- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 1014: Anh hùng cái thế của ta 22
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Đại nương tử?” Nữ nhân kia lập tức nhận ra Bách Hợp, không dám tin gọi cô một tiếng, rõ ràng là vô cùng giật mình khi thấy Bách Hợp tìm tới cửa.
Mấy tháng trước, cả nhà Chu đại quan cuối cùng cũng tìm được chỗ ở đâu vào đấy. Ban đầu lúc tịch biên gia sản, vì Chu đại quan còn ở bên trong nên hắn đã kịp giấu được một ít ngân phiếu nhỏ kẹp dưới nách, bởi vì số lượng cũng không nhiều, cho nên hắn mới giấu được, sau khi đến doanh châu hắn đem ngân phiếu đổi ra bạc, chuộc thân cho cả nhà, sau đó mua nhà mới coi như là ổn định lại.
Nhưng cuộc sống thì không thể giống như hồi sống trong phủ trước kia nữa, hơn một năm cả nhà đều phải ăn uống tiết kiệm. Không thể khát thì uống tổ yến, đói thì có đầu bếp nấu ăn ngon như trước đây nữa.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều phải tự làm, Chu đại nương tử trước kia mười ngón tay không đụng nước, cuộc sống cả nhà quá eo hẹp, sinh hoạt thì không thoải mái, khiến cho hai vợ chồng ốm yếu vàng vọt.
So ra thì Bách Hợp lại thay đổi rất nhiều, tuy rằng dọc đường đi lưu đày, Chu Bách Hợp và Chu Đại lang là người một nhà, bị hành hạ đến suýt chết, đến doanh châu liền bị người ta mua với giá của người chết, hồi đó không phải Chu đại quan không có tiền, thứ nhất có lẽ vào thời điểm quan trọng năm văn tiền cũng khiến cho Chu đại quan phải tiết kiệm, mài dao phải mài ở lưỡi, thứ hai là vì lúc đó Chu Bách Hợp bệnh có khả năng sẽ phải chết, nàng ấy gầy như vậy, ai cũng nghĩ rằng ko thể qua khỏi, lúc Chu đại quan nghe thấy cô bị người ta mua, hắn nghĩ rằng nếu mình bỏ năm văn tiền mua lại em gái cũng lãng phí.
Mấy văn tiền ném vào trong nước còn có thể nghe tiếng. Nếu chuộc em gái, không những không nghe tiếng, thậm chí còn phải bỏ tiền ra mua quan tài, vì vậy nên hắn mới không lên tiếng, mặc cho Bách Hợp bị người ta mua mất. Sau này hắn mới hỏi thăm được, hình như cô bị một tên Trương đồ tể mua về làm vợ.
Hắn vốn nghĩ rằng Bách Hợp chắc chắn sẽ chết, không ngờ Bách Hợp không những không chết mà còn sống rất khỏe mạnh, hơn nữa hình như cuộc sống còn tốt hơn cả nhà của Chu đại quan, chỉ mới mấy tháng không gặp, cô đã đầy đặn hơn rất nhiều. Bách Hợp mặc đồ bình thường, tuy rằng sạch sẽ, nhưng nhìn có vẻ giản dị. Đứng bên cạnh Bách Hợp là một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, nhìn mặt hơi hung dữ. Ánh mắt giống như muốn ăn thịt người vậy. Vóc người to con. Chu đại lang đứng trước mặt hắn, cao lắm cũng mới tới ngực hắn, thậm chí bởi vì hắn đứng trước cửa, Chu đại lang còn phải lùi về sau mấy bước.
Trong tay Trương Hồng Nghĩa còn đang cầm mấy cái túi được gói rất kĩ, hắn thấy đại tẩu nhận ra Bách Hợp còn gọi tên của cô, chắc chắn người kia chính là anh vợ của mình.
Thân hình hắn cao lớn, mắt nhìn lướt qua hai vợ chồng Chu đại lang rồi nhìn vào trong nhà.
Lúc này trong nhà được thắp sáng bằng một ngọn đèn dầu, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười của trẻ nhỏ, tuy hôm nay hai người đi từ sớm nhưng đi tới dịch quán cũng mất không ít thời gian, hơn nữa từ dịch quán lại hỏi thăm đường đến đây, bây giờ cũng đã là chạng vạng tối, hình như Chu gia đã làm xong cơm tối, có đứa nhỏ còn đang ngồi ăn ở bên trong, thức ăn hình như cũng không ngon lắm, đứa nhỏ còn đang kêu la:
“Mẹ, mẹ ơi, con muốn ăn thịt kho tàu, con không muốn ăn món này đâu!”
Chu đại lang nhíu mày, Chu đại tẩu thì vô cùng lúng túng, cô ta đưa tay nhận lấy lễ vật Trương Hồng Nghĩa đem tới, Chu đại lang lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi tới đây làm gì?”
Có thể thấy tình cảm của hắn đối với cô muội muội này cũng không bao nhiêu, khi gặp mặt cũng không quan tâm lo lắng giống như trong tưởng tượng của Trương Hồng Nghĩa, Trương Hồng Nghĩa rất muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn.
Tuy rằng Chu đại quan không vặn hỏi xuất thân lai lịch của hắn, không hề tra hỏi đến hắn, tuy vô tình đã giải quyết được vấn đề khó khăn mà Trương Hồng Nghĩa quan tâm nhất, nhưng bây giờ hắn lại không vui mừng nổi, Chu đại lang không hỏi chứng tỏ căn bản hắn không hề xem trọng cô em gái này, hắn không quan tâm em gái hắn gả cho hạng người nào, cũng không quan tâm người muội phu này là ai.
Lúc tới đây hắn còn vô cùng khẩn trương, thậm chí hôm qua vì lần gặp mặt này, hắn còn tự cạo râu của mình, sáng sớm còn tự làm khổ hết cả buổi. Nếu sớm biết kết quả như thế này, không bằng hắn để cho vợ mình ở nhà ngủ nướng, không cần gì phải dậy sớm đổi lấy sự ghẻ lạnh này.
“Chỉ là đến thăm đại ca, đại tẩu, và cháu một chút.” Bách Hợp thấy thái độ của Chu đại lang, trong lòng cũng biết rõ, Chu đại quan không hề nhớ gì đến cô, thậm chí còn lạnh nhạt và chán ghét, hắn nghe thấy lời này của cô, bèn làm bộ muốn đóng cửa:
“Bây giờ cũng gặp được rồi, ngươi cũng trở về đi thôi, ở nhà từ phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, sau này phải nghe lời phu quân ngươi, hòa thuận là được rồi, bây giờ Chu gia xảy ra chuyện, cây đổ bầy khỉ tan, ta cũng không thể giúp được gì cho ngươi, sau này không cần đến thăm ta, ta cũng không có lễ vật gì gửi cho ngươi mang về được, cứ như vậy đi.” Hiện giờ cuộc sống của hắn cũng không được tốt lắm, dựa vào ngân phiếu hắn giấu được trước đây, tiết kiệm lắm cả nhà cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.
Mặc dù Bách Hợp là muội muội của hắn, nhưng lúc đại nạn thậm chí vợ chồng còn phải chia xa, nói gì tới kiểu huynh muội không hề có tình cảm gì này.
Huống chi nếu Bách Hợp gả cho nhân vật tầm cỡ như Diệp thế tử thì cũng không sao, bây giờ đường đường xuất thân là đại tiểu thư, lúc đầu Chu Bách Hợp còn đính hôn cùng Diệp thế tử, bây giờ lại bị người ta mua với giá chỉ năm văn tiền, sau đó còn bị bán lại cho một tên đồ tể lấy về làm vợ, Chu đại lang cứ nhớ tới là cảm thấy vô cùng mất mặt, càng xem thường cô em gái ruột thịt này, vì vậy hắn càng không muốn qua lại. Hắn không muốn giúp đỡ Bách Hợp, cũng không ngờ Trương Hồng Nghĩa lại có xuất thân như vậy,, danh tiếng cũng không tốt lắm, côn đồ thì có thể giúp được gì cho anh vợ, vì vậy miễn cưỡng dạy dỗ vài câu, cũng không quản Chu đại tẩu đứng bên cạnh cười nhạo, đưa tay muốn đóng cửa lại.
Trương Hồng Nghĩa mặt đen như mực, lời của Chu đại quan hắn nghe thấy chói tai vô cùng.
Thật ra trước đây hắn cũng đồng ý lời của Chu đại quan là phụ nữ phải tam tòng tứ đức, nhưng bây giờ nghe Chu đại quan nhắc lại, trong lòng hắn không nói nên lời, hắn không đồng ý thậm chí còn thấy chán ghét. Cái gì gọi là ở nhà từ phụ, xuất giá tòng phu? Đây là nương tử do hắn mua về mà, cho đến bây giờ đều không hề thuận theo ý hắn, bên ngoài thì không nói không rằng, nhưng thật ra tính tình lại cứng rắn, chủ ý lớn của cô đâu rồi, thật ra hắn lại thích dáng vẻ của cô mỗi khi nổi giận đuổi đánh hắn, lời nói của Chu đại lang luôn muốn hạ thấp giá trị của cô, Trương Hồng Nghĩa thật muốn thay cô chửi thay.
Quan trọng nhất là cái gì mà phu tử tòng tử? Mệnh mình quá lớn, hắn còn muốn sống tới trăm tuổi, chăm sóc Bách Hợp đến già, còn có những đứa con của hai người, Chu đại lang dám nguyền rủa hắn, hai người đi cả ngày đường, hắn thì không vấn đề gì, bình thường hắn đi mua heo đã thành thói quen, Bách Hợp thì không như vậy, đi cả nửa ngày, chắc cô cũng đói bụng rồi, rõ ràng cả nhà Chu đại lang đã dọn cơm, nhưng ngay cả việc khách sáo giữ hai người ở lại dùng cơm cũng không có.
Nếu là bình thường, Trương Hồng Nghĩa luôn coi thường hạng người đọc sách như Chu đại lang, cơm của loại người này hắn cũng không ăn chứ đừng nói tới việc mời hắn vào nhà, trêu chọc khiến hắn bực mình, cửa nhà hắn cũng đạp.
Nhưng đây lại là đại ca của Bách Hợp, Trương Hồng Nghĩa tức đến mức nắm chặt nắm đấm rồi nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Đều tại hắn, chỉ trách hắn không có bản lĩnh, cho nên mới khiến cho Bách Hợp bị xem thường, ngay cả đại ca cô cũng thay đổi còn làm khó cô, khiến cô bẽ mặt.
Đang lúc lúng túng, Bách Hợp nắm lấy cổ tay hắn, chưa kịp mở miệng an ủi hắn, giọng của Chu đại lang ở trong phòng lại vang lên:
“Sau này hai người này có tới thì không cho vào nhà! Nữ nhân thì phải tam tòng tứ đức, đã có vị hôn phu, lại còn gả cho người khác, thì tốt đẹp gì? Ngay cả gia huấn của tổ tông Chu gia cũng quên.”
Chu đại tẩu vâng vâng dạ dạ, nghe thấy lời này của Chu đại lang, nàng ta giống như thay Bách Hợp giải thích, nhỏ giọng nói:
“Có lẽ bị ép buộc, nhìn nam tử kia cao lớn thô kệch, đại nương tử đâu phải là đối thủ của hắn.”
“Nếu có lòng bảo vệ trinh tiết, bị ép buộc quá thì cũng nên tìm cái chết, nàng ta lại tham sống sợ chết, vì mạng sống cam chịu gả cho một người buôn bán nhỏ, may là cha mẹ đều qua đời cả, nếu không cũng tức đến chết, cũng chỉ tiếc cho mối hôn sự ban đầu với Diệp thế tử.” Chu đại lang thở dài, Chu đại tẩu còn hỏi một câu: “Vậy vật họ đưa tới để lại hay là ném đi?”
Dường như hai người đi vào trong phòng, âm thanh ngày càng nhỏ, chỉ nghe Chu đại lang trầm ngâm chốc lát:
“Không nên ném, hiện trong nhà đang khó khăn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi.”
Nghe thấy những lời này, Trương Hồng Nghĩa làm sao có thể nhịn được nữa, hắn nắm chặt quả đấm, một chân đạp mạnh lên cửa, lực đạo của hắn cực kì lớn, hai cánh cửa kia nhìn vô cùng bền chắc, bị hắn đạp một cái, đong đưa lắc lư, “rầm” một tiếng, sau đó lung lay mấy cái, “ầm”một tiếng rớt xuống, bụi bay lên rất nhiều.
Nương tử bị nhục, trong lòng Trương Hồng Nghĩa giống như mình bị người ta đánh một bạt tay rất đau, khi cánh cửa rớt xuống, còn chưa vào nhà, hai vợ chồng Chu đại lang đã sợ hết hồn, kinh hoảng quay người lại, hắn vốn ốm yếu, lưng lại cong, khi hắn xoay người lại càng thấy rõ hơn, hắn hốt hoảng, thất thố la lên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Trương Hồng Nghĩa nắm chặt nắm đấm, hắn vốn không phải người tốt lành gì, nếu đây không phải là chỗ của đại ca Bách Hợp, hắn cần gì phải trịnh trọng như vậy, hôm nay tới còn bị người ta làm nhục, hắn không sợ mình đây là tự tiện xông vào nhà dân, bước nhanh tới chỗ của hai vợ chồng Chu đại lang, mỗi một bước giậm “Bình, bịch” trên mặt đất, Chu đại lang khiếp sợ nhưng lui về sau lại không được, hắn mới xách Chu đại tẩu lên như xách một con gà, trong tiếng hét chói tai của Chu đại tẩu, Trương Hồng Nghĩa dùng sức giật lại túi đồ trong tay Chu đại tẩu:
“Trả lại cho ta”!”