- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 909: Hành trình cáo biệt cuối cùng 24
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Vào lúc này, mấy người còn bám trụ trên bệ giếng thực sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi, 7 người ôm nhau thành một cục, có người trèo luôn lên người người khác, chỉ mong có thể kéo dài thêm chút thời gian khi không gian họ có thể đứng cứ bị xâm chiếm, thu hẹp dần dần.
Tuy dòng máu ma kia chảy rất chậm, nhưng lúc này, đến cả người đứng tại trung tâm của bát quái trận cũng có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc bay xuống, bọn họ đang đứng trên bệ giếng hiển nhiên còn nhận thấy sự tiến gần từng chút một của nó càng rõ ràng hơn. Nhóm người này tuy sợ cương thi dưới lòng giếng, nhưng tình hình đã đến nước này, thực muốn tránh cũng không thể tránh, trong tình huống máu trên ao kia càng lúc càng tới gần, bức bách bọn họ không còn nơi lẩn trốn, một đám người dồn cục lại dồn cục, cuối cùng không thể kiên trì thêm, đều lăn cả xuống đáy giếng.
Gần như cùng lúc, quan tài vốn không hề có động tĩnh gì đột nhiên thấy thò ra hai bàn tay khô quắt đen sì, bàn tay kia động tác nhẹ nhàng ngọt xớt như dao sắc cắt qua đậu phụ liền dễ dàng nâng lên nắp quan tài mà khi nãy đám người Bách Hợp hợp sức lại cũng không nâng lên nổi. Chỉ nghe một tiếng ‘OANH RẦM’ thật lớn, một bóng đen dùng tốc độ cực nhanh bay vọt lên, nắp quan tài bị nó đẩy văng lên trời, đụng vào vách đá trên đỉnh đầu cái “OÀNH”, xung lực lớn tới mức vách đá trên trần kia bị va ra mấy vết nứt vỡ, đá vụn trên nóc lộp cộp rơi xuống.
Ngay lập tức, một loại mùi mục nát từa tựa như mùi long não quá hạn đã lâu xộc vào khoang mũi mọi người, tiếng châu ngọc va chạm đinh đinh đang đang khi nó di chuyển, nhắm về hướng miệng giếng phóng tới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Bách Hợp chứng kiến tình hình này, cảm thấy tim đã nhảy lên tận cổ họng.
Chiếc quan tài đỏ vẫn nằm đó không hề suy suyển, vào thời điểm bóng đen kia nhảy vọt lên, cô còn tranh thủ đưa tay đẩy thử quan tài một cái, nhưng vẫn không thể làm nó nhúc nhích, ý tưởng xê dịch quan tài để tìm đường ra triệt để sụp đổ, cảm giác chết chóc trùm xuống đầu tất cả, chẳng lẽ cô đã nỗ lực đến mức độ này rồi, từng tiến vào không biết bao nhiêu nhiệm vụ luân hồi rồi, chỉ để đổi lấy kết quả cuối cùng như vậy?
Bách Hợp cảm thấy nghẹn lại một hơi trong lồng ngực, toàn thân lạnh buốt run rẩy, chỉ là rất nhanh, ánh mắt cô kiên định trở lại, kêu lên: “Mau vào quan tài!” Nơi này trừ chiếc quan tài màu đỏ này đã không còn chỗ nào khác chưa thăm dò kiểm tra, thoạt nhìn giống như một tử cục, nhưng từ đủ loại bố trí từ lúc nhập mộ đến giờ mà xem, người bài bố cổ mộ này chính là đặt ra bố cục từng vòng sinh tử, lớp lớp đan xen, một cổ mộ xây dựng hoành tráng như vậy, lại là qua bàn tay chỉ đạo của một người tinh thông trận pháp và mật chú đạo môn, cô tin rằng tình huống không thể đơn giản mà kết thúc như vậy.
Dù người đang ở trong phần mộ này thân phận vô cùng tôn quý, nhưng bằng loại giác quan thứ sau lịch luyện ra qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ, bản năng của Bách Hợp cảm thấy tình huống không thích hợp, cho nên cô quyết định đánh cược một lần. Cô cược rằng đây là một dạng mộ trong mộ, sẽ không đơn giản chấm hết ở đây. Mộ phần này nhất định còn phải có thêm càn khôn khác, nếu cô đoán sai, kết cục vẫn chỉ có vậy, không khác, chỉ một đường chết. Nhưng nếu cô đoán đúng, vậy nói không chừng, đường sống duy nhất chính là ở trong cái quan tài này.
Vốn cô đã ẩn ước trong lòng một phán đoán như vậy, chỉ là chưa dám nghĩ đến việc thử nghiệm, không hiểu sao thi thể trong quan tài này đã bị đánh thức, nhưng giờ là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Bách Hợp không kịp nghĩ kĩ hơn về vấn đề này.
Mồ hôi lạnh của cô trong nháy mắt đổ ra như tắm. Cô dùng đôi tay lạnh buốt của mình đẩy Đường Toàn một phen, ông già này có ơn với nguyên chủ, cũng đã chăm sóc cho cô mấy lần, lúc gặp tình cảnh nguy nan ở ao máu, còn có ý định hy sinh thân mình để lót đường cho cô chạy, phần nhân tình này không thể không báo đền.
Đường Toàn nghe lời Bách Hợp nói, không chút ngần ngừ liền nhảy vào quan tài, những người chung quanh cũng máy móc hướng quan tài chen vào, ở thời khắc nguy nan này, mọi người chỉ phản ứng như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, không ai còn đi quản lời của Bách Hợp liệu đúng được mấy phần.
Vào khoảnh khắc chớp nhoáng như điện quang hoả thạch này, từ bên bệ giếng truyền tới tiếng thét chói tai hoảng sợ dị thường, mùi máu tươi mau chóng lan toả khắp nơi, có âm thanh gì tựa như tiếng nhai nhai cắn cắn truyền tới tai đám người đang chui vào quan tài, cực kì kích thích những trái tim đã chịu đủ đày đoạ.
Bách Hợp đang chực bò vào quan tài, đúng lúc ấy, máu đang bò từ bệ giếng rốt cục cũng xuống tới nơi. Ngay khi giọt máu đầu tiên nhỏ vào Bát Quái Trận, nền đất dường như run lên, những phù chú khắc trên sàn tiếp xúc với thứ máu ma quái này, liền tản mát ra từng trận, từng trận hào quang đỏ nhạt sáng rực, các thi nô trong Bát Quái Trận được quang mang này gột rửa, thân hình dường như đang cao lớn thêm, những thương tích trên thân thể đám thi nô do đạo thuật của Bách Hợp đốt cháy nhanh chóng được chữa trị, thực lực của đám thi nô có vẻ như được mau chóng tăng mạnh, rồng lửa bị chúng xé tung văng ra. Bách Hợp không dám quay đầu nhìn kỹ mấy cảnh này, cô vịn tay lên thành quan tài muốn nhảy vào trong, chỉ là từ phía đối diện, vợ chồng nhà họ Văn cũng đang vội vàng trèo vào, trong lúc bà Văn hoảng hốt chen vào, vô tình húc trúng người cô, xô cô ngã ra ngoài.
Cái này chỉ có thể gọi là tự tạo nghiệt không thể sống. Lúc nãy vì để vợ chồng nhà họ Văn giúp nâng quan tài, Bách Hợp đã dùng đạo thuật giúp họ mượn lực, lúc này tác dụng của đạo thuật còn chưa hoàn toàn tản đi, cặp vợ chồng này trong lúc hoảng loạn tựa như hai con ruồi không đầu bổ nhào vào trong quan tài, uy lực của đạo thuật cùng với khí lực bùng nổ của con người vào phút lâm nguy cộng lại, thế nhưng hất văng được Bách Hợp ra ngoài. Bà Văn nhẹ nhàng nhảy được vào trong trước, chưa kịp đưa tay kéo chồng mình thì một thi nô ở phía sau vừa thoát khỏi rồng lửa, do trung tâm hộ chủ, theo bản năng nhào về phía quan tài, gào rống lên một tiếng liền vung tay cào lên lưng Bách Hợp.
Một cơn đau xé da xé thịt từ trên lưng truyền tới, Bách Hợp thấy trong ngực dội lên cảm giác tanh ngọt, không kìm được phun ra một búng máu lớn, thân thể bất giác cứng đờ lại giữa không trung, trong thời khắc nguy cấp, cô nhịn đau vịn thành quan tài, mượn lực của đòn tấn công này, vận khí ép mình lộn vòng thân thể lăn vào quan tài, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, khoé mắt của cô lướt qua thấy tình cảnh bên bệ giếng, lúc này nơi đó chỉ còn một mảng máu me loang lổ, trên đất đầy các mảnh xác người, các đoạn tay chân cụt, bảy người khi nãy chen chúc ở đó giờ đều không thấy bóng, vậy mà tất cả mọi sự mới chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi. Cô không dám nhìn lâu, nghiến răng mà nằm vào trong quan tài, bên ngoài vẫn còn hai người khác chưa trèo vào được.
Đúng lúc này, tấm nắp quan tài bị bóng đen kia hất văng lên trần cuối cùng đã rơi trở lại, khí thế như thiên quân vạn mã, người đàn ông trung niên đã từng bị đẩy ngã xuống giếng cùng lượt Đường Toàn kia, còn đang kẹt ở ngoài, kêu lên một tiếng thảm thiết, đã bị nắp quan tài đập ngã. Lại thấy một bóng đen không một tiếng động giẫm lên thân thể ông ta, một tiếng vang như trái bóng cao su bị giẫm nổ truyền tới, ông Văn vốn đang nắm chặt bàn tay bà Văn muốn trèo vào quan tài, lúc này không kịp rên một tiếng, đã thấy một bàn tay đen khô quắt đâm vào từ sau ót của ông ta ngọt xớt, một đầu ngón tay đen sì thò ra từ khuôn mặt văn nhã thanh tú của ông ta.
Trên đầu ngón tay kia còn móc tòn ten một cái nhãn cầu tròn xoe, ông Văn vừa mới rồi còn kêu thảm thiết nhưng chỉ trong tích tắc khuôn mặt đã xám ngắt, không còn hơi thở.
Con quỷ kia nhẹ nhàng bổ sọ của ông Văn ra, moi óc cho vào miệng nhai mấy miếng rồi mới thò đầu nhắm về phía quan tài nhìn tới.
Kể ra những điều mọi người chứng kiến thì dài, nhưng từ lúc phát sinh hết thảy đến giờ, tính từ lúc bóng đen trong quan tài nhảy lên cho tới lúc mọi người chui hết vào nằm trong quan tài, bất quá mới có vài tích tắc.
Tuy rằng mọi người đã sớm nghe Bách Hợp nhắc nhở về sự hung hãn của con quỷ trong quan tài nên ít nhiều có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi nó chân chính xuất hiện trước mặt mọi người, quả thực rất ứng với câu trăm nghe không bằng một thấy, sự thật đập vào mắt càng có thể khiến người ta sợ hãi sâu hơn.
Bốn phía truyền tới mùi máu tanh nồng nặc, mùi tanh khiến người ta thấy buồn nôn, một đám người tạm giữ được cái mạng sắp tàn, sợ đến quên cả khóc, trừng to cặp mắt, chỉ thấy một bộ mặt đen gầy khô quắt như không có thịt, trông như chỉ có một lớp da đen bọc xương khô đang nhòm vào bên trong quan tài, đôi mắt nó gần như chỉ toàn lòng trắng, trên đầu đội chiếc mũ miện tượng trưng cho quyền lực của đế vương, chỉ là những chuỗi ngọc 12 phân xuyên bằng tơ vàng qua quá nhiều năm tháng thời gian đã không còn màu sắc long lanh rực rỡ, chỉ liên tục phát ra âm thanh đinh đinh đang đang vang dội trong lúc nó cử động thăm dò.
Trên chiếc mũ miện kia còn dính máu và thịt vụn đỏ lòm, da môi da mặt nó đã khô nứt đen thui, không thể che kín hàm răng. Qua thời gian dài như vậy, ria mép thưa thớt của nó thế nhưng vẫn còn, lúc này hàm răng trắng ởn của nó nhe ra, vì vừa ăn máu nóng thịt tươi, một lượng máu tươi lớn nó chưa kịp nuốt xuống chảy ra khỏi cặp môi không còn vẻ tươi mọng cứ thế nhỏ xuống, có lúc nhỏ xuống thành quan tài, có giọt thậm chí nhỏ trúng ngay trên đầu Bách Hợp.
Những giọt máu này còn mang theo hơi ấm, chứng tỏ chủ nhân cũ của nó mới chết đi cách đây chưa lâu, vài giọt máu nhỏ trúng mặt Bách Hợp, chảy theo hai bên khuôn mặt của cô xuống phía hai tai, đến khi chui vào tóc mai thì đã hoàn toàn nguội lạnh, trong lúc nó lăn đi, mang theo một loại cảm giác ngưa ngứa thấm đến tận xương, khiến Bách Hợp cảm thấy nổi hết da gà. Con quỷ kia đưa tay đặt lên thành quan tài, cổ tay áo màu đen rộng rãi đã có chút mục nát, bên trên dính không ít lông tóc và máu tươi. Lúc con quỷ này nhòm vào quan tài, cặp mắt trắng nhiều đen ít của nó đờ đẫn chết chóc, không còn vẻ sáng ngời sống động, bị nó nhòm ngó ở cự ly gần như vậy, thực khiến người ta sợ đến hồn phi phách tán.
Mấy người trong quan tài đã sợ đến cùng cực, lúc này ngược lại không ai dám la hét thành tiếng, ngay cả bà Văn vốn ầm ĩ nhất lúc này cũng tựa như được bọc cách âm, chỉ trừng to cặp mắt, không dám lên tiếng.
Thời gian chờ chết dường như trôi chậm hơn, trên lưng Bách Hợp không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh, cô vào được quan tài muộn nhất, nằm ở trên cùng, cũng tức là, cô ở cách tử thần gần nhất. Con quỷ này vốn đã đủ hung tàn, lại vừa được máu từ ao bò xuống tẩm bổ, lại vừa được uống no máu người, hiện giờ, nó càng thêm hung hãn.
Cô không phải là đối thủ của nó, trong khoảnh khắc sống chết trước mắt này, Bách Hợp cưỡng ép mình tỉnh táo lại, cô tận lực nhắc nhở bản thân rằng không được hoảng loạn, nhưng trong thời khắc mấu chốt này, thân thể theo bản năng bắt đầu cứng đờ ra. Cô có thể cảm thấy bên dưới mình, tim của bà Văn đang đập như đánh trống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, con quỷ kia đã đến ngay trước mắt, cảm giác chết chóc đập vào mặt, chuỗi ngọc trên vương miện của nó thậm chí đã chạm lên trán cô rồi. Nó há miệng, động tác tiếp đó như đang chực cắn thẳng lên mặt Bách Hợp