- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 511: Cô gái trong đoàn xiếc – 16
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Nhìn thấy sắc mặt Cam Phu Nhân thay đổi, Bách Hợp thở dài, đi tới cạnh bà, vốn muốn đưa tay bắt mạch cho bà, thế nhưng cô chưa kịp đụng tới Cam Phu Nhân, Cam Phu Nhân lại trở tay nắm lấy bàn tay của cô kéo lại, lòng bàn tay bà nhỏ mềm mại, cảm giác được đây là đôi tay sống trong an nhàn sung sướng, đặc biệt là so với đôi tay thô ráp luyện tập từ nhỏ của Triệu Bách Hợp thì đôi tay bà ta tinh tế tỉ mỉ kinh người, nhưng lúc này đội tay ấy lại lạnh như băng, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh, bà lúc này dùng sức vô cùng lớn giống như là bắt được đồ vật gì quan trọng, gắt gao nắm chặt tay Bách Hợp, khí lực mạnh làm mu bàn tay Bách Hợp có chút đau đau.
“Giống…” Cam Phu Nhân trong miệng thốt ra một cổ hơi lạnh từ xương sống truyền đến, trước lúc ra ngoài gặp mặt trong lòng bà có chút hốt hoảng không lý do, bây giờ xem ra là có báo hiệu đấy, vậy mà bà nhìn thấy một cô gái có tướng mạo giống y vợ chồng mình, lúc này đầu óc Cam Phu Nhân trống rỗng, hốc mắt chua sót mãnh liệt không biết làm sao, bà nhớ tới đứa con gái thất lạc 20 năm trời, bà cắn chặt môi, một tay cầm lấy tay Bách Hợp một tay vô ý thức muốn đưa lên sờ mặt Bách Hợp.
Cảm giác được động tác của bà, Bách Hợp nhịn không được ngửa đầu ra sau tránh được tay của bà, có chút giật mình nhìn vị phu nhân quý phái ung dung, không thể tin được vị phu nhân này sẽ làm ra động tác thất lễ như vậy?
“Phu nhân?”
“Để tôi nhìn xem, để tôi nhìn xem.” Cam Phu Nhân không sờ được mặt Bách Hợp, nhìn thấy động tác né tránh của cô vốn nước mắt chua sót trong hốc mắt thoáng cái chảy xuống, trong miệng nhẹ nhàng cầu khẩn một mặt gắt gao giữ chặt Bách Hợp giống như sợ Bách Hợp sẽ chạy mất vậy. Bà đưa tay muốn mở túi xách mình ra, chỉ là một tay bà căn bản không thề đem túi mở ra được, đến cuối cùng động tác của Cam Phu Nhân có chút táo bạo đem dây kéo kéo ra, trút hết đồ vật bên trong túi xách xuống, lấy được điện thoại rất nhanh ấn liền dãi số, vừa bấm vừa khóc nấc lên.
“Lão Cam, ông mau tới đây.”
“…” Bách Hợp đột nhiên cảm thấy có chút oan uổng, cô cái gì cũng chưa làm mà, thế nhưng Cam Phu Nhân liền bắt đầu gọi điện thoại cầu cứu. Sau khi cô bước vào phòng ánh mắt Cam Phu Nhân giống như gặp quỷ, lúc này lôi kéo cô nắm không buông, còn gọi điện thoại kêu người tới, tuy nói bây giờ Bách Hợp có võ công cũng không sợ Cam Phu Nhân làm chuyện gì bất lợi với mình, nhưng không biết vì sau bị người khác giữ chặt, lúc này thần sắc Cam Phu Nhân có chút không ổn định, Bách Hợp trong đầu không tự chủ nghĩ tới gần đây trên TV phát mánh khóe mới lừa bip người, nghe kể là một ít người lừa gạt, đem người khác lừa gạt xong rồi lại giả bộ chính mình là người bị hại xảy ra chuyện, sau đó lôi kéo người bị lừa kia không buông, cuối cùng vào trong bệnh viện, người bị lừa phải xuất ra tiền bồi thường cho họ.
Nghĩ đến đây thần sắc Bách Hợp thoáng cái cảnh giác lên, gần đây Cam Lộ đang chờ cơ hội làm khó cô, nếu như cô bị lừa gạt kéo vào bệnh viện, lúc này cô đang ở đầu sóng ngọn gió nhất định bị tai tiếng cho xem, nếu đến lúc đó Cam Lộ lợi dụng cơ hội này hại cô vậy thì so với trước càng dễ dàng hơn nhiều. Bách Hợp bất giác muốn kéo tay khỏi tay Cam phu nhân, cô trước giờ vẫn chưa gặp qua Cam phu nhân, bây giờ người này tự nhận mình là Cam phu nhân vậy mà Bách Hợp chủ quan không xác nhận, Bách Hợp đang muốn bỏ đi, Cam phu nhân nhận thấy động tác của cô, liền quăng điện thoại qua một bên đưa hai tay chặn ngang ôm lấy Bách Hợp lại.
“…Phu nhân, tôi không có tiền đâu.” Vị phu nhân này không biết bị cái gì kích thích, lúc này cánh tay ôm Bách Hợp lực đạo rất mạnh, Bách Hợp bị bà gắt gao khóa chặt giãy dụa một hồi cũng không ra, không ngờ một người có võ công lợi hại lại bị một người không biết võ công gắt gao bắt lấy, Cam phu nhân không biết khí lực từ đâu, liều chết ôm lấy cô, mặc kệ Bách Hợp dùng hết khí lực cũng không có biện pháp đẩy bà ra, dằn co một hồi cuối cùng hai người té ngã xuống ghế sô pha, Cam phu nhân ôm Bách Hợp, cảm giác cô gái mềm mại trong ngực, cảm giác trống rỗng trong những năm gần đây dường như thoáng cái được lấp đầy, bà không kìm chế được ‘ô ô’ khóc lên.
Đợi đến khi Cam thị trưởng tới, lúc mở cửa phòng ra ông nhìn thấy bà vợ đoan trang ưu nhã của mình đang gắt gao ôm chặt một cô gái khóc đến đầu đầy mồ hôi còn trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cô gái mảnh mai kia đang quay lưng về phía ông, ông chỉ nhìn thấy mái tóc cột đuôi ngựa thật dài cùng bóng lưng thẳng tấp.
Lúc vừa nhận được điện thoại bà Cam, Cam thị trưởng vô cùng hoảng sợ liền vứt bỏ công vụ trong tay chạy đến, lúc này nhìn thấy bà Cam đang êm đẹp trong lòng ông nhẹ nhàng thở ra, đang muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp nghe thấy ngoài cửa có âm thanh bất đác dĩ xoay người lại, cô vừa xoay người lại vốn Cam thị trưởng đang cau mày con mắt cũng trừng lớn.
“Lão Cam, ông mau đến xem, xem đôi mắt cô bé này, xem cái mặt này, ông nhìn xem cái mũi này, cái miệng này…” Cam phu nhân lúc này nói chuyện có chút lộn xộn, lúc bà nhìn thấy chồng mình, giống như người chết đuối bắt được khúc gỗ vậy, hai tay buông lõng Bách Hợp ra chút ít, nhưng bà vẫn sợ Bách Hợp bỏ chạy vẫn còn nắm chặt tay cô, bà vẫn còn muốn dùng một tay sờ mặt Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại ngữa đầu tránh đi.
“Giống không?” Cam phu nhân nhìn chồng mình, Cam thị trưởng vừa vào cửa có chút kích động nhìn Bách Hợp, ông so với vợ mình bình tỉnh hơn nhiều, lúc này nhìn Bách Hợp cố trấn định gật đầu.
“Cô gái này cô họ gì? Tên là gì? Quê quán ở đâu?” Ông không giống bà Cam chỉ bắt lấy người rồi khóc, lúc này ông ngồi một bên bắt đầu hỏi tình huống của Bách Hợp, Bách Hợp đang nhìn Cam thị trưởng trong lòng cũng cảm thấy có chút cổ quái, từ sau khi đi vào nhiệm vụ cô cũng ít khi soi gương, thế nhưng tướng mạo nguyên chủ như thế nào cô cũng biết, bộ dáng Triệu Bách Hợp này lớn lên thật sự quá giống người đàn ông trung niên này đây, giống đến nỗi nếu khuôn mặt chữ điền của Bách Hợp vẽ lên một vòng râu mờ hầu như giống Cam thị trưởng còn trẻ như khuôn, lúc này nghe thấy câu hỏi của ông, Bách Hợp do dự một chút liền đem thân phận bối cảnh của nguyên chủ nói rõ ra.
Nghe nói lúc Bách Hợp ba tuổi bị bán vào đoàn xiếc từ nhỏ đến lớn trong đoàn xiếc, hai vợ chồng có chút kích động, nhìn thoáng qua nhau, chỉ tiếc lúc Bách Hợp bị bán tuổi còn quá nhỏ không nhớ được lúc ấy nơi bị bán ở đâu, Cam thị trưởng hắn giọng: “Không dối gạt cháu, trước kia tôi có một đứa con gái ở nông thôn bị người bắt cóc đi, con xem tướng mạo của con lớn lên rất giống tôi, tuổi tác cũng không khác biệt lắm, tôi muốn cùng cháu làm xét nghiệm nhận thân…”
Thật lòng trong lòng Bách Hợp bây giờ đã nắm chắc được Triệu Bách Hợp có phải là con của hai vợ chồng này hay không, lúc nghe đến ông đề nghị làm xét nghiệm, cô không do dự lộ ra nét tươi cười:
“Không cần đâu, hiện tại tôi sống rất tốt, chuyện trước kia đã không nhớ rõ rồi” nếu như chính hai vợ chồng này chínhlà vợ chồng ngài thị trưởng trong truyền thuyết, nếu vậy người trước giờ hại mình chính là con gái nuôi của họ, Bách Hợp không thể không nói rằng chuyện này thật sự rất châm chọc, tuy nói nguyên chủ có thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình là chuyện vô cùng tốt, nhưng trên thực tế nguyên chủ thật sự đã chết, cô chỉ là người thay thế mà thôi, nếu như đã biết cha mẹ nuôi của Cam Lộ chính là cha mẹ ruột của Triệu Bách Hợp, việc này để cho Triệu Bách Hợp đã chết thảm trong kịch tình phải đối mặt như thế nào đây?
Biết rõ chân tướng đôi khi cũng không phải việc gì tốt, có một số việc thà không biết so với biết càng chăm chọc hơn, xác thực người nên hưởng thụ tất cả những cái này chình là người đã bị Cam Lộ hại chết kìa, bây giờ chính mình chỉ là người thay thế Triệu Bách Hợp đòi lại công đạo mà thôi.
Thấy yêu cầu của mình đưa ra bị cự tuyệt, Cam phu nhân vốn gương mặt tràn đầy hy vọng không khỏi sốt ruột khóc lên, bà gắt gao nắm chặt Bách Hợp không buông tay mà cầu khẩn dán mắt vào Bách Hợp.
“Ngoan, nghe lời, tôi muốn tìm con gái của mình…” Những năm gần đây cho dù có Cam Lộ chăm sóc bên người, cho dù Cam Lô đã sửa thành họ Cam ở trước mặt vợ chồng Cam thị biểu hiện vô cùng nhu thuận, nhưng cho dù có tốt như thế nào cũng không phải là con ruột của mình, con nuôi thì làm sao so sánh với con ruột được, lúc này bà bắt lấy tay Bách Hợp rất sợ cô bỏ đi, trong miệng vừa dỗ dành vừa thỉnh cầu: “Ta biết lấy máu sẽ có chút đau, chỉ nhịn một chút, nhịn một chút, ta cầu xin con.”
Không biết có phải là do bản năng người mẹ hay không, bộ dáng Cam phu nhân nhất định không buông Bách Hợp ra, Bách Hợp vốn không muốn cùng hai người bọn họ có quan hệ gì, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hai vợ chồng, cuối cùng chỉ có thở dài, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Lúc thấy cô đồng ý rồi, Cam phu nhân vừa khóc vừa cười, đưa tay vuốt tóc cô, tuy lúc này còn chưa chính thức lấy máu xét nghiệm, dù sao huyết thống tương liên, người mẹ nhìn thấy đứa con mình thất lạc nhiều năm không gặp trong lòng luôn luôn có một loại cảm giác thiên tính, Cam phu nhân đã nhận định cô chính là con ruột của mình rồi, bà kéo tay Bách Hợp một mặt cầm khăn sửa sang lại hình tượng của mình, giống như rất sợ Bách Hợp chê cười, bà cuống quýt bới tóc mình lại, sau khi đã ngồi một lúc lâu Cam thị trưởng gọi điện cho tài xế của mình đợi dưới lầu, lúc này ba người mới ra khỏi phòng.
Xe một đường chạy thẳng đến trung tâm giám định, Cam phu nhân cầm tay Bách Hợp bắt đầu hỏi hang tình huống của cô, nghe cô kể tình cảnh lúc huấn luyện trong mắt Cam phu nhân tất cả đều là nước mắt: “Nếu để cho tôi biết kẻ nào đem bán con tôi, tôi muốn mạng của nó!” Những năm gần đây Cam phu nhân bị tra tấn về tinh thần tiều tụy, mỗi khi nhớ đến đứa con gái nhỏ bé của mình bị bắt đi, trong lòng bà đau như cắt, lúc này bà đã khẳng định Bách Hợp chính là con gái ruột của mình, nghe được Bách Hợp từ nhỏ đã bị bán vào đoàn xiếc, con gái cành vàng là ngọc của mình phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nước mắt bà không ngăn được chảy xuống.
Đến trung tâm giám định, bởi vì Cam thị trưởng đã sớm thông báo trước, ba người vừa xuống xe liền được người của trung tâm giám định bí mật đưa đến một căn phòng, có người lần lượt lấy máu của Bách Hợp và vợ chồng Cam thị, theo bình thường mà nói phải đợi vài ngày mới lấy được kết quả, thế nhưng bây giờ đang lúc mấu chốt, Cam thị trưởng rất nóng lòng muốn biết kết quả bởi vậy sử dụng thân phận đặt biệt, vốn là phải đợi vài ngày nhưng chỉ vài giờ sau kết quả đã được đưa tới tay vợ chồng Cam thị trưởng.
Nhìn thấy kết quả giám định 99%, hai vợ chồng Cam thị kìm nén không được ôm nhau khóc lớn lên.
Trong lòng họ đau sót gần 20 năm hôm nay rốt cục cũng tìm thấy con gái ruột của mình, mà ngay cả người bình tỉnh như Cam thị trưởng lúc này cũng kích động, đối với tâm tình kích động của hai vợ chồng này ngược lại với vẻ mặt tỉnh táo của Bách Hợp, sau khi hai người khóc xong kiên trì muốn nhận con gái về, Bách Hợp vẫn cự tuyệt họ, hai mắt Cam phu nhân đẫm lệ bộ dáng không cho Bách Hợp thay đổi quyết định, dù sao bây giờ cô cũng không phải Triệu Bách Hợp chân chính, trên thực tế con gái hai người đã chết dưới tay Cam Lộ người mà dựa vào quan hệ với họ hung hăn càn quấy.
Tuy nói Bách Hợp biết rõ chính mình không nên giận lây sang hai người, nhưng nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong kịch tình, Bách Hợp không thể nào dùng thân phận nguyên chủ hưởng thụ những thứ không thuộc về mình được, cho dù biết rõ sau khi nhận lại hai người sẽ được vô số chỗ tốt.
Dưới ánh mắt cầu khẩn lại có chút cẩn thận của hai người, Bách Hợp đứng lên hôm nay cô ra ngoài đã hơn nữa ngày, bên ngoài sắc trời cũng đã tối: “Thật xin lỗi ngài, tôi ra ngoài đã lâu rồi, bây giờ tôi phải về rồi.”
Sau khi biết rõ Bách Hợp là con ruột mình, nhưng lại nghe thấy con gái không chịu gọi một tiếng cha mẹ, trong lòng vợ chồng Cam thị đau như cắt, Cam phu nhân vốn không muốn cùng Bách Hợp tách ra, nhưng lúc này vừa tìm con gái về hai người đều cẩn thận từng li từng tí, rất sợ chọc Bách Hợp không vui, sau khi dỗ dành vài câu thái độ Bách Hợp vẫn kiên quyết, Cam phu nhân chảy nước mắt lưu luyến không rời dành đưa Bách Hợp trở về.
Lúc xe đang chạy trên đường, Cam phu nhân vốn đang nhìn chăm chú vào Bách Hợp điện thoại bà bỗng vang lên, Cam phu nhân nhìn thấy hiển thị là tên của Cam Lộ, có chút chừng mực bình tĩnh nghe điện thoại: “A lô, Lộ Lộ?”
Lúc này Cam phu nhân tìm được con gái ruột đúng là thời điễm kích động hận không thể cùng tất cả mọi người trên thế giới chia sẽ niềm vui này, lúc này bà đã quên mất Cam Lộ là con nuôi mình, chỉ là lúc nghe thấy âm thanh của Cam Lộ, theo bản năng nói: “Lộ Lộ, mẹ đã nhìn thấy Bách Hợp, cô ấy là con gái ruột của mẹ!”
Cam Lộ vốn muốn gọi điện thoại cho bà hỏi thăm việc mà mình nhờ vả đã xử lý như thế nào rồi, cô cả ngày tưởng tượng tình cảnh Bách Hợp bị chính cha mẹ ruột chưa từng gặp mặt của mình chỉnh đến thê thảm, mỗi khi nghĩ đến kết quả trong lòng Cam Lộ không khỏi sinh ra vài phần sảng khoái, nhưng cô cứ đợi mãi cho đến tối cũng chưa thấy kết quả Cam Lộ không thể chờ nữa, liền gọi điện thoại hỏi thăm sự tình tiến triển, không nghĩ rằng không có ngạc nhiên vui mừng như trong tưởng tượng, ngược lại nghe Cam phu nhân nói bà đã tìm thấy con gái ruột của mình, bà đã gặp Triệu Bách Hợp!
Lúc này Cam Lộ vừa sợ hãi vừa giận dữ, cô vô thức mắng một tiếng, âm thanh có chút bén nhọn hỏi lại: “Cái gì? Mẹ nuôi đã gặp được cô ta rồi? Mẹ nuôi biết rồi sao?”
Lúc này chỉ là phản ứng thuần túy là hành vì vô thức, vừa thốt ra lời này Cam Lộ đã biết không đúng, cô còn chưa kịp phản ứng Cam phu nhân tựa như nhạy cảm phát giác trong lời nói của Cam Lộ là không vui cùng câu ‘Mẹ nuôi biết rồi sao?’ Lúc này tuy Cam phu nhân tìm được con gái có chút kích động nhưng lý trí vẫn còn, bà nghe thế đôi mắt thoáng nhíu lại hỏi: “Lộ Lộ, con đã biết rõ từ sớm?”
“Con…” Trong điện thoại lúc Cam Lộ nghe Cam phu nhân hỏi lại hoản loạn không biết làm sao, lại vô thức đem điện thoại dập máy.
Cam phu nhân vốn đang vui vẻ mỉm cười gương mặt thoáng cái trầm xuống, từ những dấu vết rắc rối như tơ vò theo bản năng Cam phu nhân phát giác không đúng, nhưng lúc này mới tìm thấy con gái bà cũng không có đem sự ngoài nghi trong lòng nói ra. Bà vô cùng không nỡ đem Bách Hợp đưa về đoàn xiếc, nhìn thấy hoàn cảnh sống hiện tại và phòng ở của Bách Hợp, lúc nghe thấy Cục Công Thương tới làm khó dễ, Cam phu nhân cau mày không lên tiếng, bà chỉ đau lòng con gái sống trong hoàn cảnh như vậy, mỗi ngày phải vất vả luyện tập bà đi chung quanh phòng tập nhìn nhìn, lúc nhìn thấy sân tập nguy hiểm như vậy mà nghĩ đến con mình trước giờ luyện tập trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng giống như bị xé rách, giờ phúc này bà càng thống hận người đã hại con gái của mình, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến tâm tình mừng rỡ vừa mới tìm thấy con gái, Cam phu nhân cũng không nói gì.
Trên đường trở về Cam phu nhân kể cho chồng nghe biểu hiện khác thường của Cam Lộ, hai vợ chồng bắt đầu tiến hành điều tra sự việc năm đó, những việc Cam Lộ sau lưng đã từng làm đối với Bách Hợp, hết thải đều tra ra rõ ràng. Vợ chồng Cam thị trưởng trước giờ chưa từng nghĩ tới đứa con nuôi ở trước mặt mình giả vờ nhu thuận đáng yêu, sau lưng lại có bộ mặt độc ác như vậy, hai người họ bắt đầu hoài nghi có phải Cam Lộ nhằm vào Bách Hợp là do ngay từ đầu đã phát hiện Bách Hợp lớn lên rất giống vợ chồng họ, nhất là khi biết Cam Lộ đã từng lấy tóc của họ và máu của Bách Hợp đi làm xét nghiệm, hai người đối với đứa con nuôi mấy năm gần đây tận tâm thương yêu bắt đầu cảm thấy trái tim băng giá.
Tại lúc biết rõ Bách Hợp có khả năng chính là con ruột của hai vợ chồng mình, Cam Lộ đứa con gái nuôi vô cùng được cưng chìu của họ cũng không có đem sự thật nói với họ, Cam Lộ biết rõ những năm gần đây con gái ruột của họ đã trải qua những ngày tháng cực khổ như thế nào. Cam Lộ dấu diếm chuyện này không nói, ngược lại âm thầm điều tra về Bách Hợp, những chân tướng được chôn vùi như việc mua chuộc người đoàn xiếc muốn hủy dung hủy cuộc đời cô, tìm Cục Công Thương bức đoàn xiếc không đường để đi…. hàng loạt sự tình làm trái tim vợ chồng Cam thị trưởng phải lạnh giá.
Những chuyện này ngay từ đầu không tra thì thôi, một khi bắt đầu tra xuống tiếp làm hai người càng ngày càng thất vọng và đau khổ, nhất là đã biết việc cha mẹ ruột Cam Lộ một năm trước từng bí mật tới thủ đô, nhưng cũng không có thăm qua hai vợ chồng mình, lần này lại đến thủ đô mà cả hai vợ chồng Cam thị đều không hay biết, trong lòng hai vợ chồng Cam thị càng thêm hoài nghi, trước kia không có nghĩ đến sự tình đáng sợ, lúc này sự thật bày ra trước mặt họ, muốn phải tra ra năm đó vì sao Bách Hợp bị bắt cóc so với tưởng tượng càng thêm dể dàng, trong đoàn xiếc Triệu gia năm đó vẫn còn vài người lớn tuổi còn sống lúc trước một vài người chứng kiến lúc Bách Hợp bị bán vào đoàn xiếc vẫn còn lưu lại, họ còn lờ mờ nhớ ra bộ dáng của người bán Triệu Bách Hợp đó.
Vợ chồng Cam thị tìm cảnh sát nghiêp vụ nhân tài về hội họa theo lời kể của những người kia đem hình dáng của kẻ bắt cóc vẽ ra. Trải qua quá trình xác thực, nhìn thấy chính là tướng mạo của cha mẹ Cam Lộ, Cam thị trưởng không khỏi nở nụ cười lạnh.
Cam Lộ từ ngày gọi điện thoại cho Cam phu nhân lúc biết rõ bà đã tìm được con ruột của mình, trong lúc giận dữ Cam Lộ đã nói những lời không nên nói, cô ta giống như chim sợ cành cong trốn trong khách sạn cao cấp với cha mẹ mình không dám đi ra ngoài, đợi mấy ngày thời gian bên ngoài gió êm sóng lặng, lúc trong lòng Cam Lộ có chút thấp thỏm không yên thì trong tối hôm đó cửa phòng khách sạn có người gỏ cửa.
Cam Lộ cùng cha mẹ mình đang ở trong khách sạn xa hoa nhất thủ đô, trong đêm khuya lại có người gõ cửa cô ta vốn vô cùng bực bội, là mẹ cô bị đánh thức hùng hùng hổ hổ ra mở cửa. Một đám cảnh sát xông vào, mấy cây đèn pin rọi ngay vào nước mắt bà liền chảy xuống, đi đêm có ngày gặp ma, lúc mới đầu mẹ Cam Lộ còn tưởng rằng những việc không sạch sẽ ăn hối lộ của mình đã bị bại lộ, bị dọa mất ba hồn bảy vía, chỉ là trong phòng lập tức mở đèn, lúc nhìn thấy vợ chồng Cam thị đứng trước mặt mình, bà liền thở phào nhẹ nhỏm.
Chỉ cần vợ chồng Cam thị vẫn còn, giống như ô dù to lớn che chắn trên đầu họ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện, mẹ Cam Lộ liền trưng ra bộ dáng tươi cười. Bà đã luyện thành thói quen lúc nhìn thấy Cam phu nhân sẽ cười như vậy, cho dù trong lòng bà từng nguyền rủa Cam phu nhân đã cướp đi con gái của mình. Lúc nhìn thấy Cam phu nhân, bà như trước trưng ra bộ dáng nịnh nọt gọi: “Lão Cam…”
“Có phải bà ta không?” Lúc này vẻ mặt Cam thị trưởng lãnh đạm cùng chán ghét, chỉ vào mẹ Cam Lộ hỏi một câu. Những người lớn tuổi trong đoàn xiếc Triệu gia nhìn mẹ Cam Lộ một hồi lâu, tuy thời gian đã qua rất nhiều năm nhưng lúc này sau khi mọi người phân biệt một hồi lâu, vẫn là khẳng định nhẹ gật đầu: “Chính là bà ta! Còn có một người đàn ông, cao như vầy…” Mấy người này một bên khua tay múa chân tả ra hình dáng của cha Cam Lộ, một bên kia mẹ Cam Lộ có chút bó tay cuốn chiếu, một người cảnh sát nghe nói thế liền bước đến bắt lấy bà ta còng lại: “Bà đã bị bắt.”
“Cái gì?” Mẹ Cam Lộ nghe nói như thế lập tức có chút sốt ruột, lúc bà đang định lên tiếng, vợ chồng Cam thị trưởng quay mặt đi không thèm nói thêm gì nữa với bà, Cha Cam Lộ trốn trong phòng cũng bị bắt đi, Cam Lộ trong lúc nữa tỉnh nữa mê bị tình cảnh này làm cho bừng tỉnh, cô có chút thấp thỏm lo âu liếc nhìn vợ chồng Cam thị, lúc này cô mặc bộ đồ tơ tằm dài, vốn đầu tóc nhuộm uốn quăn tinh xảo lại rối tung rối mù, trên mặt không còn vẻ trấn định ngược lại lộ ra chút sợ hãi.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, làm sao vậy?”
“Chúng tôi không có đứa con như cô, bây giờ chúng tôi đã tìm được con gái ruột của mình, cha mẹ của cô ở bên kia kìa.” Cam phu nhân hận không thể tát Cam Lộ hai bạt tai, cũng tại vì một nhà này làm cho bà cùng đứa con ruột của mình một lần tách ra gần 20 năm, cha mẹ Cam Lộ lòng dạ rắn rết vì để cho con của mình hưởng vinh hoa phú quý lỡ lòng bán đi con của người khác, còn con ranh Cam Lộ sau khi biết rõ chân tướng còn muốn đưa con gái mình vào chỗ chết, lúc này trong mắt Cam phu nhân nhìn Cam Lộ không còn thân thiết và hiền lành như lúc trước, ngược lại lộ ra oán hận cùng chán ghét.
Lúc nghe thấy con gái mình bị đánh chửi từ nhỏ đến lớn, phải học động tác xiếc nguy hiểm, còn kẻ thù Cam Lộ này lại được vợ chồng mình nâng niu cưng chìu, Cam phu nhân hận không thể xé xác cô ta, hôm nay nhìn thấy con mình thì ở lều vải còn cô ta ở nhà cao cửa rộng, Cam phu nhân chỉ cảm thấy ngực mình từng trận đau đớn.
Đến lúc này Cam Lộ có ngốc cũng biết sự việc đã bại lộ, hai chân cô mềm nhũn quỳ rạp xuống, nghĩ đến sau này không còn vinh hoa phú quý, nghĩ đến sau này mình sẽ mất đi thanh danh địa vị, cô có chút hoảng hốt lắc đầu.
“Không phải con, không phải cha mẹ con, không liên quan đến con, không phải con…”
Lúc này cô có nói gì thì vợ chồng Cam thị làm sao nghe lọt đây, trực tiếp cho cảnh sát đem cha mẹ Cam Lộ đang la hét kéo đi, vợ chồng Cam thị thu hồi chi phiếu đã cho Cam Lộ, Cam thị trưởng bắt tay vào việc thu thập công ty Cam Lộ, liên tiếp vài ngày vốn công ty phong quang vô hạn của công chúa bị kiểm tra, khẳng định công ty này trước giờ không tuân theo luật lệ, cô trước kia là con nuôi của thị trưởng vô cùng được sủng ái, những cơ quan có liên quan luôn mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng lúc này chính Cam thị trưởng yêu cầu điều tra, cô tự nhiên chạy không thoát, thủ đoạn của Cam thị trưởng so với thủ đoạn của Cam Lộ đồi phó Bách Hợp mà nói căn bản không cùng cấp bậc. Thời gian vài ngày công ty Cam Lộ liền phá sản, trên danh nghĩa của cô ta còn một khoản nợ, mỗi ngày người đòi nợ tìm tới cửa đuổi theo Cam Lộ đòi nợ khiến cô ta như chim sợ cành cong.
Cha mẹ Cam Lộ có dính líu đến buôn bán trẻ con và ăn hối lộ, mấy tội cộng lại hai vợ chồng bị tuyên án 10 năm tù, nhưng lúc họ còn sống Cam thị trưởng sẽ không buông tha người đã tổn thương đứa con của mình, bởi vậy cả đời này hai người muốn ra khỏi tù hầu như không có khả năng xảy ra.
Mấy ngày trước cha mẹ Cam Lộ còn tìm cách tống Bách Hợp vào tù, không nghĩ tới đến cuối cùng người ngồi tù lại chính là mình, Cam thị trưởng đã mở lời với quản lý trong tù sau khi hai người này vào đây, đợi bọn họ chính là cuộc sống dầu sôi lửa bỏng.
Còn Cam Lộ lúc này trải qua những ngày giống Bách Hợp trước kia, cô ta bị đòi nợ suýt điên rồi, cô chuyển khỏi khu nhà cao cấp của nhà họ Cam, đi thuê một phòng nhỏ trốn trong đó, nhưng chủ nợ luôn luôn tìm được cô. Mỗi ngày vào đêm khuya điện thoại cô sẽ vang lên, ngoài cửa phòng bị xịt sơn màu hai chữ ‘Trả nợ’, cô không dám ra khỏi cửa, ngay cả những đồ hiệu trước kia cô cũng đem bán nhưng căn bản không đủ để thuê phòng ăn cơm.
Về sau lúc Cam Lộ đói quá không chịu nổi, cô chỉ đành ra ngoài tìm biện pháp kiếm tiền, thế nhưng những người trước kia xưng chị xưng em với mình xem cô như ôn thần không cho mược tiền, còn vị hôn phu trước kia đã cùng cô cắt đứt quan hệ, lúc trên đường về cô bị một đám côn đồ cướp bóc, lúc biết cô không có tiền liền đánh cho một trận ném vào hẻm nhỏ.
Cô ta nhớ tới cuộc sống trước kia của mình, Cam Lộ nhịn không được đau lòng khóc nấc lên, hiện tại toàn thân cô vừa đau đớn vừa đói, nhưng cô không chỉ không có tiền đi bệnh viện mà ngay cả tiền lấp đầy bao tử cũng không có.
Bách Hợp ở đầu hẻm nghe tiếng khóc ẩn nhẫn của Cam Lộ, không khỏi nhẹ nhàng nơ nụ cười, cô tiện tay nhặt một cục gạch dưới đất lên, đợi một hồi lầu chung quanh không có người qua lại cô mới đi vào hẻm nhỏ. Bên trong kịch tình kia Cam Lộ từng làm hại Triệu Bách Hợp không nhà để về, làm hại Triệu Bách Hợp bị hủy dung mặt mày hốc hác, thậm chí cuối cùng bị què, bây giờ chính là thời điểm tự tay cô sẽ báo thù.
Cam Lộ đang khóc rống lên, cô liền nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, lại thấy trong hẻm nhỏ ánh đèn mờ mờ, cô nhìn thấy Bách Hợp cầm theo cục gạch, thoáng cái Cam Lộ liền cảnh giác hơn, lúc cô cuống quýt ngồi dậy muốn bỏ chạy, cô ta một đầy tóc dài thoáng cái bị Bách Hợp tùm được, một cục gạch lẫn lực đạo cực lớn hướng khuôn mặt cô ta đập tới.
‘Răng rắc’ một tiếng, Cam Lộ chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến đau đớn kịch liệt, cái mũi đau xót, xương mũi dường như bị gãy ra, cô còn chưa kịp hét thảm thiết cái cục gạch kia lại dùng sức nện vào mặt cô, Bách Hợp tỉnh táo đập cô ta liên tiếp hai cái, lúc nhìn thấy mặt Cam Lộ máu thịt lẫn lộn, răng cửa cũng rụng hết mấy cái, Bách Hợp ném cục gạch trong tay qua một bên, chân dùng sức dẫm lên xương đùi Cam Lộ.
“Á….” Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ rong miệng Cam Lộ truyền đến, Bách Hợp sau khi đã xác định hai xương bánh chè của Cam Lộ đã nát bấy mới rút chân trở về: “Món nợ giữa chúng ta thanh toán xong rồi.”
Cô không có ý định muốn mạng Cam Lộ, cô cũng muốn Cam Lộ nếm thử mùi vị có oan không thể kêu có khổ không thể nói. Bên trong kịch tình Triệu Bách Hợp bị Cam Lộ hủy dung bây giờ liền đánh cho Cam Lộ hủy dung, bên trong kịch tình Triệu Bách Hợp bị Cam Lộ làm gảy chân bây giờ cô cũng muốn Cam Lộ gãy chân, nhất báo hoàn nhất báo, rốt cục lại để cho cô chờ được cơ hội như vậy.
Sau khi báo thù Bách Hợp cũng chẳng thèm nhìn Cam Lộ đang co quấp hơi thở yếu đuối nằm trên mặt đất kia xoay người ra khỏi hẻm nhỏ.
Màn đêm buông xuống Cam Lộ được người phát hiện đưa vào bệnh viện, xương mũi gãy, răng cửa đều gãy hết, xương bánh chè hai chân nát bấy, cái đó cho dù có tiền chữa trị tốt đời này cô cũng không đứng lên được, nhưng hiện tại Cam Lộ không có tiền, bệnh viện chỉ đơn giản chữa trị sơ qua, biết rõ cô không có tiền lại liên hệ không được người thân của cô, dưới tình huống không có người ký tên, sau khi bảo trụ được tính mạng của cô, bệnh viện liền chuyển cô đến phòng bệnh thường.
Bên trong kịch tình Triệu Bách Hợp đã từng không có tiền trị bệnh bây giờ cũng rơi xuống người Cam Lộ, cô hủy dung bị thương cuối cùng còn bị bệnh viện đuổi ra ngoài, trong miệng cô hô hào biết là người nào đánh cô, cô muốn báo án, cảnh sát căn bản không chịu lập án cho cô, dù sao hiện tại cô không còn là công chúa như trước mà là kẻ thù của vợ chồng thị trưởng, cô có oan không thể kêu có khổ không thể nói, sau khi chậm rải dưỡng tốt tổn thương mặt hủy chân gãy, trong miệng Cam Lộ nguyền rủa Bách Hợp, phàn nàn nào là thế đạo bất công lại đồi với tình trạng bây giờ của mình vô kế khả thi.
Bách Hợp báo thù xong tâm tình sản khoái. Đoàn xiếc Bách Hợp sau mấy tháng đi lưu diễn nước ngoài một lần thành danh, mọi người đều biết rõ cô không dựa vào thanh danh và địa vị của vợ chồng Cam thị trưởng, như trước bằng vào chính sức mình tạo ra bầu trời riêng, đoàn xiếc Bách Hợp trở thành châu bảo của đất nước, trở thành đại biểu văn hóa truyền thống của Trung Hoa.
Còn Triệu Tấn Anh lãnh đạo đám người từ đoàn xiếc Triệu tách ra kia, vốn ngay từ đầu nhận được hứa hẹn giúp đỡ đoàn xiếc, thế nhưng tình cảnh Cam Lộ bản thân còn khó bảo toàn đương nhiên không có khả năng giúp đỡ họ, duy trì một thời gian ngắn đoàn xiếc Triệu thị căn bản không duy trì được nữa, những người trước kia đi theo Triệu Tấn Anh mắng cậu ta hại chế họ, rất nhiều người nhìn mà thèm đoàn xiếc Bách Hợp công thành danh toại như bây giờ, lúc trước bỏ đi thì dễ bây giờ muốn quay về thì rất khó.
Nhìn thấy những đồng nghiệp ngày xưa mỗi người đều thành công, có xe hơi ra vào ở nhà cao cửa rộng, rất nhiều người hối hận ruột phát xanh, chỉ là trên đời làm gì có bán thuốc hối hận?
Vợ chồng Cam thị vẫn muốn nhận đứa con gái thất lạc về, thế nhưng Bách Hợp nghĩ đến những đau khổ mà Triệu Bách Hợp trải qua trong kịch tình kia cũng không có đáp ứng yêu cầu của vợ chồng Cam thị, vì vậy vợ chồng Cam thị đem oán hận trong lòng phát tiết lên trên người của cha mẹ Cam Lộ. Vốn cha mẹ Cam Lộ ngồi tù chưa đến 10 năm thời hạn, rốt cục không chịu đựng nổi loại tra tấn này lần lượt qua đời trong thống khổ.