- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1092: Tranh cầu như ý lang quân (25)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Duong Phuc
Beta: Sakura
Sau khi bán đi mấy cái hà bao thì kiếm được hơn mười đồng tiền, thỉnh đại phu xong còn lại một chút một ít, Bách Hợp lại liền số tiền này mua thêm ít vải, trở lại còn phải tranh thủ chăm sóc Lưu thị, lại vội vàng làm mấy thêm vài cái hà bao cùng khăn tay. Cô nhớ lại nhiều năm trước khi vừa mới kế thừa trí nhớ của Đoàn Bách Hợp, hơn nữa cô còn rất kiên trì, hơn nữa kiến thức lại rộng, bởi vậy vẽ ra được nhiều họa tiết mới lạ, khăn tay cùng hà bao thêu được bán ra nhiều tiền hơn so với những nhà khác, có lúc cũng có người tới mua nhưng họa tiết mà nàng vẽ, cứ như vậy hai ngày Bách Hợp bán lời được mấy trăm văn tiền, trừ ra tiền thuốc của Lưu thị, chính cô còn giữ lại được một ít.
Lưu thị đã tỉnh lại, nhưng tay chân có chút không lưu loát, lúc nói chuyện cũng phải cố hết sức, khi há miệng, nước bọt liền chảy ra, buổi sáng Bách Hợp bưng cháo hầm tiến vào Lưu thị liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy con gái lớn tiến vào, tay liền hướng ra ngoài với tới, trong miệng ‘A a’ kêu, kia ngón tay đã có một chút cuốn lại, mới mấy ngày, nguyên bản là Lưu thị tràn đầy sinh lực, liền như là già đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt.
“A… Lan…” Lưu thị vừa nói, một bên kia nước bọt theo khóe miệng liền rơi xuống, Bách Hợp rút khăn tay thay bà ta lau đi, không có để ý tới bà ta, đem cơm đút vào trong miệng bà ta. Có phần nuốt không được, liền lại rơi ra, Lưu thị trong mắt cẩn thận từng li từng tí, một lúc lâu sau mới cố hết sức: “Ngươi, muội muội, nên lại mặt.”
Ngày ấy, bà ta ở Thẩm gia bị chọc tức đến trúng gió, lúc này còn nhớ đến Đoàn Quế Lan, Bách Hợp sớm đã biết tính Lưu thị, nghe nói vậy cũng không giận, chỉ là cười một tiếng: “Lại mặt lại thế nào? Chẳng lẽ nương còn ảo tưởng rằng, Đoàn Quế Lan sẽ đến hầu hạ ngươi. Cho nương dưỡng lão chăm sóc người đến trước khi lâm chung sao?”
Bây giờ Lưu thị tê liệt ở trên giường không thể động đậy, tất cả đều phải cần người đến chăm sóc, lúc trước bà ta còn có thể chăm sóc Đoàn Quế Lan, bây giờ mình cũng như vậy, còn muốn Đoàn Quế Lan phải quay về. trong lòng Bách Hợp buồn cười, Lưu thị lại sửng sốt, trong miệng cháo không nuốt xuống, chảy xuống một thân đều là cháo. Bà ta vẫn còn bệnh trong người, lúc này nghe thấy những lời nói của con gái lớn thì lại tức giận. Bách Hợp lấy khăn tay lau sạch chỗ cháo mà Lưu thị làm chảy ra. Biểu tình bình tĩnh:
“Ta khuyên nương hãy nên ăn một ít, ta hiện tại ở nhà mẹ đẻ lúc nào cũng đều có thể hầu hạ người, nếu ta chịu đựng không nỗi nữa mà đi lấy chồng, sợ rằng lúc đó nương muốn phát giận cũng không tìm thấy ta đâu.” Cô nói những lời này làm Lưu thị trong lòng chấn động. Vành mắt thoáng cái cũng có chút đỏ lên, tay run rẩy. Bách Hợp đem trên người Lưu thị thu thập sạch sẽ. Lại lấy cái thìa đút nàng: “Nương còn tưởng rằng Đoàn Quế Lan sẽ đến hầu hạ nương? Ngày đó nương ở Thẩm gia bị người mắng thành cái dạng kia, mẫu thân Thẩm Đằng Văn cũng đã có nói, nếu Đoàn gia chúng ta muốn tìm Thẩm gia gây chuyện. Bà ta liền không nhận người con dâu là Đoàn Quế Lan, lúc đó Đoàn Quế Lan thế nhưng lập tức liền nói sẽ không tìm Thẩm gia gây phiền phức.”
Lúc ấy Lưu thị đã hôn mê rồi, cũng không có nghe được những lời mà Đoàn Quế Lan nói, lúc này nghe Bách Hợp nói, tâm Lưu thị mát lạnh, hô hấp có chút khó khăn, bà ta không dám tin đứa con gái mà chính mình một tay kéo bát lớn lên, sủng ở trong lòng bàn tay sẽ nói ra những lời như vậy, có thể tưởng tượng được ngày đó vào ngày đại hôn của Đoàn Quế Lan, chính mình vì nó cùng Thẩm mẫu đánh nhau, thế mà nàng lại giúp đỡ Thẩm mẫu, Lưu thị lại có một chút bán tín bán nghi.
Nếu như người làm như vậy là Bách Hợp, Lưu thị nhất định sẽ coi như mình mất một đứa con gái nhi, thế nhưng đến lúc đứa con gái mà mình yêu quý đối với mình như vậy, nước mắt của bà ta như hạt châu, trụ không nỗi mà rơi xuống:
“Thật, thật, thật sao?”
“Có phải thật vậy hay không, trong lòng nương cũng biết rõ chứ, hiện tại nương thành ra bộ dạng này là do đâu, bản thân nương cũng rõ ràng đi. Lúc trước vì Đoàn Quế Lan khuynh gia bại sản, bây giờ vẫn là ta đứa con gái mà nương nhìn không vừa mắt, một mực hầu hạ nương.” Bách Hợp nói lời này khiến nước mắt Lưu thị chảy càng nhiều hơn, trong lòng bà ta đang đau lòng vì con gái út, trong lòng bà cuộc đời của con gái út quan trọng hơn, vừa tức Bách Hợp Bách Hợp nói xong lời này, Lưu thị trong lòng khó chịu, ở lúc cô lại dùng cái thìa đưa cơm đến, tốn sức động đậy thân thể nằm xoay lung lại, nhắm hai mắt.
Tới lúc này mà Lưu thị vẫn còn chưa có nhận rõ tình hình, chính mình cũng không phải chân chính Đoàn Bách Hợp, sẽ không bởi vì bà ta bị bệnh, tức giận liền đối với bà ta ôn hòa hơn, có thể kiếm tiền thay bà ta xem bệnh, thuần túy chỉ là vì thay nguyên chủ tẫn một phần trách nhiệm, Bách Hợp không có bao nhiêu cảm tình với Lưu thị, lúc này thấy bà ta phát giận, Bách Hợp không chút suy nghĩ liền đưa tay dọn đi chỗ cơm mà Lưu thị nằm xuống giường nghỉ ngơi chưa ăn được mấy phần, bưng bát ra.
Vốn có hôm nay hẳn là ngày Đoàn Quế Lan lại mặt, nhưng chẳng biết tại sao, cả ngày rồi mà nàng vẫn chưa có trở về, trong lòng Lưu thị mặc dù tức giận Đoàn Quế Lan, nhưng kỳ thực vẫn còn có chút tưởng niệm con gái út.
Thực tế trong thâm tâm bà ta vẫn tồn tại một chút hi vọng, hi vọng con gái út không phải là như Bách Hợp nói, bà ta hi vọng Đoàn Quế Lan gả cho Thẩm Đằng Văn, Thẩm Đằng Văn sẽ thật tâm thích nàng, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Thẩm Đằng Văn là người đọc sách có tiền đồ, sẽ có một ngày nếu như phát đạt, Đoàn Quế Lan sẽ nhận ra mình ban đầu đã sủng ái nàng bao nhiêu, vì nàng mà chính mình biến thành bộ dạng như bây giờ, con gái út tính cách mặc dù tùy hứng, nhưng bản tính chung quy vẫn là thiện lương, cuối cùng sẽ có một ngày phụng dưỡng mình thật tốt.
Buổi trưa Bách Hợp bưng thức ăn tiến vào muốn bón cho bà ta, Lưu thị nghĩ tới lúc sáng cô nói chuyện lớn tiếng với mình, trong lòng còn có chút oán, cũng không có muốn ăn. Bà ta vốn cho rằng Bách Hợp nhìn bộ dạng này của bà ta, sẽ dỗ bà ta vài câu, ai ngờ bà ta vừa nói không ăn, Bách Hợp liền bưng bát ra. Lưu thị còn muốn hai phu thê Đoàn Quế Lan nếu như buổi chiều lại mặt, nhìn thấy tình huống hiện tại của mình, nhất định sẽ vì mình xuất đầu, đáng tiếc bà ta đói bụng đã hơn nửa ngày, Đoàn Quế Lan lại cũng không có trở về, buổi tối Bách Hợp cũng không có lại bưng cơm vào cho bà ta, Lưu thị cả ngày không có nửa hạt cơm vào bụng, đã đói bụng được ‘Thầm thì’ thẳng gọi, mà thân thể lại không nghe sai khiến, chỉ có thể bất lực nằm ở trên giường.
Rạng sáng lúc thực sự đói chịu không nỗi nữa, bà ta vuốt ván giường, nhưng ban đầu khi thuê tiểu viện này, Lưu thị ghi hận ngày đó Bách Hợp yêu cầu bà ta ký ước định sau này không được ép mua ép bán nữ nhi, bởi vậy đối trong lòng bất mãn, ở lúc phân gian phòng, liền an bài Bách Hợp ở gian phòng phía sau trong sương phòng, viện này là một tam gian phòng cách vách, trừ trung gian là đường sảnh liên đới phòng bếp ngoài, hai gian ngay ngắn đều là ở đường sảnh hai bên, trước khi Đoàn Quế Lan xuất giá cùng Lưu thị cùng ở một phòng, lúc này Lưu thị chụp đánh nhau, lực đạo căn bản truyền không đến sát vách phòng bên kia đi.
Thẳng đến lúc này Lưu thị mới có chút hối hận. Bà ta một mình một người nằm ở trong phòng, đói bụng đến nỗi ngủ không được, bốn phía vô cùng yên tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình cùng với tiếng trong bụng truyền đến kêu vang, dường như toàn thế giới chỉ còn lại có một mình bà ta. Trong lòng bà ta vừa hối lại vừa hận, lại đói bụng đến thực sự chịu không nổi, tốn sức bò người lên, lại bởi vì thân thể cũng chưa hoàn toàn khôi phục, mà ‘Phù phù’ một tiếng ngã nhào xuống dưới giường, trong miệng bà ta phát ra tiếng kêu thống khổ.
Sát vách Bách Hợp kỳ thực sớm nghe thấy động tĩnh của Lưu thị. Cô là người luyện võ, ngũ quan càng linh mẫn hơn người bình thường, cô cũng biết Lưu thị một ngày không ăn nhất định là đói bụng, nhưng đã đến trình độ như vậy, chính mình kiếm tiền đến dưỡng Lưu thị. Dùng tiền cho bà ta bốc thuốc tìm đại phu. Lưu thị tới lúc này còn đang nhớ Đoàn Quế Lan. Còn phát giận phát cáu, cô cũng không muốn lại bao dung, bởi vậy có ý muốn cho Lưu thị thấy rõ tình huống bây giờ.
Cô không ngại thay nguyên chủ chiếu cố mẫu thân. Lại tuyệt đối không thể không nắm được điểm mấu chốt của Lưu thị, nếu như không chịu thiệt một lần, Lưu thị vĩnh viễn sẽ không thấy rõ được. Bách Hợp nghe tiếng kêu của Lưu thị càng lúc càng khàn, lúc này mới đi vào gian phòng Lưu thị, bế bà ta lên. Lưu thị bị đông lạnh một hồi, toàn thân lạnh lẽo, nói cũng nói không rõ ràng lắm, sắc mặt trắng bệch, run run giấu ở trong chăn, răng trong hàm run run.
Bách Hợp lại lần nữa đem cơm vào cho bà, bà ta cũng không lại nổi giận, thành thành thật thật đưa một ngụm ăn một miếng, lần này đã biết tính tình con gái lớn, trong lòng Lưu thị cũng minh bạch rằng nếu mình bức ép Bách Hợp quá, cô có có thể sẽ không thèm trông coi mình nữa.
Đoàn Quế Lan từ lúc gà ra ngoài, ngày thứ bảy mới lại mặt. Nàng sơ kiểu tóc phu nhân, kéo tay Thẩm Đằng Văn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy Bách Hợp, nàng ta ôm chặt Thẩm Đằng Văn hơn một chút, hỏi một câu: “Cơm làm xong chưa?” Thẩm Đằng Văn lần này gặp lại, không giống như là lần trước đến cửa tiệm Đoàn thị, gương mặt hắn lạnh lùng, phảng phất như người khác thiếu hắn bao nhiêu bạc vậy.
Mặc dù còn là tân hôn, nhưng trên mặt hai người cũng không có bao nhiêu ý cười, mặc dù trên mặt Đoàn Quế Lan đắp phấn, vẫn như cũ dưới ánh mắt nhìn vẫn thấy được vết thâm, nàng ta lại như như sợ Bách Hợp không nhìn ra được dáng vẻ hạnh phúc của nàng ta, tựa ở bên người Thẩm Đằng Văn, có chút cảnh giác, lại có chút đắc ý nhìn chằm chằm Bách Hợp.
“Ngươi là ai? Trở về mặt mũi thật lớn, còn muốn ta làm cơm cho ngươi cơ đấy.” Bách Hợp vẫn làm cơm, nhưng cũng không có chuẩn bị phần cho phu thê Thẩm Đằng Văn. Đoàn Quế Lan thấy mình trở về liền nhận được cái từ chối uyển chuyển của Bách Hợp, trên mặt có một chút không nhịn được: “Ta lại mặt, trong nhà không có ai, chẳng lẽ ngươi không nên làm cơm sao?”
Nghe cô nói lời này, Bách Hợp nhịn không được bật cười: “Ngươi cũng biết ngươi là lại mặt, ta còn tưởng ngươi trở về cúng tuần đầu hồi hồn chứ, nhà ai cô nương bảy ngày mới lại mặt? Trên tay trống không, cái gì cũng không mang, ngươi thật đúng là lấy ngươi tương xứng với bản thân người, Thẩm gia cứ như vậy cũng không hơn ngươi bao nhiêu, mấy cái trứng gà cũng không cho ngươi chuẩn bị một ít?”
“Hừ, ta đi tìm nương! Nương!” Đoàn Quế Lan vừa nghe những lời này của Bách Hợp, biểu tình liền hết sức khó coi, kéo Thẩm Đằng Văn vào trong nhà tìm mẫu thân, Bách Hợp nhìn bóng lung nàng có chút nhếch nhác, cười lạnh hai tiếng. Cô nương gia lại mặt đều được mang một chút lễ vật về, bày tỏ nhà chồng đối với nàng khẳng định, Đoàn Quế Lan hai tay trống trơn trở về, nghĩ cũng biết ở Thẩm gia đã trải qua như thế nào, cũng là Lưu thị bây giờ nửa chết nửa sống, bằng không nếu như biết, lại phải tức giận một hồi.
Chỉ là lần này Bách Hợp lại là đã đoán sai, cô ở bên ngoài nấu thuốc cho Lưu thị, đợi được thuốc trong nồi được nấu tốt, bị cô đổ ra hơi nguội một chút chuẩn bị bưng vào cho Lưu thị, còn chưa có vào phòng, liền nghe thấy trong phòng Đoàn Quế Lan ở cùng Lưu thị nhỏ giọng nói huyên thuyên:
“Nương, nươngphải bảo trọng thân thể, Đằng Văn bây giờ đang đọc sách, chuẩn bị hai năm sau thi cử nhân, bây giờ Thẩm gia sống cũng không tốt quá, cho nên mới muốn mời nương giúp đỡ mấy phần, nương xin yên tâm, sau này chờ Đằng Văn có tiền đồ, chúng ta nhất định trả lại nương gấp trăm ngàn lần.” Tiếp được đến Bách Hợp chỉ nghe được tiếng đồng tiền va chạm phát ra tiếng vang, không lâu sau, giọng nói Đoàn Quế Lan lại vang lên: “Chỉ có số tiền này? Nhà chúng ta mở cửa tiệm nhiều năm như vậy, hẳn là còn một chút đi? Nương có phải hay không thiên vị, muốn toàn bộ để lại cho tỷ tỷ? Bây giờ nương đều nói hiện tại tỷ ấy bỏ đói nương thế mà nương lại chiếu cố nàng ta, thì có ích lợi gì? Bây giờ nàng ta đối với nương như thế còn không phải là vì bạc của nương thôi sao, nương không nên để bị lừa.”
Nàng nói xong, dừng một chút: “Nương, nếu có tiền thì phải cất giữ thật kín, hiện tại tỷ tỷ có thể không cho nương cơm ăn, sau này là có thể mặc kệ nương, nếu nương có tiền, bản thân có chỗ dựa vững chắc, nếu Đằng Văn có tiền đồ, con sẽ không mặc kệ nương.”
Lưu thị ‘A a’ trả lời hai tiếng, Đoàn Quế Lan lại cuống quít thúc Thẩm Đằng Văn thề bảo đảm, Bách Hợp đứng ở ngoài cửa, nghe động tĩnh bên trong phòng, thở dài.
Phu thê Đoàn Quế Lan hôm nay trở về Bách Hợp mặc dù không chuẩn bị cơm, nhưng hiển nhiên là liên quan đến việc lấy tiền của Lưu thị. Hai người lúc gần đi trên mặt còn có chút bộ dáng tươi cười, trước khi rời đi Đoàn Quế Lan cũng không nói chuyện với Bách Hợp, chỉ cùng Lưu thị dặn dò lần tới lại đến thăm bà ta, Lưu thị kéo tay nàng, tha thiết không buông, trong miệng tốn sức căn dặn nàng sau này chiếu cố chính mình một ít, Đoàn Quế Lan không kiên nhẫn đáp, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng hai người, Lưu thị còn quay đầu đi nhìn, nụ cười trên mặt cũng không còn.
Lần này Đoàn Quế Lan trở lại. Lưu thị đối Bách Hợp khác lúc trước mỗi ngày lúc ăn cơm còn phải ăn nhiều một ít, bà ta vốn vẫn còn trẻ tuổi, ngày đó bởi vì hôn sự của Đoàn Quế Lan mà bị tức giận đến có trúng gió. Nhưng bởi vì trị liệu đúng lúc. Sau một tháng đã tốt hơn nhiều. Đã xuống đất đi được, mặc dù không thể linh hoạt giống như trước, nhưng cũng không đến mức nằm tê liệt ở trên giường.
Bà ta suốt ngày nỗ lực rèn luyện thân thể, còn mơ mộng sau này nhờ vả con rể tốt. Sau này không cần phải hầu hạ Lưu thị, Bách Hợp đem thời gian của mình đều dùng ở việc thêu hà bao cùng khăn tay, tích lũy được nhiều tiền hơn, cô lại mua một ít tơ lụa trở về thêu nhi.
Bách Hợp phối màu không tệ, ánh mắt cũng tốt, thậm chí còn bởi vì cô có võ công, cô còn có thể mua về một ít tú hoa châm, chiết cong làm ra hoa vải bán đi, cứ như vậy lại thêm một đường phát tài, được nửa năm, cô tích lũy được gần mười lượng bạc. Lưu thị trong tay lại không tiền, ngày đó toàn bộ tích lũy đều bồi thường cho Hoa Xuân phường, lưu lại mấy phần vốn riêng, lại lúc Đoàn Quế Lan lại mặt bị Đoàn Quế Lan hoa ngôn xảo ngữ lừa đi, mà sau khi Đoàn Quế Lan đi tới giờ cũng chưa một lần trở lại Đoàn gia.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lưu thị lúc đầu còn nhớ con gái út muốn đến thăm bà, nhưng một ngày lại một ngày thất vọng, bà ta bây giờ trong tay không có tiền, tất cả ăn uống đều phải dựa vào con gái lớn, bàbiết Bách Hợp làm hà bao châm tuyến bán, cũng biết Bách Hợp tích lũy một chút tiền, cũng không dám mở miệng bảo Bách Hợp đưa cho mình bảo quản. Bởi vì những bạc này cũng không phải là Bách Hợp dựa vào cửa hàng lúc trước của Lưu thị kiếm bạc, bà ta cũng xác định dưới tình huống như thế, Bách Hợp sẽ không đáp ứng bà ta. Trong tay không có tiền thật sự là khổ sở, Lưu thị bản thân muốn ăn cái gì cũng mua không được, muốn dùng cái gì cũng bất tiện, từ ngày đó khiến cho Bách Hợp thực sự mặc kệ bà ta, Lưu thị cũng thấy rõ, không dám lại hướng Bách Hợp phát giận, bà ta còn đang chờ Thẩm Đằng Văn đậu Cử nhân, mỗi hồi nghĩ Thẩm Đằng Văn một khi trúng cử nhân, chính mình liền xem như là khổ tận cam lai. Bà ta mỗi ngày độ nhật như năm bàn, đã hơn một năm thời gian trôi qua, Đoàn Quế Lan vẫn như cũ không có tin tức truyền đến, thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có trở lại một lần.
Mà trong khoảng thời gian này, Bách Hợp bởi vì tết hoa vải màu sắc tốt, kiểu dáng lại tốt, nên lượng tiêu thụ vô cùng tốt, Hoài thành không ít người cũng đã bắt đầu mô phỏng vải hoa của nàng, nhưng Bách Hợp nghĩ ra được nhiều kiểu dáng, bởi vậy mỗi lần bán ra thì bán được tốt nhất. Đã hơn một năm cô tích lũy được gần năm mươi lượng bạc, đã có tiền về sau cô sẽ ở hoa vải thêm một chút trân châu ngọc thạch các loại, hình thức càng thêm độc đáo, đồng dạng giá cũng cao hơn một chút.
Bây giờ Bách Hợp có tiền, cũng chọn trúng một cửa hàng chuẩn bị bán một ít hà bao hoa vải cùng một số đồ vật nhỏ, cô bỏ ra bốn mươi lượng bạc mua cửa hàng kế tiếp, phía sau liền một tiểu viện, mặc dù không lớn bằng phòng Đoàn gia lúc trước, nhưng cuối cùng cũng có chỗ an thân của chính mình.
Đang nói đến lúc dọn nhà, Lưu thị còn có chút không tình nguyện: “Nếu như chuyển đi, muội muội ngươi nếu như trở về, đến lúc đó biết chỗ nào đi tìm chúng ta?”
“Nương nếu như không muốn đi, thì chính mình lưu lại đi.” Đoàn Quế Lan cũng đã đã hơn một năm chưa có trở về, ngày đó đem vốn riêng của Lưu thị đi hết, cũng không có xuất hiện nữa. Nàng ta gả ở Hoài thành, cũng không phải gả tới nơi khác, gần như vậy cũng chưa có trở về một chuyến, Lưu thị còn muốn nàng ta trở về gặp mình, nếu là có tâm, đã sớm tới, còn có thể chờ tới bây giờ?
Lưu thị vừa nghe Bách Hợp nói muốn mình đừng đi, lại có một chút lo lắng, bà ta bây giờ trong tay cũng không có một chút tiền, một năm này đã cố gắng dưỡng thân thể, rất sợ sau này Thẩm Đằng Văn trúng cử nhân, chính mình còn chưa có hưởng phúc được mấy năm liền đi, cho nên cũng không thể nào mệt nhọc, cũng không giống Bách Hợp thay người thêu khăn tay tết hoa vải kiếm bạc, cái tiểu viện này mặc dù là lúc trước bà ta thuê, nhưng ở hơn một năm trước tiền thuê nhân biến thành Bách Hợp trả, bà ta sợ hãi mình nếu không cùng Bách Hợp chuyển đi, Bách Hợp liền không thay bà ta trả tiền thuê.
“Ngươi trẻ tuổi cũng không biết sự tình, có chút bạc tích lũy không tốt sao, không nên chuyển đi chuyển lại giày vò mệt nhọc.” Lưu thị đến nay còn không biết Bách Hợp là đã đem cửa hàng mua lại, chỉ nghĩ cô thuê lại, muốn làm một chút sinh ý. Chính mình hai người hiện tại tình huống như vậy, nếu như trong tay không có một chút tiền, sau này làm sao mà sinh sống? Lưu thị trong miệng oán giận liên tục: “Nếu ngươi lo lắng, hay lấy tới cho ta giữ. Đã lớn như vậy rồi, cũng không biết tính toán cho cuộc sống sau này.”
“Bạc giao cho nương, nương lại lấy cho Đoàn Quế Lan? Loại thiệt thòi này ta nếm qua một lần, nương cho ta là đồ ngốc, có thể lại ăn lần thứ hai sao?” Bách Hợp nhịn không được cười, một câu nói liền đem Lưu thị nói đến sắc mặt vừa xanh vừa hồng: “Ta của bạc, nương đừng có suy nghĩ muốn, trừ ăn uống ra, ta một văn cũng sẽ không cho. Đó cũng là ta vất vả kiếm được, không có bất kỳ quan hệ gì với nương. Nếu như nương cảm thấy trong lòng không thoải mái thì tùy thời đi tìm Đoàn Quế Lan, dù sao lúc trước nương theo như lời xử lý sự việc công bằng, đem sản nghiệp Đoàn gia một phân thành hai giao cho ta cùng Đoàn Quế Lan, cuối cùng ta trái lại một đồng tiền cũng không thấy.” Lưu thị không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy. Có chút bối rối. Lại có một chút giật mình: “Ta khi nào đã cho Quế Lan bạc?”
“Lúc Đoàn Quế Lan lại mặt kia. Ta liền nhìn thấy, nương đừng tưởng rằng người khắp thiên hạ ai cũng là đồ ngốc. Ta hôm nay nói cũng nói đến đây, giữa chúng ta cảm tình có mấy phần. Trong lòng nương cũng rõ ràng, ta là nể mặt nương sinh ra ta, đến nay gọi một tiếng nương, nếu nương còn nghĩ muốn cái khác thì đừng trách ta.” Lưu thị nghe lời này, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Tới trình độ như vậy, bà ta không muốn chuyển cũng không được, bà ta bản thân một đồng tiền cũng không có, một mình thuê tiểu viện này nhất định là không có tiền không được, cô nghĩ tới muốn đi tới nhà Thẩm Đằng Văn nói với Đoàn Quế Lan một tiếng, nhưng lúc trước Đoàn Quế Lan thành thân cô cùng Thẩm thị ầm ĩ một hồi, náo thành bộ dạng như vậy, Lưu thị lại thực sự không có mặt mũi nào đi qua.
Triều đình ba năm một lần cử hành khoa thi, Lưu thị mỗi một ngày đều trông, tổng ngóng trông Thẩm Đằng Văn có chút tiền đồ. Bà tính ra Thẩm Đằng Văn sẽ đi tỉnh thành để thi, nếu như trễ một chút nhất định sẽ hồi Hoài thành, Lưu thị nghĩ chính mình cùng Thẩm gia tóm lại là thân thích, cũng không cần thường xuyên như vậy cùng Thẩm mẫu gây sự, chính mình một ngày nào đó cũng dựa vào Thẩm Đằng Văn, mượn bậc thềm này, thừa dịp không yết bảng đi Thẩm gia cúi đầu bồi cái lỗi, chuyện này liền xem như là đi xuống rồi.
Gần đây Bách Hợp buôn bán rất tốt, biết cô mở cửa hàng, rất nhiều cô nương muốn đến đây đặt trước hoa vải, các cô nương xếp hàng đến hơn một tháng sau,ngoài bán hoa vải ra, cô lại bắt đầu thử thêu tiểu mỹ nhân quạt tròn, cửa hàng khai trương hai tháng, liền buôn bán lời hơn hai mươi lượng bạc, cô lại thỉnh mấy tú nương, chính mình trừ làm hoa vải, liền chỉ họa ra nhiều kiểu dáng đa dạng, đem việc thêu hà bao cùng với khăn tay giao cho các nàng.
Lưu thị đến cửa hàng hướng Bách Hợp muốn bạc, muốn mua vài món đồ đi bái phỏng Thẩm gia, Bách Hợp còn đang cùng hai phụ nhân nói về kiểu dáng đầu hoa mà các nàng muốn.
Nghe thấy Lưu thị nói muốn tới Thẩm gia, một trong số đó mặc váy dài xanh biếc, nửa người trên phối áo dài cộc tay màu bạc, kéo búi tóc, thần thái có chút xinh đẹp liền dắt khăn tay, che miệng cười nói:
“Thẩm gia? Nói đến đây, ta trái lại nhớ lại một chuyện lý thú hôm qua, nhắc tới cũng khéo, vừa lúc vị lang quân kia cũng là họ Thẩm.”
Lúc này Lưu thị vội vã nghĩ muốn hướng Bách Hợp đòi tiền, cũng không kiên trì nghe này đó cái gọi là chuyện lý thú, bà ta mấp máy khóe miệng: “Ngươi trong cửa hàng còn có chút khăn tay cùng hà bao, cũng gói lại mấy cái, hướng Thẩm gia đưa đi, coi như là tâm ý của chúng ta, miễn cho nhân gia nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cứ như vậy tới cửa.”
Ngày đó Đoàn Quế Lan lại mặt hai tay trống trơn, lúc gần đi còn cầm tiền Lưu thị đi, lúc ấy Thẩm gia cũng không nghĩ tới hiểu hay không cấp bậc lễ nghĩa, Lưu thị lúc này lại lấy những lời này đến lừa mình. Huống chi không có cấp bậc lễ nghĩa thì thế nào, Bách Hợp sau này cũng không muốn cùng Thẩm gia giao thiệp, thì cùng cô có cái gì liên quan? Đoàn Quế Lan sau này ở Thẩm gia có được không làm người hay không, Bách Hợp là nửa điểm cũng mặc kệ.
Chẳng sợ trước mặt còn có khách nhân, Bách Hợp cũng như trước không có muốn cho Lưu thị mặt mũi, sắc mặt liền trầm xuống: “Đồ của ta ngươi đừng có mà nghĩ cách, bạc ta sẽ không cấp, Thẩm gia cảm thấy ta hiểu hay không cấp bậc lễ nghĩa cùng ta không có quan hệ, nếu như không có chuyện gì, nương liền đừng tới cửa hàng tìm ta.” Lưu thị vành mắt đỏ lên, phu nhân vừa nói chuyện kia cảm thấy bầu không khí không đúng, vội vàng hòa giải, lại nói đến chuyện lý thú mà mình lúc trước muốn nói.