giọng hắn bỗng rất đỗi dịu dàng.
Lúc này Lưu Vũ đang được Phụng Lai ôm trong lòng mới ý thức được rằng, thì ra không biết từ bao giờ hắn đã trưởng thành rồi.
Khi đó Phụng Lai chỉ mới được tạo ra có hai tháng, lại thêm nửa tháng nữa trôi qua, ngoại hình Phụng Lai lúc này không khác gì một thiếu niên bình thường, sánh đôi cùng Lưu Vũ tựa như một cặp tình lữ, cũng từ khi ấy trong môn phái bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa Lưu Vũ và Phụng Lai, không phải Lưu Vũ không nghe thấy nhưng nàng không muốn để tâm, hay nói đúng hơn là... không thể phủ nhận. Hình như nàng đối với Phụng Lai đích thực có một cảm giác kỳ quái, hơn nữa nàng cũng không khống chế nó được.
Cũng vào lúc này, thế lực phản đối yêu thú trong triều ngày càng lớn mạnh, Lục Minh hoàn toàn mặc kệ tất cả, mấy ngày sau, các yêu thú trốn ra khỏi nơi thuần dưỡng chúng, giết chết mấy trăm người, các Trưởng lão trong triều tức giận, bá quan và các đệ tử của Lục Minh cùng dâng tấu yêu cầu diệt yêu thú, Lục Minh không để tâm, Thẩm Mộc Nguyệt thẳng thừng đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Lục Minh, cùng những người phản đối thương nghị chuyện diệt trừ yêu thú.
Lòng Lưu Vũ lúc này cũng dao động, cuối cùng quyết định chọn một ngày tìm sư phụ để bàn tính và khuyên can, nhưng tìm mãi cũng không thấy Lục Minh đâu, nàng đành bất lực bỏ qua, nhưng hôm đó nàng cũng không thấy tăm hơi Phụng Lai đâu, mãi đến hôm sau mới thấy Phụng Lai toàn thân đầy máu trở về.
Lưu Vũ ngạc nhiên nhìn vết máu trên y phục hắn: “Đây là... làm sao vậy?”
“Lục Minh bảo ta chỉ huy yêu thú, giết hết những người phản đối.” Lưu Vũ bỗng thấy toàn thân vô lực, đầu gối nhũn đi ngã ngồi trên ghế, Phụng Lai vội bước tới dìu nàng, hắn khom người ngồi xuống, khẩn thiết nói, “Ta không nghe lời ông ấy, ta không giết người.”
Lúc này Lưu Vũ mới nhìn Phụng Lai: “Vậy máu này...”
“Là của ta!” Hắn nói rất nhẹ nhàng, “Lục Minh rất giận, lấy đao chém ta, nhưng không sao hết, vết thương đã liền lại rồi, ta cũng không đau.”
Lưu Vũ kéo tay áo Phụng Lai, nhìn vết máu cả người hắn, lúc đó không biết hắn đã chịu bao nhiêu đao, đau đớn trong tim nàng len lỏi vào tận xương tủy: “Sao ngươi không tránh đi vậy, ngươi...”
“Vì ông ấy là sư phụ cô, chuyện khác ta không thể nghe lời ông ấy, nhưng nếu chỉ đánh mấy cái để trút giân thì không sao hết.”
“Không được!” Lưu Vũ cúi người, lấy tay áo chùi vết máu trên mặt hắn, càng chùi tay càng run rẩy, “Lần sau phải tránh, bất kể là ai đả thương ngươi cũng đều phải tránh, không tránh được thì phải dùng hết sức bảo vệ bản thân, biết chưa?”
Thấy nỗi đau trong mắt Lưu Vũ, ánh mắt Phụng Lai nhìn nàng khẽ lạnh đi: “Ta bị thương Lưu Vũ có đau lòng không?”
“Có!” Lưu Vũ nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói, “Có!”
Khoảng cách hai người thật gần, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, Phụng Lai nghe thấy nhịp tim mình như đang điên cuồng nhảy nhót không thể nào khống chế được, hắn bỗng nhích tới gần nàng hơn nữa, khẽ khàng chạm môi mình vào môi Lưu Vũ, sau đó đỏ mặt nói: “Ta sẽ không để Lưu Vũ đau lòng nữa đâu!”
Chưa dứt lời hắn đã quay người rời đi, để lại một mình Lưu Vũ ngồi trong phòng, ngây ngốc thất thần.
Lúc chiều tối, cửa phòng có tiếng gõ, Phụng Lai bước vào nhìn thấy Lưu Vũ vẫn ngồi đó như lúc sáng, hắn khẽ ngẩn ra: “Lưu Vũ, cả ngày nàng không ra khỏi phòng, cũng chưa ăn gì cả.” Hắn đặt chiếc mâm trong tay lên bàn, dường như Lưu Vũ lúc này mới bị tiếng động thức tỉnh, ngơ ngác quay đầu nhìn hắn.
Phụng Lai đã thay y phục sạch sẽ, đang đứng bên cạnh đưa đũa cho nàng, Lưu Vũ đón lấy đũa, nhìn thức ăn nhưng vẫn không ăn, dường như suy nghĩ thật lâu, sau cùng nhìn Phụng Lai hỏi: “Có phải ngươi... Có phải ngươi...” Một câu quanh quẩn nơi đầu miệng nhưng không thể nào thốt ra được.
Phụng Lai cúi người, khẽ bước lên nhìn nàng: “Ta thích nàng.” Hắn nói, “Mấy ngày nay đã nghe được không ít chuyện, ta đã hiểu cưới nghĩa là gì rồi, cũng biết thích là gì nữa, Lưu Vũ, ta thích nàng, chỉ thích nàng thôi. Còn nàng?”
“Ta?” Bỗng nhiên bị đứa trẻ mình nuôi lớn bày tỏ lòng, còn vứt lại câu hỏi cho mình, Lưu Vũ không biết nên đáp thế nào, “Ta...” Sự do dự của nàng khiến Phụng Lai nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân, mắt dần lộ ra vẻ thất vọng. Lòng Lưu Vũ nhói đau, nàng không ngồi trên ghế để Phụng Lai nhìn lên nữa mà cùng khom xuống với hắn, kéo tay hắn, để hắn chạm vào ngực mình, nàng nói: “Nếu thích là lòng không thể chịu được khi nhìn thấy người đó buồn bã uất ức dù chỉ một chút, thì chắc ta cũng như chàng...”
Mắt Phụng Lai bỗng sáng lên, hắn nhìn nàng, nụ cười trên môi không thể nào kìm được nữa.
“Ta thích nàng!” Hắn nhào tới phía trước ôm Lưu Vũ vào lòng, “Ta thích nàng!” Hắn hôn lên môi Lưu Vũ, nhưng chỉ là chạm nhẹ, không có thêm động tác nào khác, rồi hắn lại hỏi, “Lưu Vũ, ta cưới nàng thì có thể ngủ chung với nàng lại không?”
Tim Lưu Vũ đập như gióng trống: “Có... có thể.”
Hôm sau, Lưu Vũ đã trở thành thê tử của Phụng Lai, nhưng không ai cử hành hôn lễ cho họ, cũng không ai đến chúc mừng, hai người thậm chí còn không mặc lễ phục phu thê nên mặc, trở thành phu thê ở một nơi chỉ có hai người biết.
Tháng thứ ba Phụng Lai được tạo ra, trong triều đại dậy lên tiếng phản đối, Lục Minh một lần nữa đến tìm Phụng Lai, Phụng Lai vẫn không nghe lời hắn, Lục Minh tức giận, rút kiếm muốn chém Phụng Lai, nhưng lần này Phụng Lai không ngoan ngoãn chịu đòn nữa, Lục Minh bất lực phẩy áo bỏ đi, không lâu sau thì chế tạo ra Phù Sinh, dùng để thay thế Phụng Lai. Phù Sinh dễ khống chế hơn Phụng Lai nhiều, nhưng sức mạnh lại không to lớn bằng Phụng Lai, nếu muốn hắn khống chế yêu thú e là không đủ lực.
Lục Minh nghĩ cách chế tạo ra thuốc để biến Phụng Lai thành con rối.
Lúc này ,trong triều có người thông báo loạn yêu thú lên Thiên giới, thiên bình thiên tướng hạ giới nhưng không địch nổi mấy ngàn yêu thú, Thiên đế mới Hành Chỉ thần quân hạ giới. Lục Minh nóng lòng, đem thuốc chưa điều chế hoàn tất bỏ trong thức ăn của Phụng Lai, sau khi Phụng Lai uống thuốc thì hôn mê bất tỉnh.
Hành Chỉ thần quân một mình cản mấy ngàn yêu thú, bắt Phụng Lai, chém Lục Minh, khai phá Khư Thiên Uyên...
Thanh âm bay xa dần trong bóng tối.
Thẩm Ly mở mắt, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhất thời mơ màng không biết mình đang ở nơi đâu.
“Sao vậy?” Hành Chỉ bên cạnh đặt tay lên eo nàng, giọng khàn khàn lúc mới tỉnh, “Thấy ác mộng sao?”
Thẩm Ly lắc đầu: “Ta mơ thấy họ...”
“Ai?”
“Rất nhiều người!” Thẩm Ly nói, “Một giấc mơ thật dài!”
Thẩm Ly khe khẽ thì thầm, hình như nàng nhìn thấy Lưu Vũ một thân một mình, bụng càng lúc càng to, vất vả băng qua trăm sông ngàn núi trong chiến loạn, tìm đến trước Khư Thiên Uyên, ở bên ngoài cửa lớn của Khư Thiên Uyên mong được gặp Phụng Lai bên trong, nhưng cuối cùng lại chết ở nơi chỉ cách Phụng Lai một cánh cửa, chôn chân trong cát vàng.
Thẩm Ly nhắm mắt, bỗng nhớ lại hôm đó trong Khư Thiên Uyên, khoảnh khắc Phụng Lai mở mắt đã cất tiếng thở dài, tiếng thở dài vô cùng nóng bỏng đó ẩn chứa nỗi thương nhớ ngàn năm, đối với Phụng Lai, thời gian ngàn năm đó tựa như chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, Phụng Lai đã mất đi bảo vật quý giá nhất của mình.
Bởi vậy... cuối cùng mới không hề quay đầu bước vào Khư Thiên Uyên sao?
Có lẽ là vì cứu đứa con gái chưa từng gặp mặt này, có lẽ là vì đuổi theo bước chân Lưu Vũ... Nhưng bất kể là vì điều gì cũng không ai có thể nghiệm chứng được nữa, tất cả đều bị chôn vùi theo sự biến mất của Khư Thiên Uyên...
“Hành Chỉ!” Nàng nghiêng người, tựa đầu lên vai Hành Chỉ, đưa tay vòng qua eo hắn, “Ngày mai chúng ta đi Ma giới xem thử nhé!”
“Hả?”
“Ta muốn nhìn lại nơi họ ra đi!”