- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 666: Cô gái có cuộc đời thấp kém 1
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Cua
Beta: Sakura
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Bách Hợp theo Lý Duyên Tỷ trở về Không gian, loại cảm giác này giống như hai người cùng nhau trở về nhà vậy. Bách Hợp kéo tay Lý Duyên Tỷ tới khi vào trong Không gian mới buông ra.
“Hiện giờ anh cũng tiến vào nhiệm vụ như thế sao?” Không gian vốn vắng lặng nhưng bởi vì hai người trở về đã bớt lạnh lẽo buồn tẻ, lại cho Bách Hợp cảm giác quen thuộc mà thả lỏng tinh thần. Lúc trước trong nhiệm vụ cô đã hỏi qua một lần nhưng Lý Duyên Tỷ lại không trả lời. Thêm nữa, sau khi Bách Hợp giải quyết xong nhà họ Lâm thì Thập Tự Đường lại bị cả Star đuổi giết, còn dư ít thời gian thì Lý Duyên Tỷ luôn bám lấy cô không tha. Nói chuyện đó trong nhiệm vụ thì Bách Hợp cũng thấy bất tiện nên mới chịu đựng tới khi về mới dám hỏi lại.
Bây giờ, Bách Hợp đang trong ngoại hình của mình không phải là Diêu Bách Hợp diêm dúa chói mắt, lại không biết có phải do đã ở cùng anh một thời gian dài hay không, trên người Bách Hợp lại có khí chất đạm mạc thanh tĩnh mà anh ưa thích. Ngón tay anh xiết chặt bàn tay Bách Hợp, biết là không tránh khỏi vấn đề này, một lần nói hết làm cho cô nổi cơn thịnh nộ, chẳng bằng mỗi lần nói một ít, mỗi lần thả một ít tức giận, như vậy có vẻ tốt hơn. Giống như trước mặt có một cái hộp chứa đầy khí độc nguy hiểm, nếu anh mở ra cho nó bay ra hết, thì có khả năng sẽ khó giải quyết được hết phiền phức. Ngược lại nếu mỗi lần thả một ít khí bay ra, mỗi lần thả cũng không gây nhiều rắc rối cho anh, sau vài lần thả thì cái hộp cũng chẳng còn gì ở trong.
Tất nhiên, đối với Lý Duyên Tỷ mà nói thì cái thế giới này gần như không gì có thể gây uy hiếp tới anh. Trước đây anh làm việc tùy ý bao nhiêu, thế nhưng khi đứng trước mặt Bách Hợp thì anh luôn tự cân nhắc trong lòng, trước kia anh không bao giờ làm việc như thế, thích thì dùng, không thích thì vứt. Anh không thích đùa nghịch tâm tư người khác, bởi vì thực lưc của anh có thể phá hủy tất cả tâm kế.
Lý Duyên Tỷ nghe được câu hỏi của Bách Hợp thì hé mắt: “Sau khi hấp thụ Diệp Xung Cẩn, tôi phát hiện linh hồn mình có một chút không toàn vẹn. Hấp thụ Diệp Xung Cẩn đúng lúc lại bổ sung cho linh hồn tôi mặt khiếm khuyết đó, vậy nên tôi tiếp tục hấp thụ các linh hồn đặc biệt cho tới khi em mang Vân Mộ Nam về”.
Nghe vài câu, sắc mặt Bách Hợp đã có chút vặn vẹo, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Duyên Tỷ, có chút muốn nôn ra máu. Lần trước Lý Duyên Tỷ nói do giúp đỡ mình nên mới dung hợp Diệp Xung Cẩn. Lúc trước cô có chút áy náy với Lý Duyên Tỷ, nghe anh nói sau khi hấp thu Diệp Xung Cẩn sẽ có lúc khống chế không nổi dục vọng của mình. Thật ra trong lòng Bách Hợp cũng có một chút kích động, lúc ở trong nhiệm vụ, cô không dám chủ động nhắc tới vấn đề này, ngay cả khi chỉ cần nhớ tới thôi cũng có cảm giác chột dạ. Trong nhiệm vụ có lúc Lý Duyên Tỷ đụng chạm cô, rồi hai người cứ vậy mà thân mật với nhau. Bởi vì cô nghĩ như vậy nên mới đặc biệt thuận theo. Lúc này lại nghe Lý Duyên Tỷ nói anh hấp thu linh hồn của Diệp Xung Cẩn để bổ sung vào chỗ khiếm khuyết của linh hồn anh, chứ không phải là vì yêu cầu của cô hay vì trợ giúp cô về sau mới hấp thu nên bị linh hồn Diệp Xung Cẩn ảnh hưởng. Bách Hợp có chút buồn bực.
Khó trách lúc đó nghe mình hỏi câu này, anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Sau này mới nói, lúc ấy Bách Hợp tự cảm thấy mình đuối lý, cũng hơi sợ đề xuất của Lý Duyên Tỷ nên ngậm miệng không nói chuyện. Không nghĩ tới cuối cùng chân tướng lại là thế này, nhìn Lý Duyên Tỷ vân đạm phong khinh như không dính khói lửa nhân gian với khí chất thanh nhã, không nghĩ tới lại là một kẻ lừa bịp không lộ ra. Bách Hợp muốn gỡ bàn tay đang nắm tay mình ra, nhưng Lý Duyên Tỷ lại nắm chặt hơn còn kéo cô vào trong ngực.
“Tôi cảm giác được tuy hấp thu linh hồn Vân Mộ Nam đúng chỗ cần thiết, nhưng linh hồn này lại có ý thức quá cường đại. Hơn nữa, sau khi dung hợp, tôi đã nhớ lại rất nhiều sự việc ban đầu.” Lý Duyên Tỷ nói rất nghiêm túc, kỳ thật anh chưa từng quên gì cả, tuy các trưởng lão phong ấn nhưng thực lực lại không đủ cường đại để phong ấn trí nhớ của anh. Lúc này Lý Duyên Tỷ càng nói càng nghiêm túc hơn, Bách Hợp đang dãy dụa nghe vậy thì không cố gắng dãy dụa nữa.Rõ ràng đã nghe vào tai những lời anh nói rồi, khóe miệng Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng nhếch một chút.
“Về việc tại sao tình huống của tôi lại thành ra như vầy, tôi đã lờ mờ nhớ ra một chút, Vân Mộ Nam vốn chính là khiếm khuyết của tôi, hắn cũng không muốn bị tôi dung hợp, thậm chí còn muốn chiếm lấy tôi”. Nói đến đây, anh dừng lại một chút: “Tôi không muốn làm em lo lắng, nên mới phong ấn hắn lại, khi quay lại liền phát hiện em đang ở trong nhiệm vụ, nên mới tiến vào nhiệm vụ tìm em, tôi nhớ em lắm, Tiểu Hợp.”
Trước kia anh cũng chưa từng nói những lời như thế, tuy có hỏi Bách Hợp có thích anh hay không nhưng chưa từng chủ động nói nhiều suy nghĩ của mình như thế. Vậy so ra, đàn ông ngày thường hay im lặng ngẫu nhiên nói vài câu ngon ngọt hiệu quả còn hơn với đàn ông thường treo suy nghĩ trên miệng biết bao nhiêu lần. Hai má Bách Hợp không tự chủ hơi đỏ lên, trong lòng cũng không bởi vì Lý Duyên Tỷ nói ra chân tướng mà tức giận nữa. Nghe anh nói câu này cũng không phải là dồn hết sức mới nói ra, còn cảm thấy rất nghiêm túc, tức giận cũng dần tiêu tán đi.
“Hừ” Tuy đã hơi mềm lòng nhưng Bách Hợp không muốn tha thứ cho anh nhanh như thế, cô hừ lạnh một tiếng: “Còn con nhóc Diêu Bách Hợp kia, chắc cũng có quan hệ với anh nhỉ?”
Lúc mới ôm Bách Hợp, người cô có chút cứng ngắc, còn lúc này tuy cô vẫn còn xụ mặt nhưng thân thể trong lòng lại mềm nhũn ra. Trong mắt Lý Duyên Tỷ lóe lên một tia sáng mê hoặc, lại ôm cô chặt thêm một chút, anh biết, có một số giữ lại đến lúc mấu chốt nói ra nhất định sẽ tạo kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Anh biết rõ tính cách của Bách Hợp, lúc này có lẽ đã không còn tức giận như lúc đầu nữa, nhưng lúc cô ấy hỏi câu này giọng điệu vẫn có chút lạnh lẽo, Lý Duyên Tỷ lắc đầu:
“Vân Mộ Nam có chút phiền phức nên tôi mới tiến vào nhiệm vụ muộn như vậy.”
Lần nữa nghe anh nhắc tới Vân Mộ Nam, Bách Hợp vẫn có chút tức giận anh vì chuyện của Diệp Xung Cẩn mà lừa mình một vố, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ có thể trách Lý Duyên Tỷ vì không nói cho mình biết chuyện này chứ không phải là giấu diếm.Tuy anh che giấu chuyện hấp thu Diệp Xung Cẩn có thể bổ khuyết cho linh hồn mình, chắc ngay từ đầu mục đích của anh là giúp mình chỉ là không nói sự thật mà thôi. Lúc này lý trí của Bách Hợp rất rõ ràng chuyện này, hơn nữa Lý Duyên Tỉ nói nhớ cô, mình tiếp tục nổi giận cũng không tốt lắm. Lý Duyên Tỷ đã sớm biết điều này, nên liền ôm cô chặt hơn, môi nhẹ nhàng chạm vào trán cô vài lần.
Bách Hợp cố nén không hỏi cuối cùng anh có sao không mà đưa tay đẩy anh ra:
“Lúc trước anh đã nói, đến khi thực lực của em đã mạnh mẽ hơn thì có thể lựa chọn tiến vào nhiệm vụ đã từng làm, anh còn nhớ không?”
Lý Duyên Tỷ nói nhớ cô. Đối với người như anh muốn nghe được mấy lời nói như vậy cũng không dễ dàng gì. Bách Hợp có thể cảm nhận được tâm ý của anh, từng làm qua nhiều nhiệm vụ, với mấy câu tỏ tình này Bách Hợp cũng đã nghe nhiều rồi, nhưng chỉ có khi Lý Duyên Tỷ nói thì cảm giác lại không giống, cô và Lý Duyên Tỷ đã ở cùng nhau, trước kia Bách Hợp chưa từng suy nghĩ đến chuyện của hai người sau này, nhưng bây giờ tình thế đã khác, cô cũng không còn như ban đầu trốn tránh Lý Duyên Tỷ, vậy nên có thể suy nghĩ chuyện về sau, đây lại là chuyện làm cô luôn thấp thỏm, kỳ thật nên giải quyết sớm, cô cũng chuẩn bị xong rồi.
“Nhớ chứ.” Lý Duyên Tỷ gật nhẹ. Hai người đã làm bạn lâu như vậy, trong đầu Bách Hợp đang nghĩ gì thì anh cũng có thể mơ hồ đoán được. Nhìn lúc này ánh mắt Bách Hợp rất kiên định,khóe miệng Lý Duyên Tỷ lộ ra nụ cười nhạt: “Em định muốn tiến vào nhiệm vụ cũ một lần nữa hả?”
“Em muốn đi vào nhiệm vụ Đại Hải kia, ở đó từng có người đã giúp đỡ em, em muốn bù đắp một chút tiếc nuối của mình” Người con trai Lý Yến Tu kia đã có một đoạn thời gian rất dài lưu lại ấn tượng trong lòng cô. Vì nhiệm vụ mà cô từng vì người khác mà chết, nhưng người vì cô mà chết cũng không nhiều. Cũng giống như sau khi mình và Lý Duyên Tỷ có quan hệ, cô đã có một khoảng thời gian khá dài không muốn đối mặt với chuyện đó, nhưng đến cuối cùng Lý Duyên Tỷ vẫn mạnh mẽ đi vào lưu lại dấu vết trong trái tim cô. Tuy tâm tình lúc này và lúc đó đã khác nhưng Bách Hợp vẫn hy vọng có thể tiến vào nhiệm vụ lần nữa, bù đắp lại tiếc nuối của mình.
“Ai đã giúp đỡ em? Là Lý Yến Tu sao?” Lý Duyên Tỉ vừa thốt ra lời này, Bách Hợp không khỏi có chút kinh sợ, vô thức ngẩng đầu nhìn anh lúc này khóe miệng đang vẽ ra một nụ cười nhạt. Một chút vui vẻ này làm cho khuôn mặt anh vẫn tuấn mỹ nhưng có thêm nét nhu hòa, hàng lông mày trong trẻo nhưng lạnh lùng nay như đã bị nụ cười kia hòa tan. Trong đầu Bách Hợp chợt có tia sáng lóe lên: “ Anh, anh chính là cậu ta?” Cô vốn muốn hỏi làm sao anh biết, nhưng lời đến miệng lại thành câu nghi vấn này.
Trước kia Bách Hợp cũng không có nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng lúc này nghĩ lại lại thấy Lý Yến Tu và Lý Duyên Tỷ hình như có chút liên quan, hai người từ dung mạo đến khí chất lành lạnh cũng có chút giống nhau. Nhất là khi Bách Hợp hỏi, Lý Duyên Tỷ cũng không có chối bỏ, điều này lại càng làm cho Bách Hợp trợn mắt nói không nên lời.
Vấn đề này đã quẫy nhiễu trong lòng cô đã lâu, giờ cảm giác như sương mù trong lòng cô đã dần tản hết. Cô lại phát hiện người mà mình từng có cảm giác lại là người luôn ở bên cạnh mình, Bách Hợp có chút câm lặng.
“Tại sao anh không nói với em?” Lúc này Bách Hợp không rõ cảm xúc trong lòng là gì, giống như có chút giận dỗi, lại ngầm thở ra một hơi, cô lại hơi giãy dụa nhưng Lý Duyên Tỷ vẫn ôm cô nhẹ nhàng dỗ: “ Đừng giận, lúc trước là do em chưa nắm được nội dung, tôi chỉ muốn giúp em cũng không phải vì muốn em cảm kích tôi.”
Cái gì anh cũng không nói, Bách Hợp nhớ tới lúc Lý Yến Tu chết trước mặt mình đã làm mình khiếp sợ và có cảm giác không thể chấp nhận sự thật, thế nên việc đó đã trở thành một nút thắt lớn trong lòng cô, liều mạng làm nhiệm vụ để trở nên cường đại để có thể quay lại thế giới kia xoay chuyển tình huống. Kết quả người cô luôn nhớ tới lại là người lúc nào cũng ở bên cạnh, người cho tới bây giờ chưa từng nói với cô một tí gì.
Mặc dù do cô đã không nói ra chuyện này, nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy có chút tức giận. Dù cô giãy dụa cỡ nào Lý Duyên Tỷ cũng không thả nên dứt khoát đứng im:
“Em muốn đi vào nhiệm vụ.”
Tuy Lý Duyên Tỷ không buông tay nhưng sau khi trầm mặc một lúc, trong không gian vẫn xuất hiện bảng tư liệu của Bách Hợp:
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 87 (max 100 điểm)
Tướng mạo: 91 (max 100 điểm)
Thể lực: 77 (max 100 điểm)
Võ lực: 66 (max 100 điểm)
Tinh thần lực: 82 (max 100 điểm)
Danh vọng: 35 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh Thần Luyện Thể Thuật.
Năng khiếu: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Ngũ hành bát quái chi thuật (đọc lướt qua)
Mị lực: 65 (max 100 điểm)
Ấn ký: Khí tức Chân Long hoàng tộc
Lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ số liệu quả thực rất khác với trước, ngoại trừ điểm trí lực lâu rồi chưa tang giờ lại tăng thêm hai điểm, điểm võ lực cũng tăng thêm hai điểm. Bách Hợp phát hiện điểm danh vọng và điểm mị lực vậy mà đều giảm, danh vọng giảm tận mười điểm, tuy cô không biết danh vọng làm được gì, nhưng giờ nhìn số liệu mà đau lòng một lúc, hít một hơi khí lạnh, muốn hỏi Lý Duyên Tỷ nhưng lại không muốn nói chuyện với anh.
Biết được sự thật của vụ việc cùng với điểm danh vọng bị giảm kịch liệt bày ở trước mắt. Bách Hợp khóc không ra nước mắt, sắc mặt cũng càng khó coi hơn
Lý Duyên Tỷ cũng nhìn vào bảng số liệu, ngược lại hơi nhếch khóe miệng, quả nhiên không hổ là người anh yêu thích, danh vọng vất vả mãi mới thêm mấy điểm giờ vì nhiệm vụ hủy diệt các hành tinh mà giảm không phanh, nếu như điểm danh vọng giảm một chút nữa, sau đó lại vào lại nhiệm vụ lúc Tô Thiện Thiện chỉ trích Bách Hợp, giá trị danh vọng của cô như thế sẽ làm cô bị người ta tẩy chay. Cũng giống như tình huống lúc Lý Duyên Tỷ bị phong ấn lại nhiều người nhẹ nhõm trong lòng cũng không khác biệt lắm. Sau này lúc làm nhiệm vụ Bách Hợp phải tự giải quyết rất nhiều, đa số rất khó yêu mến cô đến lúc cô gặp chuyện bản năng sẽ đứng ở phe đối lập với cô. Lý Duyên Tỷ thích tình huống như vậy, quả nhiên hai người đúng là trời sinh một đôi.
“Không cho anh theo em vào trong nhiệm vụ nữa!” Tầm quan trọng của giá trị danh vọng Bách Hợp chưa chính thức cảm nhận được, cũng bởi vì giá trị danh vọng từ trước tới nay không cao mấy nên cảm giác sợ nó sẽ thấp cũng không sinh ra, vậy nên lúc này điểm danh vọng giảm xuống khá nhiều mà cảm thấy tâm tình tồi tệ nhưng cũng không có chán nản lắm chỉ thấy không thoải mái thôi, nên nhất định không cho Lý Duyên Tỷ theo mình vào nhiệm vụ lần nữa. Bách Hợp nhìn Lý Duyên Tỷ buông tay đáp ứng mới chậm rãi đi ra không gian.
Hình bóng cô vừa biến mất trong không gian, Lý Duyên Tỷ nhanh chóng thu hồi vẻ mặt cố nén mất mát hơi nở nụ cười, anh biết rõ tính cách Bách Hợp, lúc nãy cô nổi giận nhưng mà sau khi tiến vào nhiệm vụ, Bách Hợp sẽ tự mình nghĩ thông suốt, theo tính cách của cô tự sẽ biết cái nút thắt trong nhiệm vụ Đại Hải kia không liên quan đến mình, tuy anh nhìn ra được có thể bởi vì Bách Hợp chưa từng nói rõ ra, nên cô ấy sẽ vì đã giận dỗi với mình mà cảm thấy áy náy trong lòng. Tuy lần này không thể cùng đi vào nhiệm vụ với cô ấy nhưng sau đó khi hoàn thành xong nhiệm vụ trở về Không gian cô ấy sẽ có chút áy náy với mình.
Có lúc nói được quá nhiều chẳng bằng cái gì cũng không nói, để cho cô ấy tự phân biệt mùi vị. Chờ đợi một chút đổi lại sẽ có quả ngon.
Bách Hợp nhanh chóng tiến vào nhiệm vụ, lúc này cô không mê man vì như có một tòa núi lớn đè trên người, làm cô không thở nổi, cảm xúc tuyệt vọng cùng với oán độc tự động dâng lên. Hình như có người muốn tách hai chân cô ra rồi lại lôi kéo thắt lưng của mình. Bách Hợp nhanh chóng tỉnh lại trong cơn mơ hồ, mắt cô còn chưa mở ra, tay lại muốn đẩy vật đè trên người ra. Lúc cổ tay cô vừa nhúc nhích liền có một đôi tay dùng sức giữ chặt cổ tay cô, ‘Chát’ một tiếng vang dội, một cái tát làm mặt cô bỏng rát.
Được tặng một cái bạt tai, Bách Hợp đang mê man liền chậm rãi tỉnh táo lại. Lúc này bốn phía tối đen, có một người đàn ông đè trên người cô, toàn bộ áo của cô đã bị xé rách không còn mấy mảnh, quần bị kéo xuống tận đùi, toàn thân cô đau đớn không thôi, miệng lại bị người ta che chặt, hiển nhiên là sợ cô kêu ra tiếng. Sau khi tát Bách Hợp, một tay dịch ra một chút cô mới có thể hít thở không khí trong lành. Trên người hình như có rất nhiều chỗ bị cấu, véo, bị thương, nhưng may mắn quần lót vẫn còn, chắc chắn là cường bạo chưa thành công. Lúc này cái tên buồn nôn kia còn đang sờ soạng trên người cô, hoàn toàn khác cảm giác khi Lý Duyên Tỷ đụng chạm cô. Bách Hợp tuy chán ghét nhưng biết sợ hãi cũng vô dụng, nên liền ép bản thân bình tĩnh lại.
Vô duyên vô cớ bị đánh một bạt tai, ánh mắt Bách Hợp trầm xuống, cô định dùng lực giày dụa nhưng người đàn ông kia toàn thân đều đè trên người cô, lỗ mũi thở ra hơi thở thô thiển, không nói tiếng nào, thân thể này khá yếu ớt, chỉ mới giãy dụa một chút mà toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, vết bạt tay trên mặt sau khi hết bỏng rát lại đau như kim châm, trong lúc đó cô yên tĩnh lại
Bàn về sức mạnh, chắc chắn cô không phải là đối thủ của người đàn ông kia, lúc này vì im lặng nên người đàn ông đang cố sức giữ cô lại hơi ngạc nhiên một chút. Bàn tay đang dùng sức giữ tay cô không dám thả lỏng, móng tay găm vào trong da thịt. Bách Hợp cố nén đau đớn muốn ngất đi, không lên tiếng, trong bóng tối cô vô cùng tỉnh táo nhưng người đàn ông kia đang nằm sấp trên người nhìn không thấy. Hắn dừng lại một chút, tay thử kéo quần cô, thấy cô không nhúc nhích, bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô cũng dần thả ra, để trước mũi cô thử hô hấp.
Nhân cơ hội này, đột nhiên Bách Hợp há miệng cắn chặt bàn tay của hắn. Tên đàn ông theo bản năng hét một tiếng, đến khi Bách Hợp cảm thấy mùi máu tươi trong miệng mới nắm vai hắn, hai đầu gối hướng lên, dùng sức đánh lên đỉnh đầu.
Tên đàn ông trên người cô thoáng cái đã vô thức xụi lơ, đau đến mức không có sức rút bàn tay trong miệng cô ra nữa. Lúc này Bách Hợp một tay bắt lấy đầu hắn dùng cánh tay ghìm chặt cổ hắn, người đàn ông giờ mới phản ứng kịp, dùng sức giãy dụa bất chấp bàn tay vẫn đang nằm trong miệng Bách Hợp, Bách Hợp chỉ cảm thấy mùi máu càng ngày càng đậm, hắn rút tay ra, bắt lấy tay Bách Hợp như muốn gỡ cánh tay trên cổ mình ra.
Cho dù xung quanh tối đen không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng có thể đoán được một khi bị tấn công ở cổ, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là trợn trừng mắt muốn gỡ vật trên cổ ra, thừa lúc này Bách Hợp cong ngón tay dùng sức chọc thẳng vào mắt hắn. Cô ra tay không nể nang gì nên đầu ngón tay cảm thấy đâm trúng hai nhãn cầu nhớp nhớp, chất lỏng chảy trên hai ngón tay, tên đàn ông bị tấn công rên một tiếng, dùng đau đớn làm khí lực đẩy tay Bách Hợp ra, lảo đảo muốn chạy xuống cầu thang. Hiển nhiên là biết không thực hiện được mới chuẩn bị chạy lấy người.
Trải qua một cuộc đọ sức giờ Bách Hợp đã hết sức lực, tên đàn ông vừa chạy đi, nghe tiếng bước chân vang lên, toàn thân Bách Hợp run rẩy, trong chốc lát không đứng dậy nổi. Lúc này mắt còn không mở ra được. Rõ ràng cô chưa tiến vào nhiệm vụ thì nguyên chủ cũng từng chống cự qua nên mới bị đánh, vì cô cảm giác được mặt mình đã đau đến mất luôn cảm giác, mí mắt sưng vù không mở nổi, thoát khỏi hiểm cảnh, Bách Hợp mới lấy tay sờ xung quanh, chắc mình đang nằm ở đâu đó, nãy giờ khẩn trương nên không biết đâu là đâu, hiện tại đã tỉnh táo hơn, liền cảm thấy toàn thân bị mặt đất cấn đau đến khó chịu, cô sờ xung quanh thấy một cái ví da dây xích lạnh tanh, cô nhẹ nhàng thở ra, kéo cái ví da lại mở khóa lấy điện thoại ra, hiển thị thấy trời vừa rạng sáng không khỏi thở ra một hơi.
Có điện thoại chiếu sáng, Bách Hợp mới nhìn rõ mình nằm ở một hành lang, cô bị tên đàn ông kia đặt trên cầu thang, lúc này xương cốt như rã ra. Trên mặt đất còn vài giọt máu, vì sợ tên đàn ông kia quay lại Bách Hợp cố nén đau đớn run rẩy đứng dậy, dựa vào cảm giác bò lên mấy bậc cầu thang, lấy trong ví ra một cái chìa khóa, đứng trước một cánh cửa, thân thể này như vẫn còn ý thức của nguyên chủ, vô thức mở cửa phòng ra.
Chìa khóa quay một vòng, ‘Cạch’ cửa phòng mở ra, Bách Hợp thở nhẹ một hơi, nhanh chóng xoay người vô khóa cửa phòng lại, đưa tay sờ soạng trên vách tường bật đèn lên, thoáng cái bốn phía sáng đèn, mà mắt cô vốn đã có chút quen với bóng tối nhức đến chảy nước mắt. Thoát khỏi nguy hiểm, thân thể Bách Hợp có chút không khống chế nổi run rẩy.
Đây là một căn phòng một gian cũ, nhìn đồ đạc xung quanh cũng cảm giác được sự cũ kỹ, cửa phòng ngủ mở rộng cũng không có gì, Bách Hợp theo cánh cửa chống trộm lạnh buốt từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất, hai chân nhũn ra không đứng dậy nổi.