- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 973: Cuộc chiến ánh sáng và Bóng tối 20
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Andrew chiếm được tin tức mong muốn từ Bách Hợp nên cũng không úp mở nữa, ông ta sung sướng nói ra tin tức mà trước đó Bách Hợp không biết:
“Sinh tử tồn vong của thần điện trước mắt, cần phải có một người lãnh đạo, dẫn dắt chúng ta tiêu diệt thánh nữ này, đuổi tín đồ của nữ thần Hắc Ám ra đại lục này.”
Bách Hợp nghe Andrew nói xong, hình như vừa giật mình vừa sợ hãi, trong lòng bắt đầu hồi tưởng lại tin tức từ Andrew, rồi kết hợp hết tất cả chúng lại với nhau.
” Con cũng hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ của thần điện. Quyền trượng Quang Minh đã mất tích theo Giáo hoàng từ sớm, đến nay không thấy bóng dáng, nếu quyền trượng vẫn còn, đương nhiên sẽ căn cứ theo thần dụ để tuyển người thích hợp trở thành lãnh đạo của chúng ta, nhưng vì quyền trượng biến mất không thấy, mặc dù chúng ta đã cố gắng tìm, nhưng vẫn không biết được tin tức của quyền trượng. Hiện tại lại tuyển chọn Giáo hoàng, đại giáo chủ trong thần điện thêm ta nữa có tổng cộng chín người.”
Cho dù chỉ là một Giáo hoàng dự bị, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, hai từ dự bị này chỉ cần nếu không có Giáo hoàng chân chính xuất hiện, sớm muộn gì cũng có một ngày chuyển thành chính thức.
Có lẽ đã nói đến việc chính, trong mắt Andrew bắt đầu hiện vẻ hưng phấn, khuôn mặt tái nhợt của ông ta cũng vì kích động, mà đỏ ửng:
“Cả đời này của ta đều đã hiến dâng cho nữ thần Quang Minh, ta mong muốn sẽ tận lực vì thần điện.” Dứt lời, đặt thánh điển lên bàn, cơ thể tựa lưng vào ghế ngồi thoáng chốc thẳng tắp: “Tiểu thư Roman, tranh giành vị trí Giáo hoàng dự bị không hề nhẹ nhàng hơn so với Thánh nữ. Nếu con nguyện ý hợp tác cùng ta, chúng ta có thể nỗ lực vì vị trí Giáo hoàng và Thánh nữ không? Ta thề, nếu ta được con tận tâm tận lực giúp đỡ, sau khi ta trở thành Giáo hoàng dự bị, ta chắc chắn sẽ cảm kích con, bảo vệ con, chiếu cố con, nhân danh nữ thần Quang Minh, cả đời này của ta nhất định sẽ không làm con thương tổn. Vinh hạnh của ta cũng sẽ là của con. Ta sẽ dùng hết khả năng để có thể bảo hộ giúp đỡ con, tiểu thư Roman, con đồng ý không?”
Từ lúc bắt đầu thần sắc Andrew kích động, dần trở nên nghiêm túc. Ông ta nhìn Bách Hợp:
“Theo ta được biết. Gia tộc Roman rất kỳ vọng vào con. Gia tộc Roman thành bá tước vì con có thân thể Quang Minh, nếu con không được tuyển, vinh quang mà con mang đến cho gia tộc mình sẽ không còn. Vị trí bá tước của cha con nhất định không thể giữ được, nói không chừng gia tộc Roman sẽ phải về quê cũ, con không có danh nghĩa Thánh nữ dự bị, thậm chí ở trong thần điện con chỉ có thể trở thành nữ tu sĩ bình thường, đến lúc đó vì bảo trụ quyền thế gia tộc, nói không chừng cha con sẽ biến con trở thành một món hàng đưa cho nhà quyền quý, để bảo vệ thân phận địa vị của mình, con của ta, con thật sự muốn rơi vào hoàn cảnh đáng buồn vậy sao?”
Trên mặt ông ta lộ ra thương hại và đồng tình: “Nếu con đồng ý hợp tác với ta, ta sẽ tận lực tiến cử con thành Thánh nữ, chỉ cần ta có thể trở thành Giáo hoàng, con của ta, vị trí Thánh nữ nhất định chỉ có con mới có thể ngồi lên!”
Lời Andrew mang theo hấp dẫn và uy hiếp, ông ta nói rất có đạo lý, hơn nữa vô cùng thực tế, lời nói êm tai dường như đã đánh trúng nỗi sợ của Bách Hợp, trong nháy mắt khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Dường như cô sợ đến mức hoang mang lo sợ, chỉ hoảng loạn thì thào tự nói:
“Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ngài đại giáo chủ? Tôi nên làm thế nào? Tôi, tôi không có bản lĩnh gì để có thể hợp tác với ngài…”
Thấy mình thành công hù dọa thiếu nữ, Andrew thở phào nhẹ nhõm: “Con có năng lực, đại công Artturi chính là năng lực lớn nhất của con!” Ông ta nói xong, ngữ khí có vẻ hơi nhanh và nhẹ: “Đại công tước rõ ràng có ý muốn trợ giúp con, thế nhưng mặc dù thực lực đại công lớn mạnh, có vẻ ngài ấy thực sự thích con, dù có bản lĩnh có thể đưa con lên vị trí Thánh nữ, nhưng con của ta, ngài ấy vốn không thuộc về Noiret, hơn nữa không thuộc về thần điện, như ngài ấy đã nói, một ngày nào đó ngài ấy sẽ rời đi, như vậy sau khi rời khỏi, ở thần điện con cần phải có người chiếu cố, nếu con có thể giúp đỡ ta, để ta có thể gặp mặt đại công, nói một ít chuyện có lợi cho ngài ấy, ta sẽ giúp ngài ấy chăm sóc con, ngài ấy chỉ cần nhấc tay chi lao giúp đỡ ta, mọi người đều cùng có lợi, vì sao không thể làm?”
“Thế nhưng, thế nhưng đại công Artturi không nói thích tôi …” Trong lòng Bách Hợp bình tĩnh, ngoài mặt lại giả vờ bối rối, Andrew không đợi cô nói xong, lập tức cắt ngang lời cô:
“Con hãy tin ta, đại công tước Artturi đối với con rất khác biệt, con tươi tắn hấp dẫn, ngay cả lão già nguyện cả đời dâng hiến cho nữ thần Quang Minh như ta khi gặp cũng muốn thân thiết với con, đại công tước thích con, bằng không ngài ấy sẽ không hai lần ước hẹn con.” Ông ta nói xong, dừng một lát, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí: “Có lẽ có một việc con không biết, cho dù lúc đại công tước còn trẻ, chưa từng thân thiết với người khác phái, đế quốc Noiret từng hoài nghi đại công tước vì quá mức xuất sắc, mà gặp phải trói buộc của Thần Sáng Thế, nói có thể lúc ngài ấy mới sinh ra, bị chủ thần thu hồi năng lực yêu mến người khác, khiến ngài ấy không thích ở chung với phụ nữ, hơn nữa không thân thiết với người khác phái, bây giờ đại công tước phong nhã hào hoa, nhưng ngài ấy vẫn độc thân, tiểu thư Roman, con là phái nữ duy nhất được ngài ấy ước hẹn, hơn nữa ngài ấy hẹn con hai lần, những hai lần đấy!”
Ông ta lặp lại trọng điểm hai từ ‘hai lần’, biểu hiện tâm tình ông ta kích động:
“Hơn nữa đại công tước cũng không phải người nhiều lời, nhưng ngài ấy lại vui vẻ chia sẻ bí mật này với con, tất cả đều đã rõ không phải sao? Ngài thích con, yêu con, tin ta, chỉ cần con có thể thuyết phục đại công tước gặp mặt ta, chúng ta hợp tác, sẽ vô cùng có lợi.”
Bách Hợp nghe vậy, khóe môi lộ ra nụ cười như ẩn như hiện.
Hôm nay cô mất cơ hội đoạt được nhân vật quan trọng Anna, hơn nữa mất một cơ hội có thể được đại hoàng tử cảm kích, vốn nghĩ bản thân muốn tranh đoạt vị trí Thánh nữ còn phải cần tìm quan hệ thêm nữa.
Không ngờ trời không tuyệt đường người, vừa mới mất một đại hoàng tử, lúc này đại giáo chủ Andrew lại chủ động tìm đến cửa.
Như vậy rất tốt, cô đang nghĩ nên tiếp cận Artturi, để có thể tiếp xúc với Anna, tiện thể suy xét hướng đi của nhiệm vụ, để đưa ra quyết định, Andrew muốn lợi dụng cô để hợp tác với Artturi, trên thực tế cô cũng lo lắng làm sao để tiếp cận Artturi, cô cũng cần vị đại giáo chủ này giúp.
Còn Andrew nói Artturi thích cô yêu cô, Bách Hợp hoàn toàn không để trong lòng. Trong đầu cô hiện ra đôi mắt lãnh đạm màu lam tựa như giếng cổ của Artturi, dường như trong đôi mắt kia không mang theo chút cảm xúc nào, dù mặt ngoài người đàn ông như vậy ngụy trang tốt, nhưng thật ra anh là một khối băng vĩnh viễn không thể tan, anh không thể đơn giản chỉ vì một người phụ nữ mà trở nên nhiệt tình, anh sẽ không dễ dàng yêu bất kỳ ai.
Nhưng chuyện anh thích cô không phải do cô nói, dù Andrew phát hiện cuối cùng chính ông ta đã đoán sai, nhưng người nói Artturi thích cô là ông ta, cô không hề nói để lừa gạt ông ta, danh vọng vị đại giáo chủ này cũng khiến ông ta không thể hủy bỏ lời hứa, dù ông ta và Artturi hợp tác không thành công, niềm kiêu ngạo và địa vị tôn nghiêm của ông ta, cũng không thể khiến ông ta giận chó đánh mèo, làm điều bất lợi với cô.
Như vậy có lợi vô hại với mình, cô đồng ý!
Đại giáo chủ Andrew mang theo vẻ mặt ôn hòa tươi cười rời khỏi, lúc gần đi ông ta để lại bản thánh điển Quanh Minh, bản thánh điển này có viền vàng tượng trưng cho thân phận Andrew đại giáo chủ, sở dĩ Andrew để bản thánh điển này lại, thứ nhất ngoài việc muốn cho cô mượn danh vọng đại giáo chủ, khiến địa vị của cô trong thần điện cao hơn vài phần, để người ta biết cô không còn là thánh nữ dự bị không có chỗ dựa như trước đây, quan trọng nhất ông ta muốn dùng vật này để nhắc nhở người ngoài, ông ta đã hợp tác với Bách Hợp, để các đại giáo chủ khác biết khó mà lui.
Đồng thời bản thánh điển này xem như là vật chứng minh hai người hợp tác, ông ta để lại, cũng muốn bày tỏ thành ý của ông ta.
Lúc đại giáo chủ gần đi đã nói với Bách Hợp, ba ngày sau Artturi sẽ tham dự dạ tiệc long trọng do hoàng đế bệ hạ cố ý tổ chức vì anh, sẽ kéo dài tròn một ngày.
Dạ tiệc này không mời nhiều người, vài vị đại giáo chủ ở thần điện đã nhận lời mời, bá tước Roman có thể cũng sẽ đi, Andrew cũng chuẩn bị mang theo Bách Hợp đi cùng, đến lúc đó lại tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch hợp tác của hai người, ông ta sẽ mời Bách Hợp giúp ông ta giới thiệu với Artturi, Bách Hợp đồng ý.
Bách Hợp vuốt thánh điển Quang Minh, không biết thánh điển này do loại động vật da lông nào chế thành, xúc cảm tốt hơn nhiều so với thánh điển bản thân nguyên chủ có, bản thánh điển này khá nặng, để cô ôm lấy cũng phải tốn chút sức, bốn góc thánh điển khảm nạm kim giác lóe sáng chói mắt, một cỗ quang minh lực như ẩn như hiện phát ra, chậm rãi tăng cường tinh thần lực của Bách Hợp. Bách Hợp không tự chủ nghĩ đến hôm nay ở trong xe ngựa Artturi nhìn thấy bản văn tự thư cổ quái kia, bìa quyển sách kia cũng do da chế thành, nhưng không biết loại nào da, sờ lên hơi thô ráp, cô gần như đã quên quyển sách kia, thế nhưng bây giờ ôm thánh điển Quang Minh của đại giáo chủ Andrew, Bách Hợp lại lần nữa khẳng định Artturi nói ‘Đại dự ngôn chú’ chỉ là nói đùa, bởi vì bản thánh điển này hiện lên quang minh lực, nếu quyển sách kia thật sự có vấn đề, khi cô tự tay chạm vào, sao lại không cảm thấy gì.
Ngày đó Brian chưa trở về thần điện, không ai biết gã đã đi đâu, thậm chí ngay cả buổi tối cầu nguyện trong thần điện gã cũng không tham gia, Brian vào thần điện đã nhiều năm, vẫn làm bạn bên người nguyên chủ, từ nhỏ gã đã lớn lên ở thần điện Quang Minh nên rất kiên định tín ngưỡng nữ thần Quang Minh, trước đây gã chưa bao giờ vắng bất cứ lần cầu nguyện nào, nhưng lúc này gã lại vắng mặt, đây chính là tình tiết khởi đầu cho việc gã vì Anna mà phản bội thần điện.