- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 826: Gặp lại hệ thống cung phi (21)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Suly
Beta: Sakura
Trong lòng mấy huynh đệ xa lạ, không hề thân mật giống như trước, bởi vì việc nữ nhi nên lúc gặp mặt rất nhiều người biểu lộ đều có chút lúng túng, muốn nói thẳng với Hoàng đế hắn xử sự như vậy là bất công, nhưng tới trước mắt lại không mở miệng nói chuyện được, bởi vậy trong triều đình, mấy nghĩa huynh đệ ngày xưa liền nắm Giang Mẫn Châu khai đao, bọn họ không tiện nói thẳng nữ nhi mọi người làm Quý nhân, nữ nhi đại ca lại dựa vào cái gì mà làm phu nhân như vậy, lại chỉ đưa ra Hoàng thượng không nên sủng hạnh một quả phụ, cũng nói xuất thân lai lịch không sạch sẽ.
Ân Sở lại bị to đầu, lúc đầu có chút không thích các ca ca quản việc hậu cung mình, hắn không rõ vì sao mình thích một nữ nhân, đều bị người khác chỉ trích, nhưng có nhiều người nói thì hắn khó tránh khỏi cũng sẽ có áp lực, chuyện phiền lòng trong triều đình, Đại Sở tĩnh dưỡng một năm, vài quốc gia yên ổn một thời gian dài như vậy, sợ rằng qua không được bao lâu lại muốn chiến loạn, trong nội cung cũng rất phiền, mấy nữ nhân đùa giỡn, ban ngày đã bị mấy huynh đệ chỉ trích, khuyên hắn không nên độc sủng Giang Mẫn Châu, buổi tối Ân Sở không biết nên đối mặt với Giang Mẫn Châu thế nào, cũng không muốn đi tới cungcủa mấy cháu gái, càng nghĩ, trong hoàng cung lớn này, vậy mà hình như hắn không có chỗ để đi, lúc này, Ân Sở đột nhiên nhớ lại mình còn có một đứa con trai.
Mỗi ngày vào buổi tối Ân Nguyên Ấp đều đi cung Trường Thu, thứ nhất do Bách Hợp kiểm tra cậu học bài, dạy cậu một ít mưu lược cùng đạo lý làm người, thứ hai thì Bách Hợp muốn cố gắng nghĩa vụ mẫu thân làm thay nguyên chủ, Ân Sở nghĩ đến Ân Nguyên Ấp, nghe thái giám hồi báo bây giờ Ân Nguyên Ấp học ở trong cung Hoàng hậu, trong lòng liền có chút không thích, chỉ vì người đã đi ra, không có lý do trở lại, huống chi trong cung này đều là vật sở hữu của hắn. Hắn muốn đi nơi nào đi đâu còn phải do người khác.
Lúc đi tới cung Trường Thu, gương mặt Ân Sở âm trầm, Bách Hợp đang cùng Ân Nguyên Ấp chơi cờ vây, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ nhưng tính tình trầm ổn, không quá giống nguyên chủ, Đào gia thỉnh Cố đại gia vang danh khắp thiên hạ dạy cậu thuật đế vương, giáo cậu rất khá, hạ cờ vây cũng ra dáng, thua cũng không sốt ruột, nhất định tiếp theo cậu sẽ càng thêm cẩn thận, cũng không phạm sai lầm hai lần, là một đứa nhỏ vô cùng cẩn thận. Bách Hợp khen ngợi hắn mấy câu. Lúc Ân Sở tiến vào thấy cô vui vẻ thay nhi tử sửa lại tóc hai bên má, trong lòng Ân Sở có hỏa, vừa nhìn thấy Bách Hợp lại phát tiết ngập hỏa khí trên người cô:
“Mê muội mất cả ý chí! Ngươi không học vấn không nghề nghiệp, chỉ cần có một xuất thân tốt là được, nhưng Ân Nguyên Ấp thân là Thái tử Đại Sở, suốt ngày không đọc sách không học tập, làm sao có thể chơi đùa cùng phụ nhân ngươi?” Hắn thuần túy bị mấy huynh đệ chỉ trích có chút tâm phiền ý loạn, lại không biết nên làm thế nào cho phải, đầy ngập lửa giận không biết hướng chỗ nào ngược lại, nhìn thấy Bách Hợp mới giận chó đánh mèo, trong lòng Bách Hợp tựa như gương sáng.
Gần đây Ân Sở giống như bị người ép, có chút sốt ruột lo lắng, như một con sư tử bị nhốt, ánh mắt Bách Hợp nghiêm túc, nghe thấy Ân Sở nói như vậy, cũng không tức giận, chỉ sửa sang lại tóc cho nhi tử, lại thay cậu sửa lại quần áo, nhìn thấy lo lắng trong mắt cậu không che giấu được, một người nhỏ như vậy, đã minh bạch tình cảm cha mẹ không tốt, mà lại hiểu chuyện không chịu nói ra chỉ chứa ở trong lòng, một đứa con trai tốt như vậy thế mà Ân Sở lại không biết quý trọng, ngược lại động một tí khiển trách, Bách Hợp gọi Hồng Uyển ra, cho nàng dẫn Ân Nguyên Ấp đi, Ân Sở đang nổi nóng, thấy một màn như vậy tức thì, không chút nghĩ ngợi liền thét lên:
“Thân là Thái tử Đại Sở, không biết học tập tốt, ngược lại suốt ngày chỉ biết chơi đùa, đức hạnh như vậy, sau này sao xứng tiếp nhận địa vị đế vương Đại Sở này! Đem Kinh Thi ra học thuộc, nếu như học không thuộc, trẫm tất dùng cây mây đánh ngươi!”
Ân Nguyên Ấp khẽ lên tiếng, đang muốn quỳ xuống đọc thuộc Kinh Thi, Bách Hợp lại đưa tay ngăn cậu lại, liếc nhìn Hồng Uyển: “Ôm Thái tử trở về đi!”
Cô phân phó xong cung, đương nhiên Hồng Uyển nghe lời của cô bế Ân Nguyên Ấp lên, không chờ Ân Sở mở miệng, liền bước nhanh ra khỏi Trường Thu.
“Hoàng thượng phát điên cái gì? Lại để cho Thái tử học thuộc Kinh Thi? Nói hay lắm tựa như Hoàng thượng có thể thuộc lòng!” Bách Hợp vén tóc, nói đến đây, nhịn không được nhẹ giọng cười, Ân Sở nghe nói như thế, sắc mặt tức khắc xanh đen.
Mặc dù Bách Hợp cười nói lời này, nhưng ở Ân Sở nhìn lại không khác gì hung hăng quất hắn một bạt tai. Ân Sở xuất thân từ lùm cỏ, sách trong niên đại này là thứ tinh quý, không phải người nào cũng có thể đọc, hoàng thất Đại Tề thời kỳ sau, rất sợ người hiểu nhiều không thành thật, vì vậy đối với sách vở giáo dục quản cực nghiêm, không phải quý tộc đời sau, muốn biết chữ khó càng thêm khó khăn, lúc trước Ân thị nhà nghèo, khi Ân Sở còn bé bị mẫu thân Vương thị đưa đi tập võ, trên tay khí lực cực đại nhưng thật sự chữ to cũng không nhìn được một cái, tuy nói thành hôn với Đào Bách Hợp, sau đó Đào Bách Hợp từng muốn thỉnh người dạy hắn đọc sách biết chữ, nhưng thứ nhất lúc ấy thê quý phu thấp, Ân Sở cũng không nghĩ ở trước mặt Đào Bách Hợp biểu hiện ra sự vô năng, hơn nữa hắn sống đến hơn hai mươi tuổi, tính cách sớm đã định hình, hảo vũ dũng, yêu quát tháo, không thích đọc sách biết chữ, cho rằng cái kia không có khí nam nhi.
Sau khi Đại Sở sơ lập, Ân Sở phát hiện mình không biết tấu chương cũng không có cách nào xem, lúc này mới bắt đầu thỉnh người dạy hắn đọc sách,, thế nhưng Kinh Thi này nung đúc tình cảm sâu đậm gì đó, hắn xác thực không biết.
Hắn vừa quát mắng Ân Nguyên Ấp, thuần túy chỉ vì trong lòng có hỏa, nhìn ngấy Ân Nguyên Ấp ở cùng Bách Hợp, nhìn Bách Hợp không thuận mắt, mới giận chó đánh mèo trên người nhi tử, không ngờ Bách Hợp lại đánh mặt hắn như vậy, ngay trước hạ nhân mặt ám chỉ hắn không học vấn không nghề nghiệp, trong lòng Ân Sở sát cơ dũng động, hàm răng lập tức cắn chặt, trong ánh mắt thoáng qua một đạo sát ý tanh nồng.
Bách Hợp đánh mặt Ân Sở, giống như là không nhìn tới vẻ giận dữ trên mặt hắn, cười hỏi một câu:
“Hoàng thượng hôm nay rảnh rỗi thế nào đến cung Trường Thu? Chẳng lẽ có chuyện gì muốn thương nghị với ta?”
Ân Sở lúc này nổi trận lôi đình, mà lại tìm được cớ phát tiết ra, chuyện Kinh Thi vừa rồi còn có qua, hắn còn tức giận đến ngực phát đau, Bách Hợp giống như là cái người không có chuyện, Ân Sở nắm tay thành nắm đấm, hận không thể một quyền lên trên mặt cô, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Bách Hợp lại bên cạnh giường ngồi xuống, thân thể nàng nghiêng lệch, một đôi chân nhỏ nguyên bản giấu ở váy như ẩn như hiện lộ ra mũi chân, đi giầy thêu, nhưng đôi gót sen lại hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt Ân Sở, để cho tức giận trong lòng hắn dường như trút ra hơn phân nửa, vốn muốn khiển trách, nhưng nói đến bên miệng, lại trở thành:
“Gần đây mấy vị ca ca nhắc tới việc Giang Mẫn Châu, vì sao các ngươi không dung nạp cho một tiểu phu nhân?” Mấy ca ca luôn luôn mặc kệ việc nữ nhân mình, bây giờ lại nhiều lần nhắc tới, trong lòng Ân Sở oán giận lại phiền chán, không nhịn được mở miệng phát hỏa. Bách Hợp tự mình rót trà uống một ngụm, nghe thấy lời này của Ân Sở, khóe mắt liền khiêu lên, bên miệng vài phần cười lạnh: “Một tiểu quả phụ không rõ lai lịch, bây giờ đường đường trở thành một trong tam phu nhân Đại Sở, ngươi không cảm thấy mất thể diện, ta cũng cảm thấy không có mặt mũi gặp người! Nữ nhi mấy nghĩa huynh ngươi dù gì cũng là ngươi phong quan lại quyền quý, Giang Mẫn Châu là cái thứ gì, cũng có thể áp đảo trên những người này, ngược lại bây giờ tới hỏi ta vì sao không dung nàng, ta cũng không phải lượm ve chai như Hoàng thượng, hương thối gì đều không chê!”
“Ngươi!” Ân Sở vốn nhìn thấy cặp chân kia của Bách Hợp, chung quy cảm thấy càng xem càng thích, không ngờ Bách Hợp sẽ nói như vậy, trong lòng một cỗ hỏa khí vô danh bừng ra, lại nghĩ đến lời nói Bách Hợp, hắn vẫn không rõ mấy nghĩa huynh nhằm vào Giang Mẫn Châu là có ý gì, lập tức chỉ vào mũi Bách Hợp mắng: “Ngươi nói còn không biết xấu hổ, trong hậu cung chỉ có danh hiệu ba vị phu nhân, ngươi đã biết rõ như vậy, mà lại phải đem các chất nữ tiến cung, ngươi độc phụ này, ngươi có phải muốn trẫm làm hại huynh đệ ly tâm, ngươi mới vui mừng hay không?”
Nói đúng rồi! Mí mắt Bách Hợp rủ xuống, “Bành” một tiếng ném chén trên bàn đập xuống:
“Thế nhưng lúc trước Thái hậu nói hậu cung Hoàng thượng trống rỗng, nói ta hay đố kị, giữ ngươi không chịu phóng, bây giờ hậu cung chỉ có một người Nguyên Ấp, ta thỏa mãn tâm nguyện nương ngươi, sai rồi cái gì? Ngươi cũng biết Đại Sở vừa mới lập, có bao nhiêu quan to quyền quý điều kiện phù hợp? Không kéo con cháu hắn, ta kéo ai tiến cung? Đồng dạng giống Trường Bình, tìm một chút kỹ nữ gái điếm vào cung đến hầu hạ ngươi? Đừng ô uế thanh danh của ta xấu tay của ta!”
Ân Sở bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, rõ ràng chính mình bị cô làm hại bây giờ mặt huynh đệ cũng không dám thấy, hiện nay ngược lại cô lại hung hãn, hai người lại lần nữa náo đến tan rã trong không vui, ngày thứ hai trong cung liền truyền ra tin tức bởi vì Giang Mẫn Châu chọc giận Thái hậu, bị giảm một cấp phân vị, Phu nhân xuống đến Quý nhân.
Có lẽ chắc sau khi Ân Sở trở về ngược lại lo nghĩ, phát hiện vấn đề mấu chốt, nghĩ ra được chủ ý giải quyết. Vị phu nhân chỉ được ba, đề ai mọi người đều không hài lòng, muốn nghĩ người người vui mừng, đáng tiếc trước kia mình bị Định Bắc vương nói đến trong lòng áy náy, sắc phong Hà Quý nhân lên, lúc này hối hận đã không kịp, phân vị sai một chút, Ân Sở chỉ nghĩ biện pháp lại thưởng cho các chất nữ không ít vàng bạc châu báu.
Kết quả cuối cùng Ân Sở ủy khuất người trong lòng Giang Mẫn Châu của mình, lại bồi thường không ít vàng bạc châu báu, kết quả lại không một huynh đệ cảm kích, mấy huynh đệ đều cảm thấy hắn quá mức vô tình vô ý, chờ Ân Sở hiểu được, vết rách đã tạo thành, chỗ nào còn có thể tu bổ lại được?
Giang Mẫn Châu từ Phu nhân bị xuống làm Quý nhân, vẫn biết đây chỉ là thủ đoạn Hoàng đế cân bằng nội cung, nhưng như bị đánh mặt, lúc tin tức truyền tới thì trong đầu Bách Hợp âm thanh hệ thống liền vang lên:
“Đinh! Hạ bệ Giang Quý nhân, hoàn thành nhiệm vụ giải trừ cục diện Giang Quý nhân độc sủng trong hậu cung, khen thưởng quầng sáng Thánh mẫu.”
Hệ thống này tuyên bố nhiệm vụ rất sớm, thẳng đến lúc này mới xem như là hoàn thành, Bách Hợp nghe thấy thanh âm này vang lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đạt được quầng sáng này, cô nghĩ nghĩ chuẩn bị thí nghiệm một vòng, lúc trước hệ thống giải thích cái gọi là quầng sáng này một khi là chiếu đến người khác, người ta sẽ vô điều kiện sinh ra 50 hảo cảm đối với mình, có thể thấy chỗ lợi hại của quầng sáng này.