- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 516: Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (5)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Dạ Vũ
Beta: Sakura
Chính lúc đó, quản gia đã bưng một ly hồng trà nóng hổi tới theo lời yêu cầu của Bách Hợp. Bách Hợp nhàn nhã nhận lấy tách trà, thổi nhè nhẹ rồi nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày nói: “Tư Kỳ, vị trà hơi nhạt. Cậu lấy cho tôi một chút quế đến nhé?”. Giọng nói của Bách Hợp lúc này so với lúc yêu cầu chị Tam giống nhau như đúc. Ở nhà họ Cố, bất luận là trà phẩm hay điểm tâm đều mời đầu bếp nổi danh nhất nước điều chế ra, mà Dung Bách Hợp chính là vị hôn thê của Cố Thiên Thịnh, từ nhỏ đã lớn lên cùng một chỗ với hắn. Đầu bếp nhà họ Cố đối với vị giác của Dung Bách Hợp là vô cùng hiểu rõ. Hồng trà thêm nhiều đường hay ít, hay pha thêm vị gì này nọ chắc chắn vị đầu bếp sẽ biết rõ, tuyệt đối không có khả năng trà pha cho Bách Hợp bị nhạt. Lúc này Cố phu nhân cũng nhìn ra được Bách Hợp hẳn là đã phát hiện ra có chuyện gì mờ ám giữa Lương Tư Kỳ và Cố Thiên Thịnh. Nhưng mà cô bé này cũng chẳng làm ầm ĩ cãi lộn to tiếng, ngược lại dùng phương pháp như vậy khiến bà vô cùng hài lòng. Dù sao Bách Hợp cũng không hủy hoại đi thanh danh của Cố Thiên Thịnh, cho nên Cố phu nhân coi như chẳng nghe thấy, quay lại liếc quản gia ra ý một cái, lại cúi đầu xem xét nhẫn đeo tay mà không nói một lời nào.
Lương Tư Kỳ không nghĩ tới việc Bách Hợp ở tại nhà họ Cố dùng giọng sai bảo hạ nhân để nói cô ta làm này làm nọ, nên vẻ mặt sửng sốt một chút. Dung Bách Hợp trong quá khứ lúc thân mật cũng sẽ gọi cô ta là Tư Kỳ, nhưng chưa bao giờ dùng ngữ khí kẻ trên nhìn kẻ dưới mà giao việc cho cô ta. Trong lúc nhất thời Lương Tư Kỳ còn không quen thái độ như vậy của Bách Hợp, lúc sau lại thấy chân mày của Bách Hợp cau lại, cô ta vô thức liếc nhìn Cố Thiên Thịnh, trên mặt lộ ra thần sắc lo sợ không yên. Sau đó cô ta lại thấy Bách Hợp có vẻ như đã không còn kiên nhẫn được nữa, thế là thanh âm cô ta giống như tiếng muỗi kêu vo ve mà hừ một tiếng: “Tốt thôi!”.
Mặc dù vào nhà họ Cố cũng không phải lần một lần hai, nhưng mà Lương Tư Kỳ chưa bao giờ biết phòng bếp nhà nhà họ Cố ở nơi nào. Cô ta nhìn quản gia ý tứ xin giúp đỡ, thế nhưng mà quản gia mới lúc trước còn nhận được ánh mắt ra hiệu của nữ chủ nhân nhà họ Cố, nên coi như hoàn toàn không thấy ánh mắt cầu cứu của Lương Tư Kỳ, mìm cười gật đầu với cô ta sau đó lại thu hồi tầm mắt. Hai tay vị quản gia đan vào nhau đặt trước bụng, cung kính đứng cạnh Cố phu nhân không nói lời nào. Thấy chị Tam bày ra tư thế này, trên mặt Lương Tư Kỳ xuất hiện vẻ chật vật đỏ bừng, cô ta bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, cuối cùng chính cô ta nở nụ cười tự giễu, quyết đoán cởi nốt đôi giày trên chân ra. Ở nhà họ Cố mọi người nhìn chằm chằm hành động của Lương Tư Kỳ, thấy cô ta bỏ giày vào tủ, đổi dép lê xong thì đi về phía Bách Hợp, nhận lấy tách trà trên tay Bách Hợp sau đó ngẩng đầu hào phóng mỉm cười với Bách Hợp, phảng phất như đây là lần đầu tiên cô ta quen biết Bách Hợp, lớn tiếng hỏi: “ Không biết phòng bếp nhà họ Cố ở đâu?”. Lương Tư Kỳ mặc dù tính cách lạnh nhạt với mọi thứ, ở trường cô ta không quan tâm thành tích, chẳng quan tâm người ta cười nhạo thân hình mình, cũng không quan tâm tới việc các giáo viên có suy nghĩ gì về mình nhưng cô ta cũng không phải là người cứ thế mà lạnh nhạt đi suốt đời. Cô ta cũng có yếu điểm, khi có người khiêu chiến cô ta có thể cảm thấy không quan tâm nhưng mà đụng đến mấu chốt cô ta sẽ phản ứng lại.
Vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Bách Hợp vạch trần việc mình lên giường cùng Cố Thiên Thịnh, lúc trước cô ta từng cảm thấy có lỗi với Bách Hợp, nhưng lúc này sự tình đã gấp gáp rồi thì Lương Tư Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bản chất không-màng-thế-sự của cô ta lại phát huy tác dụng cao nhất. Nếu Bách Hợp đồng ý làm bạn với cô ta, thì cô ta sẽ cố gắng rời xa Cố Thiên Thịnh, nhưng việc Cố Thiên Thịnh có dây dưa với cô ta hay không thì cô ta không nắm chắc. Ngược lại nếu Bách Hợp không muốn làm bạn với cô ta thì cô ta cũng hiểu đươc. Dù sao giấy không gói được lửa, chân tướng sự việc rồi cũng sẽ bị phơi bày, nhưng Lương Tư Kỳ cảm giác mình sẽ không thương cảm với thái độ của Bách Hợp. Cô ta đoán được nếu Bách Hợp biết rõ chân tướng sẽ vô cùng giận dữ, nhưng mà Bách Hợp laị cứ như vậy có hành động khiến cô ta cảm thấy nhục nhã thì giống như động vào yếu điểm của Lương Tư Kỳ vậy.
Nếu người làm vậy là Cố phu nhân, nếu như người nhục nhã cô ta là Cố phu nhân thì cô ta có thể sẽ không để ý tí nào, mỉm cười mang bột quế ra cho Cố phu nhân, dù sao làm tí việc mà không mất miếng thịt nào, mà Cố phu nhân cũng chẳng phải người liên quan tới cô ta thì cũng không tổn thương cô ta nhiều lắm. Nhưng sao Bách Hợp lại có thể đối xử như vậy với mình? Dù sao hai người đã từng là bạn bè, Lương Tư Kỳ cảm giác mình có địa vị ngang hàng với Dung Bách Hợp. Lương Tư Kỳ không đem Cố phu nhân để trong lòng nên nếu Cố phu nhân có hành động nhục nhã cô ta thì cũng chẳg nsao cả, nhưng mà Dung Bách Hợp là bạn bè với cô ta vài năm, Lương Tư Kỳ đem hai người bọn họ sánh ngang địa vị với nhau, vậy mà Dung Bách Hợp lại muốn nhục nhã cô ta thì Lương Tư Kỳ không thể nhẫn nại được. Vì vậy cô ta lớn tiếng hỏi, vẻ mặt thản nhiên vui vẻ, vô tâm không áy náy, một đôi mắt đen bóng lại có vài phần mỉa mai, giống như đang cười nhạo tình bạn đáng thương rẻ mạt của hai người vậy. Bách Hợp trầm mặc nhìn cô ta một lúc, xung quanh tất cả mọi người đều cho rằng Dung Bách Hợp sẽ vì hành động đáp trả của Lương Tư Kỳ mà cảm thấy mất mặt rồi bộc phát tính tình, thậm chí Cố Thiên Thịnh đã trưng cái vẻ mặt khẩn trương, lúc vô thức muốn bảo vệ cho Lương Tư Kỳ thì Bách Hợp đã đứng dậy ngay lúc đó: “Tư Kỳ, cậu vừa mới thay giầy đã rửa tay chưa?”
Lời này sâu sắc ngoài dự kiến của mọi người, khóe miệng Cố phu nhân nhếch lên một cái, cúi đầu xuống ánh mặt lạnh lẽo. Cố Thiên Thịnh thở dài một hơi, lườm Bách Hợp: “Đồ quái dị lắm chuyện! Phiền phức”. Sắc mặt Lương Tư Kỳ lại lúc xanh lúc trắng, cô ta bưng chén trà của Bách Hợp, càng cảm thấy mình bị nhục nhã quá thể, cô ta không tự chủ được cắn làn môi đang run rẩy. Bách Hợp lại thở dài: “Trà không tệ, nhưng mà thiếu một xíu bột quế. Tiếc quá đi!”
Lời này của Bách Hợp làm cho Lương Tư Kỳ cúi gằm mặt xuống, Bách Hợp lúc này cười tươi như hoa liếc nhìn Cố phu nhân: “Dì Cố, hôm nay con làm phiền dì nhiều rồi nha! Giờ con xin phép về, ba mẹ con có khi đã về tới nhà rồi ấy chứ. Hôm khác con tới thăm dì sau!”. Cố phu nhân đứng lên, đối với việc hôm nay bà thấy, dù Bách Hợp có khám phá ra chút gì đó chân tướng nhưng lại không để lộ, ngược lại dùng thủ đoạn như thế để khinh bỉ Lương Tư Kỳ làm bà vô cùng hài lòng. Hơn nữa, Bách Hợp ở cùng bà cả một buổi chiều, tặng bà một kiện sườn xám vô cùng hợp ý cùng một cái ghim cài áo đẹp tuyệt vời. Còn cô gái được goị là cô Lương có quan hệ mập mờ với con trai mà con trai rất nhiều lần mang về nhà mà còn không có một lần nào mang lễ vật tới tặng. Cố phu nhân mặc dù chẳng thiếu thốn cái gì, nhưng lại coi trọng cấp bậc lễ nghĩa. Vì vậy lúc này bà càng nhìn Lương Tư Kỳ càng thấy không vừa mắt, bởi thế cũng vô cùng vui vẻ khi Lương Tư Kỳ khó chịu; lúc này thấy Bách Hợp muốn ra về liền đứng dậy nói cùng Bách Hợp hai câu: “Tốt, vốn là dì định giữ con lại ăn cơm chiều. Con bé này thực hiếu thảo! Vậy thôi con về trước để xem xét tình hình ba mẹ con đi!”. Bách Hợp vừa mới về nước, liền ngay lập tức tới nhà họ Cố chào hỏi mình, với điểm này Cố phu nhân vô cùng hài lòng, nên nói chuyện với Bách Hợp cũng trưng ra vẻ mặt ôn hòa. Bách Hợp khách khí hai câu liền ra ngoài, lúc này đã thấy quản gia Tam tỷ tự mình giúp cô thay giày, đối lập với tình cảnh của Lương Tư Kỳ lúc trước, lại càng thể hiện địa vị của Bách Hợp tại nhà họ Cố. Lúc Bách Hợp ra khỏi cửa nhà họ Cố, chợt nghe thấy trong phòng khách Cố phu nhân nói chuyện với Lương Tư Kỳ bằng âm thanh lạnh lùng: “Cũng muộn rồi, cha mẹ cô Lương chắc chắn đang sốt ruột chờ cô. Người đâu, chuẩn bị xe đưa cô Lương về”. Nghe thấy vậy, Bách Hợp cơ hồ tưởng tượng ra cái vẻ mặt của Lương Tư Kỳ liền vui vẻ quay cái chìa khóa xe trong tay mình, nở nụ cười. Haha! Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, Lương Tư Kỳ hiếm lạ Cố Thiên Thịnh hả? Vậy thì cho cô ta!.
Hừ! Một kẻ ngoại trừ tướng mạo đẹp cùng gia thế lớn, chỉ biết chơi đàn bà thì chính là kẻ bỏ đi. Lương Tư Kỳ muốn? Đưa cho cô ta luôn! Chỉ sợ cô ta không có tư cách mà nhận thôi. Coi như cô ta nhận được thì Bách Hợp cũng muốn cái cô ta nhận là một củ khoai nóng bỏng tay, cô ta không thể nuốt xuống đơn giản như vậy được.
Lúc về tới nhà họ Dung, vốn Bách Hợp có chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ Lương Tư Kỳ là một chiếc vòng tay cùng hai cái khăn lụa, liền giao cho người làm, sai họ đưa cho quản gia cùng đầu bếp của nhà họ Cố. Làm xong hết những việc này thì ba mẹ cũng trở về. Bách Hợp ném đôi nam nữ đê tiện kia ra sau đầu, chuyên tâm nói chuyện phiếm cùng ba mẹ nguyên chủ. Trong lòng Dung Bách Hợp có chút tiếc nuổi và hối lỗi cùng cha mẹ, vì lúc trước không nhận thức rõ người nào cần giao tiếp đem Lương Tư Kỳ trở về nhà, làm hại nhà họ Dung trở thành trò cười của giới thượng lưu. Lần này Bách Hợp sẽ thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, ngoại trừ đả kích Lương Tư Kỳ cùng Cố Thiên Thịnh, cô sẽ hiếu thuận với cha mẹ. Vợ chồng nhà họ Dung chỉ có một đứa con gái, vốn dĩ là trân bảo trong mắt cha mẹ, hôm nay Bách Hợp còn cố ý làm nũng. Cô con gái du học nhiều năm mới trở về, cả nhà đều vui mừng. Cho tới nửa đêm khi Bách Hợp trở về phòng cũng không thấy Lương Tư Kỳ gọi điện tới. Cô ta chính là một kẻ tính tình lạnh nhạt, lúc nào cũng ra vẻ không màng thế sự, nên không thèm gọi điện để giải thích vì sao hôm nay mình và Cố Thiên Thịnh lại cùng xuất hiện một chỗ, cũng không hỏi Bách Hợp vì sao hôm nay trở về lại không báo cho cô ta. Bách Hợp từ trong tình tiết chuyện đã sớm biết tính cách của con người này, nên cách hành xử của Lương Tư Kỳ cũng không ngoài dự liệu của cô. Vì vậy, Bách Hợp tắt máy, luyện qua hai vòng Tinh thần luyện thể thuật rồi mới lên giường đi ngủ. Vì luyện Tinh thần luyện thể thuật nên ngày thứ Hai thức dậy, tinh thần Bách Hợp vô cùng sảng khoái. Ba Dung đã rời nhà đến công ty, còn Bách Hợp mới về nước nên ba mẹ cũng không nỡ đem quá nhiều áp lực mà đặt lên người con gái, mà hi vọng cô bé có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi mới tiếp quản công việc. Chiều hôm qua ba Dung cũng nói thắng, hi vọng con gái nếu không có việc gì thì có thể rủ bạn bè ra ngoài uống trà chơi đùa nói chuyện phiếm. Bách Hợp mặc dù không có mong muốn đi chơi bời uống trà, nhưng mở máy điện thoại lại thấy số của Lương Tư Kỳ, bèn trực tiếp gọi. Đầu dây bên kia cũng chần chờ không tiếp, chờ khi vang lên bảy tám hồi chuông thì âm thanh lạnh lùng của Lương Tư Kỳ mới vang lên: “Cô Dung! Có chuyện gì à?”