- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 210: Liêu trai – Hoàng Cửu Lang (6)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Nếu Tần Phiền chết do ý trời thì cũng thôi đi, dù sao trong thành vừa nghe thấy Tần Phiền chết, rất nhiều người đều thầm nghĩ tham quan đều có ông trời thu thập, người thời đại này vô cùng mê tín, trong lòng Tần phu nhân nghĩ có phải trượng phu làm nhiều chuyện xấu mới bị báo ứng như vậy, bà chỉ là nữ tắc người ta, cho dù có sợ hãi cũng chỉ biết khóc mà thôi, nhưng lúc này biết tại sao Tần Phiền chết thì rất tức giận. Nhưng phàm là nữ nhân, cho dù bề ngoài ra vẻ rộng lượng trang trọng đấy, đối mặt Hoàng Cửu Lang tiểu quan ngày trước tranh sủng với mình thì trong lòng ghen ghét, hôm nay thấy hóa ra hắn có mưu đồ khác, lại cuốn gần hết tài sản Tần gia, lại hại chết lão gia, khiến cho chính mình cô nhi quả mẫu không chỗ an thân, giữ lại một cái Tần gia trống rỗng, tất nhiên trong lòng không cam lòng.
“Theo như tiểu nương tử nói, thiếp nên tìm ai cáo trạng?” nếu Hoàng Cửu Lang thật là hồ ly, bà có kiện lên cấp trên cũng chưa chắc cáo trạng được, Tần phu nhân nghĩ đến Hoàng Cửu Lang không phải là nhân loại thì hơi sợ hãi: “Chỉ sợ biết rõ người này là hồ yêu thì không ai dám tiếp đơn kiện này.”
“Tần phu nhân tìm phán quan cáo trạng, đêm mai giờ Tý, bà chỉ cần cầm mẫu đơn kiện đã viết sẵn, chuẩn bị rượu và thức ăn đi tới miếu phán quan, kể thật tỉ mỉ và cụ thể tình hình, thì sẽ có người thay bà giải oan. Có điều bà phải nhớ kỹ, nếu Tần Phiền làm điều ác thì đều có ông trời thu thập, nhưng bà và con cái bà vô tội, Hoàng Cửu Lang không nên làm việc tuyệt tình như thế, cho phần lớn tài sản Tần gia đều là tiền tài bất nghĩa, thế nhưng nên do triều đình xử lý, mà không phải là Hoàng Cửu Lang, dù sao hắn không phải thần.”
“Thiếp đã hiểu.” Bách Hợp đã đề điểm đến mức này, tất nhiên Tần phu nhân sẽ biết làm thế nào, nhanh chóng gật đầu.
Việc này đã xong, gánh nặng trong lòng Bách Hợp đã tiêu tan, rồi mới ra khỏi Tần gia.
Đêm hôm sau vào lúc canh ba, quả nhiên Bách Hợp cảm thấy bên trong Hà gia toàn âm khí, nhất mấy ngày gần đây Hà Tử Tiêu lấy lý do Hoàng Cửu Lang diệt trừ Tần Phiền, thường xuyên gọi Hoàng Cửu Lang về đến nhà uống rượu tìm niềm vui. Mượn cơ hội làm chuyện trơ trẽn, Bách Hợp cảm thụ được Âm sai tới bắt Hoàng Cửu Lang, rồi cũng lặng lẽ đứng dậy đi theo. Trong tay Đầu trâu mặt ngựa còn nắm lấy Hà Tử Tiêu gầy gò, vẻ mặt hắn mờ mịt, đầu trâu bất mãn nói:
“Sao bắt cả người này nữa?”
Mặt ngựa nhìn hắn một cái rồi trả lời: “Tuy có thần dược áp chế nhưng người này đã trúng yêu độc, bởi vậy hồn phách cũng bất ổn, hôm nay đã thấy hai huynh đệ chúng ta nhất định phải hồn phách ly thể. Bởi vậy mới bắt cùng.”
Hai người này hoan hảo ngày đêm, thái y Tề Dã Vương vì có Bách Hợp ám chỉ nên cho dù không có thiện cảm với Hà Tử Tiêu nhưng vẫn cho dược, trong lòng không thoải mái nên cũng không thân thiết với Hà Tử Tiêu như trước nữa, Hà Tử Tiêu bị sắc đẹp mê choáng đầu hơn nữa Hoàng Cửu Lang lại có ân với hắn nên yêu thích Hoàng Cửu Lang. Bởi vậy thấy dược ít hơn nhưng trong lòng vẫn tồn lấy ý may mắn, cho nên mỗi ngày tầm hoan không ngừng, Hoàng Cửu Lang thấy hắn có dược áp chế yêu độc nên cũng không để ý, lúc này bị Âm sai đuổi bắt thì sợ hãi. Lại nghe được tình nhân suýt nữa bị chính mình hại chết, trong lòng chấn động. Lại nghe đầu bò cười lạnh:
“Trời tạo nghiệp chướng vẫn có thể sống. Tự gây nghiệt, không thể sống. Người này cũng liên quan tới Hoàng Cửu Lang, đưa hắn về để đại nhân xử lý.”
Bách Hợp lặng lẽ đi theo phía sau, nghe thấy Hoàng Cửu Lang sợ hãi hô hào oan uổng.
Lúc này trong miếu phán quan, Tần thị mặc một bộ áo trắng, cùng một đám cơ thiếp quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt kêu gào lỗi của Hoàng Cửu Lang. Lúc Hoàng Cửu Lang bị Âm sai mang vào trong miếu, nhìn thấy tình cảnh như vậy, thì sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.
” Hồ yêu to gan! Làm hại hai tánh mạng người, hôm nay nhân chứng vật chứng đều tại, ngươi còn có gì nói?” Lúc Phán quan nhận được mẫu đơn kiện của Tần phu nhân, trong lòng cũng quả thực khó xử.
Theo lý mà nói trong Sinh Tử Bạc có viết Tần Phiền bởi vì hồ họa mà vong, chết kiểu này dù là lỗi của Hoàng Cửu Lang, thế nhưng cũng hợp địa phủ ghi chép, có điều Tần phu nhân không kiện Hoàng Cửu Lang hại Tần Phiền mà chỉ nói Hoàng Cửu Lang cuốn hết gia sản Tần gia, khiến cho Tần gia cô nhi quả mẫu không có chỗ dựa, hiện nay Tần Phiền lưu lại đống cơ thiếp còn có rất nhiều con cái, tuy rằng bởi vì Hoàng Cửu Lang cho nên không có chỗ an thân lưu lạc đầu đường, lập tức phán quan cảm thấy đầu lớn như cái đấu.
Trên thực tế mỗi người đều có số phận khác nhau, Tần Phiền lưu lại con cái cũng không có cùng kết cục, nếu nói là Tần Phiền chết mà không có ảnh hưởng tới bọn họ thì giả dối, nhưng phán quan lại không thể nói rõ cho Tần phu nhân, nếu nói thì bà ta cũng không tin, cho dù bà ta có tin đi nữa nhưng mình tiết lộ Thiên Cơ, đây cũng là tự tìm đường chết.
Phán quan cảm thấy rất khó xử, vừa phái Âm sai xuống Địa phủ báo cáo cho Diêm Vương, vừa phải phái người bắt Hoàng Cửu Lang, chỉ trông mong bảo hắn trả lại tài sản Tần gia, sau đó có thể dẹp loạn đám phu nhân này.
Trên thực tế phán quan cũng hơi bất mãn, Tần Phiền chết là do lão gieo gió gặt bão, mà Hoàng Cửu Lang làm việc quá mức không để lối thoát, hắn lấy sạch tài sản Tần gia khó trách mấy phu nhân bị bức đến bước đường cùng, hôm nay chỉ phải ra hạ sách nầy.
“Đại nhân, bẩm đại nhân.” Hoàng Cửu Lang sợ tới mức hai chân run rẩy, tu vị hắn còn thấp, lúc này đối mặt phán quan, vốn linh hồn xuất thể về sau bị Âm sai bắt toàn thân thực lực cũng đã tiêu hơn phân nửa, lúc này lại thấy thần sắc phán quan khó coi, trong lòng càng thấp thỏm không yên, bất kể như thế nào hại người là vi phạm ý trời, cho dù hắn tự xưng vì dân trừ hại, nhưng nếu địa phủ không ra mặt thì không sai, lúc này phán quan bắt hắn, đương nhiên hắn sợ hãi rồi.
“Tiểu Yêu thấy dương thọ Tần Phiền sắp hết, bởi vậy mới dám ra tay, huống chi số mệnh hắn đã hết, hơn nữa lại tai họa dân chúng, nghĩ đến nếu có thể vì dân trừ hại coi như là tích một công đức...” Hoàng Cửu Lang nơm nớp lo sợ nói ra, trong đầu lại suy nghĩ xem có biện pháp giải quyết nào không. Trong câu chuyện cũ cũng bởi vì hắn trừ Tần Phiền có công, cuối cùng được Thượng Thiên ngợi khen, nguyên bản Hồ Tam Nương bởi vì tu hành phá công nên cũng không thấy ngày đó.
“Ngươi chớ có ngậm máu phun người! Phu quân thiếp thân có sai đi chăng nữa, nhưng ngươi không phải thánh nhân lại không phải quan phủ, có tư cách gì mà quyết định sinh tử của hắn? Huống chi ngươi chỉ là một tên yêu quái, tâm thuật bất chính, nghe nói lúc trước ngươi hại chết Hà Tử Tiêu, hôm nay tên Hà Tử Tiêu tái thế làm người, thế nhân đều truyền khắp, ngươi bị hắn đang sai sử, đến đây thay hắn báo thù đấy! Đáng thương phu quân thiếp thân, đồng dạng bị ngươi hại chết, thiếp thân xin hỏi một tiếng phán quan đại nhân, tên Hà Tử Tiêu kia có bản lãnh gì, vì sao hắn bị hồ yêu hại chết liền có thể hoàn dương tái sinh? Vì sao phu quân thiếp thân chết thìbị người chửi bới, bạc triệu gia tài lại bị hồ yêu cuốn hết? Nếu đại nhân không chủ trì công đạo, hôm nay thiếp thân cùng toàn thể cả nhà lớn nhỏ chết ở trước mặt đại nhân, dùng cầu trong sạch!”
Tần phu nhân ôm ngực vừa khóc vừa mắng, bà cũng rất hận nên nói đến mức phán quan á khẩu, trên thực tế số phận mỗi người đều có an bài, nguyên bản Tần Phiền phải chết tại hồ họa, thế nhưng mà Tần phu nhân nói một tràng thật khiến người ta không thể đáp lại.
Phán quan oán trách Hà Tử Tiêu, lúc trước thấy hắn có tài văn chương nhưng không ngờ rằng người này lại thích nam sắc không thuận âm dương, nên dẫn ra tai họa, nếu hắn không vì yêu thích sắc đẹp mà chết thì sao lại có chuyện dương thọ chưa tận phóng hắn hoàn dương. Nếu hắn không có gây ra những chuyện này, thì sẽ không có việc Hoàng Cửu Lang vào Tần phủ, tuy nói từng chuyện từng chuyện vốn là do Sinh Tử Bạc địa phủ đã an bài, nhưng nếu Tần phu nhân không cáo trạng thì không sao, tất cả đều vui vẻ, nhưng bây giờ một khi Tần phu nhân cáo trạng, Hà Tử Tiêu trọng sinh hoàn dương hết lần này tới lần khác lại gây ra họa lớn như vậy khiến cho phán quan khó xử.
“Đại nhân, Hà Sư Tham đang chờ ở ngoài miếu.” Đầu bò thấy danh tự của Hà Tử Tiêu thì mở Âm Dương Bạc ra, nhẹ nhàng tới bên phán quan nói thầm.
Vừa mới đưa hắn hoàn dương, đầu trâu mặt ngựa to gan cũng không dám loạn câu nhân hồn phách, lúc này Hà Tử Tiêu bị dẫn tới nơi này chắc hắn lại trúng hồ độc, thấy Âm sai vì dương khí thân thể không đủ nên khiến hồn phách ly thể rồi.
Nghĩ đến đây, phán quan giận dữ: “Hoàng Cửu Lang, ngươi lại không biết hối cải?”
Khuôn mặt hắn đã sâm lãnh dữ tợn, lúc này dưới cơn giận dữ càng dọa người hơn, Hoàng Cửu Lang đang suy nghĩ thì bị phán quan làm cho giật mình, lập tức run sợ cả người: “Đại nhân minh giám!” Vô luận cả người lẫn súc vật, nếu không có đắc đạo thành tiên, đứng hàng tiên, đều bị địa phủ khống chế, trừ phi Đại Năng Giả có thể khiến người tôn kính, nếu không như Hoàng Cửu Lang một tiểu yêu nho nhỏ, thấy Âm sai cũng đã khiến hắn sợ hãi, chứ đừng nói đến phán quan, lúc này thấy phán quan tức giận, cả ngườihắn run rẩy mắt đảo lòng vòng, cuống quít nói: “Bẩm Đại nhân, tiểu yêu chưa từng hại người, thay Hà Sư Tham chọn mỹ quyến xứng đôi, hiện giờ hai người đã kết làm vợ chồng, nếu đại nhân không tin, có thể triệu biểu muội của tiểu yêu đến đây, hỏi liền biết.”
Hắn vừa nói như vậy, phán quan lại không thấy mặt Hà Tử Tiêu, trước kia cho rằng Hoàng Cửu Lang không biết hối cải hại người mà thôi, lúc này nghe hắn nói nói rành mạch, trong lòng cũng hơi tin tưởng, lại nhìn Âm sai bên cạnh, trầm ngâm một lát, vẫn để cho bọn hắn nhanh chóng mang Bách Hợp đến đây.
Đằng kia Tần phu nhân vẫn còn đang khóc sướt mướt, Bách Hợp thấy phán quan sai người triệu mình đến thì nhanh chóng chạy về nhà, thần hồn nàng đã ngưng thực, nàng tu luyện Đạo Môn pháp thuật chính tông ngàn năm, dù là quỷ sai có âm khí lại phụng mệnh đến đây, nhưng lại không câu được hồn Bách Hợp, nhờ nàng phối hợp nên mấy Âm sai này mới mang được nàng đi.
Đợi nàng chuẩn bị kỹ càng, lúc hai Âm sai đưa đến miếu, Hà Tử Tiêu và Hoàng Cửu Lang đứng ở cùng nhau, mặt hai người tái nhợt không còn chút máu, khi thấy Bách Hợp tới thì mắt hai người sáng rực lên, mà khi Tần phu nhân và một đám cơ thiếp của Tần Phiền thấy Bách Hợp thì mắt trợn tròn lên.