- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 792: Tình yêu anh em giả (5)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Nguyệt Cát 57
Beta: Sakura
Chu Minh Ngâm hiểu rõ tính cách Chu Viện Viện, từ nhỏ đã là một cô tiểu thư điêu ngoa, bốc đồng, được người khác cưng chiều từ nhỏ đến lớn, trước giờ không bao giờ chịu thua, gần đây Vệ Bách Hợp cũng rất hiểu chuyện nên hắn chuẩn bị nói chuyện với Bách Hợp, xem cô có thể nhường nhịn được không, không cãi nhau huyên náo với Chu Viện Viện đến gà bay chó sủa nữa.
“Đừng cãi nhau với Viện Viện nữa, đến lúc ba mẹ trở về cũng không vui.” Chu Minh Ngâm nói xong, liếc nhìn Bách Hợp đã cài xong dây an toàn, hắn mới khởi động xe, xe từ từ di chuyển ra phía cửa gara, xoay đầu, giẫm ga và chạy ra ngoài. Biệt thự Chu gia nằm tại một đỉnh núi thuộc ngoại ô thành phố, trước lúc xuống núi hắn luôn suy nghĩ làm cách nào để thương lượng với Bách Hợp, sau đó để cô có thể bình tĩnh lại, hoặc ít ra chuyện như sáng nay trong biệt thự cũng không xảy ra một lần nữa.
Lời hắn nói cũng không nhiều, nhưng chỗ nào cũng bảo vệ cho Chu Viện Viện, mặt Bách Hợp hướng ra ngoài cửa sổ, xem cảnh vật bên ngoài chầm chậm chạy qua, có lúc đi qua bóng cây râm mát, phản chiếu trên cửa kính là gương mặt bình tĩnh của cô:
“Chỉ cần Chu Viện Viện không đến trêu chọc em, tất nhiên em sẽ không cãi nhau với cô ấy.” Nhưng nếu Chu Viện Viện muốn chọc đến cô, tất nhiên Bách Hợp cũng sẽ không nén giận, Chu Minh Ngâm nghe xong ý tứ trong lời nói của cô thì gương mặt có chút khó coi, hắn nghĩ ngợi xong thì cũng quay đầu qua nhìn cô, Bách Hợp nhìn thấy gương mặt hắn phản chiếu qua cửa sổ, biểu cảm trên mặt hắn có chút buồn bực, nói khẽ: “Không thì hai ngày này em tạm thời trở về căn hộ chúng ta thuê trước kia đi, dù gì căn hộ kia cũng đã được thanh toán một năm tiền thuê.”
Nếu như nguyên chủ là người nghe được những lời nói kia, chỉ sợ dù đang khỏe mạnh cũng bị làm cho tức chết, vừa mới trải qua mấy ngày tân hôn, đã bị chồng của mình yêu cầu về căn hộ của mình thuê trước kia vài ngày, cái này cùng với việc bị đuổi về nhà mẹ đẻ cũng chẳng khác nhau là bao. Đoán chừng trong nội dung câu chuyện trước kia, Vệ Bách Hợp cũng đã đoán được sớm muộn gì Chu Minh Ngâm cũng sẽ nói những lời ấy nên thời gian tân hôn trôi qua rất không thoải mái. Lúc nhỏ cô ấy phải trải qua một cuộc sống không hề ổn định, sau này lớn lên trả giá nhiều vì mẹ Vệ và Vệ Thụy, sau khi kết hôn với Chu Minh Ngâm lại phải chịu đựng những việc như vậy, về cơ bản, cô chưa hề nếm trải được chút mùi vị nào của cảm giác được người khác che chở. Vốn dĩ cô ấy cho rằng sau khi kết hôn thì sẽ tốt hơn, tưởng rằng mình từ một “người ngoài” trở thành “vợ” thì hắn sẽ che chở bảo vệ mình hơn, kết quả còn càng tệ hơn cô tưởng tượng.
“Được! Hôm nay em sẽ không trở về nữa, anh thu thập đồ đạc đến giúp em. Em cảm thấy hình như hôn sự của chúng ta có gì đó sai rồi. Chúng ta ly hôn đi, để bản thân có không gian riêng tư, bình tĩnh một chút. Hôm nay đến công ty em sẽ đến phòng tài vụ thanh lí.”
Chu Minh Ngâm muốn đuổi cô đi, Bách Hợp khinh thường trở về, lúc cô nói xong những lời này thì biểu cảm không thay đổi, nguyên bản Chu Minh Ngâm đang lái xe nghe được lời này của cô, chân đạp phanh cái “K-Í-T-T…-T” tiếng lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng chói tai. Vết xe trên mặt đất kéo thành một đoạn, theo quán tính thân thể hai người bị nghiên về phía trước một khúc, ngay sau đó bị dây an toàn đàn hồi trở về vị trí ban đầu trên ghế, biểu cảm của Chu Minh Ngâm hết sức khó coi, lồng ngực phập phồng, lớn tiếng gần như thét lên: “Nói bừa! Vừa mới kết hôn có mấy ngày, mọi chuyện đang êm đẹp, nói cái gì ly hôn?”
“Em gái anh cũng là em gái em. Bởi vì em với nó cãi nhau hai câu, anh mới khuyên em là một người chị dâu thì nên nhường nó một chút, em đã nói đến chuyện ly hôn?” Chu Minh Ngâm thật sự không hề nghĩ đến một Vệ Bách Hợp – người phụ nữ vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, sau khi kết hôn mấy ngày đã muốn ly hôn, hắn nghĩ rằng có phải vì chuyện tối qua nên Bách Hợp mới tức giận như vậy, mấy ngày nay hắn nhìn thấy việc của Chu Viện Viện và Vệ Bách Hợp cũng không nói lời nào, trong lòng hắn biết đôi lúc hành vi của Chu Viện Viện có quá đáng một chút, nên hôm qua muốn đền bù tổn thất cho Vệ Bách Hợp, huống chi tân hôn của vợ chồng son chính là thời gian tình ý nống nàn, tối qua hắn đặc biệt chú tâm bố trí một phen. Ban đầu mọi chuyện đều vui vẻ. Cuối cùng lại không nghĩ được rằng chuyện phòng the mới làm được một lúc Chu Viện Viện sẽ gọi điện thoại cho hắn bảo hắn đi đón.
Một bên là em gái đang gặp phiền toái một bên là vợ, chuyện vợ chồng này về sau ngày nào cũng có thể làm, Chu Minh Ngâm nghĩ rằng về sau có thể bồi tội là được rồi. Về khách quan mà nghĩ nếu Chu Viện Viện xảy ra phiền toái gì lớn thì hắn cũng không yên tâm, bởi vậy lúc ấy hắn lựa chọn đi.
Trong lòng hắn cũng đoán được Vệ Bách Hợp sẽ tức giận, nhưng không nghĩ đến Bách Hợp sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn.
“Bởi vì chuyện tối hôm qua? Chuyện tối hôm qua anh đã giải thíchvới em rồi mà…”
“Em biết, Chu Viện Viện gặp phiền toái.” Bách Hợp nhìn cửa kính được làm bằng thủy tinh bên trên có gương mặt đang buồn bực của Chu Minh Ngâm, khóe miệng nhếch nhếch lên, mắt rủ xuống, Chu Minh Ngâm đưa tay xoa đầu cô: “Em đã biết, vì sao lại có thể nói như vậy nữa?”
“Em chỉ nói là em biết, cũng không nói rằng em sẽ nhẫn nhịn cô ấy.” Đau nhiều không bằng đau ít, Bách Hợp không muốn cãi nhau với Chu Viện Viện nữa, nếu Chu Minh Ngâm đứng về phía nguyên chủ thì cũng được đằng này hắn ta luôn bảo vệ cho Chu Viện Viện, dựa vào cái gì bảo cô phải trả giá bằng một cuộc đời? Đời trước nguyên chủ lãng phí nhiều năm mới hiểu được điều này, càng lún sâu càng không dễ dứt ra, càng về lâu dài, Vệ Bách Hợp càng không cam lòng, mãi cho đến lúc cô ấy tỉnh ngộ ra thì đã muộn.
Tuy nói cô ấy không biết tâm nguyện của mình là gì, nhưng Bách Hợp sẽ thay cô giải quyết dứt khoát, cô cũng đã hạ quyết tâm ly hôn:
“Quan hệ giữa em và em gái anh, anh cũng thấy đấy, trước kia em đối với cô ấy như thế nào trong lòng anh cũng đã hiểu rõ rồi đấy.” Chu Viện Viện thích Chu Minh Ngâm, điểm này trong lòng hai người cũng là nghi ngờ mấy phần, chỉ là lúc trước Vệ Bách Hợp cho rằng tình cảm giữa hai người là tình anh em, nên chỉ cho rằng Chu Viện Viện bị bệnh cuồng anh trai thôi, khi nào sẽ nghĩ đến chuyện khác? Lúc chưa cưới cô cũng vô số lần nịnh nọt Chu Viện Viện, nhưng hai người là tình địch, dù thế nào cũng đều là nước lửa không thể hòa hợp, điều duy nhất cô có thể làm vừa lòng Chu Viện Viện chỉ sợ rằng chính là rời xa Chu Minh Ngâm, hôm nay Chu Minh Ngâm lại bảo Bách Hợp nhường nhịn Chu Viện Viện, e rằng đó là chuyện không thể, nhẫn nại của một người có hạn, huống chi Bách Hợp không hề có ý định nhẫn nhịn Chu Viện Viện.
“Chỉ cần nhịn một thời gian ngắn, nhịn một chút thì…” Nói đến đây Chu Minh Ngâm cũng có chút chột dạ, hắn biết rõ Chu Viện Viện tùy hứng, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, ngoại trừ để cho Bách Hợp nhẫn nhịn một chút, hắn thực sự không nghĩ ra cách nào khác, nói xong hai câu, nhìn thấy Bách Hợp không nói gì, hắn nhẹ nhàng thở ra một cái, xem như cô đã nghĩ thông: “Về sau không được nhắc đến chuyện ly hôn nữa, Chu gia chúng ta tuy không phải là danh gia thế môn gì, thế nhưng vừa kết hôn đã ly hôn, cái chuyện này cũng không gánh nổi đâu, mẹ của em tuổi cũng lớn rồi, dù gì em cũng phải nghĩ cho bà chứ.”
Chu Minh Ngâm vừa nói xong, trong lòng khẽ động, mẹ Vệ là người dễ mềm lòng, Vệ Bách Hợp luôn rất quan tâm người trong nhà, hắn không cần nói nhiều hơn, sau này chỉ cần nhờ mẹ Vệ nói tốt vài lời về hắn trước mặt Bách Hợp, chắc hẳn Bách Hợp sẽ thông suốt thôi.
“Hai ngày này em ở tạm trong căn hộ thuê ấy, hai ngày nữa anh sẽ đi đón em, nghe lời nào.” Hắn nói xong, bên khóe miệng lộ ra dáng cười nhẹ, thò ngón tay sờ sờ tóc Bách Hợp, có chút dùng lực ở tay, muốn quay đầu cô nhìn mình, Bách Hợp lại nghiêng đầu né được, Chu Minh Ngâm nhìn thấy gương mặt cô có chút lạnh lùng thì giật mình, dĩ vãng hắn vì chuyện của Chu Viện Viện mà rời đi lúc hai người đang thân mật, đúng là nguyên chủ có một thời gian khá dài lạnh lùng với hắn, nhưng quãng thời gian này cũng dùng dằng mấy năm, không nghĩ đến bây giờ Bách Hợp sẽ quyết liệt như vậy, chẳng lẽ cô thực sự muốn ly hôn?
Nghĩ như vậy, biểu cảm của Chu Minh Ngâm có chút khó coi, một lần nữa khởi động xe, lái xe về công ty không nói lời nào.
Chu Minh Ngâm cho rằng lời nói lúc ở trong xe của Bách Hợp là đang nói giỡn, Bách Hợp cũng không muốn nhiều lời với hắn. Tại công ty của Chu gia, ai cũng cho rằng cô là Chu phu nhân tương lai, cho rằng cô có tương lai rộng mở sung sướng, kì thật chỉ có cô ấy hiểu rõ, đi theo bên người Chu Minh Ngâm thì cô chỉ phụ trách những việc nhỏ, Vệ Bách Hợp tận tâm tận lực nhiều như vậy, tiền lương tính ra là thua tiền lương ở công ty cũ, ngoại trừ một cái danh hiệu Chu phu nhân dễ nghe ra, cô cũng không hề có bất kì chỗ tốt nào. Nên sau khi làm việc một thời gian ở Chu thị, khi Vệ Thụy xảy ra chuyện, ngay cả một đồng cô ấy cũng không thể lấy ra, còn muốn tìm Chu Minh Ngâm mượn tiền, cuối cùng bị Chu Viện Viện chế nhạo.
Việc đầu tiên khi đến công ty chính là nộp đơn từ chức, buổi chiều Chu Minh Ngâm có một cuộc họp dài, nên không sợ sẽ nhìn thấy đơn tứ chức của cô, cũng không đi tìm cô gây phiền toái gì, buổi tối lúc tan làm thậm chí còn đem xe đón Bách Hợp đến căn hộ mà Vệ Bách Hợp thuê trước khi kết hôn, trên đường đi nhớ lại chuyện phát sinh buổi sáng, cố tình trấn an Bách Hợp: “Tối nay muốn ăn gì? Chút nữa anh sẽ ở lại, sẽ không về.”
Nếu không phải phát sinh tình huống Bách Hợp tiến vào thân thể cô ấy làm nhiệm vụ, trong con mắt người ngoài vốn dĩ là hai vợ chồng son, nay lại phải lén lút như vậy thật sự buồn cười, hết lần này đến lần khác, Chu Minh Ngâm như không hề phát hiện điều gì bất thường, còn thò tay đến muốn kéo tay Bách Hợp.
Hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, hơn nữa dáng người cỗ thân thể này của Vệ Bách Hợp cũng rất khá, sau khi hai người kết hôn, thời gian ở chung không nhiều lắm, ở phương diện kia kì thực Chu Minh Ngâm vẫn luôn bị đói, hắn có chút cũng không chịu được nữa rồi, nếu không phải Chu Viện Viện là em gái mình, sợ rằng hắn cũng sẽ nổi giận, bây giờ nghĩ đến công việc hôm qua còn chưa làm xong, ánh mắt hắn thoáng lộ ra dục vọng, Bách Hợp mím môi, mi tâm nhỏ thoáng cau lại, còn chưa mở miệng cự tuyệt, điện thoại Chu Minh Ngâm đã reo lên.
Lần này không cần cô lại hao tâm tổn trí viện cớ nữa, điện thoại là Chu Viện Viện gọi tới, cô tra hỏi Chu Minh Ngâm rất nghiêm, Chu Minh Ngâm trả lời vài câu, cúp điện thoại, quay đầu lại cũng có chút xấu hổ: “E rằng tối nay không được rồi…”
Xem bộ dạng hắn còn muốn giải thích, Bách Hợp cười lạnh một tiếng, sau đó điện thoại cô cũng vang lên, cắt đứt lời Chu Minh Ngâm định nói, lấy điện thoại di động ra khỏi túi, là mẹ Vệ gọi đến, đầu kia điện thoại là tiếng Mẹ Vệ mang theo vẻ hèn mọn và nịnh nọt:
“Tiểu Hợp, em trai con, em trai của con, đã không thấy nó ở đâu nữa rồi…”