- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 439: Nữ nhân bị liên lụy (9)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Tuyết Dương
Beta: Sakura
Tình cảm Lý Thế Dân dành cho Trưởng Tôn hoàng hậu rất sâu nặng, giang sơn Lý Đường của ông sau này chọn lựa dù thế nào cũng không hề nghĩ tới người con trai Tử Kỳ của ông, không cần nói thì giang sơn này chắc chắn cũng sẽ giao lại cho con trai của Trưởng Tôn hoàng hậu, ông cóhơi mong đợi vào Lý Thái, dù sao đứa con trai này cũng thông minh tài giỏi hơn Lý Trị yếu đuối, ông chắc chắn Lý Thái xuất sắc hơn nhiều lắm, thế nhưng gần đây Lý Trị lại như có như không cáo trạng bên tai ông rằng Lý Thái từng cảnh cáo hắn sau lưng ông, việc này không khỏi khiến cho ông bắt đầu cảnh giác, ông đang tự hỏi người thừa kế ngoại trừ có lợi cho giang sơn xã tắc, ông còn hi vọng mấy người con trai của mình đều có thể giữ được tính mạng.
Lý Thừa Càn đã ngồi trên ngôi vị Thái Tử hơn mười năm, nếu lập Lý Thái lên làm Thái Tử, theo tính cách của đứa con trai tâm ngoan thủ lạt này, sau này mình và hai đứa con trai khác của Trưởng Tôn hoàng hậu khó có thể giữ được tính mạng, nếu như lập Lý Trị tính cách mềm yếu, nếu như vậy không chừng Thái Tử còn có thể giữ được tính mạng, Lý Thái cũng có thể sống, trong lòng xoắn xuýt hồi lâu, mặc dù Lý Thế Dân không chính thức tỏ ra ý muốn phế Thái Tử, nhưng rõ ràng đối với Lý Trị ông cũng bắt đầu nghiêm khắc hơn trước kia, hắn ở bên cạnh ông cũng không một mực sủng ái như trước kia nữa, ngược lại ông bắt đầu lên kế hoạch dạy hắn các đạo lý khó khăn ở dân gian, ông rất sợ Lý Trị cuối cùng cũng giống như Lý Thừa Càn, sống ở trong thâm cung, sinh trưởng trong tay phụ nữ, cuối cùng trở thành người vô dụng, vì vậy ông đối với hắn quả thật hao tốn một phen tâm tư.
Về phần Ngụy Vương Lý Thái trước đây được sủng ái, Lý Thế Dân tự cấp đất phong cho hắn, nén đau lòng tiễn đứa con trai này tới đất phong.
Một khi Lý Thái rời khỏi thành Trường An, Bách Hợp biết rằng mưu kế nhỏ trước đó của mình đã thành công rồi, giải quyết được một mối họa lớn trong lòng, Lý Thế Dân vốn đang cân nhắc lập Lý Trị làm người thừa kế chính là hành động bất đắc dĩ. Lúc này Lý Thái đã bị đuổi đi, nếu như lúc này tin tức Lý Thừa Càn đột nhiên cải tà quy chính truyền đến tai Lý Thế Dân. Như vậy giấc mộng Thái Tử của Lý Trị tự nhiên cũng bị nghiền nát rồi, nhưng trước đó nàng cần phải giải quyết Xưng Tâm trước đã.
Hơn hai tháng gần đây, mỗi ngày Bách Hợp đều chơi cùng Xưng Tâm, việc này đã khiến cho Lý Thừa Càn bắt đầu căm ghét Xưng Tâm đạt tới mức chưa từng có, không biết có phải đồ không chiếm được là đồ tốt nhất hay không, trước đây hắn cảm thấy Bách Hợp như khúc gỗ, ngu ngốc, lại ăn nói vụng về, nên hắn không thực sự xem nàng và mình là vợ chồng chính thức, nhưng mà bây giờ Bách Hợp lại trở nên biết lí lẽ lại hiểu tâm ý của hắn khiến cho hắn càng kính trọng nàng. Thậm chí càng ngày lại càng yêu thích, hết lần này đến lần khác nhìn thấy trong mắt nàng không chỉ có mình mình, mở miệng ra không phải chỉ mình nữa, đến nỗi Lý Thừa Càn bắt đầu hi vọng nếu như bây giờ Bách Hợp trở lại giống như trước kia, trong lòng chỉ có mình, cũng giống như mình bây giờ căm ghét Xưng Tâm thì tốt biết bao.
Một ngày kia đệ đệ Lý Thái bị Lý Thế Dân hạ lệnh đưa đến đất phong, Lý Thừa Càn đã biết chủ ý Bách Hợp đưa ra đã đại công cáo thành rồi, hắn vui vẻ chạy đến cung điện của Bách Hợp, đang định muốn cùng nàng chia sẻ tin tức này, nhưng khi hắn tiến vào trong nội cung thì người trong nội cung lại ngăn cản hắn:
“Điện hạ, bây giờ Thái Tử Phi đang tắm. Hay là điện hạ tạm ngồi chờ một lát.”
Lý Thừa Càn vừa nghe nói Bách Hợp đang tắm, trong lòng lập tức trỗi dậy, nửa năm nay hắn đã ít lần thấy được bộ dáng nửa hở nửa kín của Bách Hợp, đã hơn mấy tháng hắn không gần nữ sắc, lại đừng nói gì đến nam sắc, từ khi Bách Hợp ‘hết yêu chuyển tình’ sang thích Xưng Tâm, lúc đó Lý Thừa Càn đã phát hiện hắn đã chán nam nhân rồi, nhất là bé trai người ngủ bên cạnh mình đây,có khả năng một ngày nào đó cho mình đội mũ xanh mơn mởn lên đầu, từ sau khi hắn tỉnh ngộ loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, chưa bao giờ trải qua cấm dục lâu như vậy, chỉ mới tưởng tượng hầu kết Lý Thừa Càn đã trượt xuống, suýt nữa nước miếng đã chảy ra ngoài.
Hắn đứng dậy muốn đi vào trong, không biết có phải bọn cung nữ thái giám sau khi thấy hắn thay đổi quá nhiều đã không còn sợ hắn như trước nữa, còn chặn tay ngăn hắn lại, Lý Thừa Càn đen mặt, bình tĩnh lôi luôn bọn cung nhân đang kéo mình bay thẳng đến hậu điện. Lúc xông vào, Bách Hợp đã choàng người hoàn hảo, đầu tóc ẩm ướt, nàng mặc chiếc váy dài đang đứng lên.
Lúc này tóc Bách Hợp còn ướt nên vải satanh đằng sau cũng bị thấm nước dán chặt vào thân thể, vốn dĩ hình dáng Tô Bách Hợp đã không tệ, sau khi sinh xong dáng người còn đẫy đà hơn trước kia hai phần, nhưng vì Bách Hợp luyện võ nên dáng người cân đối lại vô cùng hoàn hảo, lúc này Lý Thừa Càn đang tơ tưởng nàng, bộ dáng tiểu mỹ nhân như vừa xuất dục của Bách Hợp lại xuất hiện trước mặt mình, hắn lập tức nhịn không được xông đến chặn ngang nàng bế lên.
Bách Hợp cũng đã sớm đoán được Lý Thừa Càn không nhịn được từ lâu, vì vậy nàng đã sớm có đối sách, lúc Lý Thừa Càn xông vào nội điện, bọn thị vệ bên ngoài quay đầu nhìn nhau, nhớ tới lời Bách Hợp đã phân phó, kêu lên thật lớn:
“Điện hạ, lang quân Xưng Tâm gọi ngài đi qua…”Mấy tên thị vệ cùng nhau kêu lên, âm thanh vô cùng vang dội, gân xanh trên trán Lý Thừa Càn nhảy dựng lên, Bách Hợp đẩy hắn một cái, thân mình giống như con lươn từ trong ngực hắn chạy ra ngoài, làm bộ sửa sang lại y phục một chút cũng muốn đi theo xông ra ngoài: “Điện hạ, Xưng Tâm có thể có chuyện gì rồi, chúng ta đi xem một chút đi…”
Đến lúc này lửa trong lòng Lý Thừa Càn mới bộc phát, chỗ nào còn lo lắng Xưng Tâm gọi hắn có việc gì, một mặt hắn nhào tới đưa tay ra nhanh chóng chụp lấy cổ tay nàng, quay đầu lại hướng ra bên ngoài hét lên một tiếng thật hung dữ: “Cút!”
Linh hồn Bách Hợp bay lên, chứng kiến phía dưới trong cung điện Lý Thừa Càn lòng như lửa đốt bất chấp ôm thân thể Tô Bách Hợp trở lại giường, trực tiếp áp chế nàng trên bồn tắm, trước đây lúc Xưng Tâm gọi Lý Thừa Càn có việc, hắn không chút do dự đã quay người bỏ đi, bây giờ Lý Thừa Càn một mình một phòng, trong mấy tháng qua không hề gặp mặt Xưng Tâm, lúc này ngay cả bọn thị vệ cố ý kêu to cũng không thể đem lòng của hắn gọi trở về thì Bách Hợp đã biết Xưng Tâm đã thất sủng rồi.
Kịch tình bên trong bởi vì sau khi Xưng Tâm bị Lý Thế Dân xử tử, Lý Thừa Càn và Xưng Tâm khi đó thật lòng chân tình nên đã ưu thương quá độ, bây giờ trước tình huống Bách Hợp chen vào tình cảm đã một đi không trở lại.
Lúc Bách Hợp trở lại thân thể lần nữa, đã là buổi trưa ngày thứ hai, Lý Thừa Càn đã sớm đắc ý hài lòng đi đến thiên điện học hành, Bách Hợp vừa tỉnh lại không bao lâu, vừa thay đổi y phục khác, bên ngoài đã truyền đến tiếng cung nhân thỉnh an Lý Thừa Càn.
“Bình thân.” Hôm nay tâm tình Lý Thừa Càn không tệ, lúc nói chuyện trong âm thanh đều ngâm nga đùa giỡn, lúc tiến vào nội điện nhìn thấy Bách Hợp thì lỗ tai hắn ửng đỏ lên, nhưng vẫn đi tới, do bây giờ Lý Thừa Càn đã tập võ nên thân hình tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa thân thể Tô Bách Hợp cũng được Bách Hợp điều trị rất khá, nên đêm gió xuân tối qua khiến cho Lý Thừa Càn vô cùng thỏa mãn, đuôi mày khóe mắt giống như thiếu niên đang yêu, hắn thấy Bách Hợp đang ngồi trước gương trang điểm vẽ chân mày, hắn xung phong:
“Để Cô vẽ cho nàng.”
Bách Hợp thấy ánh mắt hắn lấp lánh, gò má hơi ửng hồng, không còn âm lệ hung hăng càn quấy như trước nữa, nàng thấy Lý Thừa Càn ôn hòa này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, ra hiệu cho cung nhân đưa bút dậm son phấn tới, đang định mở miệng nói chuyện, thì Lý Thừa Càn sau khi nhìn chằm chằm nàng một lúc đã nâng mặt nàng lên, trân trọng hôn lên trán một cái, một khắc này thân thể Bách Hợp cứng đờ, dường như có một bàn tay vô hình suýt nữa kéo linh hồn nàng ra khỏi thân thể của Tô Bách Hợp, trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng trước đó, Lý Thừa càn vừa mới hôn trộm nàng trước mặt một đám cung nhân, lúc này hắn vừa cao hứng lại hơi ngượng ngùng, nên không để ý thấy sắc mặt Bách Hợp hơi cứng ngắc, ánh mắt hắn rất tập trung, vừa dời ngòi bút ra khỏi trán Bách Hợp, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó là tiếng la khóc chói tai:
“Điện hạ, điện hạ, ngài đã quên Xưng Tâm rồi sao?”
Lý Thừa Càn đang cầm bút trong tay, bất chợt bị dọa run lên, hắn cầm chu sa trong tay tìm mi tâm của Bách Hợp, vốn định vẽ cánh hoa mai thì khóe miệng Lý Thừa Càn đang vui vẻ lập tức thu trở lại, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ, gân xanh trên mu bàn tay hắn suýt nữa đã nhảy dựng lên, tay cầm bút lông dùng sức ‘răng rắc’ đã bẻ gãy.
“Điện hạ, ngài đã quên Xưng Tâm sao? Ngài không còn sủng ái Xưng Tâm nữa sao? Hoa đào dưới cây, điện hạ!”
Ngoài điện tiếng la khóc ầm ĩ của Xưng Tâm càng vang lên vang dội, ngày thường khi hắn nói chuyện tuy mềm mại nhẹ nhàng nhưng giọng vẫn khàn khàn của con trai, nhưng lúc này hắn đã lớn, bây giờ lại không để ý hình tượng hét to lên, âm thanh đó thật khiến cho người ta rợn cả tóc gáy, mặt Lý Thừa Càn đen như đít nồi, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, Bách Hợp cười cười, cũng đi theo Lý Thừa Càn đi ra ngoài điện.
Lúc này Xưng Tâm đã bị mấy người thị vệ ngăn lại, hình như mấy tên thị vệ đều khuyên hắn tạm thời về trước nhưng hắn không nghe, còn dốc sức liều mạng đánh đập người khác, giống như một người đàn bà chanh chua, mấy tên thị vệ chỉ ngăn cản hắn nhưng lại khiến y phục rực rỡ của hắn bị kéo xốc xếch, nhìn chật vật vô cùng.
Mấy tháng gần đây Bách Hợp và Xưng Tâm mỗi ngày đều chơi trò vận động trốn tìm, hai gò má ửng hồng của hắn ntrong càng khỏe mạnh, hơn nữa bởi vì vận động nên cơ thể của hắn trở nên cao to hơn, gần đây Bách Hợp còn dặn người mang đồ ăn đến cho Xưng Tâm đều là thịt, cá có nhiều dầu mỡ để ăn chung với cơm, những món này mới đầu ăn rất ngon, vì mỗi ngày Xưng Tâm đều vận động tay chân nên ăn rất nhiều, nên cũng không cảm thấy có gì không tốt, nhưng mà một lúc sau hai gò má của hắn bắt đầu nổi mụn, mà y phục trên người hắn Bách Hợp đã cho Toại An phu nhân tìm vải vóc quý giá trong cung để may, khí chất Xưng Tâm vốn mềm mại, nếu phối thêm trang sức sẽ vô cùng mỏng manh, thanh nhã, nhưng lúc này bị cả đống quần áo quý giá, cùng khí chất toàn thân và tuổi ép không được nhan sắc tráng lệ, không tránh được cảm thấy vô cùng tục khí.