- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 481: Cô gái cá chép báo thù 1
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Leticia
Beta: Sakura
Lần này hoàn thành nhiệm vụ trở lại trong tinh không, Bách Hợp theo bản năng đưa tay vỗ vỗ ngực của mình, sau khi ngực phẳng nhiều năm bộ ngực lần nữa khôi phục trên thân thể của mình, Bách Hợp cảm thấy thở phào ra một hơi, Lý Duyên Tỷ bắt gặp động tác này của cô thì ánh mắt thoáng cái âm u đi: “Nhiệm vụ hoàn thành, mệt không?”
Bách Hợp gật đầu, thấy trong tinh không có ghế dựa quý phi, theo bản năng nằm xuống, tại trong nhiệm vụ tinh thần vẫn luôn căng thẳng, nhất là thường xuyên chiến đầu cùng Ma tộc, tuy nói về sau Bách Hợp đã lên cấp, nhưng có khi khó tránh khỏi vẫn có cảm giác bị thương mệt mỏi, vẫn luôn lo lắng đề phòng, cho đến trở lại trong tinh không cô mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Ở bên cạnh, Lý Duyên Tỷ nằm xuống theo, đưa tay kéo nửa người trên Bách Hợp vào trong ngực, vạt áo anh phất qua gương mặt của Bách Hợp, trên người mang theo u lãnh giống như là hơi thở sạch sẽ của thiên nhiên, làm cho người ta ngửi thấy ở chóp mũi lại càng thêm thở phào nhẹ nhõm, Bách Hợp tự động tìm vị trí thoải mái, dán mặt mình vào trước ngực anh, đưa tay ôm thắt lưng anh, tùy ý Lý Duyên Tỷ duỗi tay vỗ về tóc của cô, hai người không mở miệng nói chuyện, trong tinh không lần nữa xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:
Giới tính: nữ ( có thể biến đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 84 (max 100 điểm)
Dung mạo: 90 (max 100 điểm)
Thể lực: 77 (max 100 điểm)
Võ lực: 51(max 100 điểm)
Tinh thần: 80 (max 100 điểm)
Danh vọng: 44(max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam lãnh thổ cổ thuật, thuật luyện thể tinh thần
Sở trường: tài nấu nướng cao cấp, diễn xuất cao cấp, ngũ hành bát quái thuật (đọc lướt qua)
Mị lực: 65 (max 100 điểm)
Ấn ký: Khí tức chân long Hoàng tộc
Đã nhiều lần trị giá thuộc tính không gia tăng trên diện rộng, Bách Hợp nhìn thu hoạch lần này, không khỏi có chút vui mừng, cô nhìn đến thuật luyện thể tinh thần, trong lúc bất chợt nhớ lại một chuyện:
“Ban đầu anh từng nói, nếu như em dạy kỹ năng cho người khác, không phải kỹ năng sẽ biến mất sao?” Lúc trước trong nhiệm vụ, Bách Hợp từng dạy thuật luyện thể tinh thần cho Âm Tú, nhưng sau khi trở lại tinh không trong lúc nhất thời cô không chú ý tới chuyện này, sau nghĩ tới, cũng trở lại trong tinh không, nhưng bởi vì Âm Tú đột nhiên biến mất nên cô cũng không chú ý đi hỏi. Lúc này nghĩ tới Bách Hợp hỏi đến vấn đề này, Lý Duyên Tỷ đưa tay vuốt tóc của cô, mí mắt thả xuống, thần sắc có chút lười biếng:
“Linh hồn Âm Tú đã hoàn toàn biến mất, thứ anh học được tất nhiên cũng trả trở lại.” Lúc trước trong nhiệm vụ lần đầu tiên Bách Hợp từng dạy người khác Cửu Dương Chân Kinh, cuối cùng vì vậy suýt nữa khiến cho kỹ năng của mình biến mất, lần này cô đã từng đã dạy Âm Tú thuật luyện thể tinh thần. Sở dĩ nguyên nhân kỹ năng này không biến mất hoặc tia sáng trở nên lờ mờ, vì ngay khi linh hồn Âm Tú đã bởi vì Ly Bách Hợp biến mất mà hiến tế theo. Anh đã không còn tồn tại ở một trong bất kì thế giới nào mà Lý Duyên Tỷ từng chế tạo ra, cũng vĩnh viễn sẽ không luân hồi nữa, nếu như ví kỹ năng của Bách Hợp thành một cái bánh mì lớn, ở trong nhiệm vụ cô chia khối bánh mì lớn cho người khác. Nếu như người khác ăn, tất nhiên bánh mì lớn sẽ không còn, mà tình huống Âm Tú như thế chính là anh đã không tồn tại. Tất nhiên bánh mì lớn anh có sẽ được trả trở về, cho nên trên danh nghĩa kỹ năng của Bách Hợp không bị biến mất.
Nói đến Âm Tú biến mất, Bách Hợp lại cảm thấy có chút thương cảm, ngón tay thon dài của Lý Duyên Tỷ nhẹ vỗ về ở trên đầu cô, từ từ làm cho cảm xúc của cô bình tĩnh lại.
“Có cái gì thật khó chịu chứ? Có ít người biến mất thì biến mất, không phải là còn có tôi ở bên em?” Lý Duyên Tỷ nhạy cảm phát giác một khắc kia tâm tình của cô xuống thấp, trong mắt không khỏi hiện lên một tia không vui bởi vì cô còn đang suy nghĩ đến Âm Tú, tay anh đang nhẹ nhàng vỗ ở sau lưng Bách Hợp thoáng dừng một chút, cánh tay chỉ dễ dàng dùng sức đã bế cô lên: “Vì một người không liên quan biến mất có cái gì thật khó chịu?”
Lúc này Lý Duyên Tỷ cau lông mày, thoạt nhìn vẻ mặt hết sức đạm mạc, nhưng ở bên cạnh cô thì trong lúc vô tình anh nói ra những câu để cho tim Bách Hợp đập ngừng một nhịp, người như Lý Duyên Tỷ dĩ vãng sẽ không nói với cô những lời ngon tiếng ngọt, nhưng lúc này anh cau mày trong lúc lơ đãng nói ra khỏi miệng nhưng lời tuy không phải là biểu lộ nhưng hơn hẳn bất kỳ biểu lộ thâm tình nào, trong nháy mắt đó mang đến cho Bách Hợp rung động khó nói lên lời, cô bỗng chốc ngồi chồm hỗm người lên, lưng thẳng tắp, đột nhiên đưa tay nâng mặt Lý Duyên Tỷ lên, Lý Duyên Tỷ theo bản năng muốn bắt tay cô, Bách Hợp lại đột nhiên giữ mặt anh đúng lúc tự dán mặt mình qua, đôi môi nhẹ nhàng đụng vào trên môi của anh một cái, thừa dịp Lý Duyên Tỷ có chút giật mình, mới ra vẻ trấn định nói: “Em muốn tiến vào nhiệm vụ.”
Không nghĩ tới nói ra chuyện Âm Tú còn có thể có chuyện tốt như vậy, phần môi giống như lưu lại một loại xúc cảm đông lạnh của đôi môi mềm mại, Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng nở nụ cười, lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, khóe mắt anh liếc thấy vành tai của Bách Hợp đều đỏ rồi, cũng không vào lúc này tiếp tục làm cho cô thẹn quá thành giận, mà dùng tay kéo cô vào trong ngực, sau một hồi lâu mới đáp: “Được.”
Dĩ vãng mỗi lần tiến vào trong kịch tình Bách Hợp đều bị một trận âm thanh đánh thức, nhưng lần này cô tiến vào nhiệm vụ hồi lâu, phảng phất lâm vào một trong giấc mộng ngọt ngào vậy, vô luận như thế nào cũng chưa tỉnh lại, bốn phía an tĩnh đến mức có chút quỷ dị, lúc này Bách Hợp đột nhiên mở mắt ra, đã bị một cô nương có tóc tết thành hai bím, sắc mặt thì trắng bệch, cúi đầu nhìn mình chằm chằm làm cô sợ hết hồn, theo bản năng đưa tay đẩy cô ta ra: “Làm gì vậy!”
Lần này ngủ được quá say rồi, cảm giác tự mình tỉnh lại cũng không hơn gì, lúc này phía sau lưng Bách Hợp thấm ra mồ hôi lạnh, cô lại bị thiếu nữ mặt trắng bệch này làm giật mình, bỗng chốc dùng bàn tay tát lên mặt cô ta một cái, ‘ bốp ’ một tiếng, thiếu nữ bị tát khiến trong mắt lập tức chảy ra nước mắt, cuống quít rụt đầu trở về, quỳ trên mặt đất liền nói: “Phu nhân tha mạng, nô tỳ chỉ nhìn xem phu nhân dậy chưa thôi.”
Bốn phía có đốt ngọn đèn mờ nhạt, xuyên thấu qua màn uyên ương nghịch nước, Bách Hợp từ ô vuông bên cửa sổ có mùi hương, màu sắc gỗ cổ xưa nhìn ra ngoài, bên ngoài dưới mái hiên lóe lên đèn lồng chậm rãi lắc lư theo tiếng gió thổi, dằng dặc phát ra tiếng vang ‘ Z..CHÀ.z.. Z..CHÀ.z.. ’, cứ bay lửng lơ khiến bốn phía được phủ thêm một tầng thanh u và không khí quỷ dị.
Nhìn bài trí trong phòng, từng vật phẩm đều lộ ra màu sắc cổ xưa, trong nhà có một bình phong sơn thủy đứng thẳng, sắc mặt nha đầu kia trắng bệch nửa người trên mặc áo hoa cũ, nửa người dưới mặc quần bông màu xanh, nhìn dáng dấp cũng không phải là ở cổ đại, trước lúc Bách Hợp tiến vào thân thể này phảng phất là đang gặp ác mộng vậy, lúc này cả người đã bị mồ hôi thấm ướt rồi, trái tim cô còn đang đập thình thịch, lúc trước đánh nha đầu này một bạt tai thuần túy là theo bản năng phản ứng hành động của nguyên chủ, lúc này Bách Hợp từ từ ổn định lại, đã cảm thấy mới vừa rồi mình làm việc quá mức xúc động, cô nhìn nha đầu gầy yếu này một cái, phun ra một ngụm trọc khí lớn: “Lúc nào rồi, chuẩn bị một ít nước nóng, tôi muốn tắm rửa thay quần áo.”
Giọng nói của nguyên chủ có chút lười biếng, chẳng qua là lúc này sau khi tỉnh ngủ có chút khàn khàn, nghe có chút mùi vị hổn hển, tiểu nha đầu kinh sợ khấu đầu, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ lập tức đi thúc giục phòng bếp.” Bách Hợp gật đầu, một lần nữa lại thở hổn hển nằm lại trên giường, xiêm y mặc trên người cô đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sau khi ngồi dậy gió thổi qua lạnh thấu tim, dán vào người làm cho cô không tự chủ được sợ run cả người, cho dù là Bách Hợp đã cầm chăn đắp lên người, vẫn đông lạnh đến mức sắc mặt có chút xanh trắng lần lượt thay đổi, bốn phía truyền đến mùi tanh như có như không, nhưng cẩn thận ngửi ngửi lại chỉ ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm trong nhà.
Cách mười mấy phút đồng hồ sau nha đầu đi lấy nước kia mới trở về, đi theo phía sau cô chính hai bà tử cũng mặc áo vải thô cài khuy, tất cả đang khiêng một thùng nước còn bốc hơi nóng đi vào, sau khi để nước vào gian phòng tắm rửa phía sau, hai bà tử cung kính lui ra ngoài, Bách Hợp cự tuyệt ý tứ nha đầu này muốn tắm cho cô, tự mình cởi quần áo rồi đi vào sau tấm bình phong tới gian phòng tắm rửa, ngồi vào trong thùng tắm.
Dặn dò nha đầu không được sự chấp thuận mình không thể quấy rầy, Bách Hợp cầm lấy khăn tắm rồi nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu nội dung vở kịch lần này.
Lần này cô tiến vào thế giới có nội dung vở kịch có chút giống thời kì dân quốc, thời điểm chính phủ vừa rơi đài, bởi vì uy tín của thiên tử hoàng thất sớm không bằng trước, từ vài thập niên trước quân phiệt các nơi đã bắt đầu lần lượt quật khởi, tổ phụ Quan Bách Hợp vốn cũng là một người nông hộ bình thường trong địa khu Hoài Nam, lúc khắp nơi quần hùng quật khởi, cũng cùng một đám người trong thôn vào rừng làm thảo khấu, bởi vì có nghĩa khí mà lại gan lớn, danh tiếng từ từ tăng lên, lăn lộn mấy năm thời gian từ một tiểu sơn tặc chiếm lĩnh ngọn núi nhỏ, cuối cùng từ từ trở thành một tiểu quân phiệt trong địa khu Hoài Nam.
Quan gia khác các nhà bình thường, hậu thế Quan gia cơ hồ đều là các bé trai, sau khi tổ phụ Quan Bách Hợp phát đạt đã cưới mười một phòng di nương, ngoại trừ di nương nhỏ nhất chưa sinh đẻ ra, mười vị phu nhân còn lại tổng cộng sinh ra hai mươi bảy đứa con, tất cả đều là bé trai, tuy nói lúc này mọi người nói nhiều con trai nhiều phúc, nhưng con trai nhiều mà không có con gái nào cũng là một loại tiếc nuối, huống chi không biết có phải do năm xưa tổ phụ Quan Bách Hợp trở thành sơn tặc sau tạo sát nghiệt quá nhiều hay không, mặc dù con ông không ít, nhưng rất nhiều con trai đi theo ông trong cuộc đời chinh chiến trên yên ngựa hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai mươi bảy con trai cuối cùng chỉ còn có chín, hơn nữa sau khi chín con trai kết hôn vợ và di nương lần lượt mang thai, sinh cháu tất cả cũng đều là bé trai, duy chỉ có mẫu thân Quan Bách Hợp, mười tháng hoài thai, sinh ra một bé gái duy nhất cho Quan gia.
Quan lão thái gia mừng rỡ tự mình ôm cháu gái duy nhất này, cho đến khi Quan Bách Hợp bốn năm tuổi còn không nỡ để cô xuống đất bước đi một mình, vô luận đi chỗ nào cũng bế ở trên người, có thể thấy được trình độ Quan Bách Hợp được sủng ái ở Quan gia.
Cho đến khi Quan Bách Hợp mười lăm tuổi, Quan Lão thái gia từng nói sau này muốn đem một nửa quân quyền của Quan gia cho Quan Bách Hợp làm đồ cưới gả ra ngoài, cũng bởi vì những lời này, người tới cửa muốn cầu hôn Quan Bách Hợp cơ hồ đạp phá ngưỡng cửa. Quan Bách Hợp lớn lên trong sự chiều chuộng của mọi người ở Quan gia, được người nhà bảo vệ giống như một bông hoa nhỏ trong nhà ấm, cho dù ở đây đang trong thế đạo hỗn loạn, cô ấy cũng chẳng bao giờ cảm nhận được cuộc đời khó khăn, giống như sống trong những năm thái bình, vui vẻ trưởng thành, cuộc sống mỗi ngày thỉnh thoảng ra khỏi nhà, thấy có người khó khăn liền giúp một tay, hoặc ra ngoài chơi đùa một vòng, vô lo vô nghĩ.