- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 655: Star: Đào phạm báo thù 10
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Muốn tạo ra trùng động để thực hiện bước nhảy không gian phải tiêu phí không ít thời gian, thứ này dùng để chạy tháo thân đương nhiên là lợi hại nhất, vấn đề là muốn chế tạo một cái rất tốn kém đắt đỏ, hơn nữa dù có tạo ra được thì cũng không nhiều người dám dùng, vì tuy nói nó hỗ trợ tốt nhất cho việc chạy trốn, nhưng một khi trùng động mở ra, nó sẽ đem đối tượng hút vào rồi ném đến đâu là không thể xác định. Vào thời buổi mà kỹ thuật chế tạo trùng động nhân tạo còn chưa được hoàn thiện này, người của Thập Tự Đường thế nhưng dám lôi ra sử dụng, hơn nữa lại là vì cứu đi một người đàn bà như Diêu Bách Hợp, quả thực xứng với bốn chữ cả gan làm loạn.
Lâm Vân Chân gần như không cần nghĩ cũng biết, lần này quay về Đế Quốc khẳng định hắn sẽ thành trò cười của mọi người. mà thiệt hại quan trọng nhất là những chiến sĩ Thần Cơ Doanh đã chết. Đào tạo mỗi một chiến sĩ là công trình mười mấy năm thời gian, vì chuyện hôm nay mà tử thương nhiều người như vậy, Lâm Vân Chân cũng không biết sau khi mình quay về phải làm sao để báo cáo với cấp trên. Chuyện càng quan trọng hơn nữa là, Bách Hợp vượt ngục nhất định khiến cấp trên phẫn nộ, nếu chuyện này vỡ lở, dân chúng sẽ nảy sinh nghi vấn về trình độ của quân đội Đế Quốc, cho dù sau lưng mình có nhà họ Lâm làm hậu thuẫn, nhưng một ải này vẫn là cực kì khó khăn, không dễ vượt qua.
Hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, từ bỏ cuộc sống an nhàn sẵn có đi tòng quân, chính là vì muốn nắm lấy quân quyền, nhưng đã trả giá nhiều như thế, lúc này vì Bách Hợp trốn thoát, hết thảy đều có khả năng bị huỷ hoại trong chốc lát, nhiều năm nỗ lực của hắn có khả năng tan biến như bọt nước. Đám chiến sĩ Thần Cơ Doanh còn sống lúc này đều im lặng không nói gì, vừa rồi Bách Hợp xuất hiện và nhanh chóng giết chết mấy chiến sĩ Thần Cơ Doanh khiến bọn họ bị chấn kinh, mà cả việc này cũng ảnh hưởng đến uy tín của hắn. Lúc này Lâm Vân Chân cảm thấy vô cùng hối hận, không phải hắn hối hận vì mình vứt bỏ Diêu Bách Hợp lựa chọn Tô Thiện Thiện, mà hối hận vì mình đã không sớm giết chết Diêu Bách Hợp diệt khẩu, mới lưu lại hậu hoạn như bây giờ.
“Diêu Bách Hợp đã vượt ngục, lập tức đệ trình quốc hội xin lệnh truy bắt và lệnh giết chết!” Lâm Vân Chân rất nhanh đã thu thập xong hận ý trong lòng, đưa ra mệnh lệnh. Hắn ngã xuống từ chỗ nào thì sẽ bò dậy từ chỗ ấy. Nếu Diêu Bách Hợp đã chế tạo ra cho hắn đống phiền toái này, vậy thì hắn phải đem ngọn nguồn của phiền toái thu dọn sạch sẽ.
“Lão đại, bắt được một đoạn tin tức, nhưng không hoàn chỉnh!” Sau khi trùng động đóng kín, vẫn còn sót lại ánh sáng của pháo laser bắn đuổi từ phía sau, robot chấn động một trận, sau đó rất nhanh lại tăng tốc độ, nghe tiếng báo cáo của người đàn ông trong cabin của robot truyền tới, mọi người đều bất giác nhìn về phía Lý Duyên Tỷ. Nhưng Lý Duyên Tỷ chỉ nhanh chóng tháo trường kiếm đeo bên hông ném sang một bên ngồi xuống, duỗi tay kéo Bách Hợp vào lòng.
Máy tính mini đeo trên cổ tay nhóm hải tặc Thập Tự Đường cùng truyền tới đoạn tin tức, mở ra liền nghe được giọng nói âm lãnh của Lâm Vân Chân vang lên, yêu cầu phát thông báo về việc Bách Hợp trốn thoát. Về đoạn tiếp theo, yêu cầu truy bắt cô và hạ lệnh giết chết, bởi vì không gian, thời gian bị vặn cong, không thể thu được chính xác, nhưng mọi người không cần nghĩ cũng biết, hắn ta hận Bách Hợp thấu xương.
“Lão đại, bây giờ xử lý thế nào?” Thanh niên văn nhã mặc sơ mi trắng nhìn Lý Duyên Tỷ. Ánh mắt Lý Duyên Tỷ lúc này đang đặt trên người Bách Hợp, thấy cô đang mặc bộ quân phục rằn ri rõ ràng là không vừa người liền nhíu mày: “Rời khỏi nơi này trước đã!”
Mấy người còn lại trong Gundam nghe được câu này của anh, có cảm giác cạn lời. Thanh niên vừa hỏi anh cũng co giật khoé miệng, bọn họ đương nhiên biết, trước tiên phải rời khỏi nơi này chứ, chỉ là giờ bọn họ đang đối mặt với việc Liên Minh hạ lệnh truy bắt Bách Hợp, cho dù Thập Tự Đường có là băng cướp khét tiếng trong vũ trụ, nhưng đánh lén quân đội Đế Quốc thì còn tạm được đi, giả sử phía Đế Quốc thực sự hạ quyết tâm muốn diệt trừ Thập Tự Đường, dù mỗi thành viên của Thập Tự Đường đều có thực lực phi phàm cũng là mãnh hổ nan địch quần hồ, đâu thể làm đối thủ của cả Liên Minh.
Lý Duyên Tỷ đã thể hiện rõ thái độ muốn bảo vệ Bách Hợp, vậy kế tiếp là muốn bàn điều kiện với Liên Minh hay muốn đối địch thì cũng phải có chủ ý trước, mọi người mới biết liệu đường mà làm, nhưng lúc này nhìn Lý Duyên Tỷ rõ ràng không đặt tâm tư vào việc này, thanh niên sơ mi trắng chỉ có thể cười trừ, ngồi trở về vị trí của mình.
Bách Hợp lúc này có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lý Duyên Tỷ, nhưng bởi vì còn có người khác ở đây nên cô phải kìm nén ý nghĩ, chỉ nắm chặt tay Lý Duyên Tỷ không nói gì. Gundam một đường nhanh chóng vượt qua trùng động. Ngoại trừ hai người Bách Hợp và Lý Duyên Tỷ, người trong cabin đều không tự chủ được mà thở phào một hơi, sau khi định vị lại toạ độ vị trí cẩn thận, Gundam liền bắt đầu phóng nhanh về hướng đại bản doanh của Thập Tự Đường, sau khi rời khỏi phạm vi thế lực của quân đội Đế Quốc, Gundam không tiếp tục ẩn tàng hành tung, sau khi bay khoảng hai ngày thì cả nhóm rốt cục đã hạ cánh an toàn.
Trong kí ức của Diêu Bách Hợp, đây là nơi cô ấy đã từng trăm phương ngàn kế tìm cách trốn đi, không ngờ cuối cùng âm kém dương sai, Đế Quốc mà cô ấy coi là nơi chốn an toàn, thậm chí nguyện ý vì nó mà cống hiến một đời lại trở thành cơn ác mộng, thậm chí, bức bách cô ấy chết đi ở đó.
Một chuyến rời xa hang ổ, tuy Thập Tự Đường chỉ cùng người của Đế Quốc giao thủ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng mọi người đều thấy tinh thần căng thẳng, giờ đã về tới địa bàn của mình, mỗi người chào hỏi Lý Duyên Tỷ xong đều tự quay về phòng mình. Lý Duyên Tỷ kéo Bách Hợp về chỗ ở của anh, cửa phòng vừa đóng lại, Bách Hợp còn chưa kịp hỏi anh vì sao lại xuất hiện ở nơi này thì đã bị Lý Duyên Tỷ kéo tới, ôm vào lòng.
Làn môi mềm mại trước tiên dán lên mi tâm của cô, rồi theo sống mũi trượt xuống, khi nó rơi lên môi cô, Lý Duyên Tỷ dừng lại một chút, sau đó bắt đầu tăng dần lực đạo.
“Đợi một chút, sao anh lại ở trong này…” Đôi môi ấm áp vừa quét xuống theo một đường thẳng, giống như có thể cọ sát ra hoa lửa, Bách Hợp cảm nhận được mười ngón tay đang giữ chặt lấy cô của Lý Duyên Tỷ cũng bắt đầu tăng thêm sức lực, loại cảm giác nguy hiểm này khiến bản năng của cô muốn trốn tránh, vì vậy mà nghiêng mặt, cúi đầu, môi của Lý Duyên Tỷ do vậy lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở trên mí mắt, y không lên tiếng, chỉ nhẹ hàng mút hôn hàng mi, lại liếm hôn mí mắt, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt, loại cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quá mức thân cận khiến cô thấy không tự tại muốn giãy dụa. Thân thể hai người đang dán sát, động tác giãy dụa uốn éo của cô khiến ánh mắt Lý Duyên Tỷ ám trầm, anh đưa tay xốc nách bế cô lên, cánh tay của Bách Hợp bị ép về hướng lưng, hai chân bay lên trời, còn chưa kịp giãy dụa thì đã thấy đất trời đảo điên, trong khoảnh khắc đã bị anh áp chế trên giường, cặp chân dài lúc này cũng đã bị ép tách ra, áp sát vào eo lưng của anh.
“Không được mặc quần áo của người khác!” Lý Duyên Tỷ đã nhẫn nhịn suốt đường về nhà, nếu không phải trên Gundam không có y phục để thay đổi, anh đã sớm muốn đem bộ quân trang rằn ri trên người Bách Hợp xé tan tành, giờ đã về đến địa bàn của mình, lại gặp cơ hội thuận tiện, anh liền dùng một thái độ không thể đương nhiên hơn, xé bộ quân trang Bách Hợp đang mặc ra.
“A…” Bách Hợp kinh hô, nhưng đôi tay cô lại bị khống chế, không thể dãy dụa, hai bàn tay cô lúc này đều bị anh nắm chặt, chỉ có thể đỏ mặt trừng Lý Duyên Tỷ.
Trước kia Diêu Bách Hợp là nữ tù nhân bị kết tội phản bội Đế Quốc và phán quyết giam cầm chung thân, đương nhiên không còn bất cứ riêng tư hay tự tôn gì đáng nói. Lúc cô ấy bị nhốt lại cũng không được mặc thêm nội y hay đồ lót gì bên trong, chỉ có một bộ quần áo tù nhân khoác trên thân. Lúc Bách Hợp trốn thoát ra, trực tiếp hạ sát chiến sĩ Thần Cơ Doanh rồi cướp đoạt quần áo, lúc này trừ lớp áo khoác, phía dưới quần áo vốn không có vật dư thừa gì, vừa bị xé toạc, liền triển lãm hết phong cảnh uyển chuyển mà lộ liễu bên dưới.
Bách Hợp cố gắng giữ trấn định, mái tóc dài rối tung tản khắp giường, gò má hiện ra sắc đỏ ửng, cô không có vẻ đẹp yêu dã ngỗ ngược đầy tính xâm lược như nguyên chủ, ngược lại là mẫu người luôn tỉnh táo, kiềm chế, nhưng lúc này đây, bộ dạng cố ra vẻ bình tĩnh của cô kết hợp với hàng mi dài như đôi cánh bướm nhẹ run rẩy lại có lực sát thương vượt xa bất kì mỹ nhân quyến rũ nào.
Thân thể của Lý Duyên Tỷ lại lần nữa đè ép lên người của cô, bàn tay nhẹ nhàng từ eo lưng của cô vuốt ve ngược lên trên, cảm giác mơn trớn đến từ đầu ngón tay của anh khiến ngón chân của Bách Hợp cũng không tự chủ mà cuộn rút lại. Cô rất muốn Lý Duyên Tỷ dừng lại, hỏi anh xem vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này. Kể từ lần trước anh rời khỏi không gian, chỉ lưu lại một tờ giấy nhắn liền mất tung tích, giờ ngược lại còn xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ. Có điều cô thực sự không tìm được cơ hội để mở miệng hỏi một câu, Lý Duyên Tỷ lúc này giống như mưa rền gió dữ, nhanh chóng cuốn cô vào cuộc, cô muốn thử giãy dụa, nhưng Lý Duyên Tỷ cũng không cho cô cơ hội đào thoát, vững vàng nhốt chặt cô trong lòng anh.
Cuối cùng tiếng thở dốc trong căn phòng cũng ngừng lại, nhưng nhiệt độ thì chưa thể hạ xuống, hai gò má của Bách Hợp đỏ như hơ lửa, toàn thân lúc này mềm như nước, xương cốt như rời ra từng khúc, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động một chút, đôi mắt cô còn mang theo hơi nước ướt át, làn môi hơi hé mở phát ra hơi thở dồn dập, Lý Duyên Tỷ ngắm nhìn tình cảnh ấy, lại cúi đầu mơn trớn đôi môi cô.
Mái tóc đen thẳng của anh giống như tơ lụa buông xuống, trượt trên bờ vai trần trụi của Bách Hợp, cô ngửa đầu ngoan ngoãn để anh hôn một chút, anh mút lấy đầu lưỡi, quấn quýt đến khi đôi môi của hai người đều nhiễm hơi thở của nhau, lúc này Bách Hợp mới duỗi tay đẩy y một cái: “Nặng!” Đối với chuyện thân mật trước đó, cô có chút ngượng ngùng, sợ hãi, nhưng cô thích anh thân mật hôn cô sau lúc ôn tồn, bởi vì chuyện này khiến cô cảm giác được Lý Duyên Tỷ dành cho cô bao nhiêu yêu thích, để ý, không như lúc nãy anh giống như muốn đem cô ăn sạch từ da đến xương, khiến cô theo bản năng muốn trốn tránh.
“Có nhớ tôi không?” Lý Duyên Tỷ dịch chuyển thân thể, không tiếp tục đè ép trên người Bách Hợp, nhưng lại duỗi cánh tay vòng từ sau lưng ôm cô vào lòng dán chặt vào thân thể mình, trên người cô vẫn còn xâm xấp mồ hôi chưa khô, khiến làn da có chút lạnh lẽo, Lý Duyên Tỷ lại duỗi tay kéo chiếc áo chính anh đã xé rách lúc nãy khoác lại lên người cô, Bách Hợp nghiến răng, trong lòng có chút tức giận. Mỗi lần anh tiến vào nhiệm vụ đều sinh ra loại kết quả như này, vừa rồi cô vốn muốn anh ngừng lại, kết quả cả cơ hội mở miệng mà anh cũng không chừa cho cô. Tuy rằng khi nãy cũng không phải lần đầu tiên hai người làm chuyện thân mật, hơn nữa làm thì cũng đã làm rồi, nhưng Bách Hợp nghĩ lại nghĩ, vẫn là có chút bực bội. Anh không nói một lời liền biến mất rất lâu, hai lần cô làm xong nhiệm vụ quay về không gian đều không thấy mặt, gặp được anh trong nhiệm vụ rồi, cũng không thấy anh nói một câu xem vì lý do gì mà mất tích, lúc này lại còn hỏi ngược xem mình có nhớ anh không?
Nhìn Bách Hợp không thèm để ý mình, khoé miệng Lý Duyên Tỷ lộ ra một tia cười như có như không, anh vẫn mang bộ dạng tuấn nhã hững hờ kia, nhưng ở giữa chân mày bây giờ lại mang theo mấy phần bá khí, lúc anh không chút đếm xỉa mà liếc nhìn người ta, sẽ khiến người ta sinh ra mấy phần cảm giác bị chấn nhiếp. Anh hôn nhẹ khoé miệng Bách Hợp, trong đôi mắt đang phản chiếu bóng dáng tóc dài rối loạn, gò má đỏ ửng của cô khẽ giục: “Nói đi!”
*Editor: Không muốn sát phong cảnh sau màn tình tứ của anh chị ấy đâu, nhưng nếu nhớ không nhầm thì chị ấy đang xuyên trong một cái xác đã 10 năm không tắm rồi đấy ạ.