- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 351: Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 9
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Mèo bất trị
1Beta: Sakura
Ban đầu Tô Bách Dung gả vào Liễu gia cũng là gả cao, bây giờ mới lập gia đình không đến mấy tháng đã may mắn mang thai, nhưng đáng tiếc lúc này chút may mắn lúc tân hôn đã biến mất sạch sàng sanh, Liễu gia cũng không truyền tin tức gì đến, dù sao chuyện lúc đó Tô Bách Dung làm cũng không tốt đẹp gì, dù lúc trước Bách Hợp đẩy ngã khiến nàng ta bị động thai khí, nhưng Liễu gia vẫn phải nuốt quả đắng này xuống
Đối với việc Tô Bách Dung sảy thai, Hạ thị tỏ ra rất bình tĩnh, ngoài việc phái người đưa một phần lễ vật để người ngoài không nói gì được, thì bà cũng không đến thăm nàng, trong kinh thành đối với việc này có không ít chỉ trích. Từ sau khi Tô Bách Dung gả đi, Hạ thị lại bắt đầu bộn rộn việc hôn nhân của Bách Hợp, hiện tại con gái bà không còn nhỏ tuổi nữa, nếu còn kéo dài thì sẽ trở thành gái lỡ thì, ở trong nhà người có tuổi như vậy còn kéo dài dễ bị người chê trách, bởi vậy khi lão Vương phi Tĩnh Dương dẫn con trai độc nhất tới kinh thành gặp vua, ở kinh thành mời chúng nữ quyến tới thì Hạ thị cũng dẫn Bách Hợp tới.
Kỳ thật tình cảnh không gả được rất hợp ý Bách Hợp, trong lòng nàng đã phát hiện được nhiệm vụ là gì, chỉ là chưa xác định được hoàn toàn, nhưng nhìn Hạ thị vì tình cảnh của con gái mà gấp gáp, câu từ chối Bách Hợp cũng không nói được. Kể từ ngày tiến vào nhiệm vụ, thân thể này đã để lại di chứng thường choáng váng đầu, chỉ cần chờ nàng giải quyết xong nhiệm vụ, nàng sẽ cố gắng hết sức để rời nội dung vở kịch trong thời gian này, tuy nàng không muốn thấy Hạ thị buồn, nhưng thực sự nàng cũng không muốn lập gia đình ở trong câu chuyện này.
Đi tới phủ Tĩnh Dương Vương thì người phủ Trấn Quốc Công đã tới từ sớm, làm thông gia, nếu không biết người phủ Trấn Quốc Công đến thì cũng thôi, nhưng lúc này vừa đến đã thấy, đương nhiên Hạ thị phải dẫn Bách Hợp đến chào hỏi. Văn An công chúa dẫn con dâu bị một đám phụ nhân vây quanh. Một thời gian không gặp, người Tô Bách Dung gầy đến mức không nhận ra. Không còn vẻ tự tin trong quá khứ, lúc này, nàng như một bông hồng khô héo, yên tĩnh thẫn thờ đứng sau công chúa Văn An, như một nàng dâu bị ức hiếp.
Như cảm giác được ánh mắt của Bách Hợp, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt nàng bình tĩnh như hồ nước đọng, đôi mắt tốt đen khiến người ta sợ hãi, sắc mặt nàng trắng bệch không chút hồng hào. Môi dù tô son cũng vô cùng quái dị, đột nhiên nàng nhếch mép cười nhìn về phía Bách Hợp, trong nụ cười không biết là châm chọc hay thê lương.
Hạ thị không hề nhìn nàng ta cứ thế thỉnh an công chúa Văn An, sau sự việc Tô Bách Dung sảy thai, hai nhà thông gia ngầm kết thành thù, mà lúc Hạ thị cúi người chào, một lúc lâu sau Văn An mới lên tiếng, Hạ thị cũng coi như không biết Văn An không thích. Sau khi thỉnh an xong cũng kéo con gái rời đi.
Trước khi ngồi vào bàn tiệc, Bách Hợp theo Xuân Hiểu đi tới nhà vệ sinh, lúc đi ra, đáng nhẽ Xuân Hiểu đang canh giữ ở ngoài đường mòn. Nhưng lúc này dưới cây mai vàng sum xuê không thấy bóng dáng Xuân Hiểu, mà là Tô Bách Dung mặc váy đỏ nhạt đứng dưới cây mai vàng, tay bẻ một nhánh mai cầm trên tay thưởng thức.
“Muội muội đi ra rồi.” Nàng nhìn thấy Bách Hợp, giống như đã quên chuyện tính toán Bách Hợp trước kia, cũng giống như đã quên bởi vì Bách Hợp mà nàng mất đi đứa bé, nàng ta cười trong mắt không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
“Tô Bách Dung?” Mắt Bách Hợp nhìn bốn phía, sau khi không thấy ai không khỏi cười châm chọc, đi tới chỗ Tô Bách Dung, tuy thời gian nàng luyện Cửu Dương Chân Kinh không nhiều, nhưng thân thể tốt hơn Tô Bách Dung, tuy nói lúc này không phát hiện trên người Tô Bách Dung sự thù hận và lệ khí, dáng vẻ không giống như muốn làm hại nàng, nhưng kể cả nàng ta có sinh oán hận thì Bách Hợp cũng không sợ.
“Mẫu thân bán cả nhà Chu ma ma đi rồi?” Tô Bách Dung đưa tay cản đường Bách Hợp, nhìn nàng nhanh chóng lùi lại phía sau, môi giật giật:”Bà ấy từ nhỏ theo ta, ma ma dùng sữa nuôi ngươi lớn, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế? Ngươi phải tìm được bà đưa bà trở về!”
“Vì chuyện này nên người tìm ta?” Bách Hợp cầm khăn tay trong tay áo lau, lúc này trong lòng nàng nghĩ tới Chu ma ma vẫn tức không bình tĩnh được, có cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội:”Bà ta đã giúp ngươi làm chuyện gì, trong lòng ngươi hiểu rõ.”
“Vì bà ấy muốn tốt cho ngươi!” Tô Bách Dung nôn nóng không nhịn được la lên, lớn tiếng nói:” Ngươi không thể làm như vậy, sẽ làm lạnh lẽo trái tim bà ấy, ngươi sẽ hối hận!”
“Hại người là ngươi, không phải ta, lúc đầu khi bà ta làm việc cho ngươi, vì sao không nghĩ trái tim ta sẽ lạnh lẽo?” Trong lòng Bách Hợp hơi động, ngữ khí dần sắc bén, thái độ nàng lạnh lẽo hùng hổ dọa người như vậy, khiến Tô Bách Dung cắn răng, tay nắm chặt.
“Tô Bách Hợp, Tô Bách Hợp” Tô Bách Dung nói đi nói lại, nước mắt tuôn ra, giọng nàng như không thảng thốt và thống khổ, mang theo chút phức tạp và khó chịu không nói nên lời, khiến trong lòng Bách Hợp cũng có chút bi thương, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch.
“Trước kia ta thực sự hối hận, ta từng nói, ta sẽ không hại ngươi, vì sao ngươi không tin ta?” Tô Bách Dung nước mắt tuôn rơi, nhìn người có dung mạo giống mình khóc rống trước mặt mình, Bách Hợp cảm giác như một “chính mình” khác đang khóc vậy, vốn có chỗ không rõ, trong chớp mắt này bỗng hiểu ra.
Trong chốc lát, sương mù vây khốn trước mặt Bách Hợp lập tức được vén lên, dưới sương mù lộ ra ý nghĩ nàng vẫn suy đoán. Tim Bách Hợp đập như đánh trống, thậm chí nàng cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, trước kia chỉ là suy đoán vô căn cứ, lúc này phán đoán đó của nàng trở nên hợp lý, nàng vô thức nói:” Bởi vì, bởi vì ta là ngươi, ngươi là ta sao?”
Nàng nói một câu không đầu không đuôi, nhưng cũng khiến nước mắt Tô Bách Dung chảy dữ dội hơn, nhánh mai vàng trong tay nàng suýt chút nữa thì bị bẻ gãy, nàng ta khóc tới mức thở không ra hơi, giống như trong lòng chất chứa oan ức lâu ngày, trong nháy mắt như muốn trút hết ra, nước mắt theo gò má trắng bệch của nàng rơi xuống, nàng khóc càng dữ dội, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên:”Đúng vậy, bởi vì ta là ngươi, ngươi cũng là ta, ta làm sao sẽ hại ngươi? Ta luôn hi vọng cả đời ngươi bình an, ta càng hi vọng ngươi được an toàn.”
Nói xong, giọng Tô Bách Dung có chút nghẹn ngào:”Ngươi cảm giác được chứ? Có lẽ ngươi cảm giác được.”
“Ngươi không thích Liễu cô nương phủ Trấn Quốc Công, ngày đó cố ý để ta xấu mặt trước công chúa Văn An phủ Trấn Quốc Công, cũng vì muốn ta tránh xa phủ Trấn Quốc Công một chút, nhưng trong đó chắc ngươi cũng có lòng riêng…” Bách Hợp thấy nàng thừa nhận, lúc này máu trong người chảy điên cuồng, nàng nói ra suy nghĩ của mình, tưởng rằng Tô Bách Dung sẽ không thừa nhận, không nghĩ rằng nàng khóc gật đầu:”Không sai, đáng lẽ hai người chúng ta tâm linh tương thông, ta nghĩ trong lòng ngươi hiểu rõ.”
“Đúng là ta có tính toán ngươi, ta cũng có lòng riêng của mình, lẽ nào không thể? Tô Bách Dung cầm tay áo lau mắt, nhánh mai vàng bị nàng nắm trong tay đến nóng lên nàng lại bẻ một đoạn xuống, lại gần cắm lên búi tóc của Bách Hợp.
“Chúng ta đều biết rõ, trước mặt không cần che giấu nữa.” Bách Hợp để nàng tùy ý cài, mắt trừng trừng nhìn chằm chằm đôi mắt có chút đỏ của Tô Bách Dung, cắn cắn môi:”Ngày đó ta với Tô Bách Dung cãi nhau, hai người đều rơi vào ao sen, khi tỉnh lại đầu ta đau muốn nứt ra, giống như có cái gì đó muốn kéo ta ra, mẫu thân nói, mẫu thân nói đáng ra Tô Bách Dung đã chết rồi, nhưng không biết vì sao lại sống lại một cách ly kỳ, đến cùng ngươi là ai?”
Tô Bách Dung mỉm cười, mắt đỏ lên:”Ta là ngươi.”
“Ngươi nói bậy!” Lòng Bách Hợp chìm xuống, nàng biết Tô Bách Dung đang nói thật, nhưng lúc này lại theo bản năng mở miệng phản bác:”Ngươi không phải ta, ngươi dựa vào đâu mà là ta? Ta mới là chính ta.”
“Ta là ngươi!” Lòng Tô Bách Dung như kiên quyết, lau mặt, mắt híp lại, trong mắt lộ ra sự kiên quyết:”Ta chính là ngươi, nhưng đáng tiếc mẫu thân không chịu nhận ta, coi ta là tinh quái phụ thể, chiếm lấy thân thể Tô Bách Dung.”
Nói xong, Tô Bách Dung dừng một lúc:”Ngươi biết vì sao ngày đó ở phủ Trấn Quốc Công ta tính toán ngươi không? Tại sao lại muốn ngươi rời xa Liễu Minh Nguyệt?”
Tô Bách Dung nói xong, nhẹ giọng nói:” Trong kinh có Tô phủ, có hai đóa Tịnh Đế nở hoa. Đáng tiếc, bởi vì ta tùy hứng, trong mọi chuyện luôn thích ganh đua háo thắng, mọi việc luôn tranh với Tô Bách Dung.”
Nàng nheo mắt lại, Bách Hợp ổn định hơi thở, không cắt ngang lời nàng.
12 tuổi trùng giờ Thìn, mẫu thân chia cho tỷ muội chúng ta mỗi người một chiếc vòng ngọc, nói rằng đó là đồ cưới năm đó của bà ngoại,chỉ truyền cho con gái không truyền cho con dâu, ta muốn cả hai, Tô Bách Dung cũng vậy, hai người chúng ta ở ao sen tranh chấp.” Nói đến chỗ này Tô Bách Dung nhẹ giọng cười, vẻ mặt có chút thê lương:”Ta với tỷ ấy cùng ngã vào ao sen, khi tirh dậy chỉ có một mình ta, tuy mẫu thân không có trách mắng ta ngay, nhưng ta biết trong lòng bà luôn nghĩ tới Tô Bách Dung, hồi đó ta không cam tâm, luôn muốn nổi bật hơn người, muốn cho mẫu thân xem, dù Tô Bách Dung có sống sót, cũng không có thể mang cho Tô gia nhiều vinh quang như ta.”
“Lúc Trưởng nữ Liễu Minh Nguyệt phủ Liễu Quốc Công cập kê thì ta cũng tới, ta bị người mưu hại, bị người cho rằng ta cùng thế tử Tương Dương Vương có qua lại, đường đường là con gái Vĩnh Lạc Hậu phủ, cuối cùng ta phải gả tới vương phủ Tương Dương làm thiếp.” Tô Bách Dung nheo mắt lại, dường như đang nhớ tới chuyện lúc xưa:” Liễu Minh Nguyệt bên ngoài rộng lượng, thực chất tính tình cay nghiệt, cuối cùng, ta…”
“Vì lẽ đó, cuối cùng ngươi chết trong tay nàng ta.” Bách Hợp nghe được, trong lòng sao không hiểu rõ:” Vì lẽ đó, thực chất ngươi cũng là Tô Bách Hợp.”
Chính Tô Bách Dung thừa nhận những câu nói này, bên trong nội dung vở kịch chưa từng xuất hiện, bao gồm việc nàng gả cho thế tử Tương Dương Vương làm thiếp, đây là việc Tô Bách Dung ở kiếp trước trải qua, có lẽ nàng ta cũng trọng sinh.