- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 242: Bạch mã hoàng tử 7
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Sakura
“Đường Ân, như vậy quá là nhanh, em vẫn chưa chuẩn bị xong.” Bách Hợp cảm thấy hơi đau đầu, cô thử nghĩ giảng đạo lý với Đường Ân, nhưng thấy anh căn bản không có ý muốn nhiều lời với mình, chỉ cười đi về phía cô, trong tay anh cầm sườn xám, nụ cười trên mặt hơi kỳ lạ: “Tôi đợi ngày này rất nhiều năm rồi.” Anh ý vị thâm trường nói một câu, Bách Hợp vội vàng lắc đầu: “Em biết, thế nhưng mà cho em chút thời gian nữa…” Cô mới vào nhiệm vụ, cho dù Đường Ân trước đó đợi Ôn Bách Hợp hơn mười năm, thế nhưng mà cô vừa vào chưa được mấy ngày, nếu như đối tượng của nhiệm vụ là Đường Ân cũng được, nhưng lúc cô còn chưa rõ đối tượng của nhiệm vụ đã bị Đường Ân bắt chọn lựa.
Vốn dĩ chọn lựa cũng không sao, nhưng quan trọng là cảm giác mà Đường Ân cho cô khiến cô hơi bất an, vì vậy đối với nhiệm vụ lần này trong lòng cô khó tránh khỏi có chút kháng cự.
Thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của cô, Đường Ân chỉ khẽ cười, không lên tiếng. Anh dễ dàng kéo Bách Hợp lại, kiềm chế trong ngực, đưa tay kéo khóa áo sau lưng cô ra. Đồ hôm nay Bách Hợp mặc chính là váy liền áo khóa kéo phía sau, váy kín toàn thân, ai ngờ lúc này mới biết là sách lược sai lầm, váy bị kéo ra, tay Đường Ân chỉ khẽ đẩy bờ vai cô, cái váy kia đã rơi thẳng xuống mặt đất.
Hai tay của Bách Hợp theo bản năng ôm ngực, định ngồi xổm trên mặt đất, nhưng Đường Ân lại mặc bộ sườn xám vào người cô, không có ý muốn chiếm tiện nghi của cô, ngược lại để cô mặc vào, ngón tay mới bắt đầu linh hoạt cài khuy áo trước ngực cô.
Anh cài từ dưới lên trên, đây là sườn xám phục cổ, khuya cài trên đó không ít. Đường Ân khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt. Mãi đến sau cùng lúc tay chạm đến khuy áo ở cổ, anh cách ngày càng gần, Bách Hợp chỉ thấy trong mắt anh là vẻ mặt bối rối của mình, cuối cùng ngã vào trong lồng ngực của anh.
Bờ môi dao động chỗ cổ cô, mang theo chút đau đớn và hơi ngứa, mái tóc dài của cô bị ngón tay linh hoạt của Đường Ân xen kẽ, quấn chặt ở đầu ngón tay anh, Bách Hợp càng ngày càng cảm thấy bất thường. Tình huống này quá chân thực, nếu là trước kia nhất định Lý Duyên Tỷ có biện pháp mang cô đi, thế nhưng mà lúc này Lý Duyên Ty không có động tĩnh, lúc trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ Diệp Xung Cẩn, anh ta đã từng đã đồng ý với cô là sẽ để linh hồn cô rời khỏi thân thể trong các nhiệm vụ có thân mật sau này.
Nghĩ tới Diệp Xung Cẩn, cả người Bách Hợp bỗng giống như bị điện giật, cô suýt nữa hét lên. Cô nhớ ra rồi, trong nhiệm vụ lần đó, sau khi Mã Dung chết, Diệp Xung Cẩn nắm quyền phủ đại soái, hắn giành lấy địa vị của Diệp Khai Lương, trở thành đại soái, tiệc chúc mừng ngày đó, thứ mà hắn bảo người khác đưa tới cho cô chính là bộ sườn xám đỏ rực như vậy.
Lúc ấy, Bách Hợp không quan tâm chuyện nhỏ như vậy, suy cho cùng thì Mã Dung chết, nhiệm vụ hoàn thành, cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy, nếu không phải hôm nay đột nhiên thấy bộ sườn xám quen mắt, nếu không phải nghĩ Lý Duyên Tỷ sau lần đó đã đồng ý giúp đỡ cô, cô không thể nhớ ra chuyện này.
Không biết chuyện gì xảy ra, Bách Hợp đột nhiên nhớ ra hơn năm mươi năm trước ở thế giới nhiệm vụ lúc cô rời xa Diệp Xung Cẩn, Diệp Xung Cẩn nắm lấy cô đã từng nói một câu kỳ lạ bên tai cô, không biết làm cách nào anh ta giam cầm linh hồn cô lại khiến cô không quay lại được không gian, cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng từ lòng bàn chân cô lên, khiến cả người cô cứng nhắc.
Lúc nụ hôn lại lần nữa rơi xuống bên má cô, Bách Hợp chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
“Không có khả năng…” Môi cô run rẩy, nụ hôn của Đường Ân ấn chặt bên mặt cô, nhìn thấy bộ dạng đáng thương như chim cút hoảng sợ lúc này của cô, cuối cùng Đường Ân không kiêng nể gì cả nở nụ cười: “Không có khả năng? Cái gì không có khả năng, cô gái của tôi, tiểu Hợp của tôi, hay là … bà xã của tôi.” Giọng anh dịu dàng, giống như ngậm đường ở bên miệng, giàu tình cảm mà lại du dương, nhưng lúc này nghe thấu suy nghĩ của Bách Hợp, khiến hai chân cô run rẩy hơn.
“Lý Duyên Tỷ, Lý Duyên Tỷ…” Bách Hợp theo bản năng cảm thấy nhiệm vụ hơi bất thường, lần này có khả năng cô không hoàn thành được, vẻ mặt của Đường Ân nguy hiểm đến mức đáng sợ, lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô tình nguyện bắt đầu đầu lại, cô đồng ý, cho dù là giúp Lý Duyên Tỷ làm nhiều nhiệm vụ để đền bù cho lần thất bại này của mình, cô chỉ hi vọng Lý Duyên Tỷ có thể cho cô cơ hội.
Thỉnh thoảng cô gọi, Lý Duyên Tỷ gần như đều xuất hiện, nhưng lần này anh ta không trả lời cô, lúc trước thỉnh thoảng anh ta cũng biến mất, nhưng trong chuyện này, anh ta đã đồng ý với cô, chắc chắn sẽ không đổi ý. Bách Hợp cắn chặt môi, cho dù lúc này trong không gian không truyền đến tiếng trả lời, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng gọi tên anh ta.
Cánh tay rắn chắc kia quấn lấy eo cô, sức lực lớn đến mức giống như muốn bẻ gãy cô, giống như muốn ghìm cô vào trong ngực, giọng Đường Ân trầm thấp mang theo sự vui vẻ, anh ôm cô từ từ phía sau, ngón tay bắt đầu từ tốn nhưng cố ý giày vò người ta cởi khuy áo anh vừa cài cho cô.
“Tôi đợi lâu như vậy, tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị tôi bắt được.” Lúc anh ta nói những, giọng trầm xuống, cho dù lúc này Bách Hợp không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta cũng có thể tưởng tượng được ra sự dịu dàng nhưng mang theo sự tàn nhẫn trên khuôn mặt kia giống như lúc trước, cho dù là đã trải qua nhiều nhiệm vụ, nhưng bây giờ nhớ tới vẻ mặt của Diệp Xung Cẩn, ngoại trừ sợ hãi, vẫn là chỉ là sợ hãi.
“Anh đang nói gì vậy, em không hiểu.” Bách Hợp cười gượng hai tiếng, giọng khàn, trong không gian Lý Duyên Tỷ không trả lời, lúc này cô chỉ thể làm Đường Ân bình tĩnh lại trước, dù sao những điều này có khả năng chỉ là bản thân cô dọa mình mà thôi, thật ra không hề có Diệp Xung Cẩn, sườn xám chỉ là trùng hợp, dù sao cô đã trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, trên đời này có việc trùng hợp cũng không có gì lạ.
Trong lòng Bách Hợp ra sức an ủi mình, nuốt nước miếng, yết hầu vẫn khô khốc không chịu đựng được, cô muốn nở nụ cười, nhưng căn bản cười không nổi, vừa sửa sang lại dung nhan trong gương, trên đó là khuôn mặt trắng bệch, sau lưng Đường Ân ôm lấy cô cúi thấp đầu, thâm tình nhìn cô cười, chỉ là nụ cười bên khóe miệng mang theo sự tàn ác khát máu.
“Thích ở đây? Cũng được, em phải nhớ kỹ, người đàn ông của em là tôi.” Đường Ân khẽ cười ra tiếng, bộ ngực dính sát sau lưng Bách Hợp, không có kẽ hở: “Tuy không phải là dáng vẻ lúc trước, thế nhưng mà chỉ cần là em, cũng không sao, cuối cùng có một ngày, tôi vẫn có thể túm được em, cô nương nghịch ngợm.” Anh nói xong, nhìn Bách Hợp mở trừng hai mắt, vừa đưa tay sờ đỉnh đầu cô, bắt đầu tự cởi cúc áo sơ mi của mình. Một tay anh túm Bách Hợp, để phòng cô chạy trốn, một tay chậm rãi cởi áo sơ mi, động tác chậm như vậy vô cùng giày vò người khác.
“Nhưng tôi đợi đến mức không kiên nhẫn được nữa, em biết không? Luôn dõi theo một vài cô gái tên Bách Hợp, mỗi một lần đều coi giữ, xem họ là bảo tàng bí mật có thể mở ra, chỉ cần kêu một tiếng ‘vừng ơi mở ra’, tôi cảm thấy sẽ tìm được em, thế nhưng mà tôi hơi mệt rồi.” Anh mỉm cười, động tác không nhanh không chậm, ngoại trừ khóe mắt lóe lên ánh mắt nguy hiểm, vẻ mặt dịu dàng và thân thiết giống như đang trò chuyện thoải mái với Bách Hợp: “Tôi phiền chán coi giữ những người giống tên đó, nhưng cuối cùng vẫn không tìm đúng người.”
Anh thở dài một hơi, không giống như trước chỉ mỉm cười, ngược lại thoải mái cười ra tiếng: “Trời không phụ lòng người, cho dù người khác giấu em đi một lần nữa, nhưng chỉ cần tôi… Vẫn bị tôi cảm nhận được, tìm được em.”
“Không được rời bỏ tôi một lần nữa!” Đường Ân giống như người bị thần kinh, vừa mới còn cười lớn, ngay sau đó khuông mặt tuấn tú bỗng trở nên u ám, chen chân vào câu đầu cái ghế tới ấn Bách Hợp ngồi xuống, duỗi chân ngăn ở eo bụng cô, sức lực không lớn đến mức khiến cô không chịu đựng được, nhưng cũng không nhỏ khiến Bách Hợp có thể xoay người ngồi được.
Chiếc sườn xám vừa mới mặc lên người lúc này bị Đường Ân vén lên, đúng lúc tay cô bị trói buộc, lộ ra da thịt trắng nõn, lóng lánh xinh đẹp, tư thế chịu sự chế ngự của người khác và quần áo dần dần bị cởi hết khiến Bách Hợp bắt đầu hoảng hốt, hơn nữa không giữ được bình tĩnh, ra sức liều mạng muốn giãy dụa, nhưng không thoát khỏi sự áp chế của Đường Ân.
“Đường Ân, có chuyện từ từ nói trước, bây giờ vẫn đang trong phòng làm việc của anh.” Bách Hợp không nhận được hồi đáp của Lý Duyên Tỷ, lúc này dưới áp lực quần áo không chỉnh tề, nhất là suy đoán không đáng tin trong lòng cô cùng với vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng của Đường Ân, sự thay đổi bắt đầu rõ ràng lên, cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, từ sự thấp thỏm lo âu lúc mới bắt đầu, vẻ bình tĩnh tự nhiên sau này, có tình huống nào cô chưa gặp, nhưng cho dù áp lực nhiều hơn nữa, cũng không đến mức khiến cô cảm thấy mình là bất lực như thế này.
“Không ngoan ngoãn.” Đường Ân chớp mắt, áo sơ mi trên người bị anh rất nhanh ném sang một bên, bụng sáu múi, đường cong cơ bắp trên người đẹp, trong hơi thở mang theo sự mỹ cảm, như con báo hoang dã ngủ đông, đang giữ sức chờ thời cơ hành động khiến con mồi không thể phản kích dưới móng vuốt sắc bén.
“Bây giờ không chấp nhận tôi, chẳng lẽ muốn đợi Lưu Viễn Tề tới?” Đường Ân giống như kể chuyện cười, đôi mắt bình thường khiến người khác không thể đoán ra hơi cong lên, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Hay là, người mà e chờ đợi chính là hắn ta? Đáng tiếc trong lúc nhất thời hắn ta không tới được ah, tôi có thể cảm nhận được, hiện tại tôi càng ngày ngày càng mạnh, càng ngày càng độc lập, cho dù hắn ta là…” Đường Ân còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ngay lúc đó Bách Hợp cảm giác người nhẹ chợt nhẹ, linh hồn bắt đầu bay ra.
“Xảy ra vài điều bất ngờ.” Giọng lạnh lùng của Lý Duyên Tỉ vang lên, tuy giọng điệu bình tĩnh, nhưng Bách Hợp vẫn nghe ra được sự mệt mỏi cất giấu trong đó: “Nhiệm vụ lần này xuất hiện vài việc bất ngờ, cho cô bị hoảng sợ.”