- Trang chủ
- Bổn Vương Ở Đây
- Chương 1: Mở đầu
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Tiếng sấm trầm thấp, không khí trên đám mây đen càng nặng nề hơn.
“Ma quân có lệnh, Bích Thương vương lập tức cùng chúng thuộc hạ hồi cung!”
Mái tóc dài
được buộc bằng một sợi dây vàng múa theo gió, vạt áo tung bay, nữ nhân
được gọi là Bích Thương vương chậm rãi nói: “Bổn vương không về!” Trên
bộ hắc bào bó sát người thêu hình đóa mẫu đơn nở rộ kiêu kì, giống hệt
giọng điệu của nàng, chứa đầy anh khí và sự quyết đoán hiếm nữ nhân nào
có, “Lệnh của ai cũng vô ích!”
“Nếu vậy
Vương thượng đừng trách chúng thuộc hạ đắc tội!” Nam nhân áo xám cầm đầu vung tay, hai bóng người xông ra từ sau lưng hắn, bày thế chân vạc bao
vây Thẩm Ly ở giữa.
“Dám cản bổn vương, có gan lắm!” Thẩm Ly quắc mắt, một cây trường thương màu bạc
trong lòng bàn tay, mũi thương vạch một đường cong màu bạc, sát khí tỏa
ra khắp người, chấn động vạt áo: “Đến đây giao chiến!”
Nam nhân đi
đầu liếc một trong hai người kia, rõ ràng là có phần e sợ, tung một đòn
công kích mạnh mẽ, “Mặc Phương không được kích động!” Người đi đầu hét
lớn, nhưng đâu còn kịp nữa. Thẩm Ly nhíu mày, ngân thương trong tay
không hề do dự tiếp đón, chỉ nghe “keng” một tiếng, âm thanh giòn giã
của binh khí chạm nhau mang theo pháp lực mãnh liệt chấn động tứ phương.
Hai người còn lại nghiến răng, vung đao xông lên vây đánh Thẩm Ly.
Ba người này ai cũng có thể được xưng là nhân vật hàng đầu của Ma giới, nhưng cùng
Thẩm Ly đối địch vẫn cảm thấy vất vả, dù sao song quyền cũng không địch
được tứ thù, Thẩm Ly lại không nhẫn tâm giết họ. Tuy pháp lực của nàng
mạnh hơn ba người, nhưng bị vây đánh nên khó tránh rơi vào thế hạ phong, chỉ một lúc đã lộ ra sơ hở, Mặc Phương không hề do dự vung kiếm đâm
đến, hướng ngay tim nàng.
Một người hét lớn: “Mặc Phương! Không được làm hại tính mạng Vương thượng!”
Mặc Phương
phớt lờ, mũi kiếm xé rách y bào cắm vào da thịt, lực đạo mạnh đến mức
đẩy thân thể nàng ra khỏi vòng vây của ba người. Thẩm Ly nổi giận: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm! Không hổ là binh tướng dưới tay ta. Ra tay độc ác
lắm!” Mặc Phương không nói gì, chỉ khẽ nghiêng thân hình về một góc hai
người kia đều không thấy được, chủ động đưa cổ vào đầu thương của Thẩm
Ly, máu tươi bắn vào không trung, trong dòng máu ẩm ướt Thẩm Ly trợn to
mắt không dám tin hỏi hắn: “Làm gì vậy? Muốn hù chết bổn vương sao!”
“Vương
thượng!” Mặc Phương nhỏ giọng, “Mặc Phương chỉ có thể giúp cô đến đây.
Bảo trọng!” Nói xong, hắn dùng hết toàn lực đẩy Thẩm Ly ra. Thanh kiếm
cắm vào sát tim cũng được rút ra ngoài, máu tươi bắn ra mạnh mẽ, thân
hình nàng lập tức ngã xuống khỏi đám mây. Mặc Phương bị thương nặng được hai người kia tiếp được, không biết hắn nói gì với bọn họ, ba người lắc mình biến mất.
Trong tiếng
sấm vang chớp giật, Thẩm Ly chợt hiểu ra, thì ra Mặc Phương đang giúp
nàng. Có lẽ hắn biết, lúc này nàng thà chết cũng không về Địa cung Ma
giới.
Hảo tiểu tử! Thật không hổ là binh tướng dưới tay nàng, nghĩa khí lắm!
◐ Chương 1 ◐
Mây đen bỗng như muốn xô đổ cả thành, trong mây sấm chớp cuồn cuộn, người trong
thành trấn đều trốn không ra khỏi cửa, chỉ có chủ nhân của một hộ bình
thường ở Thành Tây lại mở rộng cửa sân sau, hàng rào trúc và dây leo
trong sân bị gió kéo phát ra âm thanh sột soạt, tóc hắn và vạt áo cũng
theo gió tung bay như lá trúc.
“Thời tiết…
xấu đi rồi.” Khóe môi cong lên, hắn ngẩng mặt nhìn trời, thấy trong mây
đen có một đốm sáng bạc từ từ rơi xuống rồi biến mất ở vùng rừng nói
ngoài thành, “Có biến số.”
Ngày thứ
hai, Hành Vân mặc áo xanh quần trắng đi ngang qua phố chợ náo nhiệt,
trong âm thanh huyên náo dường như có một giọng nói đang gọi hắn, khiến
hắn bất giác dừng bước. “Bán gà đây, gà béo đây!” Giọng người bán hàng
rong sang sảng lọt vào tai, chân hắn xoay về hướng đó.
Trong lồng
gà, mười mấy con gà đang chen chúc, bên trong có một con gà trụi lông
trông vô cùng bắt mắt. Có điều tinh thần nó xem ra hình như không tốt
lắm, cúi đầu cụp mắt như sắp chết đến nơi. Hành Vân nhìn chằm chằm nó
một lúc lâu, sau đó cười nói: “Ta muốn con này!”
Người bán hàng rong đáp lời: “Haiz, con gà này xấu quá, nếu muốn thì tôi tính rẻ cho ngài một chút…”
“Không cần!” Hành Vân lấy tiền để vào trong tay người bán hàng, “Nó đáng giá này, mua rẻ thì nó sẽ không vui đâu!”
Gà cũng biết giận sao? Người bán hàng gãi đầu nhìn hắn đi xa, quay đầu lại xòe tay
ra nhìn, ngẩn ra một lúc rồi bỗng nhiên hét lớn: “Ê! Công tử, tiền ngài
đưa không đủ mua con gà đó… Ê! Công tử kia! Ê! Này! Ai da! Tên khốn kiếp kia đứng lại cho lão tử! Ngươi đưa thiếu tiền rồi!”
Còn Hành Vân thì đã mất dạng từ lâu.
Thế giới hỗn độn một mảng, Thẩm Ly mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đại hán cao to râu ria
đầy mặt đi về phía mình, hắn không hề khách sáo xách nàng lên cười gian
xảo.
“Cái tên gan to bằng trời kia! Thả bổn vương ra!” Da thịt nàng đau rát, nàng liều
mình giãy dụa, dùng hết sức lực muốn trốn chạy, nhưng quá suy yếu nên
vẫn bị người ta tóm chặt cánh tay từ phía sau, trói hai chân lại, sau
đó…
Lột sạch lông vũ toàn thân.
Đồ khốn! Có gan thì cởi trói cùng nàng quyết chiến một phen, nàng nhất định đâm mù đôi mắt chó của phàm nhân nông cạn này!
Ác mộng bừng tỉnh, Thẩm Ly hổn hển thở, một lúc sau nàng mới từ từ ngẩng đầu trên
bãi cỏ, nhìn trái nhìn phải, hình như đây là sân sau của một nhà nào đó, có những viên đá được chất bao bọc xung quanh một cái ao nhỏ, có một
giàn nho vừa mới đâm chồi, dưới giàn nho còn có một cái ghế lắc bằng
trúc, trên ghế có một nam nhân đang nằm lười nhác, không phải là một thợ săn cơ bắp đầy mình, cũng không phải là một tên bán gà vẻ mặt gian ác,
mà là một nam nhân trắng trẻo áo xanh quần trắng, hắn nhắm mắt, mặc cho
ánh nắng xuyên qua giàn nho rơi xuống thân mình.
Thẩm Ly lập
tức ngẩn người, cho dù từng gặp không ít mỹ nam tử, nhưng người có khí
chất xuất trần như vậy cho dù là thần tiên ở Thiên giới cũng chẳng có
mấy ai… Thẩm Ly đảo mắt, bây giờ không có thời gian để chìm đắm trong mỹ sắc, Thẩm Ly biết nếu nàng ở một nơi nào đó lâu quá thì nhất định sẽ bị phát hiện, nàng phải nhanh chóng rời đi…
“A, dậy rồi
à?” Thẩm Ly còn chưa đứng dậy đã nghe nam nhân kia cất giọng khàn khàn
mới tỉnh ngủ: “Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ!” Thẩm Ly quay đầu nhìn
hắn, thấy nam nhân kia đang ngồi trên ghế lắc, thân hình không hề dịch
chuyển, nhìn nàng cười, hắn tiện tay vứt miếng bánh bao trong tay về
phía nàng, sau đó miệng phát ra tiếng gọi gà nho nhỏ, “Cục cục tác.”
Gọi… gọi gà!
Thẩm Ly lập
tức cứng đờ, nguyên thân của nàng là phụng hoàng, nhưng từ khi sinh ra
đã là hình người, còn ngậm Thượng cổ Thần vật Bích Hải Thương Châu khi
sinh ra, từ nhỏ đã rất được coi trọng. Lúc nàng năm trăm tuổi, sau lần
đầu lập chiến công, Ma quân phong nàng là Bích Thương vương, từ đó về
sau càng thêm vinh quang vô thượng, dõi mắt khắp Ma giới không ai dám
khinh khi nàng một câu, nay… nay nhất bá của Ma giới lại bị một phàm
nhân coi là gia cầm mà đùa cợt. Đúng là sỉ nhục vô cùng!
Thẩm Ly
nghiến răng cố sức muốn đứng dậy, nhưng nàng không ngờ một kiếm đâm vào
tim của Mặc Phương lại lợi hại thế này, khiến nàng bây giờ cũng không
thể nào động đậy. Nàng nằm trên mặt đất co giật một lúc, vừa phẫn hận
lại vừa bất lực, khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân đó cong cong
đuôi mắt, vẫy tay với nàng: “Gà lại đây nào!”
Lại đây cái
đầu người ấy! Thẩm Ly nổi quạu, liều mình lết về phía trước, loạng
choạng đứng dậy, nhưng nhào tới chưa được một thước thì lại ngã sõng
xoài trên mặt đất, vừa hay chọc mỏ vào miếng bánh bao.
“Đừng vội
đừng vội, ở đây vẫn còn.” Namnhân nói xong, vào nhà lấy ra một cái bánh
bao to, ngồi xổm xuống đưa đến trước mặt nàng, cười ôn hòa, “Nè!”
Ai cần ngươi bố thí chứ! Thẩm Ly hận đến nghiến răng, nhưng tình thế bức bách nàng
chỉ đành nhắm mắt, dùng mỏ chọc một cái lỗ trên mặt đất, nhét đầu mình
vào trong, hận không thể chôn sống mình ở đây cho xong.
Nam nhân
nhìn cái đầu trọc lóc của nàng, khóe môi cong lên cười nói: “Không ăn
hả, vậy đi tắm trước nhé!” Nói xong hắn túm đôi cánh nàng, xách lên đi
về phía ao nước.
Í… Khoan đã! Tình huống gì đây! Tắm? Ai nói là muốn tắm! Đồ khốn kiếp! Thả bổn vương ra! Chờ bổn vương về Ma giới rồi nhất định cho người tru di trên dưới
chín mươi tộc của ngươi! Chỉ cần ngươi dám động vào một cọng lông của
bổn vương! Một cọng lông…
Thẩm Ly sững sờ nhìn bóng mình trong ao nước… Rõ là một cọng lông cũng không còn…
Hôm qua nàng bị Mặc Phượng đâm một kiếm hiện nguyên hình rơi xuống núi, bị người đi
săn nhặt được, nàng biết lông vàng rực rỡ toàn thân đã bị người ta nhổ
đi, nhưng vạn lần không ngờ là đám thợ săn thô lỗ kia lại lanh tay lẹ
mắt một cách quá đáng như vậy. Đây rõ ràng là đã đem nàng nhúng vào
trong nước sôi! Trên người nàng một cọng lông cũng không còn! Một cọng
cũng không còn nữa! Hắn rốt cuộc đã làm thế nào vậy! Thẩm Ly khóc không
ra nước mắt, nàng bỗng nhớ lại trước đó vài ngày mình còn cười một văn
thần trong triều bị rụng tóc, lúc đó nàng hồ đồ, không hiểu sao hắn lại
khóc, bây giờ hận không thể đem mình khi đó đâm thủng thành một cái rổ,
tại nàng ác mồm nên hôm nay bị báo ứng…
“Tắm đi!”
Còn chưa chờ Thẩm Ly bình phẩm tạo hình của mình một lời nào, nam nhân
đột nhiên vung tay, vứt thẳng nàng vào trong ao.
Vừa rơi
xuống Thẩm Ly đã sặc mấy ngụm nước, khát vọng sinh tồn khiến hai cái
cánh trụi lông của nàng không ngừng quẫy đạp, nam nhân vốn vẫn còn đang
cười nàng nhát gan, nhưng khi thấy Thẩm Ly quẫy đạp kịch liệt, hắn nhíu
mày khổ não hỏi: “Ủa, ngươi không biết bơi à?”
Gà nhà ngươi biết bơi sao! Rốt cuộc ngươi có hiểu biết thông thường không vậy hả!
Thân mang
trọng thương, không còn pháp lực, chỉ quẫy đạp một lúc nàng đã không
chịu nổi nữa, đương lúc nàng tưởng hôm nay mình sẽ bị một phàm nhân đùa
cợt đến chết thì một cây sào trúc quét qua vớt nàng lên đặt bên ao, nam
nhân ngồi xổm xuống ấn ấn lồng ngực trụi lủi của nàng: “Giữ vững hô hấp, không được đứt đoạn, như vậy là ngươi có thể sống lại.”
Thân thể ướt như chuột lột không kìm được nên co giật, trước lúc hôn mê, Thẩm Ly
trừng mắt nhìn hắn: Cái tên này đang cố ý giày vò nàng phải không! Tuyệt đối là cố ý mà!
Nhíu mắt
nhìn Thẩm Ly ngất xỉu, hắn chỉ cười nhạt, chọc chọc vào cái đầu trọc lóc của nàng: “Làm người phải biết lịch sự, ta tên Hành Vân, không phải là
tên này đâu nhé!”