- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1096: Tranh cầu lang quân như ý (29)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Hôm sau Đoàn Quế Lan lại đến, lần này không đến một mình mà còn có cả Thẩm gia.
Ứng với câu nói, ở phố mà nghèo chẳng ai biết, giàu tại núi sâu lắm họ hàng.
Lúc Đoàn gia sa sút, Thẩm gia xa lánh không kịp, khi Bách Hợp làm khăn kiếm tiền, tuy Quế Lan gả đi được hai năm Thẩm gia cùng Lưu thị có quan hệ thông gia những chưa từng qua lại hỏi thăm, năm mới tết đến cũng chưa từng có tin tức, vậy mà hôm nay lại tới cửa nhận thân thích.
Chắc hôm qua Đoàn Quế Lan quay về đã nói gì rồi, Thẩm mẫu dẫn theo Thẩm Đằng Văn đến, còn mang ra một túi giấy dai không biết đựng gì mà được buộc rất cẩn thận.
“Lúc trước hai đứa Quế Lan nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, kết hôn xong cũng chưa về lại mặt bà thông gia, giờ đến hơi trễ.” Thẩm mẫu không giống lúc con trai bị cắt trúng tay hung dữ, trưng ra khuôn mặt rất vui vẻ.
Bà ca ngợi con trai mình ưu tú, than thở Thẩm gia nghèo khó, còn nói Quế Lan không hiểu chuyện, ám chỉ như Đoàn gia thiếu nợ Thẩm gia, tuy không nói rõ nhưng cũng có ý mong muốn Bách Hợp giúp đỡ Thẩm gia một tay, để Thẩm Đằng Văn được chuyên tâm đọc sách.
Bách Hợp không tiếp lễ, lạnh nhạt mặc kệ Thẩm mẫu nói hồi lâu, không ai đáp lời, bà ta cảm thấy có chút lúng túng.
Thẩm Đằng Văn từ lúc vào cửa liền nhìn chằm chằm Bách Hợp. Tuy không phải lần đầu gặp cô nhưng không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Hai năm trước khi thấy Bách Hợp, không biết tại sao, ma xui quỷ khiến một mực cho rằng cô lòng dạ độc ác. Khi ấy hắn chỉ tin lời Đoàn Quế Lan, cho rằng Đoàn mẫu bất công, Bách Hợp khuyến khích Đoàn Quế Lan theo dõi giám thị mình, nên nhìn cô không vừa mắt. Đối với cô nảy sinh ác ý, cho nên khi cô suýt nữa vì bảo vệ danh tiết mà liều chết cùng mình, tuy không chết thật nhưng cũng làm cho hắn có ấn tượng sâu đậm.
Thời gian sau đó hắn đã quên mất tình trạng lúc trước. Nhớ tới Đoàn đại cô nương, chỉ còn lại hình ảnh cô vung cây kéo, trong lòng cảm thấy oán hận. Vậy mà hôm nay nhìn thấy, tuy hai chị em cùng một mẹ sinh ra, vậy mà lúc trước mình có mắt không tròng, đi cưới Đoàn Quế Lan. Chưa tới hai mươi mà dáng người đã không còn, suốt ngày chỉ biết ăn rồi nằm, hình dáng cực kỳ xấu xí. Bởi vì không giống tình huống trong kịch, sau khi cưới Đoàn Quế Lan xong hắn cảm kích mà một lòng đọc sách, chuẩn bị đi thi công danh, lại cùng bạn học cắt đứt liên hệ, cuộc sống hôn nhân cũng không giống với tưởng tượng của mình. Mỹ nhân như ngọc, hồng hạnh thêm hương, cảm giác phải kiềm chế sâu sắc, nên thường cùng bạn học ra ngoài tìm vui.
Bạn học thấy tình huống hắn gặp Đoàn Quế Lan, Đoàn đại cô nương vào ngày hắn thành thân, cũng có mấy người giễu cợt hắn ném quả dưa đi nhặt hạt vừng, đều cho rắng hắn ngu ngốc.
Thẩm Đằng Văn cao ngạo, nhìn Đoàn Quế Lan không vừa mắt, hai năm sau lại thấy Bách Hợp vẫn bộ dáng thanh lệ như lúc trước, thậm chí nhìn qua còn xinh đẹp hơn xưa, đứng kế bên Đoàn Quế Lan càng thêm nổi bật. Thẩm Đằng Văn cảm giác mụ mị, hai năm qua luôn hối hận vì đã lấy cọp cái Đoàn Quế Lan làm vợ, không chỉ xấu người mà còn hay ghen tị.
Thẩm mẫu cũng nói đúng, có khả năng lúc trước Đoàn Quế Lan tính toán cẩn thận, cố tình chia rẽ quan hệ hắn với Bách Hợp, làm cho hắn hiểu lầm Bách Hợp là người có lòng dạ độc ác khiến cho một mối nhân duyên trời ban lại bị bỏ lỡ.
Ngẫm lại lời Thẩm mẫu ngày đó, khi bà gặp Bách Hợp, tính cách hiền dịu ngoan ngoãn, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ nói đến dung mạo cũng có thể lấy được chồng, sao phải đi ghen tuông người không lấy chồng làm cho hắn ấn tượng. Quan trọng hơn, dù Đoàn đại cô nương tâm sâu kế hiểm, cô cũng thông minh như vậy, vì sao phải để em mình đi trước, mà không thuê người, đương nhiên sẽ càng thêm nghi ngờ nàng.
Quan trọng hơn, tính cách Đoàn Quế Lan sau khi kết hôn càng thể hiện rõ, không nấu cơm, không giặt đồ, như lời Thẩm mẫu nói: vô cùng lười, nếu không phải ở nhà được mẹ cưng chiều thì ở đâu ra tính cách tiểu thư như vây? Không chỉ thế, tính nàng ta cũng nóng nảy, không phải loại sẽ nghe lời người khác, Thẩm Đằng Văn đôi khi nhờ cô ta mang chén nước, nàng ta đều phải lèm bèm vài câu. Trước kia chỉ gọi nàng ta dậy, nàng ta cũng kéo mình xuống đánh, phụ nữ ác độc như vậy, Thẩm Đằng Văn không tin nếu Bách Hợp sai nàng ta theo dõi mình thì sẽ nghe lời.
Huống hồ trước khi kết hôn mấy ngày đã xảy ra chuyện Thẩm Đằng Văn đi dạo Xuân Phong lâu, cũng không có Đoàn đại cô nương sai bảo nàngta, Đoàn Quế Lan làm ầm ỹ xuân phường giống y như đúc, việc này khiến cho Thẩm Đằng Văn xác định được Đoàn Quế Lan lúc trước giả nam theo dõi mình không có liên quan tới Bách Hợp.
Chắc do nàng biết rõ bản thân không ai thèm lấy, bản thân mình tiền đồ rộng mở, muốn làm rối loạn chuyện tốt của mình và Đoàn đại cô nương, chỉ trách bản thân không hề biết gì, bị nàng ta che mắt.
Nghĩ lại chuyện này, Thẩm Đằng Văn nhìn Đoàn Quế Lan như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhớ tới sáng nay Thẩmmẫu nói, nếu như trước kia hắn mà nên duyên với Bách Hợp, giờ có vợ đẹp, không chỉ có khuôn mặt mà còn tài giỏi, có thể tự mình mở một gian cửa hàng, vậy mình đâu có như bây giờ? Nhà nghèo đã không trụ nổi, chỗ ngồi cũng không có, đồ vật đều đã đi cầm. Bách Hợp có nữ công, lại kiếm được tiền, nếu không có trò khôi hài lúc trước, tay hắn cũng không bị hỏng, có bạc, hắn có thể yên tâm đọc sách, nhà có vợ đẹp, hắn sẽ không lưu luyến nơi yên hoa, hồng tụ thiêm hương, không biết chừng cuộc thi năm nay đã trúng cử nhân.
Bản thân bị Đoàn Quế Lan lừa gạt, lấy phải một nữ nhân thô tục không biết gì, quả thật có mắt không tròng, hủy hoại cả cuộc đời.
Mình bây giờ ngoài tên tuổi tú tài, chỉ có hai bàn tay trắng, lòng Thẩm Đằng Văn như thiêu như đốt, hận Đoàn Quế Lan muốn chết. Sáng nay đi ra ngoài, Thẩm mẫu còn khuyên hắn, Đoàn gia có cửa hàng phát đạt như vậy một lần nữa, hắn nên yên tâm sống cùng Đoàn Quế Lan, con gái có và không có nhà mẹ đẻ rất khác nhau. Thẩm gia giờ không cầm cự nổi, Thẩm Đằng Văn tay bị hủy, giờ viết chữ như trẻ con, ngoài cầm đồ sống tạm, chỉ có Thẩm phụ viết dùm người ta ít thư từ.
Miệng ăn núi lở, đồ đạc cầm hết, chủ nợ tìm tới cửa, Thẩm phụ già yếu, viết dùm như vậy có thể nuôi sống cả nhà được bao lâu? Đến lúc Thẩm phụ buông tay, Thẩm gia chỉ còn nước chết đói. Thẩm Đằng Văn năm nay không đậu cử nhân, nếu đợi thêm ba năm quả thật quá dài, trong nhà giờ không còn cách nào để hắn yên tâm đọc sách, Thẩm gia cần người giúp đỡ.
Nhà mẹ đẻ Đoàn Quế Lan giờ lại phát đạt, Thẩm mẫu tuy trước kia không ưa Đoàn Quế Lan, sau này cũng sẽ đem cô ta treo cao lên mà cố nhịn.
Chỉ là lúc ấy Thẩm mẫu không đồng ý việc Thẩm Đằng Văn lấy Đoạn Quế Lan, lúc trước hắn vì trong lòng tùy hứng không phải muốn kết hôn, chỉ muốn tự mình tìm người hợp ý. Bây giờ biết rõ chính mình cưới Đoàn Quế Lan là sai lầm, Thẩm mẫu lại muốn để cho Thẩm Đằng Văn cùng Đoàn Quế Lan hòa thuận, hai vợ chồng đều cãi nhau thành như vậy, trong lòng Thẩm Đằng Văn cũng không phải là loại trìu mến bao dung, đã xem Đoàn Quế Lan không vừa mắt, làm sao sống hòa thuận tiếp?
Thẩm mẫu không biết suy nghĩ trong lòng con trai, dặn dò con rồi thở dài nói: “Nếu lúc trước lấy được Đoàn đại cô nương, một cô nương tài giỏi, tính tình dịu ngoan lại có tướng mạo đẹp, chỗ nào có thể so với tai họa Đoàn Quế Lan? Chỉ là một đứa con gái mà náo loạn đến tận bên trong, thật sự làm mất hết mặt mũi Thẩm gia.” Bà nói xong, Thẩm Đằng Văn càng hối hận, bản thân Thẩm mẫu cũng đang hối hận nên không để ý tới con trai nói tiếp: “ Tuy nói là nhà mẹ đẻ Đoàn Quế Lan, đối với Đoàn đại cô nương cũng chỉ là nhà em rể, sao so được với nhà chồng, bạc mượn được chỉ sợ không có bao nhiêu.” Hai vợ chồng Thẩm gia đều thở dài, Thẩm Đằng Văn nghe được những lời này, lòng đen lại.
Trong cửa hàng bày trí vô cùng tinh tế, bởi Bách Hợp chưa xuất giá, ăn mặc có chút đơn giản, chắc bình thường làm việc sợ bị bẩn, chỉ mặc váy dài màu xanh và áo màu tím nhạt, chải kiểu tóc cô nương. Thẩm Đằng Văn biết rõ cô đã gần hai mươi, nhưng nhìn bên ngoài không khác gì mới mười sáu, tóc cô không cài hoa nhìn có chút đơn giản lại càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, liếc nhìn Đoàn Quế Lan co quắp không yên bên cạnh, Thẩm Đằng Văn nhíu mày càng thấy khó ưa.
“… không biết bà thông gia đang ở đâu?” Thẩm mẫu nói một lúc, Bách Hợp cũng không trả lời, lúng túng hỏi sang Lưu thị.
Hai năm trước, bà cùng Lưu thị có quen biết, biết rõ Lưu thị thiên vị con út, vì con mà lúc trước cửa hàng Đoàn phụ lưu lại đều đồng ý bán đi, bây giờ biết được Đoàn Quế Lan sống không tốt chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ vài phần. Thẩm mẫu nói xong, Bách Hợp dựa quầy chống cằm đợi một lúc mới mở miệng:
“Mẹ ta đang nghỉ ngơi tại hậu viện, bệnh cũ hai năm trước tái phát nên không tiện gặp khách, lễ này chúng ta cũng không nhận, cùng Đoàn Quế Lan nên ít qua lại, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau này cũng không nên đến tìm ta.” Bách Hợp nói xong, nhìn Thẩm mẫu đờ người lại cười nói: “ Bà cũng đừng kéo gần quan hệ, tình trạng hai nhà trước kia, người ngoài không rõ, chẳng lẽ bà cũng quên? Mối quan hệ thân thích này ta không có, Đoàn Quế Lan cô em này ta cũng không nhận, quay về đi.”