- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 406: Kếhoạch cứu vớt chính mình (11)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Cố Nhạc Phong
Beta: Sakura
Bởi vì địa vị Tử Dương Tông khác biệt, cho nên lần này Hạ Hậu tam thúc mới đích thân dẫn thánh nữ Hạ Hậu Thấm Nhi trong tộc cùng vị hôn phu Tiêu Diễm của nàng tới Tử Dương Tông, thứ nhất là muốn hợp tác với Tử Dương Kiếm Tông, xin bọn họ phái người trợ giúp, hai là muốn mượn bảo vật trấn phái của Tử Dương Kiếm Tông cho Tiêu Diễm sử dụng, lại vạn vạn không ngờ tới đụng phải Bách Hợp vẫn còn sống đang ở đây.
“Lúc trước giữa ta với Nhiếp cô nương có chút hiểm lầm, hiện tại vừa hay ngay trước mặt Tử Dương chân nhân nói rõ chuyện này.” Vẻ mặt Hạ Hậu tam thúc nghiêm túc, mỗi đời tông chủ Tử Dương Tông đều mang họ Tử Dương, lời hắn vừa dứt, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Bách Hợp, Bách Hợp chợt cười lạnh:
“Hay cho một cái hiểu lầm, hay cho đồ vô sỉ đã đổi họ.”
Tiêu Diễm nghe thấy câu này, sắc mặt thoáng chốc trắng xanh đỏ đen lẫn lộn, lập tức liền đứng dậy, chỉ vào Bách Hợp lại lớn tiếng quát: “Ngươi nói chuyện chú ý một chút, đừng có ngậm máu phun người!”
“Hừ!” Sắc mặt Lý Duyên Tỷ lạnh xuống, anh vốn đang dựa vào ghế, vẻ mặt lười biếng, cầm tay Bách Hợp ngắm nghía, lúc này nghe thấy Tiêu Diễm lớn tiếng quát, hắn hừ lạnh một tiếng, Tiêu Diễm chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị núi lớn đè ép, ngay tức khắc nhịn không được liền nôn khan một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoánh chốc xám xịt.
“A~” Hạ Hậu Thấm Nhi sửng sốt hồi lâu, đột nhiên hét lên, vẻ mặt tông chủ Tử Dương Tông có chút lúng túng, trên mặt Hạ Hậu tam thúc lộ ra vẻ giận dữ, lập tức đứng dậy: “Tử Dương Tông khinh người quá đáng, chúng ta tới là để liên kết đồng đạo tu chân giới lại cùng nhau đối phó tổ chức Huyết Sát, ân oán cá nhân tại sao lại không bỏ qua một bên trước?”
Trong lòng Bách Hợp dễ chịu, quay đầu nở nụ cười với Lý Duyên Tỷ, khóe miệng Lý Duyên Tỷ ngoéo một cái, cô lại quay đầu đi chỗ khác. Khóe miệng Lý Duyên Tỷ cứng ngắc, ánh mắt lại lạnh xuống, hắn không thích Bách Hợp nhìn chằm chằm người khác.
“Lúc trước gia tộc Hạ Hậu thế lớn, ức hiếp Nhiếp gia ta sao không bỏ qua ân oán cá nhân sang một bên trước?” Hôm đó Hạ Hậu tam thúc cùng hai vợ chồng Tiêu Diễm vừa tới Nhiếp gia liền hô đánh gọi giết, chẳng qua bọn họ ỷ vào mình là kẻ tu chân, mà Bách Hợp lúc ấy chỉ là người bình thường mà thôi, hiện tại tình thế đảo ngược, bọn họ trái lại cho rằng người khác ỷ thế ức hiếp người, lại chưa từng nghĩ tới hồi đó là bọn họ hiếp đáp người trước.
“Hiện tại tình hình nguy cấp, lẽ nào không thể bỏ ân oán cá nhân sang một bên trước được sao?” Vẻ mặt Hạ Hậu tam thúc trắng xanh đan xen, thật lâu sau mới cắn răng nói: “Lúc trước chúng ta xác thực có lỗi, nhưng chúng ta cũng chỉ vì muốn lấy lại công đạo thay cho đại tiểu thư Nhiếp gia mà thôi, cũng không phải cố ý tới tìm ngươi gây phiền toái, nghe Thấm Nhi nói ngươi lúc đó tính tình cổ quái, hơn nữa lại thay đổi cực lớn, nên mới phỏng đoán chắc hẳn là yêu quái phụ thể, hoặc là yêu nghiệt giết đại tiểu thư Nhiếp gia mà thôi, chúng ta cũng không có ác ý, tất cả đều là vì nghĩ cho Nhiếp gia cả thôi.”
Hắn vừa dứt lời, Bách Hợp không chỉ không lộ ra sắc mặt cảm động giống như vị Hạ Hậu tam thúc này nghĩ, trái lại chợt cười lạnh: “Hay cho một cái không có ác ý. Vừa tới không hỏi phải trái đúng sai liền muốn lấy mạng ta, vậy mà gọi không có ác ý? Càng huống chi sở dĩ tính cách ta cổ quái, hơn nữa tính tình đại biến, các hạ sao không hỏi Hạ Hậu cô nương nguyên cớ vì sao?”
Hạ Hậu Thấm Nhi nghe thấy tên mình, mờ mịt không rõ ngẩng đầu lên, trên mặt nàng ta bây giờ vẫn chưa hoàn toàn rút đi vẻ hồn nhiên, trong đôi mắt to tròn hiện lên vài phần mê mang, theo bản năng liền nói:
“Là vì ta đưa ngươi ra khỏi Nhiếp gia sao? Nhưng ta cũng chỉ vì tốt cho ngươi, muốn đưa ngươi ra ngoài giải sầu thôi mà, cấm kị trước 16 tuổi ngươi không thể ra khỏi cửa thực sự quá khôi hài, nếu như ngươi thật sự không sống qua tuổi 16, vậy ngươi trốn ở trong nhà cũng chẳng có tác dụng gì, nếu như đã định phải chết, sao lại không tiêu sái một lần? Mà nếu như ngươi còn có thể sống qua tuổi 16, dù cho ngươi có ra khỏi cửa cũng không thể xảy ra chuyện, chứng tỏ cái gọi là cấm kỵ kia chính là giả, ngươi nhìn xem, ngươi hiện tại không phải đang sống tốt đấy sao? Hơn nữa còn sống qua tuổi 16, ta hồi đó cũng không có làm gì sai, vì sao ngươi lại luôn nhớ kỹ chuyện lúc đó chứ?” Hạ Hậu Thấm Nhi cảm thấy vô cùng oan ức, cũng cảm thấy có chút thương tâm, lúc này lệ trong hốc mắt dâng lên, nhìn dáng vẻ nàng ta như vậy, Tiêu Diễm mới nãy bị thương liền đưa tay kéo nàng ta ôm vào lòng, cũng lau máu trên miệng, vẻ mặt bực mình trừng Bách Hợp.
Ban đầu nghe Hạ Hậu Thấm Nhi nói vậy có chút đạo lý, nhưng tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại khiến người ta tức đến mức nói không lên lời, sở dĩ hiện tại Bách Hợp vẫn còn sống, hoàn toàn đó là vì liên quan đến Lý Duyên Tỷ, Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện cũng không có may mắn giống cô như vậy, cuối cùng không thể tránh khỏi số kiếp tuổi 16, chiếu theo như nàng ta nói Nhiếp Bách Hợp cùng nàng ta xuất môn đánh mất ngọc bài bảo mệnh mà chết là do nàng ấy đáng đời, chứng minh trong số mệnh của Nhiếp Bách Hợp có một kiếp nạn, vốn dĩ trời sinh đoản mệnh, không liên quan đến nàng ta.
Mà nếu như Nhiếp Bách Hợp may mắn không chết, vậy thì chuyện nàng ta đưa Nhiếp Bách Hợp xuất môn càng không có gì sai, dù sao sống chết đều do nàng ta đã nói, nàng ta chính là kẻ vô tội đáng thương bị oan uổng, nửa điểm sai trái cũng không có, liền giống như hiện tại Bách Hợp đang oan uổng nàng ta vậy.
“Nhiếp bá phụ anh minh một đời, chỉ đáng tiếc tin lầm lời thuật sĩ bịa đặt, nếu như ngươi không chết…” Tiêu Diễm đương nhiên đứng về phía Hạ Hậu Thấm Nhi, vẻ mặt chán ghét nhìn chòng chọc Bách Hợp: “Liền chứng minh cái mà cao nhân gọi là kiếp nạn 16 tuổi, ngọc bài hộ thân hồi đó, chỉ là nói bậy nói bạ mà thôi, không thể coi là thật, trước kia coi như Thấm Nhi từng mang ngươi xuất môn, hiện tại ngươi cũng không chết, hà tất nắm mãi không chịu buông?”
May mà Nhiếp Bách Hợp đã chết, hiện tại ở trong cốt truyện là mình thay nàng ấy làm nhiệm vụ, bằng không nếu nghe thấy Nhiếp Diễm nói vậy, chỉ e không thể không tức chết thêm lần nữa. Cái gì mà Nhiếp phụ tin lầm lời thuật sĩ bịa đặt, cái gì mà ngọc bài hộ thân, kiếp nạn 16 tuổi đều là nói hươu nói vượn. Nhiếp Bách Hợp trong kịch tình xác thực là vì hai người này mà chết, cũng không sống qua tuổi 16, chết vào đêm trước 16 tuổi. Chuyến nhiệm vụ lần này nếu như không phải có Lý Duyên Tỷ trợ giúp, Bách Hợp có thể sống được đến hiện tại hay không thật sự không thể biết được, nhưng hết lần này tới lần khác lời từ trong miệng của đôi phu thê này nói ra quả thực lại khiến trong lòng người nghe thấy ác cảm buồn nôn, phảng phất giống như lúc trước Nhiếp gia rắp tâm nói dối thiên hạ, còn Hạ Hậu Thấm Nhi thì vẫn mang dáng vẻ oan ức.
“Có phải tin lầm lời đồn nhảm hay không trong lòng ngươi hiểu rõ.” Dư quang khóe mắt Bách Hợp liếc nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi đang cắn môi một cái, ánh mắt rơi xuống người đứa bé trai đang cúi thấp đầu, thân thể có chút run run mà nàng ta mang theo bên cạnh, bản năng cảm thấy có chút cổ quái: “Nhưng mà ta đuổi hai ngươi ra khỏi phủ, cũng không phải vì những chuyện này.” Nhiếp Bách Hợp từng chịu nhiều oan khuất, nàng ấy ở trong cốt truyện sau khi chết đi không có cách nào để nói rõ, Bách Hợp vốn cũng không muốn nói thêm lời thừa thãi nào với hai người này, nhưng Nhiếp Bách Hợp có chút oan ức chắn hẳn muốn mượn miệng cô để nói ra, bằng không dựa vào cái gì mà hai người Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm về sau còn có thể trở thành tiền bối đại năng của tu chân giới, danh tiếng hoàn mỹ, mà người bị bọn chúng liên lụy lại không chỉ vô tội chết oan, sau khi chết còn phải làm tấm đệm lót vô danh?
“Năm đó cha ta từng tìm cao nhân tới đoán mệnh cho ta, cũng cho người giúp ta cải mệnh hoán kiếp, chỉ cần trước 16 tuổi không ra khỏi cửa nửa bước, đồng thời mang ngọc bài bảo mệnh bên người, như vậy yên ổn vượt qua 16 tuổi, từ đây phá kiếp trọng sinh. Cha ta năm xưa từng cứu Tiêu Diễm, sau khi thấy hắn mất kí ức liền lưu hắn ở lại Nhiếp gia, Tiêu Diễm không nhà để về, cuối cùng cha ta chỉ đành thay ta định ra hôn sự với hắn, ước định sau khi ta 16 tuổi liền thành thân.” Lúc Bách Hợp nói đến chuyện cô với Tiêu Diễm có hôn ước, vẻ mặt Lý Duyên Tỷ vốn lạnh băng bất chợt ngước mắt lên nhìn cô một cái, khóe miệng lộ ra tia tự tiếu phi tiếu, bàn tay nắm tay cô lại hơi chút dùng lực, trong mắt thoáng qua một đạo ám quang yêu dã, cũng không nói gì, lại khôi phục về dáng vẻ mặt không chút thay đổi lúc trước.
“Còn kém nửa tháng đủ 16 tuổi, vị Hạ Hậu cô nương này đói ngất ngay trước cổng Nhiếp phủ, ta cho người đưa vào trong phủ cứu, không hỏi xuất thân lai lịch của nàng ta, cùng nàng ta kết thành tỷ muội tốt.” Bách Hợp nói xong lời này, trên mặt Hạ Hậu tam thúc lộ ra ý cười có chút lúng túng, Tiêu Diễm lúc trước vậy mà từng có hôn ước với Nhiếp gia đại tiểu thư, hơn nữa mấu chốt là Nhiếp gia còn có ơn với hắn, nếu như ngày đó Nhiếp gia đại tiểu thư chết cũng coi như hết chuyện, việc này tự nhiên cũng không ai hay biết, quan hệ phu thê giữa Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi cũng sẽ không khiến cho người ta lời ra tiếng vào, nhưng hiện tại lời Bách Hợp nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy Tiêu Diễm vong ân phụ nghĩa, ở cùng một chỗ với Hạ Hậu Thấm Nhi giống như đã làm ra chuyện có lỗi với nàng vậy. Hạ Hậu tam thúc có chút gấp gáp muốn mở miệng, Bách Hợp lại cười lạnh nói:
“Hạ Hậu tiên sinh xin đừng vội, Hạ Hậu cô nương nói với ta thế giới bên ngoài tốt đẹp đến nhường nào, cũng khiến cho ta xuất môn đi dâng hương hỏi nhân duyên, ta hồi đó còn trẻ vô tri, nghĩ một chút liền đáp ứng, ra ngoài một chuyến trở về, lại không ngờ tới ngọc bài hộ thân không thấy đâu nữa.”
Nghe đến đây, Hạ Hậu Thấm Nhi chép miệng: “Ta cũng không phải cố ý, lúc đó ta cũng vì tốt cho ngươi…”
“Nếu như vận mệnh đã định như vậy cũng đành vậy thôi, ta chỉ có thể trách mình định lực không đủ, nhưng mà…” Bách Hợp nói tới đây, có lẽ Tiêu Diễm nghe thấy cô nhắc đến chuyện không thấy ngọc bài, trên mặt lộ ra vài phần hoảng loạn, lo lắng. Trước đây, ngay từ đầu hắn vốn chưa từng nghĩ tới việc muốn tham ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, hôm đó trong lúc vô ý hắn nhặt được ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, trong lòng liền đoán ra nàng từng ra khỏi cửa, Tiêu Diễm năm đó cũng từng nghe chuyện kiếp số 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp, vào giây phút đó, trong lòng hắn như bị quỷ thần xui khiến, theo bản năng lộ ra vài phần vui mừng.
Có lẽ đối với chuyện thành thân cùng Nhiếp Bách Hợp hồi đó có chút kháng cự, Tiêu Diễm mặc dù cảm động Nhiếp phụ từng cứu hắn, nhưng trong lòng hắn lại vô hình cảm thấy Nhiếp phụ cứu hắn có phải hay không không có ý tốt, hết thảy chỉ là vì muốn gả nữ nhi cho hắn, đem hắn trở thành nữ tế ở rể mà đối đãi, cho dù Tiêu Diễm biết rõ Nhiếp phụ có khả năng không phải người như thế, nhưng lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi bản thân nghĩ như vậy, cuối cùng càng thêm kháng cự đối với chuyện hôn sự này.
Nhiếp Bách Hợp từng ra khỏi cửa, trong lòng hắn cũng thoáng hiện ra vài phần vui mừng khó nhận thấy, hi vọng Nhiếp Bách Hợp thực sự sống không quá 16, mối hôn sự này liền được xóa bỏ, nhưng Tiêu Diễm phục hồi tinh thần liền từng thầm mắng mình, hắn nhặt được ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, trong lòng cũng không biết mình lúc đó nghĩ cái gì lại không trả lại ngọc bài cho Nhiếp Bách Họp trước, trái lại lại đi đến ôn tuyền.