- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 832: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (1)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Không đến mười năm thời gian, Đại Sở đã thống nhất thiên hạ, Đào Nguyên Ấp đã mười lăm tuổi, mọi việc trong triều đều nằm trong tay Bách Hợp, nhưng cô lại có thể cảm giác được cỗ thân thể này của mình đang suy yếu với tốc độ cực nhanh.
Lúc trước khi hệ thống bám vào thân thể cô cộng sinh, tuy nói cuối cùng Bách Hợp đã diệt trừ hệ thống, nhưng thân thể Đào Bách Hợp vẫn bị ảnh hưởng, đặc biệt là lúc phản kích khi hệ thống sắp hỏng nhưng vẫn mang đến phiền toái cho thân thể và tinh thần Đào Bách Hợp. Lúc cảm giác thân thể mình dần không khỏe, Bách Hợp đã thu xếp mời Lục Dung tìm kiếm thê tử hợp ý cho Đào Nguyên Ấp, cô muốn hoàn thành tâm nguyện cưới con dâu thay nguyên chủ, mãi đến lúc Đào Nguyên Ấp thành hôn mà cô vẫn còn nghĩ về Đào Nguyên Ấp, cuối cùng nhắm mắt.
Năm Kiến Văn Đế thứ chín, Đào Thái Hậu chết bệnh tại Trường Sinh Điện, Đại Sở tưởng niệm trăm ngày!
Nhiệm vụ hoàn thành, Bách Hợp trở lại tinh không, trong nhiệm vụ lần này không gặp được Lý Duyên Tỷ, cũng không biết anh phải ở lại trong nhiệm vụ bao lâu, lúc nào mới có thể trở về được. Bách Hợp thở dài, tư liệu của cô từ từ hiện ra trong tinh không:
Giới tính: nữ ( có thể biến đổi tính)
Tính danh: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 87(max 100 điểm)
Dung mạo: 92(max 100 điểm)
Thể lực: 77 (max 100 điểm)
Vũ lực: 76 (max 100điểm)
Tinh thần: 82 (max 100 điểm)
Danh vọng: 34 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, tinh thần luyện thể.
Cuối cùng lúc một chữ ‘Thuật’ tinh quang còn chưa sáng lên, bỗng nhiên ngay lúc đó Bách Hợp nghe thấy một giọng nam vang lên:
“Tìm thấy rồi!” Giọng nói này thở dài một câu, đồng tử Bách Hợp bỗng bắt đầu co lại. Trong không gian này, từ sau khi cô đi vào, vẫn chưa từng nghe có người xuất hiện ngoại trừ mình và Lý Duyên Tỷ ra. Lúc này nghe được tiếng nói của người khác, toàn thân cô đều căng thẳng, lúc còn chưa kịp phản ứng, một tiếng ‘ông’ nặng nề vang lên trong đầu, giống như một giọt nước nhỏ vào hồ lan tỏa, lúc vừa bắt đầu khuếch tán trong đầu như con muỗi vỗ cánh, rồi lại ảnh hưởng đến toàn thân, dường như máu huyết toàn thân sôi trào đến mức sắp bốc cháy, cả người giống như muốn lập tức nổ tung. Sau một khắc, những đốm ánh sáng vốn lóe lên trong tinh không, vù một cái đều tắt ngóm!
Bách Hợp khiếp sợ chứng kiến toàn bộ tinh không như bị người nào đó vạch ra từ trung tâm. Đầu cô đau như muốn nứt ra, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy loại cảm giác này từ sau khi chết và trở thành linh hồn. Cô cảm thấy tay chân mình nhẹ hẫng, linh hồn bất ổn, giống như thần hồn tùy thời đều có thể biến mất giữa thiên địa này. Một người thanh niên mặc áo bào trắng tay cầm trường kiếm đứng ở đỉnh tinh không, lúc nhìn chằm chằm xuống dưới, chân mày hắn cau lại:
“Ồ, đại ca, nơi này có một cái hồn thể có khí tức của hắn!” Trên người thanh niên tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, chiếu sáng tinh không vốn đã không còn ánh sáng, từ nơi hắn đứng, như chiếu sáng bầu trời đêm. Hắn đưa tay muốn kéo Bách Hợp sang, rõ ràng hai người còn cách nhau rất xa, nhưng Bách Hợp lại cảm thấy như tự tay hắn có thể bắt được mình. Một khí thế cường đại từ trên người hắn truyền đến, tuyệt đối đè ép khiến cô trốn không thoát, cũng tránh không được.
Cô cảm thấy thần hồn của mình càng ngày càng bất ổn, lúc tay thanh niên kia sắp đụng phải cô. Còn chưa đến gần, Bách Hợp đã cảm thấy hồn phách mình chấn động ngày càng kịch liệt. Cô muốn chạy, nhưng bước chân lại hụt hẫng, không tự chủ mà bay về phía thanh niên này.
“Sưu hồn, tìm ra tung tích của hắn!” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, người vẫn còn nhìn, vậy mà thanh niên kia đã cười một tiếng, trường kiếm hắn nắm trong tay từ từ biến mất trong lòng bàn tay hắn, hắn nhìn về phía Bách Hợp, hai tròng mắt híp lại, ánh sáng dưới đồng tử hắn dường như vụt qua một thứ màu bạc, Bách Hợp nghe được hai chữ ‘Sưu hồn’, trong lòng bỗng chốc lạnh như băng.
Trước mặt thanh niên này, cô nhỏ yếu như một con kiến hôi, dường như cô trở lại thời điểm bản thân mình gặp Lý Duyên Tỷ lúc đầu, giống như không có chút năng lực phản kháng nào trước mặt anh. Cô sống lâu như vậy, chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở đây?
Làm nhiều loại nhiệm vụ như vậy, nếu thực lực của mình không đủ thì cô có thể dùng trí, nhưng nếu ở trước thực lực tuyệt đối, dù cô có nhiều trí lực hơn nữa thì có thể phát huy ra bản lĩnh gì? Trong lòng Bách Hợp nặng trĩu, kể từ sau khi chết, cô chưa từng có lại cảm giác tim đập thình thịch, nhưng một khắc này cô cảm giác tim mình đập cực nhanh, thực sự phải đối mặt với cái chết rồi, cô không hề cam, không hề nguyện, đúng là thân bất do kỷ. Nếu chắc chắn phải chết, thì cô có sợ hãi có giãy dụa cũng vô dụng, chỉ là cũng như lần đầu tử vong, cô cảm thấy có chút tiếc nuối, chính là trước khi chết cô không được gặp Lý Duyên Tỷ lần nữa.
Bách Hợp cắn chặt khớp hàm, cô vẫn muốn cố gắng giãy dụa kéo dài khoảng cách giữa mình và thanh niên này, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì. Ngón tay thanh niên sắp chạm phải đỉnh đầu cô, vầng sáng trên tay hắn như có thể tổn thương hồn thể cô, cô cảm giác mình đang dần tán loạn. Sau một khắc lúc Bách Hợp chuẩn bị nhận mệnh thì có một thanh kiếm mảnh trong suốt mang theo ánh vàng nhàn nhạt vô thanh vô tức xuất hiện, đâm xuống bàn tay thanh niên này, thoạt nhìn tốc độ cũng không nhanh, nhưng vì xuất hiện đột ngột, trước đó giống như không cảm giác được gì, thanh niên kia phục hồi lại tinh thần thì càng hoảng sợ.
Nếu vầng sáng trên người hắn là khắc tinh của Bách Hợp, thì thanh kiếm nhỏ mang theo ánh vàng nhàn nhạt này dường như là khắc tinh của hắn. Hắn như bị điện giật rút tay về một chút, sau một khắc, trường kiếm trong tay hắn bỗng dưng xuất hiện, vung một kích cùng thanh kiếm mảnh này.
Hai kiếm tấn công thậm chí không phát ra tiếng vang, nhưng một cỗ cảm giác uy hiếp đáng sợ lại truyền ra từ nơi hai kiếm giao nhau. Sau một khắc, Bách Hợp lọt vào một lồng ngực quen thuộc, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Duyên Tỷ nhanh chóng vây quanh cô, theo thời gian, linh thể vốn tán loạn của cô dần củng cố lại, anh kéo áo bao bọc cô vào ngực, hừ lạnh một tiếng:
“Cút!”
“Huynh thật sự tỉnh lại rồi!” Lúc này trong giọng nói của thanh niên nói chuyện lúc đầu rốt cuộc không nghe ra được khí thế lúc trước, mà ngược lại lộ ra chút khẩn trương, gọi to một tiếng: “Đại ca!”
Lý Duyên Tỷ không để ý hắn, đưa tay ôm lấy Bách Hợp, bờ môi cách lớp áo nhẹ nhàng chạm một cái lên trán cô: “Tôi đưa em vào nhiệm vụ trước, chỗ đó an toàn hơn một chút, có tôi đây, không cần lo.”
Động tác của anh dịu dàng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như bình thường, trước đây nghe thấy cảm giác thiếu chút mùi vị nhân tình, dường như cao cao tại thượng không nhiễm khói lửa nhân gian, thế nhưng vào thời khắc nguy cơ này, giọng nói và thái độ tỉnh táo của anh lại có loại lực lượng trấn định lòng người. Bách Hợp cắn môi, nắm thật chặt lấy quần áo anh. Cô cảm thấy tình hình có phần không ổn, những người này biết Lý Duyên Tỷ, cô nhớ Lý Duyên Tỷ từng nói về kẻ thù, lúc trước thực lực của anh ở thời kỳ toàn thịnh, những người này chỉ có thể phong ấn anh, giờ anh đã thành bộ dáng thế này, còn có nhiều hồn thể chưa thu về được, nên Bách Hợp không dám khẳng định anh có phải là đối thủ của những người kia hay không.
Huống chi lúc này dường như anh còn có vấn đề chưa giải quyết – Vân Mộ Nam, nếu không theo tính cách của Lý Duyên Tỷ thì không thể nào đưa mình đi, còn nói ra lời như trong nhiệm vụ tương đối an toàn. Tuy nói có anh ở đây không cần lo lắng, nhưng lúc này Bách Hợp không an tâm được, cô cũng muốn hỏi Lý Duyên Tỷ xem bản thân mình thì tạm thời an toàn, nhưng còn anh làm sao đây? Lúc trước cũng bị những người này phong ấn, hiện tại thực lực của anh còn chưa khôi phục, sao anh có thể là đối thủ của những người này? Đưa mình đi rồi, anh làm sao thoát thân?
Tại thời khắc mấu chốt, cô có rất nhiều vấn đề, nhưng lúc này căn bản không hỏi ra miệng được, cô có thể cảm giác được một mùi máu tươi truyền vào mũi, nhưng mình bị quần áo bao bọc, không cảm giác được anh đang làm gì, mà vì không nhìn thấy, nên càng trở nên lo lắng.
Lúc này trường kiếm trong tay Lý Duyên Tỷ lướt qua một cái, nơi lòng bàn tay rỉ ra chút máu tươi, cách một lớp quần áo, anh dùng máu của mình nhanh chóng vẽ ấn trên người Bách Hợp, một đôi mắt chăm chú xuất hiện trước mặt hai người áo trắng:
“Chỉ hai người các ngươi? Như đi tìm cái chết vậy.”
Đã đến lúc này rồi mà anh còn dám nói chuyện kiêu ngạo như vậy, thanh niên xuất hiện sau nghe được lời này của Lý Duyên Tỷ, vẻ mặt hắn đen kịt:
“Cách nhiều năm không gặp như vậy, vì sao tính cách của ngươi vẫn đáng ghét như vậy?” Nếu là thời kỳ toàn thịnh của Lý Duyên Tỷ, hai người này chỉ sợ vừa thấy anh thật sự sẽ quay đầu bỏ chạy, thế nhưng lúc này hồn thể anh không được đầy đủ, hơn nữa một trong thất tình đã tự có ý thức của mình, việc này ảnh hưởng rất lớn đến thực lực của anh. Một người chống lại anh có lẽ kết cục sẽ bại, nhưng hai người chống lại anh thì không nói chắc được.
Huống chi nếu anh thực sự có thực lực như vậy, thì anh cũng không dùng đến huyết khế để phong ấn hồn thể có khí tức kia của anh rồi..
Trước kia Lý Duyên Tỷ hung hăng càn quấy vô cùng, thật sự khiến người khác ngứa mắt bộ dáng kia của hắn, việc làm hành vi tùy tiện theo ý mình, mấy huynh đệ không chịu được tính cách này của hắn mới phong ấn hắn. Không ngờ nhiều năm sau, dù lúc này hắn còn chưa thu hồi lại thất tình, thì tính cách của anh vẫn kiêu ngạo khiến người khác tức giận như vậy.
“Đại ca, huynh tỉnh táo một chút!” Trong giọng nói thanh niên đến trước có chút khẩn trương, lại có chút bất đắc dĩ, thanh niên đến sau nghe nói thế thì nổi trận lôi đình: “Đừng ai khuyên ta, ngày đó mấy huynh đệ chúng ta có thể phong ấn hắn, thì hôm nay cũng có thể!”
“Phế vật luôn nói nhảm quá nhiều!” Lý Duyên Tỷ nghe người thanh niên lên tiếng như thế, thì giọng bình thản trả lời một câu. Hắn không hừ lạnh, không kích động, không sợ hãi, cũng không xem thường, chỉ bình tĩnh như vậy. Lúc nói ra câu nói đó, mới càng khiến người ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Thanh niên lúc đầu ngự kiếm nghe nói như thế thì cũng đã có phần không nhịn được nữa, khí thế xung quanh đột nhiên dâng lên. Sau một khắc, toàn bộ máu trên tay Lý Duyên Tỷ đã đưa vào thân thể của Bách Hợp, hồn thể của Bách Hợp còn yếu, anh vẫn chưa kịp làm cho cô trọng sinh làm ‘Thần ” chân chính, cho nên nếu có đại chiến, cô sẽ chịu không nổi kích thích như vậy, nên Lý Duyên Tỷ chuyển cô vào nhiệm vụ trước. Lúc Bách Hợp biến mất trong không gian, bên tai dường như nghe anh thở dài:
“Đợi tôi.” Anh chỉ nói hai chữ như vậy, Bách Hợp đưa tay muốn nắm lấy anh, nhưng tay cô lại chụp hụt, sau một khắc cô đã biến mất trong tinh không.
Trong tích tắc cô rời khỏi, thanh niên áo trắng dẫn đầu đã phát ra công kích, trong nháy mắt tinh không dường như được chiếu sáng, hai tiếng kêu buồn bực vang lên: “Hừ, đi!”
Cùng một thời gian, trong nhiệm vụ, Bách Hợp lòng đau như cắt bỗng mở mắt.