- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 490: Cô gái cá chép báo thù (mười)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Xảo nhi làm sao vậy?”
Sau khi Âm Quỷ bị giải quyết, Vân Xảo mới vuốt vuốt cổ và bả vai của mình, trên khuôn mặt nhỏ nanh còn mang theo nước mắt lúc này lộ ra thần sắc kinh hồn chưa định nói: “Mẹ, mẹ con sợ.”
“Sáng sớm lúc đến đây còn nhìn thấy mèo chết.” Bà vú không nhịn được cũng chen miệng nói một câu, nói đến chuyện này vẻ mặt vẫn còn sợ: “Trước đó vài ngày mèo đen lão gia nuôi, thoáng chốc đã bị chết rất nhiều, đều là bị người khác giết rồi treo lên ngọn cây, vài ngày trước nghe thấy tiếng mèo kêu, nô tỳ cảm thấy trong lòng tê dại, nhưng hai ngày nay không nghe thấy tiếng mèo kêu này rồi, ngược lại nô tỳ cảm thấy còn sợ hơn.” Bà vú hẳn là bị dọa sợ, lúc này trong miệng nói không ngừng: “Âm thanh kia nghe quen không sao, đột nhiên an tĩnh lại càng dọa người. Cũng không biết là người nào giết chết những con mèo này, chắc là do ngại mèo kêu ầm ĩ.”
Bách Hợp nghe thấy trong phủ rất nhiều mèo chết, tâm liền thẳng tắp chìm xuống, tính toán thì thời gian nửa năm Vân Mộ Nam hẹn cô hẳn là sắp đến rồi, gần đây mùi tanh hôi trong phủ mùi vị càng ngày càng đậm rồi, tuy nói lúc này còn chưa có xảy ra chuyện người chết như trong kịch tình, nhưng lúc này hạ nhân cũng bắt đầu huyên náo đến mức lòng người bàng hoàng, nhất là bị giam ở trong sương mù trên bầu trời Vân phủ quanh năm không tiêu tan, đến giờ này rồi mà hình như vẫn chưa tản đi, quỷ dị hơn chính là sương mù thật giống như có sinh mạng vậy, ở ngoài Vân phủ thì nắng hè rực rỡ, chỉ có trong Vân phủ vẫn bị bao phủ trong sương mù, bên trong xen lẫn mùi tanh hôi xông vào mũi, cho dù có người kiêng kỵ thân phận của Vân Mộ Nam nhưng sau lưng đã bắt đầu có người đồn về truyền thuyết ma quái rồi.
“Từ buổi tối hôm nay, Xảo nhi sẽ ngủ cùng mẹ nhé, được không?” Bách Hợp nghĩ đến quỷ hồn cá chép yêu vẫn còn ẩn núp trong bóng tối, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, để Vân Xảo ngủ một mình thật sự là quá không an toàn rồi, nhất là bà vú đi theo bên người bé không có một chút pháp lực nào, tính mạng trước mắt chỉ sợ bà vú cảm thấy cái gì không đúng, cũng không thể vì cứu bé mà đánh bạc tính mạng của mình, chỉ có để Vân Xảo ở bên cạnh mình, Bách Hợp mới có thể yên tâm hơn một chút.
Ban đêm ngày hôm qua Vân Xảo bị dọa sợ rồi, trẻ con thẳng tanh đơn thuần nhất, nghe được lời này của Bách Hợp. Vân Xảo theo bản năng đưa tay ôm Bách Hợp. Cô bé mới vừa bị lây dính âm khí, lúc này trên người Bách Hợp có hơi thở khi luyện qua đạo gia pháp môn làm cho bé rất thích, vì vậy bé theo bản năng đưa tay ôm sát cổ Bách Hợp hơn, rồi cuống quít gật đầu, mềm nhũn đáp một tiếng.
Lúc xế chiều Bách Hợp cũng không lãng phí thời gian, hiện tại thời gian càng ngày càng khẩn bách rồi, cô lại càng phải tận dụng mỗi một phút mỗi một giây bắt đầu vẽ phù chú. Mỗi khi pháp lực trong cơ thể khô kiệt, Bách Hợp lại bắt đầu luyện thể thuật tinh thần dẫn thiên địa linh khí vào tràn đầy thân thể của mình. Hiện tại dưới sự chăm chỉ khổ luyện của cô, cấp bậc của luyện thể thuật tinh thần đã không thấp, vì vậy mỗi lần luyện thì linh khí khôi phục rất nhanh, hơn nữa bị quỷ hồn cá chép yêu kích thích, lúc Bách Hợp vẽ bùa luôn tập trung tinh thần cao độ, đến trưa ngoại trừ vẽ được bốn lá bùa có uy lực bình thường, thì còn vẽ thêm được một lá bùa ngũ lôi màu vàng.
Cô vui mừng cất lá bùa này vào trong ngực, lúc này sắc trời sớm đã đen lại. Nhìn đồng hồ cát trong góc phòng, lúc này mới xế chiều mà thôi, nhưng trên dưới Vân phủ đã thắp đèn rồi. Bên ngoài thiếu tiếng mèo kêu như trong dĩ vàng, ngược lại vô cùng yên tĩnh và quỷ dị, trong bình tĩnh lộ ra mấy phần sự yên tĩnh trước con bão táp. Một cỗ mùi tanh hôi nồng nặc bốc lên, hình như là bốn phía đều cất giấu trứng gà thối hoặc chuột chết đã lâu xuất hiện mùi thối rữa, trong phòng người hầu mang bữa tối vào, Bách Hợp thấy trên hai đầu lông mày của bọn họ đều mang theo mấy phần âm khí, vẻ mặt đờ đẫn, ba hồn bảy vía mơ hồ có dấu vết sắp xuất thể.
“Phu nhân, quản gia nói chung quanh đây thối gay gắt, trong phủ gần đây mèo chết không ít, sợ rằng nơi đó có mèo đã chết thối rữa không được vứt đi, ngày mai không bằng mang những người này đi vào tìm xem, để loại trừ mùi hôi thối này đi.” Nha hoàn vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Bách Hợp lúc này sắc mặt trắng bệch, cả gan quỳ gối trước mặt Bách Hợp, truyền lại lời quản gia phân phó cô ấy, hiện tại chung quanh trong phủ đều giống như có khí độc gây ô nhiễm vậy, không chỉ trong không khí cũng có mùi thối, ngay cả nước uống cùng với trong sương mù cũng giống như có mùi hôi thối, ngửi đến khiến cho người ta muốn ói, hơn nữa mùi thối này khiến người khiến người ta muốn làm việc ác, hít vào trong phổi lại càng vô cùng khó chịu, giống như có nỗi thống khổ bừng lên từ trong xương lan ra tứ chi bách hải, làm cho người ta hận không thể cạo hết da thịt trên người đi để gãi xương cốt cho thống khoái, để khỏi ngứa mới tốt.
“Chuyện ngày mai thì ngày mai rồi hãy nói, hôm nay sau khi mọi người trở về khóa cửa phòng thật chặt, chỉ cần cố gắng ngủ say là được.” Bách Hợp gật đầu, phân phó tiểu nha đầu một câu: “Dù sao cũng không còn chuyện gì cần hầu hạ, phòng bếp cũng không cần lưu lại người.”
Nha hoàn cung kính đáp một tiếng, Bách Hợp thấy trên bàn cơm đồ ăn bốc lên hắc khí, liền không có khẩu vị, những thức ăn này đều có âm khí, người Vân phủ vì ăn những đồ này, âm khí tích trữ ở trong người lại không có biện pháp tống xuất ra ngoài, vì vậy thời gian lâu dài, tự nhiên dương hỏa trong cơ thể càng ngày càng yếu, thậm chí giữa mi tâm của rất nhiều người đã xuất hiện tử khí, quỷ hồn cá chép yêu này hạ quyết tâm muốn tiêu diệt cả Vân phủ, căn bản không có ý muốn nương tay.
Hiện tại Bách Hợp có thể nhịn được đói, lúc thấy thức ăn trên bàn liền không có khẩu vị, Vân Xảo ngồi ở bên cạnh biết điều không nói không rằng, cho dù là lúc này đói bụng đến mức phải nuốt nước miếng rồi, nhưng bé nhìn thấy Bách Hợp vẫn không nhúc nhích đũa bé ba tuổi cũng có thể nhịn được không kêu đói. Trong lòng Bách Hợp không khỏi mềm nhũn, duỗi tay bế vân xảo lên: “Hôm nay Xảo nhi nhịn một chút, ngày mai mẹ sai người người đi ra ngoài mua cho con đồ ăn ngon, để lấp đầy bụng có được hay không?”
Vân Xảo gật đầu, đưa tay ôm cổ Bách Hợp rồi cọ cọ lên trên người cô, an tĩnh không mở miệng nói chuyện. Hiện tại nguồn nước trong Vân phủ đã sớm bị ô nhiễm rồi, Bách Hợp cũng không có ý định cho Vân Xảo tắm, chỉ cởi hai búi tóc của bé ra và thay quần áo cho bé, rồi ôm Vân Xảo lên giường dỗ dành, đoán chừng tối ngày hôm qua Vân Xảo bị dọa sợ, một đêm không được ngủ yên ổn, lúc này ở bên cạnh Bách Hợp, đứa trẻ giống như biết Bách Hợp là người có thể tin, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ say, không bao lâu có hơi thở đều đều, Bách Hợp đưa tay vỗ vỗ có quy luật ở trên người Vân Xảo, nhưng khuôn mặt quay đầu nhìn về bên cửa sổ.
Bên ngoài lúc này một mảnh đen nhánh, sương mù nồng nặc không chỉ ngăn trở ánh trăng trên trời, mà ngay cả ánh sáng đèn lồng treo dưới hành lang cũng bị che hơn phân nửa, trong bóng tối chỉ lộ ra điểm đỏ như ẩn như hiện, nhưng điểm đỏ này thoạt nhìn không những không khiến người ta an tâm hơn mà ngược lại giống như ánh mắt của quái thú đang ngủ đông, lóe lên càng khiến người ta sợ hãi.
Lúc này bốn phía rất yên tĩnh, trong nhà ngoài trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của Vân Xảo thì không nghe thấy những động tĩnh khác, Bách Hợp lấy ra một lá phù yên giấc buổi chiều cô vẽ riêng cho Vân Xảo ra vỗ vào trên người bé, bên khóe miệng Vân Xảo lộ ra một nụ cười ngọt ngào, phảng phất mơ thấy cái gì thú vị vậy vậy, ngủ càng thêm hương vị ngọt ngào, thấy bộ dạng đấy Bách Hợp không nhịn được cũng mỉm cười, ngoài cửa chợt truyền đến một trận tiếng bước chân mệt mỏi, cửa phòng vốn khép hờ thoáng cái bị đẩy ra, vài hôm không thấy lúc này sắc mặt Vân Mộ Nam đen nhánh, vừa nhìn thì thấy anh mang theo một âm quỷ mặc áo vàng đạo sĩ, thân hình mập mạp vào trong phòng.
Vốn bị cỗ âm vụ này ảnh hưởng thì trời hẳn cực nóng, nhưng lúc này bốn phía Vân phủ vô cùng âm lãnh, hiện tại anh còn mang về đồ tà môn như vậy, cũng không biết tại sao anh lại chọc tới đồ này, Bách Hợp thở dài, đứng dậy đi về phía anh, chỉ vào âm quỷ phía sau anh nói:
“Cho ngươi năm giây lập tức rời đi, oan có đầu nợ có chủ, nếu như ngươi dám đến, đừng trách ta không cho ngươi có cơ hội siêu sinh.” Bách Hợp vốn nghĩ rằng lời này của mình là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu âm quỷ thức thời, nó nên lập tức rời đi mới đúng, dù sao cô đã kẹp một tờ bùa ngũ lôi ở ngón giữa, hơn nữa thật giống như gần đây dương khí của Vân Mộ Nam hao hụt rất nhiều, hẳn là có liên quan đến những âm quỷ này, âm quỷ này cứ tiếp tục như vậy thì ngoại trừ tạo thêm sát nghiệp thì anh không chiếm được chỗ tốt nào.
Thật không nghĩ đến Bách Hợp vừa thốt lời này ra khỏi miệng, âm quỷ kia không chỉ không có rời đi, ngược lại duỗi tay muốn đụng chạm đến chén nhỏ dương hỏa ở trên đỉnh đầu Vân Mộ Nam, lúc này ngọn lửa kia đã như ẩn như hiện, dao động gay gắt, âm quỷ lộ ra khuôn mặt mập xanh đen dữ tợn cười một tiếng, duỗi tay muốn nắm lấy mặt của Bách Hợp, Bách Hợp không nói hai lời ném lá bùa về phía anh, một đạo ánh sáng ngời của bùa ngũ lôi xuất hiện, âm khí tụ ở bốn phía giống như đụng phải cái gì khắc tinh, cuống quit tản mát ra, khuôn mặt âm quỷ kia vốn xanh đen bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, dù sao đạo hạnh không cao, lúc này kêu thảm thiết một tiếng rồi thân thể hóa thành khói xanh, từ từ biến thành một vũng nước hôi thối.
“Xem như đi rồi.” Vân Mộ Nam vẫn trầm mặc lúc này mới hoạt động một chút gân cốt, vuốt vuốt vai nói: “Lần này có vẻ nặng hơn lần trước nhiều.” Anh nói lời này, theo bản năng đưa tay vuốt vuốt cằm của mình, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng lúc này cũng không có lộ ra bao nhiêu thần sắc e ngại, thật ra khiến Bách Hợp có chút dở khóc dở cười.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng mèo kêu thê lương dị thường, gần đây hắc miêu Vân phủ mua một đôi chết một đôi, lúc này không hiểu tại sao ban đêm lại xuất hiện tiếng mèo kêu thảm thiết, Bách Hợp theo bản năng trao đổi ánh mắt với Vân Mộ Nam, hai người không hẹn mà cùng ngồi xuống bên giường, bảo vệ Vân Xảo đang ngủ say trên giường.
‘Meow~’ tiếng mèo kêu càng ngày càng gần, xung quanh bên cửa sổ thoáng cái xuất hiện rất nhiều ánh mắt xanh mơn mởn, tình cảnh kia đủ để cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh lẽo sinh ra từ lòng bàn chân, tuyệt đối sẽ trở thành bóng ma trong lòng cả đời, không gạt đi được. Nhưng Bách Hợp ngay cả Cửu U Quỷ Vương đều đã chứng kiến, bách quỷ dạ hành cũng đã từng gặp, cô trở thành chưởng môn Mao Sơn tông sư cũng không phải là lần đầu tiên, tình cảnh khủng khiếp gì mà chưa từng gặp qua? Lúc này mặc dù tình huống quỷ dị, nhưng cô cũng không sợ, ngược lại duỗi tay sờ soạng cửa ngầm đặt hộc tủ ở đầu giường.