- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 413: Chưởng môn bại trận (4)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Giản Vân Vân vừa thở phì phò vừa kể lại tình huống hôm nay, hóa ra Diệp Toàn Chi cũng theo dõi nữ quỷ tại học viện Công Thương, gần đây Diệp Toàn Chi như là thay đổi thành một nguời khác, có vẻ trong trẻo lạnh lụng, trong lúc vô tình quen biết Hạ Nhị thiếu gia đã khiến anh ta siêu lòng, quăng Giản Vân Vân sang một bên.
Tuy nhà họ Giản cũng là thế gia chính trị nhưng luận về gia thế thì Giản Vân Vân không thể so với Hạ Thanh Lãnh được, bởi vậy sau khi bị bỏ thì cô ta có oán cũng không dám phát nên đành phát tiếc lên người Diệp Toàn Chi, còn tưởng rằng Diệp Toàn Chi vẫn cao ngạo ngu ngốc thì không ngờ rằng gần đây lại giỏi giang hẳn, tối thứ sáu tuần truớc Giản Vân Vân còn đấu võ mồm với cô ta, vậy mà không biết bị cô ta sử dụng cái gì dán lên trên người mình thoáng một phát thế mà người mình đau đớn đến tận hai giờ, Giản Vân Vân lúc ấy nuốt không trôi cái cục tức kia, người trong nhà lại cấm cô trêu chọc Hạ Thanh Lãnh, cô nhớ tới mình còn có một cái sự phụ trên danh nghĩa, lúc này mới lái xe lên núi tìm Bách Hợp xả giận hộ, kết quả lại bị Bách Hợp mới vừa gia nhập nhiệm vụ đuổi xuống núi.
Cô gái này há mồm liền nói liên hồi không dứt, Hạ Thanh Hàn ở bên cạnh bình tĩnh không nói chuyện, thật lâu về sau Giản Vân Vân mới chú ý tới anh, đảo mắt xong rồi bỏ cánh tay đang ôm lấy tay Bách Hợp xuống, vô ý thức muốn túm lấy anh, Hạ Thanh Hàn nghiêm túc chạy tới bên cạnh Bách Hợp vừa đứng, lông mày nhíu lại: “Cô muốn làm gì?”
“Cắt.” Giản Vân Vân nhếch miệng, trong lòng thầm mắng Hạ Thanh Hàn hai câu không hiểu phong tình, trong miệng lại nói: “Anh Hạ, anh cũng giúp tôi nói Thanh Lãnh đi. Chúng tôi đang êm đẹp thế mà anh ấy lại muốn chia tay, anh là sư đệ của tôi mà, anh giúp tôi một lần đi.”
Bách Hợp nghe cô ta nói luyên thuyên mãi cho tới phòng làm việc của hiệu trưởng học viên Công Thương,bởi vì trước khi đi Giản Vân Vân đã chuẩn bị truớc cho nên mấy người dễ dàng đi vào phòng, lúc này hiệu trưởng học viện Công Thương đang ở trong phòng chờ bọn họ, chớ trêu thay thầy trò Diệp Toàn Chi cũng ở đó. Long Hiển Phương mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu nâu, tóc cắt kiểu đàn ông, ánh mắt lạnh như băng, lúc nhìn đến Bách Hợp thì bên khóe miệng lộ ra vài phần mỉa mai vui vẻ:
” Lúc trước Long Hiển Trân không có tiền đồ, cô ta chết lưu lại một đồ đệ vô dụng, không thu được con Lệ Quỷ kia thì cũng đừng đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ, làm xấu thanh danh phái Mao Sơn ” Long Hiển Phương năm nay ước chừng bốn mươi tuổi, cả đời bà ta không có kết hôn sinh con, mấy năm trước thu Diệp Toàn Chi làm đệ tử, Long Hiển Phương gần như đem hết tinh lực để làm như thế nào tiêu diệt Long Hiển Trân, khiến cho thanh danh Mao Sơn Hiển Tông áp đảo Mật Tông. Long Hiển Trân chết sớm khiến bà ta như trút được gánh nặng, sắc mặt dễ nhìn hơn trước rất nhiều. Nhưng lúc nhìn thấy Bách Hợp thì mặt bà ta tối tăm lại.
Đối thủ cũ bị bà ta chọc giận đã chết rồi, nhưng để lại một con bé chết tiệt làm ngứa mắt bà ta, con lệ quỷ lần trước sao k giết chết nó đi, thật sự quá tiện cho Long Bách Hợp rồi!
Bách Hợp không có để ý Long Hiển Phương châm chọc khiêu khích, đối với người hiện đại mà nói thì Long Hiển Phương có chút ít bản lĩnh. Thế nhưng mà đối với người chính thức từng ở thời kì đạo thuật thịnh hành như Bách Hợp mà nói thì mấy thủ đoạn của Long Hiển Phương thực thấp kém thực buồn cười. Lúc này nghe những lời cay nghiệt thì Bách Hợp cũng không có để ở trong lòng, ngược lại cô lướt nhìn Diệp Toàn Chi đang yên tĩnh đứng một bên.
Đối thủ cũ này của Long Bách Hợp thay đổi rất khác, Diệp Toàn Chi vốn xuất thân gia đình nghèo khổ, tuổi nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình và tự đóng học phí cho mình, ba năm trước cô ta bái Long Hiển Phương làm sư phụ là đang học cấp ba, nguyên nhân là vì lúc cô ta vào một nhà ktv làm nhân viên phục vụ, kết quả lại bị một tên nhà giàu trong đó sàm sỡ, tuy gia cảnh Diệp Toàn Chi không tốt nhưng lòng tự trọng rất cao, hơn nữa tâm cao khí ngạo cũng không chịu cúi đầu, suýt nữa thì cô ta với tên nhà giàu kia đánh nhau, bởi vì không biết điều mà bị đuổi ra ktv, đúng lúc đó Long Hiển Phương giúp cô ta, cũng nhận cô ta vào Mao Sơn Hiển Tông.
Bởi vì xuất thân nghèo khó cho nên từ trước đến nay Diệp Toàn Chi luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng bởi vì quá mức tự ti mới có thể hình thành loại màu sắc tự vệ này, cho nên Long Hiển Phương có dạy đạo thuật cho cô ta thì cũng không thể xóa nhòa bản chất thấp kém tự ti của mình, đôi khi mẫn cảm như mèo. Cho nên mới chướng mắt Long Bách Hợp đi theo bên người Long Hiển Trân sống vô cùng giàu, cho rằng cả người Long Bách Hợp mùi tiền, bởi thế tuy hai người bằng tuổi nhau nhưng tính tình không hợp, mỗi lần gặp mặt toàn cãi nhau, nhưng Diệp Toàn Chi hiện giờ như là thay đổi thành một người khác, ánh mắt cô ta tỉnh táo và quyết đoán. Lúc Long Hiển Phương mở miệng mỉa mai Bách Hợp thì cô ta cũng chỉ lướt mắt nhìn Bách Hợp một cái.
Biểu hiện này không thể là bản thân Diệp Toàn Chi được, hơn nữa cô ta rất tự tin, truớc kia cô ta cùng với Long Hiển Phương ngồi cùng nhau, nhưng trông cô ta như là người hầu của Long Hiển Phương.
Đến mức này thì Bách Hợp 100% dám khẳng định Diệp Toàn Chi đã là người khác rồi.
“Giản tiểu thư, vị này cô giới thiệu là Long tiểu thư?” khi hiệu trưởng học viện Công Thương nhìn đến Bách Hợp thì mặt ông ta cứng ngắc lại, vị hiệu trưởng này tầm bốn mươi tuổi, đầu hói, vẻ mặt mỏi mệt, hiển nhiên gần đây học viện Công Thương bị chuyện ma quái lại để cho cuộc sống hàng ngày của ông ta khó có thể bình an, trong mắt của ông ta lộ ra vẻ thất vọng. Vốn Long sư phụ dẫn tới một đệ tử trẻ tuổi thì ông đã nghi ngờ, lúc này lại đến thêm một người tuổi còn trẻ thì ông càng cảm thấy không đáng tin cậy, hơn nữa ông biết Bách Hợp chính là nữ sinh đuợc đội bảo an khiêng đi vào hai ngày truớc, người như thế mà thu phục được Lệ Quỷ thì ông cũng không tin!
“Cái này, cái này, vị Long Thiên sư này là Hạ Nhị thiếu gia giới thiệu tới, Giản tiểu thư, cô thấy...” Hiệu trưởng đã có quyết định Bách Hợp ra về, ông ta vừa mở miệng nói thì Giản Vân Vân chửi ầm lên:
“Mù mắt chó của ông rồi! Ngay cả sư phụ tôi mà không nhận ra, Hạ Nhị thiếu gia thì thế nào, hiện tại Hạ đại thiếu gia đang ở đây, ông có ý kiến gì không?” Giản Vân Vân chỉ chỉ Hạ Thanh Hàn đang đứng im lặng, đắc ý hất cằm với hiệu trưởng: “Chọn Hạ đại thiếu gia hay Hạ Thanh Lãnh, ông chọn đi!”
Trên mặt Hiệu trưởng sầu khổ, cả đám người có địa vị không nhỏ ông không dám đắc tội, nhất là khi nhìn thấy Hạ Thanh Hàn thì hiệu trưởng cuống quít đứng dậy chào hỏi.
“Không cần xoắn xuýt nữa, cứ để cho cô ta thử một lần, dù sao cũng chết, ngày mai tôi đến cũng được.” Diệp Toàn Chi đột nhiên đứng lên, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, lúc cô ta đi qua bên người Bách Hợp, tay vén lên làm cái thủ ấn, bỗng nhiên ngay lúc đó dán vào lưng Bách Hợp: “Long Bách Hợp, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Giọng nói cô ta hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, Bách Hợp chỉ cảm thấy khi tay Diệp Toàn Chi nhích lại gần mình, một cái Tụ Âm trận nho nhỏ tiến vào người mình, Bách Hợp quay đầu nhìn cô ta một cái, đã thấy Diệp Toàn Chi không kiên nhẫn sờ cằm, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt cùng với xem thường rồi dẫn đầu ra khỏi văn phòng.
“Chết sớm sớm siêu sinh đi tìm sự phụ của mày cũng tốt, miễn sao đừng ném đi mặt mũi liệt tổ liệt tông Mao Sơn.” Long Hiểu Phương nói hai câu mới rời đi, bà ta vừa đi thì Giản Vân Vân tức giận tới mức dậm chân: “Người nào ah, trước mặt tiểu thư đây còn dám hung hăng càn quấy, tôi đi tìm người giáo huấn bà ta!”
“Không cần.” trong cơ thể Bách Hợp vận khởi pháp lực Đạo Đức Kinh, thò tay ra nhẹ nhàng phủi phủi chỗ từng bị Diệp Toàn Chi vỗ vào, ánh mắt híp lại, cô không định bỏ qua Diệp Toàn Chi, không nghĩ tới Diệp Toàn Chi dám hại cô. Cái Tụ Âm trận này cũng không phải của thời kỳ đạo sĩ này, Bách Hợp dám khẳng định chắc chắn điểm này, bởi vì trước kia Long Bách Hợp chưa từng nghe thấy pháp thuật này, pháp thuật này là người tu đạo thời cổ mới có, Tụ Âm trận này do đại sĩ thần thông quảng đại dùng để dưỡng cương thi và quỷ, lúc trước Dung Ly và Bách Hợp ở cùng nhau, Bách Hợp thấy Dung Ly bố trí trận pháp này ở chỗ ở của anh, nhưng không nghĩ tới Tụ Âm trận lại sẽ bị kết thành tiểu ấn, dùng để phóng người.
Pháp thuật này nói cho cùng để hấp thu âm khí có hiệu quả hơn mà thôi, pháp lực càng thâm hậu thì công hiệu trận pháp lại càng rõ ràng, Diệp Toàn Chi vừa mới kết ấn tại trên người cô chắc để cô dẫn âm khí nhập vào cơ thể, đến buổi chiều giao đấu với cửu âm quỷ mẫu tử, âm khí áp qua khí tức trong cơ thể người sống, đến lúc đó đang cùng cửu âm quỷ mẫu tử giao đấu thì chết trong tay Lệ Quỷ, một chiêu này vô thanh vô tức, cho dù cuối cùng mình chết thì mấy đạo sĩ khác cũng không nhìn ra nguyên nhân.
Bách Hợp nở nụ cười, vỗ vỗ trận pháp trên người, cái trận pháp kia đang vừa tụ tập lại một tia âm khí xám mỏng manh đã bị đánh tan.
“Con quỷ này giao cho tôi là được.” Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng thầy trò kia vừa đi thì khóe miệng cũng cong lên.
Buổi chiều không có khóa, Bách Hợp ở lại trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Hạ Thanh Hàn cũng ở lại với cô, ngược lại Giản Vân Vân lúc đầu còn hô hào bắt cô đấu thắng Diệp Toàn Chi thì không chịu nổi nữa, nên đi loanh quanh trong trường học. Ngồi thiền thì thời gian trôi qua rất nhanh, Bách Hợp vận hành Đạo Đức Kinh tầm vài vòng, cảm giác tinh thần lực vô cùng dồi dào, trời bắt đầu tối dần.
Cả tòa trường học đều tràn đầy âm khí, không biết có phải bởi vì có người chết hay không, có oán khí bao phủ cho nên trời tối rất nhanh, khi Bách Hợp mở mắt ra, hiệu trưởng và Hạ Thanh Hàn đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt nơm nớp lo sợ: “Làm sao bây giờ?”