- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1153: Cô gái ham hư vinh 01
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Từ đó Bắc Tề đổi tên thành Hậu Tề, Bách Hợp chấp chưởng triều chính, đến khi tân đế trưởng thành, tên Chính Vu Đế. Trong lịch sử ghi lại Vĩnh Minh Đế mắc bệnh nặng qua đời, Lục Thái Hậu vì việc Lục gia tham ô mà bị liên lụy, nhưng có dã sử ghi rằng Lục thái hậu và Vĩnh Minh Đế có chút chuyện tình ái muội.
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 90(Max100 điểm)
Dung mạo: 95(Max 100 điểm)
Thể lực: 90(Max 100 điểm)
Võ lực: 95(Max 100 điểm)
Tinh thần: 91(Max 100 điểm)
Danh vọng: 11(Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu dương chân kinh, Cửu âm chân kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh thần luyện thể thuật
Sở trường đặc biệt: Nấu ăn cao cấp, diễn xuất cao cấp, ngũ hành bát quát (tinh thông), thuật ngự phong
Mị lực: 60(Max 100 điểm)
Ấn ký: Khí tức chân long Hoàng tộc
Lần này võ lực tăng thêm một điểm, danh vọng cũng tăng một điểm, có lẽ là do liên quan đến việc Bách Hợp chấp trưởng triều chính. Nhưng giá trị danh vọng tăng ít như vậy cũng do cô làm Thái hậu thay Hoàng đế chấp chính, đại thần trong triều hết sức lo lắng, chỉ sợ Thái Hậu đoạt quyền, mãi đến khi chỉ còn Chính Vu Đế thì chỉ trích sau lưng mới bớt đi.
“Bông tai Hồ Điệp này rất đặc biệt, là do nhà thiết kế mới Anna Su thực hiện trong bộ series về côn trùng, nhìn rất sống động đáng yêu, rất thích hợp với thiếu nữ, em có muốn chị giúp đeo thử không?” Bên tai Bách Hợp vang lên một giọng nữ rất nhiệt tình, cô gật nhẹ đầu, vừa mở mắt ra thấy trước mặt một khay trang sức bày trên vải nhung đen. Trên đó bày một đôi bông tai được chế tác từ ngọc Saphere (lam bảo thạch), hình con bướm đang muốn vỗ cánh bay, rất sống động, râu được làm từ bạch kim, có khảm một viên kim cương be bé. Khuyên tai ngọc này tạo cảm giác ngây thơ mơ mộng, thật sự rất đẹp.
Cô gái bán trang sức mang bao tay màu đen, tay kia nhẹ nhàng nghiêng khuôn mặt Bách Hợp lại, đeo đôi bông tai cho cô. Xoay chân kệ để gương trên quầy đẩy tới:”Em nhìn một chút xem, có phải rất đẹp không?”
Công nhận là nhìn quá đẹp. Cô gái trong gương mặc sơ mi trắng, buộc kiểu tóc đuôi ngựa, thiếu nữ còn nhỏ tuổi nhưng xinh đẹp, răng trắng tinh, thanh xuân dường như là thứ đồ trang điểm tốt nhất, đôi má vô cùng mịn màng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lông mi dài cong vút. Ngoảnh đầu là thấy được đường cong xinh đẹp và cần cổ thanh mảnh. Cô mấp máp môi, lông tơ rất nhỏ làm cho làn da như được thoa phấn, bông tai đeo lên làm cho làn da càng thêm trắng nõn, Bách Hợp vô ý đưa tay lên rờ đôi bông tai, không phải là loại khoa trương nhưng rất đặc biệt, thật sự rất đẹp.
Người bán hàng nhìn thấy cô rất thích, nụ cười trên khóe môi càng tươi thêm:”Chị giúp em trang điểm nha, da em trắng, đeo đôi này càng tôn thêm khí chất.” Cô gái bán hàng cũng không nói sai, đôi bông tai Hồ Điệp này khiến làn da Bách Hợp óng ánh trong suốt hơn, vô cùng đáng yêu.
Bách Hợp nghe nói như vậy, vô ý thức sờ vào bên cạnh eo, ở đó đeo một túi xách nhỏ màu xanh nhạt đang thịnh hành năm nay. Cô mở túi ra, lấy một ít tiền,cô gái bán hàng thấy vậy cười đến híp cả mắt, nhưng khi Bách Hợp mở ví tiền, bên trong chỉ có ba tờ một trăm tệ với một ít tiền lẻ. Mà giá niêm yết đôi bông tai tính bằng đô. Số tiền cô mang ngay cả số lẻ cũng không đủ, trong túi được xếp rất ngăn nắp, trừ ví tiền còn có một túi trang điểm nhỏ, bên trong có một cây son, một bút chì kẻ lông mày, mascara và một số lọ nước hoa dùng thử.
Ngoài những thứ đó chỉ còn có một tấm chi phiếu, tất nhiên dựa vào trang phục trên người nguyên chủ, cùng với túi xách trên người có thể biết được cô không có đủ 30000 tệ
“Rất xin lỗi, em không lấy được.” Bách Hợp sờ lên tai, lắc đầu. Đang chuẩn bị cầm túi giấy thì sắc mặt cô bán hàng thay đổi, xoay cái gương lại:” Em nhìn lại xem, thật sự rất hợp với em, huống chi series côn trùng này năm nay là bản có giới hạn, nếu bỏ lỡ sau này tìm cũng không được. Hay em thử lại sợi dây chuyền chuồn chuồn lúc nãy nhé, do đá Peridot làm thành…”
Bách Hợp lắc đầu, nói thẳng: “Em không đủ tiền.” Cô vừa thốt ra lời này thì người bán hàng biết không thể nói gì thêm, nụ cười kém tươi thất vọng đưa tay gỡ bông tai xuống, cũng không nói gì nữa.
Bách Hợp cũng không ngại ngùng, đi ra khỏi quầy hàng, hít sâu một hơi, bên trong cửa hàng có một phòng nghỉ ngơi cho người đi bộ, có mở điều hòa, cũng ít người, cô đẩy cửa kính đi vào, tìm vị trí hơi khuất ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi rồi mới tiếp nhận nội dung kịch bản.
Lạc Bách Hợp xuất thân bình thường, mẹ là Trương Liên cả đời chỉ làm nội trợ, bố là nhân viên một đơn vị, tiền lương không nhiều cũng không ít, đủ nuôi sống cả nhà, cuộc sống bình thường, tuy không lo ăn lo mặc nhưng cũng không giàu có gì.
Lạc Bách Hợp lớn lên rất xinh đẹp, khi còn nhỏ Bách Hợp được bố mẹ đưa đi ra ngoài, ai nhìn thấy cũng trầm trồ “Cô bé này thật xinh xắn đáng yêu.”
Quả thật cô bé rất đẹp, nhất là khi học cấp hai, thư tình gửi cho cô ngày càng nhiều, thư gửi cho nhà họ Lạc ở khu cư xá cũng là nhiều nhất, hàng xóm láng giềng đều nói cô bé xinh đẹp như vậy, sau này gả cho nhà giàu làm phu nhân cũng được.
Bên cạnh nhà họ Lạc là nhà họ Chu, cùng đơn vị với ông Lạc, khi được phân nhà, bởi cả hai có quan hệ tốt nên cùng mua nhà đối diện rồi trở thành hàng xóm. Nhà họ Lạc có cô con gái xinh đẹp, mà nhà họ Chu cũng có con trai vô cùng tuấn tú, ông Lạc và ông Chu quan hệ rất tốt, hai nhà qua lại thường xuyên, ông Chu hay nói đùa cho hai nhà làm thông gia, đợi đến lúc bọn trẻ lớn lên, kết hôn xong là bạn tốt thành người nhà.
Một câu vui đùa như vậy, cả hai nhà đều tán thành, con trai nhà họ Chu tên Chu Trạm có khuôn mặt rất đẹp trai, sau khi vào trung học, bống rổ, thể dục và thành tích học tập đều giỏi nằm trong top 10 của trường huyện, vì từ nhỏ cha mẹ đều nói đùa với cậu rằng Lạc Bách Hợp là vợ tương lại, nên cậu cũng gọi Bách Hợp là vợ. Lên cấp hai, nam nữ đã có chút nhận thức về khác phái, vì Chu Trạm hay gọi Bách Hợp là vợ nên bị mọi người treo ghẹo, quá xấu hổ nên suốt ba năm cấp hai luôn trốn tránh Lạc Bách Hợp, mãi đến khi hai người vào học cùng trường cấp ba, mới dần dần gần lại.
Lên cấp ba, Lạc Bách Hợp và Chu Trạm không còn ở trong huyện nhỏ nữa, mà thi vào trường chuyên Hoa Hạ ở thủ đô, rời thị trấn, tuy Chu Trạm vẫn rất đẹp trai, nhưng ở trường cấp ba thủ đô, người đông, Chu Trạm không còn là một trong những người giỏi nhất, ngược lại sắc đẹp của Bách Hợp ở trường cấp ba vẫn rất nổi bật.
Có lẽ tình cảm khi trưởng thành, hai người cũng không để tâm ai theo đuổi ai, cứ tự nhiên ở bên nhau. Lạc Bách Hợp vào trường cấp ba thì được mở rộng tầm mắt, phát hiện ra so với các học sinh khác, trừ sắc đẹp ra, không có điểm nào so được với người ta.
Ở thủ đô này, kẻ có tiền vơ đại cũng được cả nắm, tùy ý so sánh một người cũng có gia thế xuất thân không tầm thường, nhà cô không có nhiều tiền như người ta nhưng lại xinh đẹp, vì vậy cách ăn mặc không hề giống người khác, chỉ ăn mặc đơn giản nên trước mặt người khác lộ ra dáng vẻ quê mùa, gia thế cũng không có. Mỗi khi bạn bè nói về kiểu váy đang thịnh hành hay những túi xách, đồ trang điểm, trang sức mốt nhất, cô lại càng không thể nói gì được, bạn bè cùng ký túc xá từng nói nếu như Lạc Bách Hợp biết cách ăn mặc, đừng nói là top năm, làm hoa khôi của trường cũng được.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Bách Hợp luôn được người khác tán dương, không ngờ nghe người khác nói mình thua kém, cô theo bạn bè ra ngoài nhìn ngắm các mặt xã hội, thấy người ta đi dạo cửa hàng, đi dạo tiệm kim hoàn, nhiều đồ muốn mua, hàng hóa màu sắc rực rỡ, lại còn đủ loại kiểu dáng trang sức, làm cô hoa hết mắt. Cô bé thích trang sức ngọc, thích những đồ vật lộng lẫy lấp lánh, thích quần áo đẹp, túi xách, càng thích những các loại đồ trang điểm khiến mình xinh đẹp hơn, cô cũng thường đi dạo cửa hàng, nhưng số tiền bố mẹ cô bé cho không đủ để mua nổi một món nào, cô bắt đầu tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Chu Trạm không thể hiểu được tâm lý này nên đã có lần phát sinh mâu thuẫn với cô, đã từng nói với cô rất nhiều lần, cô bé tan học xong toàn bộ thời gian đều là làm thêm, tiền làm thêm lại dùng để mua đủ loại áo váy, túi xách và các thứ linh tinh mà con gái thích, những thứ không có bao nhiêu tác dụng cho sinh hoạt của cô. Thanh mai trúc mã hai người cũng vì vậy mà lần đầu tiên phát sinh mâu thuẫn, Lạc Bách Hợp muốn tìm cậu để xin lỗi, cô bé không kiểm soát được cảm giác yêu thích những vật ấy, e rằng cũng vì Chu Trạm không mua cho, nên khi nhớ đến luôn cảm thấy rất tủi thân.
Khi cô và Chu Trạm cãi nhau, thường cùng bạn tốt cùng phòng ở ký túc xá là Mễ Tương Đình tìm cách hòa giải, Mễ Tương Đình xuất thân khá hơn Lạc Bách Hợp một chút, mẹ cô ta mở một cửa hàng quần áo, tuy cùng các cô gái khác trong ký túc xá xuất thân thấp hơn một chút nhưng so với Lạc Bách Hợp thì lại cao hơn. Bình thường khi mấy người trong ký túc xá bàn chuyện thời tiết, hai người xuất thân thua kém đều không nói gì cả, cũng bởi vậy mà cả hai đều bị bọn họ bài xích, vậy nên mới xích lại gần nhau.
Bất kể là đi học hay đi ăn cơm, hai người luôn ở cùng nhau.