- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1039: [Star] Tình chị em sâu nặng (12)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Sau khi Go Sheng san bằng hành tinh Emperors, vì hành tinh 13430 P-Pluto cùng mười vạn con dân báo được mối thù sâu như biển lớn, hại chị em liền đến cậy nhờ nương tựa Go Sheng. Furla Zieds thay đổi từ lúc này. Lời nói ngày xưa muốn cho em gái hạnh phúc không còn nói nữa, Lily Zieds cũng không đặc biệt để ý tới điểm này; nhưng nếu như không phải vì Bách Hợp có khát vọng muốn sống vô cùng lớn, nhiều lần đào sâu suy ngẫm ký ức nguyên chủ, chỉ sợ sẽ xem nhẹ tình tiết này.
Nếu Bách Hợp có thể tìm ra nguyên nhân Furla Zieds thay đổi thái độ đột ngột, không chừng nhiệm vụ lần này còn có thể có đầu mối. Mặc kệ có tác dụng không thì Bách Hợp cũng muốn thử. Nếu cô không làm gì cả, chỉ sống qua ngày chờ chết thì chính Bách Hợp không thể chịu nổi.
“Rời khỏi hành tinh Camilla à?” – Thấy Bách Hợp nhỏ giọng hỏi một câu, người đàn ông nọ thấy lời mình nói đả động tới Bách Hợp liền liều mạng gật đầu. Bách Hợp trầm ngâm không lên tiếng, hắn ta đang hưng phấn muốn mở miệng, đột nhiên thấy trong mắt Bách Hợp có mấy phần ánh sáng lạnh. Một lát sau Bách Hợp lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà tung ra nắm đấm giã thẳng lên lồng ngực người đàn ông, làm cho xương ngực hắn ta vỡ vụn, mặt đất cũng lún xuống hình người.
“Ọc” – người đàn ông phun ra một ngụm máu lớn, đau nhức cùng lạnh lẽo vào tận trong cốt tủy khiến cho bản năng của người đàn ông này chính là run rẩy. Trong lúc còn đang chật vật bò dậy, trong mắt còn vẻ kinh sợ cho rằng Bách Hợp muốn giết người diệt khẩu,thì Bách Hợp lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi lui về sau hai bước: “Chính là công kích tinh thần của mi! Trả lại cho mi!”
Cô vừa ăn thiệt thòi lớn như vậy, luồng lực lượng lạnh lẽo kia đang tuôn trào khắp gân mạch của cơ thể, có thù tất báo không phải tính cách của Bách Hợp; vốn dĩ nên là đánh không lại thì chạy, nhưng giờ đã có thể báo thù thì Bách Hợp sẽ không nén giận. Nhìn người đàn ông trước mắt tỏ vẻ kính sợ, Bách Hợp nắm bàn tay lại, nguồn năng lượng lạnh lẽo trong cơ thể tiến tới bàn tay, đem nắm tay của Bách Hợp biến thành màu xanh lam nhàn nhạt. Vừa rồi người đàn ông kia vô thức hô lên “dị năng giả” đã cho Bách Hợp nắm rõ hơn rất nhiều. Đó chính là dị năng. Bách Hợp không nghĩ tới nguồn lực lượng giấu trong huyết mạch của nguyên chủ lại chính là dị năng, và cơ thể này thức tỉnh năng lực của dị năng giả hệ băng, nên có thể chống lại được cái lạnh lẽo kia. Vốn dĩ nguồn lực của dị năng đang kích động vì vừa mới thức tỉnh, mà về căn bản Bách Hợp cũng chưa biết khống chế dị năng này thế nào; nên khi cô lắc lắc tay thì trên lớp băng mới thành hình trên bàn tay rụng lả tả. Bách Hợp không muốn kẻ kia nhìn ra điều gì khác thường!
Khối băng rơi xuống bên cạnh người đàn ông, vài mảnh vụn băng rơi lên da thịt trần trụi khiến cho người đàn ông cảm thấy lạnh lẽo run rẩy.
Người đàn ông kia vừa nghe Bách Hợp nói vậy, khóe miệng co rút, trong lòng chính là tức giận mà không dám nói. Ở hành tinh Camilla – nơi mà kẻ mạnh là vua; thì lúc chính mình còn mạnh mẽ thì có thể khi dễ người ta; nhưng bây giờ thân mình còn chưa lo nổi, tự nhiên chỉ có thể là thịt cá cho người ta chém. Người đàn ông cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị người ta đạp sắp lệch đến nơi rồi, hắn ho khan mấy tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, cố gắng bò lết ngồi dậy. Bách Hợp vốn dĩ cách hắn ta hơn hai bước đột nhiên bước lại, lực gió quét tới khiến cho thịt hai bên má co quắp. Người đàn ông quá sợ hãi trong lòng, thần kinh phản ứng nhanh nhạy muốn tránh né nhưng thân thể trì trệ do bị trọng thương nào có nghe lý trí sai khiến, dù là bản thân hắn tay cố gắng vô cùng muốn cúi đầu xuống tránh nhưng đôi chân kia hướng thẳng trên bả vai quét một lực. Người đàn ông chỉ kịp gầm lên một tiếng “Cô..” rồi giống như một thước phim quay nhanh, thân thể hắn giống như bị một gundam hạng nặng đụng trúng, tiếng xương cốt gãy “răng rắc” liên tiếp vang lên; cả người giống như một cái lá cây bình thường bay nhẹ nhàng ra xa chừng mười thước; nặng nề rớt trên mặt đất. Bụi đất mù mịt.
Dư lực chưa triệt tiêu hết, khiến cho người đàn ông bị kéo lê về phía sau, trên mặt đất trải dài bảy tám vết máu mới có thể dừng lại. Giờ người đàn ông nọ chẳng khác gì một búp bê vải rách nát, nằm bò trên mặt đất một lúc lâu không thèm nhúc nhích.
Bách Hợp lấy chân thảy vũ khí hạt nhân ánh sáng vừa nãy bay lên, rồi tóm lấy bỏ vào túi áo rách rưới của mình. Sau đó nhịn cơn đau mà vuốt xương sườn của mình, đem xương cốt đẩy về vị trí cũ. Tên thuộc hạ ở cách đó không xa trợn mắt ngu người mà nhìn thấy tất cả. Bách Hợp phất tay:
“Đem hắn ta lại đây”
Bách Hợp đưa mắt lại nhìn tên thuộc hạ rồi nói; tên này tỉnh táo đáp ứng bước qua. Thủ lĩnh của chúng giống như đã chết, không còn nhúc nhích nữa. Nhưng trong lòng Bách Hợp thì lại chắc chắn biết mình dùng lực tới đâu; cô ra tay hai lần làm cho kẻ kia ăn quả đắng, bị thương nghiêm trọng nhưng tuyệt đối không dẫn tới chết người. Vì bây giờ Bách Hợp còn muốn hợp tác với hắn đem cô ra khỏi hành tinh này, nên tự nhiên không thể giết chết người ta, tuy nhiên kẻ kia sống so với chết cũng không tốt hơn là bao; thân thể hắn ta vặn vẹo một cách không bình thường. Đây là hệ quả khi Bách Hợp đạp trúng xương hắn ta, cánh tay đã gãy lìa, lúc bị tên thuộc hạ nâng lên đã khiến người ta sợ hết hồn, máu đầy mặt, mái tóc đen bóng loáng giờ lộn xộn dán trên mặt hắn, khiến cho tên thuộc hạ có chút luống cuống chân tay. Bách Hợp chỉnh xong xương cốt của mình rồi mới tiến tớiphía người đàn ông. Vừa nãy chịu sự công kích của vũ khí hạt nhân ánh sáng mà có thể tránh thoát, lại còn là một dị năng giả mà người đàn ông thủ lĩnh kia không phải đối thủ, tên thuộc hạ nhìn bằng mắt thường cũng thấy. Hắn cũng nghĩ lại mấy đồng sự của mình đều chết trên tay Bách Hợp, trong lòng tên thuộc hạ dâng lên thứ gọi là bản năng sợ kẻ mạnh muốn ném thủ lĩnh ra mà chạy thoát thân. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của hắn ta thôi, mặt khác nếu Bách Hợp muốn mạng bọn họ thì khoảng cách ngắn như vậy, bọn chúng muốn chạy cũng không thoát. Vì vậy chúng đành đứng kiên trì không động đậy, ánh mắt cảnh giác nhìn Bách Hợp.
Bách Hợp mặc kệ những người này suy nghĩ cái quỷ gì trong lòng; thân thể nguyên chủ đang hỗn loạn; vốn không có tinh thần lực khống chế, linh lực trong gân mạch bị dị năng mới thức tỉnh kia điên cuồng cắn nuốt. Lá chăn băng dày vừa rồi đã hao tổn hết năng lượng có trong người Bách Hợp, làm cho gân mạch của cô giống như khô kiệt năng lượng gây ra sự đau đớn. Bách Hợp cố nén cảm giác khó chịu, đi tới trước mặt người đàn ông nọ, giơ tay bắt được cánh tay gãy lìa lỏng lẻo của hắn ta, dùng sức.
“Răng rắc” là tiếng xương gãy khiến người ta cảm thấy sợ hãi, người đàn ông kia vốn đang bị hôn mê, lại vì bị đau đớn cực độ kích thích mà tỉnh dậy; căn bản không thể kêu lên tiếng, chỉ giương đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn chằm chằm Bách Hợp.
“Giữa chúng ta đã huề nhau” – Đôi mắt tàn bạo đó cũng không dọa được Bách Hợp, sau khi cô nắn thẳng xương cho hắn lại sờ tới một chỗ gãy khác mà nắn. Cô nắn xương cho người đàn ông kia nhưng không giảm lực đạo, nên cơn đau như đòi mạng người ta, người đàn ông bị hành hạ đến mức túa mồ hôi lạnh, đau mà không thể kêu. Một lát sau khi cánh tay đã được nắn lại vị trí cũ thì mặt người đàn ông này đã xanh đen, cả người ướt sũng như vừa mới vớt từ trong nước ra.
“Giờ nói chuyện hợp tác! Đưa tôi ra khỏi nơi này!”
Bách Hợp thu tay, cố gắng đứng vững mà liếc mắt nhìn người đàn ông nọ. Hắn ta bây giờ nhếch nhác không chịu nổi, tiếng thở dốc vô lực, nhưng nghe thấy lời này liền miễn cưỡng gật gật đầu, dùng ánh mắt nhìn Bách Hợp rồi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngất xỉu.
Trước Bách Hợp có cơ hội giết hắn nhưng không động thủ, nên hắn tin rằng Bách Hợp sẽ không làm điều đó. Dù sao việc rời khỏi hành tinh Camilla là một miếng mồi quá lớn, không ai có thể chống lại được. Bách Hợp rất lợi hại, nhưng nếu không thoát khỏi đây thì hai ba trăm năm nữa cũng sẽ giống như ngồi tù, bị cầm tù trong tuyệt vọng cùng thống khổ, thiếu thốn lương thực thực phẩm cùng nước uống; sẽ chết trong im lặng ở cái nơi này. Hiện tại rời khỏi nơi này là cơ hội duy nhất, đang nằm trong tay người đàn ông nọ, Bách Hợp không giết hắn lúc tỉnh, thì sau khi hắn hôn mê cũng không ra tay giết chết hắn, nói không chừng còn tìm mọi cách bảo vệ hắn ta.
“Chăm sóc anh ta! Nếu anh ta chết thì các người cũng không cần sống sót đâu”.
Người đàn ông nọ đoán không sai, khi hắn hôn mê thì Bách Hợp liền giao việc cho mấy tên thuộc hạ. Nghe thấy lời này tên thuộc hạ không dám tỏ thái độ, lại không dám biểu đạt sự oán hận “rõ là chính cô đánh người ta thành như vậy, cuối cùng lại bắt chúng tôi chịu trách nhiệm”. Bọn họ rất sợ thủ lĩnh xảy ra vấn đề gì, nâng niu hắn hư bảo bối trên lưng cẩn thận thừng ly từng tý, dẫn Bách Hợp quay vào trong thành phố. Tới nơi đây được năm năm, đây không phải là lần đầu Bách Hợp vào thành phố, chỉ là lần này cô mang tới sự kinh ngạc lớn nhất. Tên thuộc hạ trước khi vào thành, hiển nhiên đã liên lạc cùng tổ chức trước, mấy người vừa vào trong nội thành liền có người đứng đợi, rất nhiều người đón tiếp Bách Hợp dưới sự kiêng dè nể sợ. Người con gái này mấy năm trước mỗi lúc tới cướp đồ ăn thân thủ cũng không hẳn lợi hại, nhưng lại trưởng thành rất nhanh. Chỉ thời gian ngắn ngủi năm năm mà có thể khiến cho kẻ có lực tinh thần làm người sợ hãi trên ngôi sao tội ác này đánh bị thương thành bộ dáng như vậy.
Trở lại tổ chức, Bách Hợp được người đưa đi rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, còn tên thủ lĩnh được người ta đưa đi. Tuy nhiên Bách Hợp vẫn lo lắng những kẻ ở đây hung ác mưu mô, thừa dịp người đàn ông kia mê man sẽ làm gì hắn ta, phá hủy đại sự của Bách Hợp. Vì vậy Bách Hợp cứu tỉnh người đàn ông nọ, sau khi nhìn khuôn mặt khó coi ấy trừng trừng nhìn mình mới an tâm đi nghỉ ngơi. Tiến vào nhiệm vụ được vài năm, trừ lần đầu tỉnh lại ở phi thuyền của Lust Tiene, đây là lần đầu tiên Bách Hợp được nghỉ ngơi ở một nơi sạch sẽ như vậy.