- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1327: Kết thúc bia đỡ đạn 27
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Trong nội viện hồ Thủy Nguyệt, một thanh niên mặc trường bào màu xanh nhạt đang ôm một nữ tu xinh đẹp trêu chọc, thấy Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp đi vào, hắn ngạc nhiên một lúc mới tỉnh lại, nhưng khi thấy Lý Duyên Tỷ thì con mắt của hắn ta híp lại.
“Đã lâu không gặp.” Khuôn mặt thanh niên kia và Lý Duyên Tỷ có vài phần giống nhau, bây giờ đang nghiêng đầu ngó Lý Duyên Tỷ, đến khi thấy Bách Hợp ở bên cạnh anh mới châm chọc: “Thứ ngươi thích càng ngày càng xuống cấp, đến mặt hàng như vậy mà cũng để ý. Ta biết nhị bá lúc trước không thích ngươi, ném ngươi tới nơi quỷ quái này đã mấy ngàn năm, ta tới đây cũng được một thời gian ngắn rồi, ở đây đúng là không có hàng tốt, khó trách thứ như vậy ngươi cũng coi như bảo vật.” Nói xong, hắn ta vỗ nhẹ nữ nhân bên cạnh, cười nhạo bảo: “Tới đó đi, cho đường đệ của ta nhìn một chút.”
Nữ nhân kia đang rúc trong ngực hắn, nghe vậy liên nhẹ nhàng trả lời một tiếng rồi đứng dậy mỉm cười bước về phía Lý Duyên Tỷ, thanh niên áo xanh nhe răng cười: “Đây là sủng vật ta mới lấy được, đã đạt tới tu vi Kim đan hậu kỳ rồi, thân thể trời sinh nội mị…”
Lý Duyên Tỷ chống hông hỏi: “Cấm chế động phủ của ta, là ngươi làm hư?”
Nghe anh hỏi vậy thanh niên kia có chút giật mình: “Nhiều năm không thấy, ngươi lại cố làm ra vẻ làm gì hả?”
Lý Duyên Tỷ thời thiếu niên hung hăng càn quấy, nếu hắn ta mang đồ chơi làm nhục hắn, chắc chắn hắn sẽ không nhịn được, vài lời không hợp nhau chắc chắn sẽ đánh. Không ngờ bây giờ thanh niên này cố tình trêu chọc, Lý Duyên Tỷ cũng không giống với tưởng tượng của hắn ta sẽ lao vào đánh nhau, dễ dàng cho hắn ta hướng về gia tộc ở Thương Lan báo cáo, ngược lại còn hỏi về sự tình của cấm chế. Thanh niên áo xanh ngạc nhiên một chút rồi cười toe toét, thoải mái thừa nhận. “ Đúng là ta là hư đấy, bây giờ gia tộc cho ngươi hai tháng, không thấy ngươi trả lời liền phái ta đến đây. Ta tưởng ngươi đang bế quan ở bên trong nên đi vào bái phỏng một chút.”
Nữ nhân lúc nãy bị hắn ta ôm đang chạy tới bên cạnh Lý Duyên Tỷ, đang cười cười nịnh nọt muốn dán lên người anh. Cô ta còn chưa làm gì, ánh mắt Lý Duyên Tỷ đã lộ sát ý, có điều không đợi anh động thủ, Bách Hợp đã kéo lưng cô gái này ra xa khỏi Lý Duyên Tỷ.
Nữ nhân kia lắp bắp kinh hãi, vẫn chưa kịp đứng vững, một lúc sau bị một luồng sức mạnh đánh tới, ngã oạch trên đất.
Động tác của cô không hề thương hoa tiếc ngọc, khuôn mặt nữ nhân kia trắng nhợt, tỏ vẻ đau đớn, động tác vừa rồi của Bách Hợp đã làm cô ta bị thương. Lý Duyên Tỷ làm vài đạo thuật thanh khiết, tuy không nói chuyện, động tác ấy càng làm cho thanh niên kia trầm mặc: “Ta có lòng tốt đưa nữ nhân cho ngươi nếm thử, sao ngươi dám làm tổn thương nàng ấy.”
“Nhiều năm như vậy không gặp, người của Lý gia vẫn đáng ghét như vậy”. Lý Duyên Tỷ thở dài, nghe xong lời này, thanh niên kia giận tím mặt, một chưởng đập mạnh xuống cái bàn làm nó nát bấy, trong đại sảnh không ai dám lên tiếng, ngay cả nữ nhân vừa rồi bị thương cũng không dám rên một câu, chỉ cố gắng cắn răng chịu đựng.
Nguyên bản thanh niên kia cố ý khiêu khích, tìm cớ để đánh nhau. Hành vi của Lý Duyên Tỷ này vừa vặn cho hắn lý do: “Không biết xấu hổ, nơi này ta đã tiếp nhận, lúc trước ngươi làm trọng thương trưởng bối, gia tộc đã dễ dàng tha thứ cho ngươi, ngươi tính tình quái đản thô bạo. Năm nay tổ phụ yêu cầu ngươi giao ra một trăm gốc Cửu Vĩ Thanh Xà Đằng vạn năm, 2000 vạn linh thạch hạ phẩm và những dược liệu khác, ngươi ở lại hồ Thủy Nguyệt nhiều năm. Yêu cầu của tổ phụ giao tiến cống cho bổn tộc một nửa cũng chưa tới.”
Dù hồ Thủy Nguyệt có mạch linh khoáng, thế nhưng linh thạch thu được hàng năm cũng có hạn, dựa vào lệ cũ, cứ cách một trăm năm, tiến cống cho gia tộc một ít, một trăm cái cũng không bị hao tổn, toàn bộ cống cho gia tộc, tối đa sản xuất dư vài ngàn vạn khối linh thạch mà thôi. Theo lệ cũ thì cứ một trăm năm giao cho gia tộc tám trăm vạn linh thạch, không ngờ bây giờ bổn gia yêu cầu không chỉ nhiều hơn một nửa, có thể thấy được đây là muốn mượn cớ để buộc anh làm phản.
Lý Càn Tín lúc trước cũng đa mưu túc trí, đối với đứa con trai này cực kỳ không thích, biết rõ tu vi Lý Duyên Tỷ sẽ sớm trở thành họa lớn trong lòng mình, lão ta liền bỏ Lý Duyên Tỷ đi. Trong gia tộc gần đây nội đấu, theo thời gian ngày càng mạnh, thiên phú đứa con này không kém gì lão, gần vạn năm, thực lực của anh có khi còn hơn mình, nếu đơn đả độc đấu, Lý Càn Tín sợ mình không hoàn toàn thắng được, cho nên suy nghĩ phương pháp ép anh làm phản.
Cũng vì huyết mạch truyền thừa ảnh hưởng, nên sau mấy ngàn năm, nội đấu trong gia tộc cũng không hiếm, giống như vậy, quy tắc gia tộc chế định nghiêm khắc, cấm nội đấu, một khi phát hiện xảy ra, không kể thiên tư và tu vi, tất cả sẽ bị gia tộc gạt bỏ.
Khi đó lão ta cũng phái người đến đây với ý đồ chọc giận hắn, Lý Càn Tín phát hiện Lý Duyên Tỷ có khả năng uy hiếp được tính mạng mình, nên mới muốn chọc giận anh, đáng tiếc Lý Duyên Tỷ cũng không xúc động như trong tưởng tượng của lão, mưu kế của Lý Càn Tín không thực hiện được, nhưng cuối cùng Lý Duyên Tỷ vẫn chết trong tay gia tộc như trước.
Nhưng trong trí nhớ của Lý Duyên Tỷ, thủ đoạn của Lý Càn Tín như vậy phải là khoảng bảy tám ngàn năm sau, không ngờ anh vừa về đến, vậy mà Lý Càn Tín đã thiếu kiên nhẫn như vậy, hôm nay cũng đã phái người tới. Anh đoán có thể là do ngày ấy không có Bách Hợp bên cạnh, nên khi hắn giết Vương thị trưởng lão xong, Lý gia phái Lý Càn Vô tới hỏi tội anh, thì anh mới biết mình không đủ thực lực mà ẩn nhẫn.
Lúc ấy cũng không phát sinh việc Lý Càn Vô kiếm chuyện không thành, cuối cùng không tránh được đã ra đi. Bây giờ thì khác, vì anh đã mang Bách Hợp đến thế giới của mình, thay đổi tình cảnh một chút cho nên Lý Càn Vô khi phát hiện được ấn ký trên người Bách Hợp, cho rằng Lý Duyên Tỷ coi trọng một nữ tỳ, cho rằng mình đã làm xấu mặt Lý gia, nên mới nảy sinh sát ý với anh, cuối cùng bị thiếu niên Lý Duyên Tỷ đánh cho nát thân thể.
Cũng bởi vậy mà Lý Càn Tín càng phòng bị với anh hơn, nguyên bản chuyện phải ba bốn ngàn năm sau mới phát sinh, vậy mà bây giờ xảy ra sớm hơn cả mấy ngàn năm.
Nhưng chính bản thân anh cũng không ngờ, vì mình đoạt xá, nên thực lực của anh đã đạt tới giả Độ Kiếp kỳ, sau khi đoạt xá thời thiếu niên của chính mình, thực lực tăng mạnh so với tưởng tượng của Lý Càn Tín có thể nghĩ ra nhanh hơn nhiều.
Vốn dĩ anh không muốn tìm Lý thị gây phiền toán, không ngờ anh không có lòng, ngược lại Lý Càn Tín lại cố tình đưa anh vào chỗ chết. Chẳng cần phải tương kế tựu kế, nếu lão ta hi vọng lão đại náo Lý gia, vậy thì anh sẽ cho lão được như ý.
“Nếu ta không giao thì sao?”
Lý Duyên Tỷ vuốt phẳng áo hai bên eo, nhìn thanh niên trước mắt đã có sát ý, nghe hắn nói vậy thanh niên kia cũng thấy sắc mặt hắn bất thiện, không hề sợ hãi mà dương dương tự đắc nói: “Nếu không giao ra, hôm nay ngươi lại làm sủng vật của ta bị thương, dĩ nhiên ta cũng sẽ giết nữ nhân của ngươi để an ủi sủng vật của ta, hơn nữa ta sẽ bắt nguyên thần của ngươi về bổn tộc để thẩm tra.”
Thanh niên này là người trong dòng chính sinh ra cùng lứa với Lý Duyên Tỷ, từ nhỏ cùng mấy đứa con do Lý Càn Tín và Tống Nhan sinh ra có quan hệ rất tốt, đối với Lý Duyên Tỷ cũng vô cùng chướng mắt, hồi nhỏ cũng không ít lần gây phiền toái với Lý Duyên Tỷ, người của Lý gia thiên tư đều không thấp, chưa đến trăm tuổi hắn ta đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, hơn ba trăm tuổi cũng thức tỉnh đại yêu chi lực, xem như là một thế hệ xuất chúng của bổn gia.
“Vậy phải xem nhà ngươi có bổn sự này không đã.” Nếu là khi anh còn trẻ, biết thực lực của mình chưa đủ, nhất định sẽ không trúng kế khích tướng của thanh thiên này, nhưng bây giờ khi anh đã biết rõ thực lực của Lý gia, dù thanh niên này nói như thế nào thì anh cũng sẽ không nhẫn nại nữa.
Nghe anh nói xong, thanh niên này cho rằng kế khích tướng của mình đã thành công, càng liều lĩnh bảo: “Ta biết rõ ngươi đã thức tỉnh đại yêu chi lực, còn đánh cho tứ thúc bị trọng thương.” Vẻ mặt hắn ta tự đắc, bản thân hắn ta ở gia tộc đã được bồi dưỡng tiến vào Hợp Thể sơ kỳ, hơn nữa trước khi đi ra cửa, hắn ta còn được nhị thúc Lý Càn Tín đưa cho một cực phẩm linh phù do lão tổ tông tự mình chế luyện, có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Trừ việc này, hắn ta còn được nhị thúc dạy cho bí thuyệt huyết độn, chỉ cần có linh phù ngăn cản được một đòn của Lý Duyên Tỷ, hắn ta có thể thừa cơ chạy trốn, sau khi trở lại đại lục Thương Lan tố cáo Lý Duyên Tỷ tàn sát người cùng huyết thống, gia tộc lúc ấy sẽ không để yên.
Từ đó có thể bỏ được một kẻ không vừa mắt, anh dám động thủ với mình, đến lúc ấy gia tộc dù để cho anh còn sống cũng sẽ phế bỏ tu vi của anh, dù Lý Duyên Tỷ muốn tìm mình báo thù cũng đành bất lực! Dĩ nhiên Lý Càn Tín tin mình đã xuất mã, trả giá cũng đủ lớn, lão ta sẽ tặng cho mình một cái thượng phẩm Ngọc Xích Linh Bảo cửu phẩm, bảo vật này Lý Càn Tín vô tình đoạt được, cũng vì nó nên Lý Duyên Húc mới đồng ý thay lão ta ra tay.
Nếu không một kẻ từ nhỏ không vừa mắt ai, hắn ta cần gì tốn thời gian đến nơi này.
Lý Duyên Húc cực kỳ tự tin, Lý Duyên Tỷ nhìn hắn: “Lý Càn Tín cho ngươi cái gì để ngươi có thể đến đây một lần?”
Không ngờ hắn đoán được mình và Lý Càn Tín có giao dịch, Lý Duyên Húc dừng lại một chút rồi vẫn vận dụng pháp lực trong cơ thể: “Như vậy cũng không liên quan gì đến ngươi!”
“Xem ngươi thành thật như thế” Lý Duyên Húc cũng không phủ nhận, ngược lại khẳng định suy đoán của hắn: “Ta sẽ lưu lại nguyên thần của ngươi.” Lý Duyên Húc nghe nói vậy cười lạnh, hắn ta tin tưởng tu vi của mình không kém Lý Duyên Tỷ, nhưng lần này hắn ta tới cũng không phải không có chuẩn bị. Lý Duyên Tỷ có thể tổn thương hắn, nhưng nếu muốn tính mạng của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ là lúc này hắn ta cũng lười nói nhiều với Lý Duyên Tỷ, lật tay một cái, một chiếc quạt nhỏ màu xanh biếc xuất hiện trên tay hắn.
Hắn phất tay, lượng lớn linh lực được đưa vào trong quạt, thoạt nhìn cây quạt giống như quạt tròn các phu nhân hay cầm tay để trang trí, không ngờ ở bên dưới lại ẩn chứa sát khí đập thẳng vào mặt.