- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1017: Anh hùng cái thế của ta (25)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Tuyết Dương
Beta: Sakura
Trương Hồng Nghĩa suy nghĩ một chút lại cảm thấy không cam lòng, đây là áo vợ làm cho mình, vất vả mấy ngày đêm mới may được cho mình, ngay cả mình còn không có lại truyền cho con cháu, thì hơi đáng tiếc, con cháu sau này cũng sẽ có vợ bọn chúng làm cho, không cần đến đồ của hắn, hắn có chết cũng phải mang vào quan tài.
Hắn sờ xiêm áo cười ngây ngô, bắt đầu nghĩ xa xôi.
Bách Hợp trợn mắt nhìn hắn, đánh hắn một cái. “Mặc đi!”. Cô nhìn xuống chân hắn, hắn đang mang một đôi giầy cỏ, dọc theo bàn chân có nhiều chỗ bị rách da, bây giờ đang là mùa đông, vậy mà hình như hắn không có cảm thấy đau,mấy ngày trước cô có nhìn thấy chân của Trương Hồng Nghĩa, so với đôi giầy cỏ bị hư của hắn thì nhỏ hơn, đế giày cô đã làm xong rồi, chỉ còn phần trên nữa thôi, nếu tối nay làm gấp, thì chắc ngày mai mùng một hắn đã có thể mặc cả bộ đồ mới để đi chúc tết rồi.
“Ai muốn bái đương cùng với ngươi? Huống chi có ai bái đường mà mặc áo màu xanh bao giờ?” Nghe cô mắng, Trương Hồng Nghĩa lại cười ngây ngô, trong nhất thời hắn không biết nên để tay của mình ở đâu, hắn đã kích động đến mức không phân biệt được phương hướng: “Sao ngươi lại không làm cho mình?”
“Ta không phải ra ngoài gặp ai, sau này từ từ làm tiếp cho mình là được, lạnh thì ta có thể nằm co lại trên giường. Làm xong cho ngươi rồi ta sẽ làm cho mình.”
“Vợ à, vợ thật là tốt!” Trương Hồng Nghĩa nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, kéo Bách Hợp ôm chặt vào lòng, không chờ Bách Hợp phản ứng, liền nâng đầu cô lên, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, những cọng râu mới mọc trên mặt hắn đâm vào mặt Bách Hợp vừa nhột vừa đau. Bách Hợp hét lên đạp hắn một cái, hắn cũng không tránh, chỉ đau lòng cho bộ đồ mới của mình, hấp tấp kêu lên:
“Đừng đá, đừng đá, đá ta thì không sao nhưng không được làm hư bộ đồ này.” Cái áo lần trước của hắn bị đạp hắn còn đau lòng huống chi cái này, Bách Hợp bỏ chân xuống, nhìn thấy trên áo choàng có mấy dấu giầy, Trương Hồng Nghĩa đau lòng nhìn Bách Hợp, kiểu giận mà không dám nói gì. Tự mình cầm bàn chải dính nước đi rửa áo choàng, thấy bộ dạng đáng yêu kia Bách Hợp cũng hơi buồn cười, cũng không còn giận hắn nữa.
Mùng một đầu năm, mấy huynh đệ của hắn cũng kéo đến chúc tết, mấy người mang theo một vò rượu. Bách Hợp bày hạt dưa, đậu phộng cho bọn hắn nhắm rượu, đến tối mọi người về hết, Trương Hồng Nghĩa trước khi ngủ nói với cô:
“Năm sau ta không giết heo nữa, ta muốn đầu quân cho Đặng tri châu, ta đã báo danh rồi. Sợ là hai ngày nữa đã phải đi rồi.”
Đang yên đang lành, một chút triệu chứng cũng không có, đột nhiên hắn nói muốn đầu quân, chân mày Bách Hợp cau lại, cô bật dậy.Trương Hồng Nghĩa đang quay lưng về phía cô, nghe thấy động tĩnh, cũng không dám quay đầu lại nhìn cô:
“Ta có để tiền lại cho ngươi, ta đã dặn dò Đại lục tử giúp ta chăm sóc ngươi, ngươi có cần gì thì kêu hắn đi mua là được. Khi nào thành công, ta sẽ trở lại.” Bách Hợp không lên tiếng, trong lòng Trương Hồng Nghĩa cũng hơi động, nhưng hắn rất sợ thấy vẻ mặt của cô bây giờ, bèn lén nhìn một cái, hắn vất vả lắm mới cứng rắn nhưng cuối cùng lòng lại mềm nhũn.
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Hắn cố làm bộ bận rộn thu dọn quần áo, cũng không có bao nhiêu, hắn lại lặp đi lặp lại, vò thành một cục lại mở ra. Sau đó lại xếp lại. Bách Hợp chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, cũng không lên tiếng, Trương Hồng Nghĩa coi như là miễn cưỡng trấn định lại, không biết có phải vì bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu không, hắn lại ngày càng hoảng loạn, đến nỗi không biết xếp quần áo như thế nào cho đúng, cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa quăng tất cả lên trên giường, trầm mặc không nói.
“Tại sao ngươi không nói gì?” Một lúc lâu sau hắn lại đi thu dọn đồ đạc của mình, không những không thu gọn gàng được mà càng ngày càng lộn xộn, Bách Hợp không để ý tới hắn, Trương Hồng Nghĩa cảm thấy chua xót hốc mắt nóng lên, hắn mím chăt môi, hắn sợ mình không chịu nỗi sẽ phát thành tiếng, một lúc lâu sau khi hắn lấy lại hơi thở bình thường,hắn mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Lời ta nói có tác dụng không? Ngươi đã sớm quyết định rồi, Trương Hồng Nghĩa, ta cũng không phải là cái gì của ngươi, ngươi muốn đi đâu thì đi mà, không cần nói với ta.” Bách Hợp kéo kéo chăn, xoay người, cuộn người vào trong chăn, Trương Hồng Nghĩa nghe thấy câu này của cô, quay đầu lại thấy cảnh này, trong lòng giống như bị thắt chặt, vừa đau vừa chát, cổ họng cũng nói không nên lời.
“Vợ à, vợ, đừng giận mà.” Vẻ mặt hắn hốt hoảng giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm không biết phải làm sao, hắn liếm môi, trong lòng rối loạn, hắn ngồi xuống mép giường của Bách Hợp, muốn chạm vào cô, nhưng mà chưa kịp chạm vào, cô đã nhích ra xa, vẻ mặt hắn đầy bi thương, rụt tay về nắm thành một quả đấm để ở trên đùi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
“Ta, ta không nói cho ngươi biết trước là ta không đúng, ngươi đánh hay mắng ta cũng được.” Hắn nói xong câu này, Bách Hợp cũng không để ý tới hắn, mí mắt Trương Hồng Nghĩa rũ xuống, thấy Bách Hợp tức giận, hắn lại không hốt hoảng như vừa nãy mà càng trở nên bình tĩnh:
“Có điều Diệp nhị nói đúng, làm trai chí tại bốn phương, hôm nay có cơ hội tốt ở trước mắt, nên ta phải nắm lấy. Nếu bỏ qua lần này, không phải cả đời ta sau này ở thành Doanh châu này chỉ là một kẻ giết heo thôi sao? Nếu ta cứ như bây giờ, vô tri vô giác, lấy gì để nuôi ngươi? Trước đây ngươi cẩm y ngọc thực, dựa vào cái gì mà bắt ngươi gả cho ta lại trở nên cực khổ hơn?”
Bách Hợp nghe hắn nói như vậy, vừa định mở miệng, hắn lại cố nén đau lòng, nuốt nước miếng một cái, đè thân thể của cô xuống, ngăn cản động tác của cô muốn ngồi dậy: “Liều một lần, nếu thất bại sau này ta sẽ tiếp tục sống u mê như vậy, tiếp tục cày ruộng mổ heo sông qua ngày, ta cũng mãn nguyện, nếu thắng bất kể ngươi có thích hay không, ngươi phải gả cho ta.”
Trương Hồng Nghĩa trong nội dung câu chuyện cũng không có đi nhập ngũ vì chiến tranh, bây giờ lại không giải thích được vì sao lại xảy ra chuyện như vậy. Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ một thời gian dài như vậy, Trương Hồng Nghĩa thường xuyên cười hì hì với cô, cô từng thấy bộ dạng kêu la thất thanh của hắn, có khi hắn cũng thẹn quá thành giận, cũng đã từng thấy hắn đen mặt tức giận nhưng chưa từng thấy hắn nghiêm túc nói chuyện với mình như vậy bao giờ.
Có lẽ là trong lòng hắn đã sớm có quyết định, bây giờ chẳng qua là nói cho mình nghe thôi.
Hắn muốn liều mạng, chắc là do mấy ngày trước bị hai vợ chồng Chu đại lang kích thích. Nam nhân đều có lòng tự ái, hôm đó hắn hỏi tới Diệp thế tử, ngoài miệng không nói gì, nhưng chắc trong lòng đã có ý định, đột nhiên Bách Hợp cảm thấy trong lòng nặng trình trịch.
“Không nên tức giận.” Hắn thận trọng lại gần, giọng nói cũng nhẹ đi, Bách Hợp nhắm hai mắt lại: “Ta tức giận có tác dụng không?”
Trương Hồng Nghĩa nghe cô nói như vậy, ngậm miệng không nói lời nào, hiển nhiên là tức giận cũng vô dụng. Người đàn ông này bình thường dễ thì dễ, nhưng cũng kiên cường vô cùng, hắn đã thừa nhận chuyện này, dù sao cũng thất bại mới chịu quay đầu lại, hắn tựa lên người Bách Hợp, tay còn che ngực, sắc mặt vừa vui vừa buồn.
Sắc trời dần dần sáng, thực tế tối qua hai người ai cũng không ngủ, Bách Hợp dậy thật sớm thổi lửa nấu cơm, Trương Hồng Nghĩa gói ghém một tay nải đi ra, cái áo choàng Bách Hợp làm cho hắn, hắn không nỡ mặc, nhưng đặt ở trong tay nải, gói rất kĩ.
Cháo còn chưa nấu xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người gõ cửa:
“Đại ca, đã xong chưa?”
Trương Hồng Nghĩa cẩn thận nhìn vẻ mặt không có biểu hiện gì của Bách Hợp, nhỏ giọng “Ừm!”, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, giọng cũng không lớn giống như tiếng chim bồ câu, hắn phát hiện có gì đó không đúng, giả bộ làm như đó là âm thanh của cổ họng, còn liên tiếp giả bộ mô phỏng ‘ừm’ mấy tiếng.
Bách Hợp nở một nụ cười âm hiểm, nhưng lại làm bộ như không nghe thấy gì. Người bên ngoài dường như chờ không nổi, lãi gõ mấy cái lên cửa, lần này Trương Hồng Nghĩa không dám lên tiếng, nhìn Bách Hợp một cái, Bách Hợp cầm kiềm gắp than đứng dậy, hắn giật mình, theo bản năng lui về sau một bước, thì thấy Bách Hợp không đánh hắn, ngược lại cầm kiềm đi ra cửa. Trương Hồng Nghĩa cúi đầu lẽo đẽo đi phía sau, khi mở cửa ra, mấy huynh đệ của hắn cũng đang đeo một cái tay nải trên người, lục tục đi vào.
“Đại ca.”
“Các ngươi ai là người đề nghị muốn đầu quân đầu tiên?” Trương Hồng Nghĩa đi theo sau lưng Bách Hợp, giống như một người vợ nhỏ, ủ rũ cúi đầu không ngóc lên. Bách Hợp vừa mở miệng, huynh đệ mấy người mới chú ý tới cô, người này đúng là đẹp.
Tóc cô chỉ cột lại bằng miếng vải, mặt mày trắng trẻo sạch sẽ, một đôi mắt phượng không giận mà uy, lúc híp mắt nhìn người, còn giống như vừa giận vừa vui mừng, lần trước huynh đệ bọn họ chỉ nhớ mang máng Bách Hợp là một người gầy yếu, không ngờ chỉ sau mấy tháng, đã xinh đẹp như vậy.
Khó trách Trương Hồng Nghĩa muốn đổi ý định đầu quân, một cô nương như vậy, Trương Hồng Nghĩa không có một chút bản lĩnh thì không thể nào bảo vệ cho nàng ta được.
“Ta, ta là Nhị đệ.” Bách Hợp đánh giá bọn họ, mấy người huynh đệ bị Bách Hợp nhìn đến ngượng ngùng, Đại Lục lắp ba lắp bắp chỉ vào nhị diệp, Bách Hợp nhớ tới lời nói tối qua của Trương Hồng Nghĩa ‘ Diệp Nhị nói đúng, nam nhi chí tại bốn phương’, cô nở nụ cười, vuốt ve mái tóc.
Mấy người huynh đệ cũng không rõ cô cười vì cái gì, cũng ‘ hắc, hắc’ cười theo, Trương Hồng Nghĩa thầm than không ổn.
Qủa nhiên, sau một khắc, Bách Hợp liền cầm kiềm trong tay đánh lên đầu, lên mặt của Diệp nhị:
“Ngươi dám kêu hắn đầu quân, ngươi dám xúi giục hắn đi đầu quân hả?”
Diệp Nhị bị đánh đến ngu người, bị đánh hai cái, Bách Hợp lại không hề giảm sức lực, mặc dù hắn mặc đồ rất dày nhưng lại bị đánh rất đau.
Hắn choáng váng, hai tay ôm đầu, nhìn Trương Hồng Nghĩa một cái:”Đại ca.”