- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 417: Chưởng môn bại trận (8)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Trường học gần đây đang là cuối kỳ thi, Bách Hợp chuẩn bị thi xong thì về núi, đã hơn mấy tháng cô chưa rồi, chuẩn bị nghỉ hè ở trên núi toàn tâm tu luyện.
Giữa trưa thi xong một môn, lúc đi ra thì thấy xe của Hạ Thanh Hàn đứng ở bên ngoài cổng trường, đã rất lâu không có thấy Vương Sư Thành mà lúc này lại đứng bên cạnh xe đang nói gì đó với Hạ Thanh Hàn, lúc nhìn thấy Bách Hợp xuất hiện thì anh ta quay đầu cười cười với Bách Hợp, đưa một cặp đựng văn kiện trong tay đưa cho Bách Hợp: “Đây là văn bản tài liệu cho phép tu đạo và chứng nhận ngôi miếu trên núi là văn hoá di sản thuộc về cô đấy, bố tôi nói nếu có thời gian thì đến nhà tôi ăn bữa cơm” Anh ta nói xong thì thức thời lui về phía sau hai bước, ra hiệu với Hạ Thanh Hàn rồi quay người rời đi.
“Trở về trên núi?” Hạ Thanh Hàn thay Bách Hợp mở cửa xe, sau đó khởi động xe rồi mới hỏi Bách Hợp một câu. Hai tháng gần đây không hiểu sao hai người có cảm giác quen thuộc lẫn nhau, Bách Hợp cũng đang định lên núi, nghe thấy anh nói như thế thì nhẹ gật đầu. Đã hơn hai tháng chưa có trở về trên núi, lúc xe dừng ở truớc mặt biệt thự, Bách Hợp vừa xuống xe, đã thấy phòng ốc của mình tràn ngập âm khí, hôm nay trời trong xanh, thế nhưng mà lưng chừng đỉnh núi giống như là bị mây đen chặn ánh nắng, lộ ra vô cùng âm lãnh.
Lúc này đang là giữa hè, Bách Hợp lại mặc quần áo dài, vậy mà cảm thấy trên người tóc gáy đứng thẳng. Trong cơ thể cô pháp lực tự động bắt đầu vận hành, rất nhanh loại bỏ cái cảm giác ớn lạnh này.Cô lấy ra một tờ phù chú do chính mình vẽ đưa cho Hạ Thanh Hàn, trong phòng trên mặt đất vậy mà âm lạnh ẩm ướt. Mới hai tháng thôi mà trên khóa đã bị gỉ sắt ăn mòn, trong sân cỏ dại mọc lan tràn, bốn phía có thể thấy được các loại côn trùng, phảng phất hoang vu giống như đã hơn mấy chục năm trôi qua, Bách Hợp có chút dở khóc dở cười, trên tay kết ấn, nói to: “PHÁ…!”
Âm khí dần dần tiêu tán ra, những con côn trùng..kia bị âm khí dưỡng thành thói quen bắt đầu chui vào bụi cỏ. Nghĩ tới những thứ côn trùng này, trong lòng Bách Hợp khẽ động, chuẩn bị lát nữa bắt côn trùng …, lúc này thiên thời địa lợi, nhiều côn trùng như vậy, hơn nữa những côn trùng này hình như l bị âm khí ân cần săn sóc. Mỗi conhung hãn dị thường, đây là tài liệu dưỡng cổ tốt.
Trong phòng, trên người oán khí cửu âm quỷ mẫu tử lúc này đã ngưng thực, thoạt nhìn không kém mấy con ma có đạo hạnh trăm năm, khi Bách Hợp trở về, khuôn mặt nữ quỷ trắng bệch quay lại nhìn còn ngón tay giật giật ngọn đèn hôn ám trong phòng phát sáng lên:
“Cô trở về rồi, cô đi lâu thế, cô đi đâu hả?” cô ta u oán nói, giống như đứa con gái dỗi hờn bị cấm túc đã lâu. Lúc này Bách Hợp mới nhớ tới mấy tháng trước mình thiết kế Tụ Âm trận giam nữ quỷ trên núi để dưỡng thương, không ngờ mấy tháng sau cô ta hoàn toàn khỏi hẳn hơn nữa thực lực còn mạnh hơn lúc trước, thân thể dưới ánh đèn vậy mà có thể in bóng dáng rồi, ngồi bên cạnh cô ta là một bé trai khoảng bảy tám tuổi. Thấy Bách Hợp liền trốn sau lưng quỷ mẫu.
Bách Hợp không có để ý cô ta, hầu hết đồ vật trong phòng đều bị ăn mòn hỏng mất. Không có chỗ ngồi, trước tiên cô nói Hạ Thanh Hàn đứng sang bên, Bách Hợp tiến vào thắp huơng cho liệt tổ liệt tông sau đó đi ra mang theo một số đồ đạc cần thiết, lại tìm mấy cái chậu để trong phòng và ngoài sân. Không lâu sau bốn phía liền truyền đến tiếng côn trùng cắn xé lẫn nhau, những côn trùng này đuợc âm khí ân cần săn sóc đã biến dị, lúc này tiếng cắn nuốt kia nghe sởn hết cả gai ốc, Bách Hợp làm xong hết thảy mới rửa tay, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ:
“Khội phục khá tốt.”
“Đa tạ ân nhân…” Trên mặt Nữ quỷ nở nụ cười, lúc này bởi vì thực lực cường đại cho nên cô ta không còn dọa người như trước nữa, ngược lại trông xinh xắn đáng yêu, không đợi cô ta cảm tạ xong thì Bách Hợp đã phất tay cắt đứt lời cô ta: “Trước đừng nói những thứ này, đợi lát nữa thu xong đám côn trùng này, cô cùng con của cô trước hết dọn dẹp phòng sạch sẽ, lát nữa tôi có lời muốn nói với cô.”
“…” Lệ Quỷ áo đỏ uy vũ bá khí đang còn choáng váng, mãi sau mới lên tiếng, phiền muộn nhìn Bách Hợp kiểm tra bốn phía, phát hiện côn trùng đã chia thành các nhóm, lúc này mới kêu gọi nữ quỷ quét dọn. Trên núi đồ dùng trong nhà gần như đã hỏng hết, đúng lúc Bách Hợp định tu sửa lại miếu đạo sĩ, Vương Sư Thànhđã biến miếu đạo sĩ của cô thành di sản văn hóa được bảo vệ, nói cách khác quốc goa có thể tài trợ tiền để tu sửa miếu, có điều miếu này vốn thuộc về tư nhân giờ lại biến thành tài sản quốc gia, dù sao Bách Hợp tại nhiệm vụ lần này chỉ muốn nổi danh, lại không có ý định kết hôn sinh con hay truyền cho các đệ tử, bất kể là quốc gia cũng tốt còn là mình tư nhân cũng thế, chỉ cần có thể nổi danh thì cô cũng đã đạt tới mục đích, mấy ý cong cong thẳng thẳng cô cũng không để ý.
Giờ trong phòng không thể ở được nữa, Bách Hợp để lại một ít dược hấp dẫn sâu độc, phân phó nữ quỷ áo đỏ định kỳ bắt sâu độc cho mình, lại lấy một ít máu của chính mình cất vào lọ niêm phong, lại để cho cô ta mỗi lúc sâu độc thôn phệ thì nhỏ vào trong đó vài giọt rồi mới xuống núi.
“Trên núi tu sửa miếu, cần tôi hỗ trợ gì không?” Hạ Thanh Hàn quay đầu nhìn cô một cái, cũng không hỏi cô vừa mới thu thập sâu độc làm gì, ngược lại hỏi cô việc tu sửa miếu đạo sĩ, trong nội dung câu chuyện Hạ Thanh Hàn cũng không có thiếu nợ Long Bách Hợp cái gì, Bách Hợp cũng không muốn lại thiếu nợ anh cái gì, sau khi có quan hệ mờ ám với Lý Duyên Tỷ thì cô không muốn có cảm tình gút mắc gì với đàn ông khác trong nhiệm vụ, cho dù biết biết rõ thân thể có tiếp xúc với Lý Duyên Tỷ sẽ giúp cô ly khai, Bách Hợp theo bản năng vẫn có chút kháng cự, cô do dự một chút, vẫn lắc đầu:
“Không, không cần.”
Trên mặt Hạ Thanh Hàn trầm xuống, thật lâu về sau mới cười khổ nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha.”
Anh giống như nói cho mình nghe, cũng như là nói cho Bách Hợp nghe, Bách Hợp không có lên tiếng, trong xe lại im lặng.
Nghỉ hè gần hai tháng nhanh chóng trôi qua, trong hai tháng này Bách Hợp tìm Vương Sư Thành bảo anh ta hỗ trợ mình xin phí sửa chữa và đặt tên là di sản văn hóa đạo thuật Mao Sơn, được gần hơn năm trăm vạn, mà trên núi nữ quỷ trong hai tháng này cũng thay cô thu thập đến vài con Cổ vương màu vàng, bởi vì trên núi có tụ âm trận nên thu thập sâu độc rất thuận lợi, nửa tháng trước Bách Hợp lại đột phát thiết lập một cái trận Ngũ hành bát quái trong núi, phối hợp với Tụ âm trận cùng lúc sử dụng, hiệu quả tốt hơn trước rất nhiều, nghĩ đến mấy con Cổ vương mày vàng sau khi thôn phệ nhau chắc chắn sẽ hóa thành Trùng vường tử kim, đến lúc đó nếu may mắn nói không chừng có con còn có thể khai ra linh trí.
Hết thảy đều đuợc tiến hành vô cùng thuận lợi, duy chỉ có không thuận lợi đấy là không thấy Diệp Toàn Chi và Long Hiển Phương rồi.
Sau khi đuợc nghỉ hè, Diệp Toàn Chi cho người trong nhà một khoản tiền, nói là muốn xuất ngoại du lịch đến nay còn không thấy tung tích, trước khai giảng hai ngày Bách Hợp từng ngắt con hạc giấy xem động tĩnh của nhà họ Diệp, Diệp Toàn Chi lại chưa có trở về, một nhân vật nguy hiểm như vậy ẩn từ một nơi bí mật gần đó lại tìm không thấy tin tức của cô ta, thật sự là lại để cho người có chút không yên lòng, mà bên trong câu chuyện cũ Long Bách Hợp chết vào hai năm rưỡi sau.
Thời gian ngày từng ngày đi qua, tính toán ngày hoàng đạo di sản văn hóa Mao Sơn quán bắt đầu động thổ khởi công, hết thảy đều diễn ra vô cùng thuận lợi, nửa năm sau mấy con sâu độc màu vàng tỉnh lại, lại một lần nữa thôn phệ lẫn nhau, lại tiến nhập thời kỳ hôn mê, cái này nhoáng một cái đã hai năm trôi qua. Trong hai năm di sản văn hóa Mao Sơn quán tu sửa rất nổi tiếng trong thành phố, cùng lắm hai tháng nữa Mao Sơn quán sẽ xây xong, lúc này Bách Hợp cũng chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Bỏ ra mấy ngày để nộp luận văn tốt nghiệp, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, Giản Vân Vân gọi điện thoại tới nói là muốn vì cô chúc mừng tốt nghiệp, hai năm qua Bách Hợp và đám người Giản Vân Vân mấy người đó vừa là thầy trò vừa là bạn, Giản Vân Vân tuy kiêu căng nhưng rất biết bảo vệ người cô ta yêu quý, mặc dù tính cách có mặt không tốt, chỉ khi nào cô ta cảm nhận đuợc sự thật lòng của đối phuơng rồi thì cô ta lại hận không thể móc tim phổi ra mà đối xử hết mình, Bách Hợp nghe thấy cô ấy hẹn mình, còn mời một đống bạn bè nói cái gì chuẩn bị khai mở tụ hội, ngẫm lại mình thời gian qua không phải tu tập đạo thuật lại bôn ba vì tu sửa Mao Sơn đạo quán, quanh năm suốt tháng cũng khó được thả lỏng người, hôm nay đám người Giản Vân Vân thay cô sắp xếp xong xuôi, dù sao cũng không có việc gì, Bách Hợp đồng ý.
Còn chưa có gọi được xe taxi để đi đến quán bar mà Giản Vân Vân hẹn, thì điện thoại Bách Hợp vang lên, trên điện thoại di động ngoại trừ cái nút nghe bên ngoài, chưa có kịp ấn, trong điện thoại đã nghe tiếng thét to:
“Bách Hợp, có bách quỷ…” lời còn chưa dứt, đột nhiên điện thoại ngắt cuộc gọi, trong điện thoại truyền đến tiếng xèo xèo, nụ cười trên mặt Bách Hợp dưng lại.
Giọng thét trong điện thoại là của cửu âm quỷ mẫu tử, nuôi vài năm đột nhiên dưỡng ra cảm tình, nữ quỷ chết sống không muốn chuyển thế đầu thai, luôn luôn đi theo bên người cô, do Tụ âm trận nuôi, hôm nay đã nhanh tạo ra được thật thể, thực lực cô ấy bây giờ mà nói, theo lý bình thường đạo sĩ quỷ hồn không thể tổn thương cô ấy được, thực lực con của nữ quỷ hôm nay đã không thua gì cấp Quỷ Tướng, nếu lại dưỡng thêm nửa năm, có thể có xưng cấp Quỷ vương cũng không đủ, vừa mới vậy mà lại bối rối, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, có dự cảm xấu xông lên trong lòng, nữ quỷ chưa cùng cô đính qua khế ước chủ tớ, Bách Hợp đang muốn về núi trước xem tình hình thế nào thì điện thoại di động của cô lại vang lên, lần này là Hạ Thanh Hàn gọi tới, giọng nói của anh có chút trầm thấp nghiêm túc:
“Ở đâu? Nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện, tôi cần cô giúp.”
Báo địa chỉ của mình không đến năm phút đồng hồ sau thì Hạ Thanh Hàn chạy tới, trước giờ anh chưa từng có biệu lộ gì mà giờ đây vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc: “Ông nội tôi đã xảy ra chuyện, nhà họ Hạ đã mời qua hai thuật sĩ, đều vô kế khả thi, cô có thể đi xem giúp tôi không?”