- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1187: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 09
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Hantu
Beta: Sakura
Bách Hợp đang muốn mở miệng nói chuyện thì người phụ nữ kia đã lui về trong đám người, Trang Thiên Minh cũng mở miệng: “Được rồi được rồi, cũng không có chuyện gì, chúng ta đi tiếp thôi, bây giờ nhiệm vụ khẩn cấp, cũng đã hoãn lại một thời gian dài như vậy nhưng giờ chúng ta chưa vào được sâu, hôm nay ít nhất chúng ta phải tới đựoc chỗ này.” Ông đưa tay chỉ vào tấm hình, tấm ảnh này đuợc chụp từ trên cao xuống nhưng chỉ nhìn đựoc đại khái nhưng nó cũng là tấm bản đồ chỉ đường duy nhất.
Trang Thiên Minh chỉ vào chính giữa tấm ảnh, nói cách khác là phía phòng chính. Bách Hợp cau mày, mọi người vừa mới đã trải qua chuyện như v ậy, trong lòng nhất định còn sợ hãi, Thẩm Xuân chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Bách Hợp, phảng phất có một chút không ngờ, trên dưới quan sát cô vài lần:
“Cô khá lắm Tống Bách Hợp, từ lúc nào mà tôi còn không biết cô đã có bản lĩnh như vậy? Vậy mà có thể tay không bóp chết một con mãng xà, tôi thực sự là đã xem nhẹ cô rồi.” Hắn mặc một thân đạo bào trông có phần buồn cười, nghiêng đầu: “Nhưng có phải là thật hay không đây? Cô thật may mắn.”
Có Thẩm Xuân xuất hiện, ánh mắt Bách Hợp liền lạnh lẽo, cô thu thập balô của mình rồi nhanh chóng đuổi kịp buớc chân mọi ngưòi.
Càng đi vào trong viện thì nhiệt độ lại càng thấp, trong không khí suơng mù nhiều đến mức không còn nhìn thấy mặt trời, xung quanh dường như chỉ còn mơ hồ một tầng sương mù màu xanh, có vẻ mờ mịt. Cũng không biết có phải bởi vì con mãng xà lúc truớc khiến mọi ngưòi vẫn còn kinh hãi hay không mà một đường cũng không có ai nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng chân mọi ngưòi đạp trên mặt đất truyền đến tiếng ‘xèo xèo’ khiến tiếng nuớc bùn bắn ra trong không khí trầm mặc có phần vang dội đến chói tai.
Một cỗ khẩn trương khó hiểu cùng ngưng trọng bao phủ trong lòng mọi người cho đến khi qua tiền viện, phía sau đúng là cửa lớn, con đường này cũng không phải là đặc biệt dài, nhưng không biết tại sao mà mọi người lại đi hết vừa đúng hai mươi phút.
Bên trong là một gian màu đỏ thắm đối diện với cửa lớn, bởi vì đã để không một thời gian dài nên màu sơn đã không còn tươi đẹp như lúc đầu nữa mà ngược lại hiện ra một loại không khí trầm lặng, giống như vết máu khô dính lại, có chút âm u đáng sợ.
Ở hai bên cửa là hai con sư tử bằng đá. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì mà hai con sư tử này đã bị hủy hoại gần hết. Đầu một con sư tử đã bị mất phân nửa, phảng phất bị một đao cứng rắn bổ xuống, con sư tử còn lại thì ngay cả đầu cũng không còn, trên mặt đất gần đó là một nửa hình tròn gì đó. Có người đi đến đá một cước: “Ngạnh. Là đầu đá.”
Tuy bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, một nửa còn bị chôn sâu trong đất nhưng đó hẳn là đầu của con sư tử bằng đá kia. Trên cửa lớn treo bảng hiệu, đã bị tróc sơn hết, mặt trên mọc đầy cây cói xanh rì, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bên trái tấm bảng là một chữ ‘Viên’ viết bằng thể triện, những chữ khác thì theo thời gian tàn phá sớm đã không còn thấy rõ được nữa, mà đây chắc hẳn là tên gọi hồi xưa của tòa nhà cổ này.
Lúc trước vườn này vốn là chỗ ở của vị quan ngũ phẩm cáo lão hồi hương, đương nhiên là được xây dựng vô cùng khí phái. Đã nhiều năm như vậy, dù nhiều chỗ đã bị tàn phá loang lỗ nhưng vẫn có thể mơ hồ tưởng tượng ra được vẻ phong cảnh hữu tình hồi xưa của khu vườn này. Bên cạnh khung cửa cũng sớm đã mục nát, có người thân thủ đi sờ, tay liền dính đầy phấn gỗ, trên khung cửa còn có chi chit lỗ sâu đục, người nọ phủi phủi tay: “Làm sao bây giờ?”
Trên cửa có khóa, hẳn là lúc trước cái kia viên quan kia sai người làm, sự việc cách đây nhiều năm như vậy chìa khóa nhất định là không còn, bây giờ nếu muốn đi vào chỉ có thể phá hủy ổ khóa này. Thế nhưng mấy thứ này đều mang cái mác cổ vật, nếu như ổ khóa này bị phá hư cũng không sao nhưng nếu làm liên lụy tới cánh cửa này liền nguy to, một đám người ở đây sợ rằng đều đền không nổi. Ai cũng không dám xung phong nhận việc phá khóa, dù sao mọi người đều cầu tài chứ không ai cầu tai.
Mọi người vây quanh ở trước cửa, bên ngoài muỗi ‘Anh anh ong ong’ phi, nơi này âm lãnh ẩm ướt, muỗi nhiều muốn chết, nếu chỉ đi qua thì không sao nhưng đứng một lát sau liền có người bị muỗi đốt vài miếng.
Ở đây muỗi cắn đau vô cùng, sau đó thì lại ngứa nếu gãi liền được vết máu loang lổ, có người bị cắn nhiều liền ngứa muốn chết, liền thúc giục: “Đã được chưa?” Lúc nói chuyện, còn kèm tiếng bàn tay đánh muỗi, tiếng ‘Bôm bốp’ thỉnh thoảng lại vang lên.
Nhiệm vụ lần này do Trang Thiên Minh dẫn đầu, ông cũng không chắc, do dự lấy điện thoại di động ra: “Nếu không chúng ta gọi điện hỏi họ?”
Ông vừa nói lời này thì mọi người đều đồng ý, thế nhưng ông lấy điện thoại ra mới nguyền rủa hai tiếng: “Di động của tôi không có sóng, của mọi người thì sao?”
Khỏi phải nói, tất nhiên di động của những người khác cũng không có tín hiệu. Ở đây âm khí nặng như vậy, đừng nói gọi điện thoại liên lạc, sợ rằng lúc này mọi người đi theo đường cũ cũng không nhất định có thể tìm được lối ra. Di động của Trang Thiên Minh không có tín hiệu, mọi người lúc đầu còn không để bụng, tất cả đều lấy điện thoại di động của mình ra, nhưng ngay sau đó một đám người liền phát hiện có điều gì bất thường, ở đây vậy mà không có tín hiệu, di động không gọi được hiển nhiên không thể nào truyền tin ra bên ngoài được!
Thẩm Xuân trong đám người thoáng cái liền có chút buồn bực, liên tiếp gọi vài lần, căn bản không có biện pháp gọi điện, hắn cắn răng liền mắng hai tiếng:
“Cái địa phương quỷ quái gì thế này, đến cả tín hiệu cũng không có!” Ở thời điểm như vậy, dù lời nói của hắn chỉ là nẫu nhiên nhưng mọi người cũng không khỏi thấy sau lung tê rần, chân khép chặt lại.
Bách Hợp cũng không lấy di động ra mà ngược lại đi đến gần chỗ cánh cửa. Chuyện cho tới lúc này đám người kia không thể nào quay lại đường cũ, tuy cô có thể đi nhưng đám người kia đã bị quỷ ám, nếu không phải bên trong có gì đó muốn dẫn bọn hộ đi vào sợ rằng lúc này ngay cả cửa chính đám người này cũng không phát hiện ra được. Vốn dĩ lần này cô muốn đến gặp nữ quỷ kia, lúc này tất nhiên không có lý do để do dự. Bây giờ chỉ có một con đường là đi về phía trước, cô đưa tay sờ cánh cửa đã có vết tích loang lổ, Thẩm Xuân đang không ngừng gọi điện, khóe mắt liếc qua dư quang liền thấy động tác của Bách Hợp. Trong lòng hỏa khí thoáng cái liền bốc lên, một mặt tiếp tục gọi điện một mặt quay đầu hướng Bách Hợp quát to: “Không được lộn xộn! Nếu hỏng mất cô đền nổi không? ”
Nhà họ Tống gia cảnh cũng không phải là quá mức giàu có, đạo thuật ngày càng sa sút, các trưởng lão trong nhà suy nghĩ không linh hoạt, tiền kiếm được cũng không nhiều, ngược lại những người trẻ tuổi kinh tế lại thùng thình hơn một ít. Mà trong đám người trẻ tuổi thì Thẩm Xuân là người thông minh nhất, sau khi tốt nghiệp đại học trên tỉnh liền tìm được một công việc ở công ty thương mại. Đi làm hai năm cũng tiết kiệm được một số tiền, hắn liền cùng mấy người bạn học hùn vốn đâu, lăn lội làm ăn cũng có tiền gửi ngân hàng, xem như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Người trong nhà không giống người trẻ tuổi rõ ràng quyết đoán như vậy, rõ ràng không có quan hệ huyết thống, nhưng chính là dính cái danh sư huynh đệ, nhà lớn cũng là cùng nhau trông coi, vì món tiền nhỏ mà náo được mặt đỏ tía tai . Thẩm Xuân không cần nghĩ cũng biết, nếu như Bách Hợp không biết tốt xấu đụng vào cánh cửa này, nếu như chỉ hoàn hảo phá khóa thì không sao nhưng nếu làm hỏng luôn cánh cửa này đến lúc đó cô nhất định đền không nổi. Tống gia phải bồi thường nhưng nếu như Tống gia không bồi thường được, nói không chừng ông nội còn có thể yêu cầu hắn giúp Bách Hợp, càng vô cùng có khả năng sẽ khiến hắn phải đem số tiền kia trở thành sính lễ cưới cô.
Nghĩ tới những điều này, Thẩm Xuân không nguyện ý để Bách Hợp đi phá khóa, hắn hổn hển quát xong, trong tay vẫn truyền ra tiếng ‘Đô đô’ tín hiệu bận, hắn nhịn không được nguyền rủa hai tiếng, lại đưa điện thoại di động giơ lên. Nhìn lại, thấy Bách Hợp cũng không có nghe lời của hắn dừng tay, ngược lại đưa tay cầm lấy cửa, dùng lực xé ra, mọi người nghe thấy tiếng ‘Loảng xoảng đang’ vang lên, kia khóa lâu năm mục nát, dưới linh lực của Bách Hợp, cái khóa đính trên ván cửa liền mở ra. Động tác Bách Hợp nhanh nhẹn, ván cửa một chút cũng không bị hư hại. Thẩm Xuân định mở miệng mắng cô nhưng lời đã đến bên miệng liền đông cứng. Bách Hợp thì lại cười lạnh quay đầu nhìn hắn một cái, giơ tay lên liền đem khóa trong tay nếm đến chỗ nhân viên công tác:
“Phá được rồi.” Cô nói xong mới đưa tay đẩy cửa, cửa để không một thời gian dài, ở đay cũng không có nhân khí lại hấp thụ âm khí, lúc này mặt ngoài gỗ vỡ nát, sờ lên lạnh lẽo mà ẩm ướt, xúc cảm thập phần ghê tởm, Bách Hợp lại như là không cảm giác được sự bất thường, trên tay chỉ hơi dùng sức, ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa liền run rấy bị mở ra.
Một cỗ hương vị mốc meo cùng ẩm ướt cổ quái theo cánh cửa bị đáy ra liền xộc tới. Hình như phát ra từ mùi mục nát hòa với mùi của bùn đất tạo ra, làm cho mũi người ta đều có chút không thoải mái. Tiếng đẩy cửa như là một viên đá rơi vào mặt hồ yên ổn, phá vỡ khung cảnh an bình, bên trong có không ít cỏ khô, theo gió lùa từ động tác mở cửa bắt đầu bất lắc lư, phát ra tiếng vang ‘Sàn sạt’.
Đẩy cửa chính vào, bên trong ước chừng 200-300m2, phía trước còn có một phiến cửa lớn hơn nữa, sau khi đi vào mới xem là tiến vào bên trong tòa nhà cổ, bốn phía tường bò đầy dây leo xanh rì, cao đến hơn đỉnh đầu, đã thấy không rõ màu sắc của bức tường. Mọi người dường như xông vào một thế giới hoàn toàn khác, nhìn bên trong thế giới, do dự không dám đưa bước tiến vào.
Vừa bởi vì ngay từ đầu người chặt đứt khóa với đẩy cửa ra chính là Bách Hợp, bởi vậy dù lúc này Bách Hợp còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng mọi người coi cô trở thành người tâm phúc. Trang Thiên Minh nhịn không được nhích lại gần: “Cô nhóc, lá gan cũng quá lớn, vừa nãy bên ngoài có xà, bên trong này chưa chừng còn có thứ đáng sợ hơn. Tốt nhất cháu nên đi ở giữa, như vậy ổn hơn một chút.” Mặc dù ông cũng chỉ có công phu mèo quào, nhưng dù sao không giống như những người trong sân chỉ có động tác võ thuật đẹp.