- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 347: Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 5
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Mọi người đều bị giọng nói vừa rồi hấp dẫn, đều quay đầu lại nhìn, đến ngay cả công chúa Văn An cũng quay mặt sang nhìn, Bách Hợp bị mất trọng tâm lao về phía trước, nàng bối rối vốn muốn ngã lệch sang một bên, nhưng Tô Bách Dung một phát bắt được nàng, lo lắng nói: “Muội muội coi chừng” Giọng nói của nàng ta dịu dàng đáng yêu, nhưng cánh tay túm lấy Bách Hợp lại dùng sức, như là vùng vẫy một phen, cuối cùng dùng hết sức đẩy nàng về phía công chúa Văn An.
“A….”trong phòng liền vang lên tiếng hét, Bách Hợp nhào vào trong ngực công chúa Văn An, biến cố này làm cho đám đông sợ hãi mà kêu lên một tiếng, công chúa Văn An bị dọa sợ không nhẹ, vốn trong tay bà đang còn cầm chén trà, lúc này đều giội tất cả lên người Bách Hợp, nha hoàn bưng kẹo đường quả sau lưng công chúa Văn An ném đĩa trái cây đi vội vàng chạy ra kéo Bách Hợp tránh đi, Bách Hợp cũng bất chấp lúc này mình đang rất chật vật, phía sau lưng của nàng nóng rát, quan trọng hơn là chung quanh liên tiếp truyền đến tiếng hít hơi lạnh, một bên nàng cố nén đau đớn một bên nhanh chóng lui về phía sau ngã ngồi xuống đất, lúc này nàng thà để cho mình mất mặt, cũng tuyệt không thể để cho công chúa Văn An đi theo bêu xấu cùng một chỗ với mình được.
“Phu nhân thứ tội”Bách Hợp cắn môi, trong lòng có chút tức giận, một chuyến nhiệm vụ này không có nửa điểm đầu mối thì cũng thôi đi, bây giờ mình lại còn bị Tô Bách Dung tính kế một trận, từ khi trí lực của nàng tăng lên đến nay chưa từng phải ăn thiệt thòi lớn như vậy, thế mà lúc này lại bị người tính toán, trong lòng buồn bực không nói nên lời, bây giờ ý nghĩ muốn bóp chết Tô Bách Dung đều có.
Vẻ mặt công chúa Văn An giận dữ, mấy người vừa mới nói chuyện liền xoay người vòng lại,đi đầu là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi, lớn lên anh tuấn mày rậm mắt tinh, mặc một thân cẩm bảo dùng ngân tuyến thêu lên đám mây đầu đội ngọc quan, lúc thấy được tình cảnh trước mặt liền há hốc miệng hỏi:
“Tổ mẫu đây là…”
Vừa rồi còn bày ra bộ dáng bị dọa ngốc, Tô Bách Dung lúc này lại nhanh chóng ngồi xổm xuống, cầm khăn tay giúp Bách Hợp lau mặt, vẻ mặt ôn nhu nói: “Tiểu Hợp có sao không? Bị dọa rồi sao?”
Tìn cảnh hỗn loạn, hai người thiếu nữ dung mạo giống nhau như đúc, lúc này một người ngã ngồi trên mặt đất, một người thì ôn nhu thay nàng lau mặt, tình cảnh này làm cho hai thiếu niên vừa mới đi ra kia nhìn đến ngây người. Công chúa Văn An tức giận đến không nói ra lời, sắc mặt tái nhợt. khóe miệng nhếch lên,trong mắt như là kết một tầng băng, Hạ thị lúc này mới cuống quýt phúc lễ thỉnh tội, nhưng phủ Trấn Quốc Công vẫn mượn cớ để cho các nàng đi nghỉ ngơi mà mời người Tô gia về.
Trải qua chuyện này hai tỷ muội Tô gia trở thành trò cười trong kinh thành, Hạ thị nghĩ đến ánh mắt của mọi người khi mình rời hỏi phủ Trấn Quốc Công khi nãy, trong lòng buồn bực không vui, sau khi bà lên xe ngựa nhìn cũng không nhìn Tô Bách Dung đang cúi đầu suy nghĩ ngồi ở bên cạnh lấy một cái, mà trực tiếp kéo Bách Hợp vào trong ngực mình. Không hề trách mắng nàng gây họa, sau khi xem xét vết thương trên lưng của nàng. Lúc này mới thở ra một hơi: “A Di Đà Phật, ông trời phù hộ, may mắn không bị rách da, thân thể của bé gái vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để lại sẹo.”
Hạ thị vừa nói xong lời này, Bách Hợp không nhịn được quay đầu nhìn chằm chằm Tô Bách Dung, lúc này có nhắc lại việc vừa rồi cũng không có ích gì, nhưng Bách Hợp lại nuốt không trôi cơn tức này, dù Hạ thị không trách nàng, nhưng Bách Hợp không thể duy trì khuôn mặt bình tĩnh như trước nữa, tức giận đến nói không ra lời.
Trở lại Tô phủ, Hạ thị muốn đích thân đưa con gái về phòng nhưng bà phải hồi báo mọi việc với mẹ chồng, nên sau khi bà phân phó ma ma của mình đưa Bách Hợp trở về, liền lên nhuyễn kiệu đi trước.
“ Tô Bách Hợp ngươi đừng thấy là ta hại ngươi, chuyện hôm nay ta đang giúp ngươi! Đương nhiên, ngươi không hiểu được ta cũng không trách ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ phải cảm ơn ta.” Tô Bách Dung ngẩng mặt lên, sau khi nói xong câu này, trên mặt nàng ta hiện lên vẻ phức tạp, liếc nhìn Bách Hợp, lại vô thức duỗi tay sờ lên mặt mình, lúc này mới thở sâu một hơi, quay người lại rời đi.
Được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, mình bị nàng ta làm hại mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, lúc này Tô Bách Dung lại nói là đang giúp mình, Bách Hợp tức quá hóa cười: “Nói như vậy, ta ngược lại phải cảm ơn ngươi rồi.”
Đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, chưa từng phát sinh tình huống bị người ta tính toán như vậy, nhưng lúc này lại bị một thiếu nữ mới mười hai tuổi tính toán, hơn nữa còn là một người cổ đại, Bách Hợp cảm thấy có chút thất bại,Tô Bách Dung đã đi được vài bước liền dừng một chút, xoay người lại, trên dung mạo giống nàng kia còn mang theo vài phần âm lãnh cùng với quyết tâm: ‘ Ngươi không cần cám ơn ta, ta chỉ muốn làm một chút việc thôi”
Nàng ta nói xong lời này, dừng một chút: “ Nếu như thông minh thì hãy học một ít quy củ, về sau ta sẽ thay ngươi tìm một cửa hôn sự tốt, bảo đảm cho ngươi cả đời áo cơm không lo..”
Bách Hợp không thể nghe thêm được những lời này nữa, chán ghét xoay người đi.
Lúc màn đêm buông xuống thì Hạ thị đến thăm nàng, vẻ mặt hết sức khó coi mà cũng không có nhắc đến Tô Bách Dung, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tóc Bách Hợp cho đến khi dỗ Bách Hợp ngủ thiếp đi, lúc này Hạ thị mới đứng dậy rời đi. Ngày thứ hai tin tức Tô Bách Dung bị cấm túc truyền ra khắp Tô phủ, Bách Hợp ngày hôm qua gây chuyện lại không bị phạt gì, trái lại Tô Bách Dung lại giống như bị mọi người trong phủ lãng quên, ngoại trừ tiền bổng lộc mỗi tháng của nàng ta vẫn được phát đúng hạn ra, thì nàng ta luôn ở trong sân nhỏ của mình, Hạ thị không cần nàng ta đi thỉnh an, thậm chí ngay cả thế tử Vĩnh Lạc Hầu cũng không nhắc đến đứa con gái này, thời gian ba năm cứ như vậy mà trôi qua.
Cái nhiệm vụ này cứ trôi qua mơ hồ như vậy, Bách Hợp phân tích manh mối trước mắt tối đa chỉ có hai cái, thứ nhất là Tô Bách Hợp ở trong nội dung truyện kia cùng với em chồng là Liễu Minh Nguyệt có quan hệ chị dâu em chồng như nước với lửa, rất có khả năng đây là một đầu mối trong nội dung truyện, thứ hai là nguyên chủ không thích Tô Bách Dung, nhưng kì quái là trong nội dung truyện kia Tô Bách Dung vốn là phải chết, nhưng bây giờ nàng ta lại còn sống, nếu nguyên chủ tiếc nuối vì đã hại chết Tô Bách Dung, như vậy có thể thấy nhiệm vụ lần này có liên quan tới nàng ta, nhưng mỗi lần nghĩ đến Tô Bách Dung, không biết là do cảm xúc của nguyên chủ lưu lại hay do Bách Hợp bởi vì mình nếm qua một lần thiệt thòi từ Tô Bách Dung, cho nên mỗi lần nghĩ đến Tô Bách Dung thì Bách Hợp cảm thấy ngực khó chịu, cái loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, phảng phất như chính mình có thể biến thành nguyên chủ, cảm nhận được cỗ thân thể này cùng Tô Bách Dung luôn có cảm ứng tâm linh tương thông của song bào thai, có khi suy nghĩ của Tô Bách Dung thì nàng có thể mơ hồ đoán được,Tô Bách Dung giống như cũng có thể hiểu rõ mình, loại cảm giác lạ lẫm này làm cho Bách Hợp không thích.
Trong thời gian ba năm này Tô Bách Dung không hề bước ra khỏi sân viên của mình một bước, loại tình cảnh này giống hệt Tô Bách Hợp trong nội dung cốt truyện, có lúc Bách Hợp cảm giác được Tô Bách Dung bây giờ chính là Tô Bách Hợp trong nội dung câu truyện kia, nàng ta cũng bị mọi người trong Tô phủ lãng quên, bị Hạ thị cố tình giam lỏng, Hạ thị đến nay không hề đề cập đến đứa con gái này,giống như đã quên mất chính mình đã từng sinh đứa con gái này vậy.
Qua nửa năm nữa chính là sinh nhật của Tô Bách Hợp đầy mười sáu tuổi, đúng lúc vào ngày tết nguyên tiêu. Hạ thị gần đây vì chuyện cập kê của nữ nhi mà buồn rầu đến mất ngủ, từ lần trước Bách Hợp gây chuyện ở phủ Trấn Quốc Công, liền không có người đến nhà cầu hôn rồi, kể cả có người đến cầu hôn đi chăng nữa thì những người cầu hôn kia cũng chỉ là những kẻ đểu cáng vô dụng mà thôi, hiện tại thanh danh của Bách Hợp đã bị hủy, gia đình môn đăng hộ đối nguyện ý lấy thì càng ít hơn, ngay từ đầu Hạ thị cũng không muốn gả nữ nhi cho nhà cao cửa rộng, bà sợ gia môn cô gia cao đến lúc đó Bách Hợp gả tới sẽ bị người ta bắt nạt, thế nhưng mà hiện nay không có nhà môn đăng hộ đối nào đến hỏi thăm, người đến đề thân toàn người có phẩm chất kém, làm cho Hạ thị không khỏi bắt đầu lo lắng.
Lúc giữa trưa Bách Hợp đến sân viện của Hạ thị, chợt nghe thấy thanh âm nức nở của Hạ thị truyền đến, nha hoàn vén rèm lên thấy là Bách Hợp tới, không khỏi thở dài một hơi, sau khi Hạ thị nhìn thấy Bách Hợp đến, hai mắt không tự chủ được sáng lên.
“Hợp nhi đến rồi, lâu rồi không thấy con đến, thân thể đã tốt hơn chưa?” Sau khi tiến vào nhiệm vụ từ mấy năm trước đầu không hiểu vì sao đau kịch liệt, liền để lại di chứng là thường xuyên đau đầu choáng váng, tìm đại phu đến xem qua,cũng đã lấy thuốc ăn nhưng vẫn không thấy hiệu quả, đại phu nói đây là chứng bệnh thiếu máu, những năm này Hạ thị điều dưỡng cơ thể cho con gái, đã đem nữ nhi điều dưỡng đến sắc mặt hồng hào, nhưng mãi vẫn không chữa được cái di chứng choáng váng đầu óc này, bởi vậy nhìn thấy lúc Bách Hợp bị đau đầu, mỗi khi Hạ thị nghĩ lại liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mà chửi bới.
“Đã tốt hơn nhiều rồi ạ, mẫu thân đêm qua ngủ không ngon giấc ạ?”Hạ thị rất quan tâm yêu thương Bách Hợp, địa vị của Bách Hợp trong lòng bà cao hơn cả hai người con trai, Bách Hợp cũng dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận với Hạ thị, lại càng làm cho Hạ thị yêu thương nàng hơn, bây giờ nàng vừa nói, Hạ thị nhịn không được liền nói: “Cũng không biết Tô gia chúng ta tạo cái nghiệt gì? Mà lại rước về một cái ma chướng như vậy, hại con tới tình trạng như bây giờ,mắt thấy mấy ngày nữa là đến sinh nhật của con, mẫu thân muốn mang theo con đi chùa Phổ Linh thắp hương, giải đi xúi quẩy trên người con, thuận tiện vì con cầu duyên.”
Chùa Phổ Linh trong miệng Hạ thị là Hộ Quốc Tự vô cùng nổi danh ở vương triều Đại Tề, hương khói cường thịnh, nghe nói Bồ Tát ở đó rất linh nghiệm, Tô Bách Hợp trong nội dung truyện kia sau khi đi chùa Phổ Linh một chuyến đã quen biết Liễu Nguyên Thiệu, cuối cùng là yêu thương nhau, làm cho Liễu Nguyên Thiệu toàn tâm toàn ý vì một người, bạch đầu giai lão, cả đời cũng không nạp thiếp.
Ngay từ lúc đầu Bách Hợp chỉ xem đây là một cái nhiệm vụ đơn giản. Nàng cũng không nghĩ gì nhiều, mấy năm nay nhờ Tô Bách Dung quấy nhiễu mà ngăn cản nhân duyên tốt của nàng, nàng chưa từng nghĩ phải lấy chồng, kì thật nàng chỉ để ý tới nàng bị Tô Bách Dung tính toán, nên cũng không có để chuyện này trong lòng, nhưng lúc này thấy Hạ thị vì mình mà lo lắng, Bách Hợp liền ngẩn ngơ, nhíu mày lại.