- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 697: Tình đầu gặp nhau quá sớm 1
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Jolly
Beta: Sakura
Chuyến nhiệm vụ này giống như Bách Hợp suy đoán, tuy nói thời gian cô tiến vào nhiệm vụ không thể hoàn thành ước nguyện của nguyên chủ, ít nhất cô đã thay Cam gia bảo trụ thanh danh, thay con của Cam Bách Hợp xả hận, lại để cho Nguyên Tú Châu nhận lãnh hậu quả, Thẩm Xuân Nghi cũng không có kết cục tốt, xem như đã xả hận cho Cam Bách Hợp, bởi vậy nhiệm vụ vẫn tính là hoàn thành.
Nhớ đến lúc tiến vào nhiệm vụ, bộ dạng Lý Duyên Tỷ lôi kéo tay cô, lúc ấy Bách Hợp mang máng có thể cảm giác được môi anh hôn xuống trán mình, trong lòng dần dần có chút hối hận, cô cũng không phải dạng người bướng bỉnh có sai mà không biết hối cải, bởi vậy sau khi trở lại Tinh Không cô chủ động đi về phía Lý Duyên Tỷ: “Việc trước kia em đã nghĩ thông rồi, anh vì giúp em, em rất cảm kích, nhưng vì sao anh mãi không nói với em?” Lý Duyên Tỷ lúc ấy cùng cô có quan hệ gì, anh không muốn nói thì Bách Hợp cũng có thể hiểu được, kỳ thật cô đã nghĩ thông suốt, lúc này nhắc tới chỉ vì Lý Duyên Tỷ giấu diếm không đề cập tới có chút buồn bực mà thôi.
“Sau này có chuyện gì, không được giấu diếm, trực tiếp nói với em,có được không?” Cô ở trước mặt Lý Duyên Tỷ không có bí mật gì, nhưng Lý Duyên Tỷ đối với cô mà nói giống như một mảng sương mù, lai lịch của anh, thân phận của anh mà bản thân mình hoàn toàn không biết đây cũng chính là nguyên nhân từ trước tới nay khi phát triển quan hệ với Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp cảm thấy không an tâm vẫn muốn trốn tránh anh ta, cô lúc này hy vọng Lý Duyên Tỷ có việc gì cũng đừng giấu diếm mình. Chỉ thuận miệng nói ra, không nghĩ tới cô vừa nói xong thì cánh tay Lý Duyên Tỷ đang muốn ôm cánh tay của cô, lập tức dừng lại bên hông cô, biểu lộ mặc dù không có biến hóa, sau đó vẫn kéo cô vào trong lòng mình, nhưng Bách Hợp nhạy cảm phát hiện ra anh vẫn giấu cô một số chuyện.
“…” Vốn dĩ trong lòng Bách Hợp có một ít áy náy cùng với sau nhiều lần nhiệm vụ trở về, bởi vì không có để ý tới anh mà cảm thấy có chút mềm lòng, nhưng thoáng chốc liền vững vàng lên, cô bị kéo lại ngồi trên đùi Lý Duyên Tỷ, trừng mắt với anh không nói lời nào.
“Tôi đến từ thời không khác, tiểu Hợp em tiến vào nhiệm vụ nhiều lần như vậy, đã từng đến qua rất nhiều thế giới, ở thế giới của tôi hơi giống thế giới tu tiên võ hiệp.” Lý Duyên Tỷ cảm giác được thân thể Bách Hợp có chút cứng ngắc, giống như lúc sờ con mèo nhẹ nhàng ở bên lưng cô bắt đầu vuốt ve, ở thời không trước kia của anh mỗi người đều dốc sức tu luyện thực lực rất cường đại, nhưng lại là thời đại linh lực rất thưa thớt. Người yếu ớt thì tận sức truy cầu mượn ngoại lực cùng với nghiên cứu một ít vật cổ quái kỳ lạ quý hiếm. Trong sách tâm lý có nói động tác vuốt ve như vậy rất nhanh sẽ làm cho một người có thể an tĩnh lại. anh cảm giác được thân thể mềm mại của Bách Hợp dựa vào ngực mình, Lý Duyên Tỷ rủ mí mắt xuống ngăn cách suy nghĩ trong mắt, những lời như vậy trước giờ anh chưa từng nói qua bao giờ, bởi vậy Bách Hợp nhịn lại nhịn tiếp cũng không có kéo bàn tay anh ra.
“Tôi từng có kẻ thù, cũng bị người phong ấn, hơn nữa lúc trước vì phong ấn tôi đã tách hồn phách tôi thành bảy phần, khi tôi tỉnh lại mới phát hiện đã bị thiếu đi.” Ngoại trừ hồn thể không chỉnh tề ra, thực lực Lý Duyên Tỷ cũng giảm xuống, bởi vậy muốn khôi phục bản thân anh đã sáng tạo ra những thế giới này, cũng tìm được một ít hồn thể yếu ớt làm việc cho mình. Thứ nhất thông qua những người này tìm kiếm hồn thể bị phân tán của mình, thứ nhì thông qua nhiệm vụ thu thập một ít niệm thể bổ sung thực lực của mình, ngược lại Lý Duyên Tỷ để những người hoàn thành nhiệm vụ cho dù là trong nhiệm vụ chết đi đều có thể không hạn chế mà tồn tại tiếp, điều kiện mua bán như vậy rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện làm, Bách Hợp cũng là một trong số đó, không ngờ rằng chỉ là một hồn thể, Lý Duyên Tỷ không nghĩ tới đến cuối cùng mình lại yêu thích cô.
“Dung hợp Diệp Xung Cẩn xong, tôi mới phát hiện ra điểm này, lúc trước thực lực bị giảm xuống, có chút ký ức cũng do hồn thể tách ra mà bị mất đi, tôi có kẻ thù rất lợi hại, tôi không nói vì không muốn liên lụy em.” Bách Hợp đối với việc trước kia Lý Yến Tu đã từng giận qua, vốn Lý Duyên Tỷ nghĩ chuẩn bị nói cho cô biết một ít việc, đem sự việc hồn tách ra nói với cô, cô có thể sẽ giận dữ nhưng tuyệt đối không nghĩ một lần đều đem chân tướng của mình cùng với lúc trước thu hồi hồn phách của Diệp Xung Cẩn, Hạ Thanh Hàn…các loại hồn phách đều đem qua nói hết một lượt với cô. Bách Hợp lúc này mới nhớ tới lúc bắt đầu vào nhiệm vụ gặp Hạ Thanh Hàn, sau khi nhiệm vụ hoàn thành những lời Lý Duyên Tỷ nói chỉ tốt bề ngoài mà thôi.
Trước kia lúc Bách Hợp hỏi tới Hạ Thanh Hàn, Lý Duyên Tỷ chỉ nói là muốn bảo hộ cô, đó vốn là trách nhiệm của anh ta, lúc ấy Bách Hợp còn vì vậy mà cảm động, cô chưa từng nghĩ tới Hạ Thanh Hàn là một trong bảy phần hồn phách bị phong ấn của anh, lúc ấy cô vốn có cơ hội hỏi rõ chân tướng, nhưng bởi vì những lời của Lý Duyên Tỷ, cô vô thức hiểu lầm, lúc này Bách Hợp nhớ tới khóe miệng không khỏi cong lên, cô không trách được Lý Duyên Tỷ, dù sao từ một khía cạnh khác mà nói Hạ Thanh Hàn chính là anh cũng không sai, lúc trước anh cũng không phải nói dối chỉ là chưa nói đủ mà thôi, còn lại tất cả đều do cô suy diễn ra mà thôi chứ không liên quan gì tới Lý Duyên Tỷ.
“Vậy bây giờ anh nói cho em biết, anh không sợ liên lụy đến em rồi à?” Vừa mới nghĩ thông việc của Lý Yến Tu lại biết thêm số chuyện này, Bách Hợp không nhịn dược liếc nhìn Lý Duyên Tỷ, ánh mắt anh không gợn sóng, thâm thúy giống như vực thẳm nhìn không thấy đáy: “Hiện tại em muốn biết cho nên tôi nói cho em biết, còn vì em là vợ của tôi.” Những việc này những người này sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt.
Anh dùng chính là từ ‘Vợ’ mà không phải nói Bách Hợp là người của anh hay là đối tượng thân mật, sắc mặt Bách Hợp thoáng dịu xuống, trong lòng suy đoán nguyên nhân Lý Duyên Tỷ lúc này nói cho cô biết những lời này là vì đã xem cô là ‘Vợ’, về sau gặp những chuyện này cô sẽ cùng Lý Duyên Tỷ đối mặt. Đây chính là lần đầu tiên Lý Duyên Tỷ chính thức nói đến tương lai sau này của hai người mà không phải là quá khứ hai người quan hệ thân mật không rõ ràng. Đều là vì thân phận bất đồng giữa hai người, lại để cho Bách Hợp không dám chính thức đặt tình cảm của mình vào Lý Duyên Tỷ.
Biểu tình của Bách Hợp dần dần hòa hoãn trở lại, vốn thân thể cứng ngắc cũng chậm chậm mềm mại hơn, không giống như lúc mới đầu ngồi lên đùi Lý Duyên Tỷ mà thân thể hơi hơi kháng cự, cô tựa vào trước ngực Lý Duyên Tỷ, ánh mắt anh lóe lóe đưa tay ôm cả người cô vào lòng.
Những việc này trước kia sở dĩ anh không nói ra, chỉ bởi anh xem thường những cừu gia hết sức lợi hại vừa kể kia, anh định một mình giải quyết phiền toái nên không tính nói ra, anh cũng không muốn Bách Hợp gặp bất kỳ nguy hiểm nào, anh có thể chịu được mình bị phong ấn, nhưng đó là vì các trưởng lão kia không có cách nào tiêu diệt được mình mà thôi. Nhưng anh không thể chịu đựng được việc Bách Hợp xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giờ bởi vì hành động của Vân Mộ Nam mà các trưởng lão đã biết đến việc mình đã tỉnh lại, anh không sợ mấy lão già này lại không muốn những việc này Bách Hợp nghe được từ người khác nói ra. Nếu để cho mấy lão già lúc đó nói ra những lời làm chọc giận Bách Hợp chẳng thà tự mình nói ra trước, ít nhất anh có thể dùng phương thức gì là do mình lựa chọn. Lý Duyên Tỷ cảm thấy nếu Bách Hợp giận mình hình như hậu quả càng phiền phức hơn.
Lúc trước anh chọc giận Bách Hợp đó là tình thú thân mật giữa hai người, Lý Duyên Tỷ hiểu rõ nặng nhẹ trong đó, một khi thái quá theo như tính cách Bách Hợp, muốn đạt được trái tim cô càng khó hơn, đồng dạng nếu đã lạnh lòng muốn một lần nữa vãn hồi càng không dễ dàng.
“Vậy vết thương bây giờ của anh đã đỡ hơn chưa?” Lúc trước anh nói Vân Mộ Nam đã tạo cho mình một phiền toán nhỏ, khiến cho Lý Duyên Tỷ cảm thấy phiền toái, có thể thấy được có chút vấn đề. Bách Hợp trở tay nắm lấy bàn tay của anh nói một câu. Từ lần trước việc của Lý Yến Tu anh nói ra xong, Bách Hợp đã làm hai lần nhiệm vụ trở lại Tinh Không khó mà thân cận với anh. Đối với Bách Hợp mà nói đây chỉ là hai lần nhiệm vụ mà thôi, nhưng đối với Lý Duyên Tỷ người cứ một mực chờ đợi trong Tinh Không mà nói, lại là thời gian buồn chán nhất. bây giờ nghe cô quan tâm mình, Lý Duyên Tỷ nắm chặt lấy bàn tay cô, bàn tay dần dần dùng sức giam cô vào ngực: “Không phải bị thương, chỉ là phân tách thực lực của tôi thôi.” Tiếng nói của anh càng ngày càng nhẹ, cuối cùng thời gian dần trôi qua âm thanh bao phủ trong bờ môi gần sát của hai người.
Đã biết bản thân mình khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đem đến chỗ tốt cho Lý Duyên Tỷ, lúc này Bách Hợp cũng muốn tranh thủ thời gian tiến vào nhiệm vụ, tuy lúc này nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhưng kết quả cũng không làm Cam Bách Hợp vừa lòng lắm, vì vậy Cam Bách Hợp cũng không tặng cô chúc phúc:
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 87 (Max 100 điểm)
Dung mạo: 91 (Max 100 điểm)
Thể lực: 77 (Max 100 điểm)
Võ lực: 68 (Max 100 điểm)
Tinh thần: 82 (Max 100 điểm)
Danh vọng: 35 (Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật, Tinh thần Luyện thể thuật
Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 65 (Max 100 điểm)
Ấn ký: Khí tức Chân Long Hoàng tộc
Lúc tiến vào nhiệm vụ, bàn tay Lý Duyên Tỷ còn dao động trên hông cô, trong cặp mắt anh lộ ra rõ ràng ý đồ, hai người từng có quan hệ thân mật trong nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ ở trong Tinh Không làm qua hành động gì vượt quá. Bách Hợp không biết làm sao, lúc cảm giác được bàn tay tinh xảo đẩy góc áo chui vào trong, bên tai cô có chút nóng lên, hôn nhẹ lên môi anh, cảm giác được biểu lộ của anh càng ngày càng nguy hiểm mới nhỏ giọng nói: “Em muốn tiến vào nhiệm vụ sớm chút hoàn thành, không phải anh còn có kẻ thù sao?”
Cô cũng không phải rất kháng cự, nhưng lúc này lại yêu cầu tiến vào nhiệm vụ, Lý Duyên Tỷ thoáng cái trầm mặt, có cảm giác giống như tự bê đá đập chân mình vậy, anh vừa mới nói với Bách Hợp mình có kẻ thù cường đại, lúc này nếu như lại nói với Bách Hợp kỳ thật mình cũng không sợ những người này, càng muốn cô trong Tinh Không này, không biết Bách Hợp có trở mặt hay không đây?
Lời là mình vừa nói ra đấy, đặc biệt là vừa mới nói xong, lúc này tuy thần sắc Lý Duyên Tỷ trấn định nhưng ánh mắt dần dần híp lại, bàn tay anh vốn ở sau lưng Bách Hợp đang nhẹ nhàng vuốt ve bỗng tăng thêm lực đạo, giống như hận không thể khảm cô vào người vậy, ở trong nhiệm vụ cùng cô thân mật khác với trong Tinh không, khóe miệng Lý Duyên Tỷ chặt chẽ mân lên, tuy vẻ mặt không thay đổi, nhưng khí tức trên người dần dần đáng sợ lên.
Bách Hợp dính sát vào thân thể của anh, bị cỗ áp khí này bao phủ xuống cô liền có cảm giác bất an cùng nguy hiểm, Lý Duyên Tỷ lại khẽ hừ một tiếng, sau một khắc Bách Hợp liền nhắm mắt lại mê man đi.
“Tả Bách Hợp, anh yêu em, giống như Chuột yêu Gạo! Em là tâm can bảo bối của anh, em là một phần tư cơ thể của anh, em là phổi của anh, em là dạ dày của anh, em là hoa hồng đỏ thắm trong lòng anh…” Một tiếng nói vang dội của thiếu niên ở dưới lầu truyền đến, kèm theo đó là một hồi âm nhạc dữ dội, chung quanh dường như có người nhao nhao bàn tán, làm cho Bách Hợp không tình nguyện mở mắt ra.
Trong mơ cô còn nhớ tới ánh mắt đáng sợ của Lý Duyên Tỷ nhìn cô tiến vào nhiệm vụ, lúc ấy giống như anh muốn khảm thân thể của cô vào trong người của anh vậy. Bách Hợp có chút chưa thích ứng bên tai lại vang lên tiếng nhạc, có một bàn tay lạnh nhạt vỗ lên mặt cô: “Này, Tả Bách Hợp, minh tinh Rock anh Roll của cậu tới tìm cậu tỏ tình kìa, sao cậu có thể ngủ tiếp vậy?”
Bị người khác đột nhiên vỗ lên mặt, thân thể Bách Hợp thoáng cái căng thẳng lên, suy nghĩ có chút hỗn độn của cô thoáng cái thanh tỉnh lên, nhanh chóng mở to mắt, đưa tay bắt lấy bàn tay đang vỗ mặt mình, cô gái bị đau kêu lên thảm thiết: “Tả Bách Hợp, cậu làm cái gì vậy, cậu làm tớ đau đấy!”
Cô gái đang khom người vỗ mặt cô kêu đau đớn nhưng cũng không giãy dụa, Bách Hợp cố nén cảm giác đầu óc choáng váng khi mới tỉnh lại, đáng giá thoáng qua tình cảnh chung quanh, xem ra cô đang trong ký túc xá nữ, phòng không lớn đủ để chứa 4 giường tầng cao thấp, cô thở dốc một hơi, chậm rãi buông tay cô gái ra, cô gái thu tay trở về vừa xoa bàn tay bị miết đau vừa lên tiếng phàn nàn:
“Tốt xấu gì Phong Ninh tỏ tình cậu, cho dù cậu không thích thì cũng đừng ngủ ngon lành như vậy, tớ có ý tốt đến gọi cậu dậy thế mà cậu miết đau tay tớ!”
Nghe được hai chữ Phong Ninh này thì trong lòng Bách Hợp không khỏi có chút đau đớn, đây là cảm giác nguyên chủ lưu lại, cô hít thở sâu mấy hơi, vừa rồi đột nhiên bị đánh thức cảm giác kinh hoảng theo thời gian dần trôi liền bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt xin lỗi cô gái kia: “Thực xin lỗi!”
“…Anh yêu em, yêu em như….” Âm sắc của Người dưới lầu nghe cũng khá, nhưng mở miệng ra chỉ biết gào thét cộng thêm phối với tiếng đàn ghi-ta, cùng với tiếng người xung quanh ồn ào, chui vào tai khiến khóe miệng Bách Hợp không khỏi run rẩy. Cô ngồi dậy, đưa hai tay lên vuốt vuốt mặt, cô vừa mới thanh tỉnh còn một số suy nghĩ chưa làm rõ bị huyên náo làm phiền lòng, hơn nữa tiếng người kia gào khóc gầm rú thảm thiết làm lỗ tai cô ‘Ông ông’. Bách Hợp dứt khoát xoay người bước vào nhà vệ sinh, lúc đi ra cầm thùng nước tràn đầy, cỗ thân thể này tuổi không lớn lắm nên hơi yếu. Bách Hợp cố hết sức kéo thùng nước ra tới cửa sổ, mấy bạn học trong phòng đang dựa vào cửa sổ nhìn thấy hành động này của cô đều lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp hỏi cô muốn làm gì thì tiếng ‘Ào ào’ vang lên, một thùng nước đầy đã bị cô giội xuống lầu!
“…Em là bông hồng của anh, em là….Á.. phi phi.” Dưới lầu có một thiếu niên tóc dài đeo kính râm sành điệu, mặc quần da bên trên là áo ba lỗ màu đen lộ da thịt vừa bị giội nguyên thùng nước, cậu ta đang ngửa đầu há miệng rống lên, không ít nước tràn vào trong miệng làm cậu ta theo phản xạ ói ra, cặp kính râm của cậu rớt xuống trên môi, đầu tóc dài dính sát vào mặt, thoạt nhìn trông rất buồn cười, đã không còn bộ dáng phong độ như lúc đầu, cây đàn ghi-ta trong tay bị dính nước âm thanh cũng thay đổi, thiếu niên có chút mù tịt, vô thức đưa tay vuốt vuốt tóc, ngửa đầu nhìn lên lầu.
Vốn dĩ mấy cô gái trên ký túc xá đang ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, nhìn thấy tình cảnh như vậy đều giống như chết đứng, hồi lâu sau mới có người cười khúc khích.
“Tả Bách Hợp, anh sẽ không bỏ cuộc đâu! Em là người yêu của anh.” Thiếu niên bị giội nguyên thùng nước cũng không hết hy vọng, ngược lại ngửa đầu gào lên. Không còn ca hát tạp âm nữa, Bách Hợp để thùng nước lại trong nhà vệ sinh, lại lần nữa cởi giày nằm lên giường, các nữ sinh xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy sự bình tỉnh của Bách Hợp, vừa muốn cười vừa cảm thấy có chút xấu hổ.
“Bách Hợp, cậu không thích Phong Ninh sao? Tớ cảm thấy cậu ta rất tốt, tính cách hướng ngoại, trong trường học có một số nữ sinh cũng thích cậu ta đấy nhé.” Một cô gái đi qua giường Bách Hợp ngồi xuống lay lay cô, Bách Hợp có chút bất đắc dĩ mở mắt ra, lúc này trong ký túc xá nhiều người cô không thể tiếp thu kịch tình, Bách Hợp nhìn thấy cô gái có gương mặt búp bê, thở dài: “Trường học cấm yêu sớm!”
Lúc vừa hắt nước, Bách Hợp nhìn thấy tờ băng rôn ‘Học sinh cấp ba cấm yêu đương’ treo ở tòa nhà đối diện ký túc xá nữ, lúc này đem lời này nói ra, thoáng cái đã chặn những lời cô gái kia định nói tiếp lại.
Mọi người nhìn thấy cô không muốn nói chuyện thì không lên tiếng nữa, mấy cô gái tụm một chỗ với nhau tiếp tục bàn luận chủ đề tỏ tình của thiếu niên Phong Ninh kia. Lúc này mặt trời lên cao rồi, nếu là trường cấp ba, lúc này đang thời gian lên lớp, thế nhưng trong ký túc xá còn nhiều người như vậy chắc hôm nay là cuối tuần rồi.
Bách Hợp nằm trên giường cả buổi, mãi đến lúc các cô gái hẹn nhau dạo phố hoặc ra ngoài chơi đùa, ký túc xá yên tĩnh trở lại, dưới lầu dần dần không có tiếng động, lúc này Bách Hợp mới nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu nội dung trong kịch tình.
Trong thành phố có thương nhân họ Trần kinh doanh về kim cương đá quý, tích góp từng chút một thành gia tài, hơn nữa vô cùng thích làm việc thiện, dưới gối hai vợ chồng chỉ có đứa con gái tên Trần Lạc Lạc. Trần Lạc Lạc từ nhỏ sinh ra trong gia đình phú quý, hơn nữa lớn lên tướng mạo xinh đẹp lại ưu tú, từ nhỏ học đàn piano vũ đạo các loại…, khí chất quý tộc, vì vậy là con cưng trong giới thượng lưu, cô giống như một công chúa vậy, cao cao tại thượng. Thế nhưng năm sinh nhật 18 của cô, một bà bạn thâm giao của cha Trần qua đời, trước khi chết gửi gắm đứa con gái duy nhất của mình cho cha Trần. Cha Trần đối đãi với cô con gái người bạn kia như con ruột, thậm chí tại bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi, nói rằng gia tài Trần gia sẽ chia một nửa cho cô ta.
Nhà họ Trần vốn thuộc về Trần Lạc Lạc nhưng từ sau khi cô gái này đến, địa vị tiểu công chúa Trần Lạc Lạc đã bị thay đổi, cha cô đang yêu thương cô bắt đầu chán ghét cô, thậm chí cô phát hiện người bạn trai thân mai trúc mã cùng lớn lên với mình cũng ôm ấp hoài bão muốn kết thân với đứa con nuôi kia của cha cô, bây giờ Trần gia cũng bị chia đi một nữa. Sau khi Trần Lạc Lạc biết được tin tức này thì bị bóp méo, cô bắt đầu đối phó với cô gái này, đáng tiếc cuối cùng tài nghệ không bằng người ta, bị cô gái này xếp đặt thiết kế người thay phiên nhau cưỡng hiếp, cũng tại buổi tiệc sinh nhật 20 tuổi của mình, cô ta công bố ra ngoài những hình ảnh này!
Một chiêu này đã hủy hoại cả cuộc đời của Trần Lạc Lạc, từ đó về sau cô từ con cưng của giới thượng lưu trở thành dâm phụ nổi danh trong giới này, mỗi người đều chán ghét vứt bỏ cô, tất cả mọi người khinh bỉ cô, trước kia mọi người đều muốn cưới cô làm con dâu thì hiện tại những quý phụ kia nhắc đến cô đều là vẻ mặt chán ghét. Cô lại bị con gái nuôi của cha mình xếp đặt thiết kế nhiễm ma túy, cha Trần đối với Trần Lạc Lạc vô cùng thất vọng, bởi vậy cắt đứt tiền tài trợ giúp, cô ghiền ma túy vì có thể kiếm tiền hút chích, cô lựa chọn cuộc sống sa đọa phóng đãng, đem người mẹ thương yêu cô đang sống sờ sờ làm tức chết, dưới sự sa ngã cuối cùng Trần Lạc Lạc bị nhiễm HIV thống khổ chết đi.
Lúc Trần Lạc Lạc chết đi cô còn rất trẻ, vẫn chưa tới 25 tuổi, sau khi cô chết thì câu chuyện vẫn chưa kết thúc, cô ta trùng sinh quay ngược về 7 năm trước, tại thời điểm cô 18 tuổi, cô hận con gái nuôi của cha mình, hơn nữa trước khi chết cô phát hiện ra đứa con gái nuôi kia dĩ nhiên lại là con riêng của cha mình, nghĩ đến đời mình bị cô gái này hủy đi, chính mình lại làm mẹ mình tức chết, nghiện ma túy hủy cả cuộc đời, Trần Lạc Lạc vô cùng không cam lòng, một khi đã trọng sinh cô bắt đầu chuẩn bị báo thù.
Cô muốn báo thù cha Trần, cha Trần năm đó không tuân thủ quy củ, trước khi mẹ sinh ra mình đã có con với người đàn bà khác, cô muốn báo thù tiện nhân kia, muốn cho tiện nhân kia chết không nhắm mắt, đời trước cô chịu nhiều uất nhục như vậy, đời này cô nhất định trở thành người danh vọng, cô muốn cho tất cả mọi người lau mắt mà nhìn, từng bước từng bước thận trọng, thừa dịp đứa con tư sinh của cha Trần chưa vào cửa, ngoại trừ học tập piano vũ đạo ra, cô còn học thêm ngôn ngữ Anh, Pháp, Đức, Nhật, Nga…các loại ngôn ngữ, cô cố gắng làm phong phú chính mình, bởi vì cô là người trọng sinh trên người cô mang một loại khí tức thành thục ổn trọng của người phụ nữ cùng với vẻ xinh đẹp thùy mị của thiếu nữ, có thể làm lay động trái tim của những người đã gặp qua cô.
Trần Lạc Lạc muốn báo thù tra nam cặn bã từng bỏ rơi cô cùng với đứa con tư sinh kia, cô càng trở nên ưu tú, cô câu dẫn tra nam làm cho hắn ta yêu cô điên cuồng, cô lại chẳng thèm ngó tới, cô hận Trần gia, lúc trước cha Trần tuyệt tình tuyệt nghĩa với cô thậm chí đem Trần gia vốn là của mình chia một nữa cho người khác, Trần Lạc Lạc cảm thấy hết sức không cam lòng, cô muốn hủy đi Trần gia. Vì hủy diệt Trần gia cô bày ra vô số cạm bẫy.
Cho dù ác độc thế nào, ít nhiều vẫn có mặt yếu ớt, tại một lần lúc tính toán cha ruột của mình suýt chút nữa đã thất thủ, thời điểm cô ta chán nản nhất gặp được Phong Ninh, lúc ấy Phong Ninh đã là đầu lĩnh của bộ đội đặc chiến bí mật của Hoa quốc. Sau khi cứu được cô, vì do cô mang đến cảm giác của mối tình đầu của anh ta, tuy anh ta vẫn đang nhiệm vụ nhưng vẫn tìm biện pháp đưa Trần Lạc Lạc đi bệnh viện.
Đời trước Trần Lạc Lạc đã gặt qua đủ loại tra nam, những người đàn ông này đều không ngoại lệ chỉ muốn thân thể của cô, thế nhưng lúc này cô gặp Phong Ninh người quân nhân thành thục ổn trọng lại đẹp trai phong độ, mang đến cho cô cảm giác an toàn liền yêu thích không buông. Cô chướng mắt vị hôn phu môn đăng hộ đối với mình, vả lại cặn bã nam kia đời trước bị người chị em cùng cha khác mẹ của cô đụng qua, cô chán ghét hận anh ta phản bội mình, Trần Lạc Lạc khinh thường không cần anh ta, so sánh với Phong Ninh con người khí chất rắn rỏi, thật sự làm say lòng người, bởi vậy cô chủ động câu dẫn, đời trước cô có rất nhiều đàn ông, cho nên trên người cô đã có sự thanh thuần của thiếu nữ lại có quyến rũ mê hoặc, hơn nữa cô xinh đẹp, bản thân lại vô cùng ưu tú dưới sự chủ động xuất kích như vậy, Phong Ninh cũng có cảm giác với cô ta.
Xuất thân của Phong Ninh vô cùng cao quý, sau khi anh ta đồng tình với Trần Lạc Lạc biết Trần Lạc Lạc muốn đối phó với nhà họ Trần liền giúp cô ít việc, Trần Lạc Lạc dưới sự trợ giúp của Phong Ninh cuối cùng một kích hủy đi nhà họ Trần, cô bức điên cha Trần, đem người chị em cùng cha khác mẹ đưa đi làm gái, cũng cho người tiêm thuốc phiện nồng độ cao cho ả, hủy hết thanh danh ở giới thượng lưu, giải hết oán khí đời trước của mình.
Tuy nhà họ Trần là gia đình kinh doanh, nhất là Trần Lạc Lạc đối phó cha ruột mình và người chị em cùng cha khác mẹ kia, độc ác như vậy làm cho nhà họ Phong gia chán ghét cô. Trần Lạc Lạc lại xuất ra trăm ngàn thủ đoạn, vận dụng trí tuệ của kiếp trước kiếp này cộng lại, rất nhanh trấn trụ người nhà họ Phong, cuối cùng gả vào nhà họ Phong, khi Phong Ninh lập nhiều chiến công đã trở thành phu nhân tướng quân!
Mà lần này Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ thân phận cũng không phải người chị cùng cha khác mẹ kia của Trần Lạc Lạc, cũng không phải là người có quan hệ gì đến Trần Lạc Lạc, cô chính là mối tình đầu của Phong Ninh một bước đệm nhỏ trong kịch tình.
Cùng với Trần Lạc Lạc xuất thân phú quý thì xuất thân của Tả Bách Hợp đơn giản hơn nhiều, cô ấy có một người mẹ nhu nhược, cùng hai em trai em gái, ngoài ra còn có một người cha yêu thích cờ bạc và bạo lực, trong trí nhớ nhiều nhất là mỗi khi có chuyện không vui thì vung quyền đánh người trong nhà. Mẹ cô ấy vô cùng nhu nhược không thể bảo vệ được con cái, Tả Bách Hợp lớn lên trong hoàn cảnh như vậy dưỡng thành tính cách nhát gan giống mẹ cô. Cô ấy khát vọng học thật giỏi để lên đại học, về sau có năng lực tìm công việc tốt có thể mang mẹ cùng với em trai em gái ra ngoài sống, không để bọn họ bị cha đánh chửi nữa. Cô dốc sức liều mạng cố gắng, thế nhưng tại cấp ba năm đó, cô ấy bị Phong Ninh nhìn trúng, từ nay về sau cải biến vận mệnh cả đời cô ấy.
Phong Ninh xuất thân từ gia đình quyền thế, nhưng cậu ta vẫn một mực giấu diếm không nói ra, lúc ấy Phong Ninh đang thời kỳ nổi loạn, mộng tưởng làm ca sĩ nhạc Rock, trong đời Tả Bách Hợp chưa từng có ai tốt với cô như vậy, cũng không có người nói yêu cô ấy, không có người nào vì cô viết ca khúc, Phong Ninh quấn quýt chặt lấy, ngay lúc đầu cô ấy có chút luống cuống, nhưng trong lòng thiếu nữ cái loại cảm giác được người yêu mến vẫn vô cùng thích đấy, chưa tới hai tuần cô trở thành bạn gái của Phong Ninh.
Lúc ấy Phong Ninh thường lái mô tô đưa cô đi khắp các ngõ ngách trong thành phố, đàn ghi ta cho cô nghe, cùng cô làm hết tất cả các việc lãng mạng, hai người ăn nằm với nhau dưới trăng trước hoa, cùng hiến dâng thân thể của mình với nhau, lúc ấy thậm chí Tả Bách Hợp đã quên lý tưởng thi vào đại học của mình, Phong Ninh sa ngã như vậy làm cho nhà họ Phong không nhịn được tìm đến Tả Bách Hợp.
Không có bậc cha mẹ nào tự nhận rằng con của họ là hư hỏng nên người nhà họ Phong cũng vậy, bọn họ cũng không cho rằng Phong Ninh dụ dỗ làm hư Tả Bách Hợp mà ngược lại đổ thừa cho Tả Bách Hợp làm hư hỏng con họ, Phong Ninh xuất thân từ gia đình như vậy lại là đích tôn, về sau tiền đồ rộng lớn, suy nghĩ vì tiền đồ Phong Ninh nên người nhà họ Phong tìm đến Tả Bách Hợp yêu cầu cô rời xa Phong Ninh.
Tả Bách Hợp mãi cho đến lúc đó mới biết được xuất thân của Phong Ninh, tuy cô ấy xuất thân nghèo khó nhưng cô có cốt khí của mình, cô cũng không phải vì tiền tài địa vị của Phong Ninh, trong lúc hai người kết giao, cô ấy cũng không dùng qua bao nhiêu tiền của Phong Ninh, dủ cô nghèo nhưng lúc cùng một chỗ với Phong Ninh, nhiều nhất chính là hai người chạy xe đi ngắm trăng ngắm sao, Phong Ninh ngoại trừ tặng ca khúc cho cô, cũng chưa từng tặng đồ trang sức gì cho cô ấy cả. Nhưng hiện tại người nhà họ Phong lại cho rằng cô ham tiền của Phong gia, Tả Bách Hợp không nhẫn nhịn được điểm này.
Càng chết hơn là người nhà họ Phong tìm được cha của Tả Bách Hợp, giúp ông chi trả một số tiền nợ cờ bạc, điều kiện là ông phải trông chừng con gái của mình. Cha Tả lúc ấy thiếu một khoản tiền cho vay nặng lãi đòi, bây giờ nghe được điều kiện như vậy, tự nhiên vui mừng đáp ứng, ông mặc kệ phản khán của Tả Bách Hợp, đem đổi cô với giá 5000 đồng thu tiền sính lễ đem cô gả cho một người thợ mộc hơn 30 tuổi trong thành phố. Tả Bách Hợp không nghe theo sắp đặt, cha Tả liền đánh gãy chân cô rồi nhốt lại, Tả Bách Hợp phản kháng qua nhưng cuối cùng không có kết quả, cô muốn tìm Phong Ninh giúp đỡ nhưng lúc đó cậu ta đã bị người nhà đưa vào trong quân đội.
Cô ấy bị một người đàn ông trung niên lạ lẫm cường bạo, sống không bằng chết hơn nữa bởi vì lúc đó cô không còn là xử nữ, người đàn ông trung niên này đối với cô vô cùng không tốt, sau đám cưới hành hung cô mấy lần đánh cô suýt mất mạng. Mãi đến 10 năm sau dưới cuộc sống chết lặng cô bị ép sinh 2 trai 1 gái, lúc con trai cô bị bệnh phải đưa vào bệnh viện, cô gặp lại Phong Ninh, khi đó Phong Ninh đã ở bên Trần Lạc Lạc rồi. Trần Lạc Lạc bởi vì sự tình của nhà họ Trần nên cảm mạo phát sốt, hai người vừa vặn chạm mặt, ánh mắt Phong Ninh nhìn cô giống như một người không quen, không có hận ý không có mừng rỡ, ở trước mặt Phong Ninh cô tự ti không dám ngẩng đầu lên, cậu ta vẫn đẹp trai như trước, chính mình còn nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng lại già hơn nhiều.
Người đàn ông trẻ trung này không còn thuộc về Tả Bách Hợp, mà lại đúng lúc nhường cho Trần Lạc Lạc, lúc trước Tả Bách Hợp không nhận được một phân một hào nào, không cần chiếu cố của cậu, chỉ cần tình cảm ôm ấp lãng mạng của cậu ta, đến cuối cùng lại lưu lại ấn tượng xấu xí trong lòng Phong Ninh, thậm chí lúc ấy Tả Bách Hợp cũng không dám đem tình huống hiện tại của mình nói với Phong Ninh, một mình một người chịu đựng lấy, nhận lấy tất cả thống khổ.
Trái lại, Trần Lạc Lạc lại khác nhận được tất cả của cậu, cô ta có khó khăn Phong Ninh hỗ trợ, cô ta lấy được chính là một Phong Ninh người đàn ông thành thục ổn trọng biết chiếu cố bạn gái, mà không phải là thiếu niên chỉ biết gào thét ca hát. Cô ta đạt được không ít trợ giúp tài lực cùng thế lực từ Phong Ninh, thay cô ta xử lý cha Trần. Đồng dạng cùng bỏ ra tình cảm và thân thể, đáng tiếc kết cục hai người hoàn toàn khác nhau.
Tả Bách Hợp cảm thấy vô cùng không cam lòng, cô ấy thấy mình mất đi thanh xuân, cô hận cả đời cô bị phá hủy, mỗi ngày cô nhớ tới kỷ niệm của mối tình đầu, cô ấy muốn trải qua một lần nữa, cô muốn có cuộc đời riêng của mình, cho dù kết quả đến cuối cùng phải chia tay với Phong Ninh, nhưng cô ấy muốn đường đường chính chính nói với Phong Ninh, nguyên nhân không phải vì mình tham muốn tiền tài của cậu, dù muốn chia tay cũng quang minh chính đại nói ra, mà không phải như bây giờ lưu lại ấn tượng xấu, đến cuối cùng đếm cơ hội giải thích cũng không có, chỉ trách hai người gặp nhau quá sớm, không biết thế nào là tình yêu thế nên cuối cùng bỏ qua nhau rơi vào kết cục như bây giờ.
Tuy nói cuối cùng Phong Ninh cũng thành công tìm được một cô gái đẹp, nhưng mối tình đầu kia của cậu lại không chịu nỗi thống khổ đã qua đời.
Đem kịch tình tiếp thu xong, Bách Hợp không nhịn được đưa tay sờ sờ trán, trên mặt lộ ra nét cười khổ, nguyên chủ không cam lòng nhất chính là nhiều năm sau gặp lại Phong Ninh nhưng cô ấy lại không dám mở miệng, càng không tới gần cậu được bị ánh mắt của cậu kích thích sự phẫn nộ của mình, sai là thời gian gặp nhau cũng có thể là do người sai, tâm nguyện của nguyên chủ chỉ muốn một lần nữa yêu đương với Phong Ninh, cho dù cuối cùng phải chia tay, thế nhưng không nên do người khác phá hoại, mà là do chính cô cùng Phong Ninh nói ra. Cô ấy không muốn cha Tả chi phối cuộc sống của mình, nếu không có biện pháp ở bên Phong Ninh thì buông tha mối tình đầu, cô ấy muốn kiên định với mục đích vốn có của mình, thi vào đại học đón mẹ Tả cùng với em trai em gái ra ngoài sống.
Cô ấy muốn đi hết quãng đời của mình mà không phải bị người khác nhúng tay.
Nhiệm vụ lần này Lý Duyên Tỷ đưa cô tới thời điểm thích hợp nhất, cũng không phải tại lúc sự việc phát sinh rồi, lúc này Tả Bách Hợp vừa mới lên cấp 3 đúng vào thời điểm Phong Ninh theo đuổi cô, tiếp theo không quá hai tuần nữa, Tả Bách Hợp đối với sự truy đuổi của Phong Ninh mà gật đầu đồng ý. Lần này vậy mà gặp được nhiệm vụ có yêu cầu nhỏ như vậy, đồng thời trong lòng thở ra một hơi, cũng có chút thương tiếc nguyên chủ.
Nguyên chủ thật là một cô gái tốt yêu cầu của cô ấy cũng không nhiều, chỉ yêu cầu muốn yêu đương đến nơi đến chốn mà thôi, cũng không có đòi hỏi quá mức ví dụ như phải được gả vào nhà họ Phong hoặc yêu cầu chia rẽ Phong Ninh với Trần Lạc Lạc, cô ấy chỉ muốn cuộc sống của chính mình, nhiệm vụ lần này đối với Bách Hợp mà nói giống như là một cuộc nghỉ ngơi, ngoại trừ uy hiếp bên ngoài là cha Tả ra, nhiệm vụ đối với Bách Hợp gần như không có bất kỳ độ khó gì, sau khi đã có phòng bị nếu cô không muốn gả cho thợ mộc trung niên kia dễ như trở bàn tay, lúc này Phong Ninh đang đeo đuổi Tả Bách Hợp, thừa lúc người nhà họ Phong chưa tìm đến cửa thì nói lời chia tay với Phong Ninh, Bách Hợp nghĩ nghĩ không khỏi nở nụ cười.
Ký túc xá đang đóng chặt cửa phòng, thoáng cái bị người đẩy ra, Bách Hợp vô thức quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một bóng hình cao lớn, đầu tóc cột lại, dáo dác dò xét tiến vào, đang chuẩn bị rảo bước tiến vào lại phát hiện trong ký túc xá chỉ còn một mình Bách Hợp không có người khác, cậu ta sửng sốt một chút, rất nhanh rụt đầu lại ngay sau đó nhanh chóng lách mình vào trong.