- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 358: Hành trình bỏ mạng thiên nhai 4
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Dì Diệp à, hai ngày trước có một người đàn ông tên là Diệp Cẩn Chi đến tìm dì, nhưng không biết dì đã đi đâu.” Trong lòng Bách Hợp lúc này sinh nghi, đã cắt đứt lời nói của cha Đường muốn đem tiền cho Diệp Như Mị…, cha Đường vốn nghĩ mình đưa tiền cho Diệp Như Mị để đền bù tổn thất, còn mình kiếm tiền lại cũng được, nhưng ông thật không ngờ Diệp Như Mị lại chết nhanh như vậy, cũng chính vì như thế, sau khi ông ngồi tù, ngoại trừ để lại cho Bách Hợp căn nhà đã thanh toán tiền cọc thì không có bất cứ thứ gì khác.
Lúc nghe đến cái tên Diệp Cẩn Chi này thì sắc mặt Diệp Như Mị thay đổi, lúc trước bà ta cười châm dương dương tự đắc nhìn Bách Hợp giờ đây sắc mặt hơi trắng bệch, khóe miệng co rút mà hừ lạnh một tiếng, không còn nhắc tới đứa con, ngược lại biểu lộ khó coi: “Cái gì Diệp Cẩn Chi chứ, tôi không biết, anh ta có phải đã tìm lộn người không.”
Cha Đường cũng gật đầu phụ họa, ông vừa rồi muốn mở miệng lại bị Bách Hợp chen ngang, lúc này ông nghĩ về sau sẽ có cơ hội cùng Bách Hợp nói rõ ràng, bởi vậy nhất thời cũng không có nóng lòng, nếu không phải vì gần đây do Diệp Như Mị vì mất đi đứa con mà thống khổ ưu thương, ông cũng không nói chuyện này với con gái giờ nghe thấy hai người nói vòng vo, cha Đường cũng lên tiếng: “ Cha và dì Diệp quen biết đã 10 năm, cha cũng rất rõ ràng chuyện của dì, dì ấy không biết người tên Diệp Cẩn Chi, nói không chừng là tìm lộn người rồi.”
“Thế nào lại tìm nhầm? Lần trước cha nói kêu con ở trường học đợi dì Diệp tới đón, kết quả con đứng đợi dì Diệp gần nửa giờ mà dì cũng chưa tới, lúc trở về thhì con nhìn thấy dì ấy cùng cái người tên Diệp Cẩn Chi kia đứng nói chuyện bên cạnh xe mà.” Ánh mắt của Diệp Như Mị thoáng cái đã trở nên nghiêm túc, tuy bà ta đã hơn 30 tuổi, dung mạo có chút xinh đẹp, hơn nữa lại biết bảo dưỡng thỏa đáng, cho nên lúc này nhìn giống như 27, 28 tuổi, nhưng khi giận ra mặt, khuôn mắt thoáng hiện ra vẻ hung ác: “Trời tối có thể là mắt mờ, hẳn nhìn nhầm rồi đi.”
Trước kia Diệp Như Mị đối với cha Đường lúc nào cũng cười không ngớt, hơn nữa miệng lại ngọt, nên luôn được cha Đường yêu thích, cho dù lúc trước ông đã có vợ sinh con, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi nhu tình của Diệp Như Mị. Đây là lần đầu tiên cha Đường chứng kiến bộ dáng Diệp Như Mị trở mặt như lật sách, vừa quay đầu đã gặp thần sắc hung ác cay nghiệt của bà, lập tức ngẩn ngơ, vô ý thức liền nói: “Con nó tuổi còn nhỏ, có chuyện gì từ từ mà nói…”
“Cô ta tuổi còn nhỏ, tuổi nhỏ mà biết đụng mất đứa con của tôi, tuổi nhỏ mà hôm nay đem người đàn ông khác tới vu oan tôi…” Diệp Như Mị như là phát điên đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa nói: “Hôm nay trong cái nhà này có tôi thì không có cô ta, có cô ta thì không có tôi!”
“Chẳng qua thấy Diệp Cẩn Chi họ Diệp, mà Dì cũng họ Diệp, muốn hỏi một chút quan hệ thân thích của hai người mà thôi, dì Diệp à, sao dì lại oan uổng cháu?” Bên trong câu chuyện luôn luôn là Đường Bách Hợp bị Diệp Như Mị chọc giận nổi trận lôi đình, lúc này đây Bách Hợp chỉ nói mấy câu làm cho sắc mặt của Diệp Như Mị đại biến, vốn cô chỉ tùy ý sử dụng một người gọi là Diệp Cẩn Chi, không nghĩ tới lúc này lại đối với Diệp Như Mị có ảnh hưởng lớn đến như vậy, nếu nói hai người này không có quan hệ, ai sẽ tin tưởng đây?
“Cô cút cho tôi!” Diệp Như Mị bị kích thích lớn, thoáng cái đứng phất dậy, trước kia bà ta luôn tỏ ra bộ dáng ôn nhu săn sóc trước mặt cha Đường, dù là ngay lúc hãm hại Bách Hợp cũng làm ra bộ dáng rộng lượng không cùng cô so đo, đây cũng là lần đầu hung ác kêu Bách Hợp cút, Diệp Cẩn Chi là manh mối, sau này khi Diệp Như Mị chết tuy không biết nguyên nhân đến tột cùng là gì, nhưng lúc này phát hiện thêm một manh mối đương nhiên là chuyện tốt, lồng ngực Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô cũng trầm mặt bỏ bát đũa xuống:
“Bà dựa vào đâu bảo tôi cút, căn nhà này là của tôi, lúc cha và mẹ tôi ly hôn đã nói rõ ràng cái nhà này sau này sẽ thuộc về tôi, nên cút chính là bà mới đúng.”
Diệp Như Mị nghe nói như thế, giống như là phát điên đưa tay muốn hất đổ bát đũa trên bàn, cha Đường cuốn quýt vội vương tay ôm bà ta lại, khuyên can mãi mới trấn an được bà ta.
Từ đó trở đi hai người bề ngoài đã triệt để xé toang mặt ra, ai cũng không giống như trước kia giả vờ giả vịt, trong nhà đang tốt đẹp được vài tháng, thoáng cái đã khôi phục lại giống như tình cảnh lúc Đường Bách Hợp còn sống, cha Đường cảm thấy áp lực ở nhà rất nặng nề, một bên là người vợ đau khổ mất con, một bên còn lại là con gái ruột thịt của mình, ông bị kẹp ở giữa rất khó xử, liền bắt đầu giống như trong nội dung câu chuyện đi sớm về trễ.
Ngày chủ nhật tuần đầu tiên của tháng 12 đúng là ngày sinh nhật của Bách Hợp, sáng sớm liền có bạn học hẹn cô ra ngoài dạo phố, Bách Hợp nghĩ nghĩ ở nhà cũng không có việc gì nên đáp ứng, ai ngờ từ chuyến đi này trở về, lại thấy được dưới chung cư nhà mình lại đầy xe cảnh sát, còi cảnh sát không ngừng kêu to, đồng thời xe cứu thương cũng đứng dưới bên ngoài chung cư, tình cảnh như vậy tựa hồ có chút quen mắt, Bách Hợp nhíu chặt mày, trong khu chung cư một người toàn thân đầy máu được nâng lên hướng xe cứu thương đẩy ra, vẻ mặt cha Đường bối rối canh giữ ở bên cạnh xe cứu thương, người trên cán xe cứu thương được đẩy tới, Bách Hợp thấy được mặt mày trắng bệch không một tia huyết sắc dĩ nhiên là Diệp Như Mị đấy.
Đáng lý ra 3 năm sau Diệp Như Mị mới chết đi, lúc này dĩ nhiên là bị mưu sát, Bách Hợp có chút khiếp sợ, phía bên kia một cảnh sát đang lôi kéo cha Đường ghi khẩu cung, lúc Bách Hợp vừa định tiến đến, đột nhiên cô bị một người ở phía sau lôi kéo, đứng không vững ngã vào lồng ngực vững chắc.
Rất nhanh cô bị người xoay một vòng, đầu đặt tại lồng ngực người nọ, tiếng nói của Diệp Cẩn Chi nhẹ nhàng rơi vào bên tai cô: “Xuỵt~”
Mặt Bách Hợp bị che tại lồng ngực, cơ hồ không thể hít thở được không khí, lực tay của Diệp Cẩn Chi quả thật không nhỏ, thân mật ôm cô trong ngực, anh ta mặc một cái áo khoác rộng thùng thình, một tay kéo Bách Hợp vào bên trong áo khoác, từ xa nhìn lại giống như một cô gái sợ hãi nhào vào lồng ngực của bạn trai, cũng không làm những người xung quanh xem náo nhiệt kinh ngạc.
Người xung quanh đều đang nhao nhao nghị luận, nói tới sự việc phát sinh ở hai tiếng trước, mỗi người đều nói không được rõ ràng lắm, xung quanh tiếng nghị luận không nhỏ, Bách Hợp giãy dụa đương nhiên không phải kích động do người chết là Diệp Như Mị ở phía trước, căn bản không ai chú ý một cô gái bị đưa vào bên trong chiếc xe Jeep, một đường thoải mái rời khỏi nơi này.
“Diệp Cẩn Chi?” Khi Bách Hợp lên xe, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô bị nhốt tại ghế ngồi phía sau, cửa xe bốn phía đều đóng, cô kéo thử vài cái cũng không mở được, cô đập đập cửa xe, Diệp Cẩn Chi một tay nắm lấy tay lái, một bên lái xe đi ngược hướng chung cư nhà họ Đường, Bách Hợp nhìn thấy thiết bị dẫn đường trên xe, rõ ràng anh ta muốn chạy ra khỏi Thành phố.
“Anh muốn mang tôi đi đâu?” Bách Hợp đứng dậy, Diệp Cẩn Chi giống như cố ý, thắng gấp cái, Bách Hợp vừa đứng lên không vững bị nhào về phía trước, sau lại ngã lệch về trong ghế phía sau.
“Tôi muốn mang em ra khỏi thành phố, tôi thay em giải quyết một người phiền phức như Diệp Như Mị, nửa đời sau của em nhất định phải ở cùng tôi, cảm kích tôi đi?” Từ lúc lên xe tới giờ Diệp Cẩn Chi chưa hề lên tiếng, lúc này mới quay đầu lại, nữa gương mặt hoàn mỹ vô khuyết dưới ánh mặt trời cũng không thấy ấm áp mà hiện ra vài phần âm hàn lạnh thấu xương: “Bách Hợp, em nói có phải không?”
Thật không ngờ Bách Hợp muốn thay nguyên chủ truy tìm chân tướng, vậy mà lúc này đây lại nhận được đáp án dễ dàng như vậy, trong nhất thời há to miệng, còn có chút không dám tin tưởng sự thật này: “Anh nói, anh nói Diệp Như Mị là anh…”
“Đúng vậy, là tôi giết bà ta.” Chỗ ngồi Diệp Cẩn Chi ngăn cách, một tay anh ta hướng phía sau Bách Hợp mò qua, một tay vẫn còn lái xe, mắt thì nhìn về phía trước, chỗ ngồi phía sau của Bách Hợp rộng như vậy, vậy mà không thể trốn được tay của anh ta, đôi má vừa vặn bị anh ta sờ tới, bàn tay anh ta giống như còn tỏa ra mùi máu tươi, cho dù bàn tay đã được rửa sạch sẽ rồi, nhưng lúc sờ tới bên má của Bách Hợp, cô vẫn ngửi thấy được mùi vị gỉ sắt ngai ngáy không tan được, bờ môi Bách Hợp giật giật, trong lúc nhất thời vậy mà quên trốn tránh, tay Diệp Cẩn Chi nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô sau mới khẽ cười thu tay về.
“Vì sao anh phải giết bà ta?” Tuy nhiên sau khi ngửi ra được trên người Diệp Cẩn Chi xác thật có loại mùi vị sau khi giết người, nhưng Bách Hợp có chút không dám tin, lúc đó cô thấy tình cảnh lúc Diệp Như Mị và Diệp Cẩn Chi nói chuyện cùng nhau, Diệp Như Mị bảo vệ Diệp Cẩn Chi như thế, thậm chí không tiếc ở trước mặt cha Đường trở mặt với Bách Hợp, càng nguyện ý phá hủy hình tượng hiền thê lương mẫu từ trước đến nay của mình, Diệp Như Mị vì anh ta làm nhiều việc như vậy, Diệp Cẩn Chi lại có thể xuống tay giết bà ta, trong lòng Bách Hợp có điểm nghĩ không thông.
“Thấy bà ta không vừa mắt, thì giết.” Diệp Cẩn Chi nghe được câu hỏi của Bách Hợp, bàn tay nhanh nhẹn lái vào chỗ ngoặt, xe lần nữa tăng tốc trực tiếp xông lên cầu vượt ra khỏi thành phố. Anh ta nói xong thì dừng lại một chút: “Được rồi, thật ra từ sớm tôi đã muốn giết bà ta, hiện tại thay em xóa bỏ một người không vừa mắt, em không vui à?”
Trong miệng nói giết một người giống như giết một con kiến, trên mặt Diệp Cẩn Chi lộ ra vẻ nghi hoặc, anh ta thật không rõ vì sao Bách Hợp lại tò mò vấn đề này, sau khi thấy mình nói xong những lời này mà Bách Hợp cũng không có lên tiếng, anh ta lại cười hai tiếng:
“Lúc tôi còn nhỏ cha mẹ cũng coi như là yêu thích tôi, thế nhưng mãi đến khi tôi được 3 tuổi sau khi em trai sinh ra, thời gian dần trôi qua cha mẹ bắt đầu không thích tôi nữa, bởi vì tôi không phải là con ruột của họ, sau khi họ có đứa con ruột thịt của mình nên cảm thấy tôi không còn giá trị lợi dụng, hai năm trước bán tôi cho nhà hàng làm Ngưu lang.” Khi anh ta nói những lời này, Bách Hợp nhìn theo kính chiếu hậu thấy khóe miệng anh ta còn mang theo ý cười nhẹ nhõm vui sướng, như là không có vì tình cảnh của chính mình mà cảm thấy khó chịu, nhục nhã. Ánh mắt anh ta bình tĩnh, lạnh giá, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này hiển nhiên tâm tình cực tốt: “Hai năm trước Diệp Như Mị tới tìm tôi, bắt đầu liên tiếp tìm tôi, chỉ là muốn tôi nói chuyện trên trời dưới đất với bà ta.”
Diệp Cẩn Chi nói đến đây, khóe miệng không tự chủ kéo ra, trong mắt hiện lên một tia lệ sắc: “Thẳng đến đoạn thời gian trước bà ta nói với tôi bà ta là mẹ ruột của tôi, lúc trước bởi vì nuôi không nổi nên mới đưa tôi cho người ta, hiện tại bà ta muốn đền bù tổn thất cho tôi, cho nên tôi nghĩ nên giết bà ta thì hơn.”