- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 198: Đại hải câu chuyện không nội dung (6)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Có thuyền!” Trong giọng nói của Bách Hợp lộ ra vẻ kích động, Lý Yến Tu lặng lẽ nhìn cô một cái: “Không phải hai ngày trước cô không muốn đụng thuyền hải tặc sao?”
Tình huống lúc đó giống thế nào được! Khi ấy hai người họ không có lưu lạc đến hoàn cảnh thê thảm như vậy, ở lại chiếc thuyền hỏng trong cái trời gió bão thế này thì hẳn là muốn chết, chết không minh bạch cùng anh ta nơi biển rộng, chẳng thà tìm thuyền hải tặc rồi lên đấy còn hơn!
Bách Hợp tự tranh thủ đi sửa hướng buồm, thuyền kia càng ngày càng gần, hai người đều thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng) đám người trên thuyền có gương mặt dữ tợn, bọn hắn đều dùng ánh mắt thấy kẻ đần nhìn chăm chằm hai người, vài ngọn súng đã nhắm ngay họ, Bách Hợp nhanh nhẹn trốn sau người Lý Yến Tu. “Chết hoặc cút.” Lúc Lý Yến Tu đối mặt với bọn người nọ, sắc mặt lạnh xuống, dáng người anh cao lớn đem người phía sau che chắn thật kĩ, đám hải tặc nghe được lời này, liền không nhịn được mà cười vang, thân hình Lý Yến Tu như chớp phi lên thuyền, một hồi tiếng động ‘bôm bốp’ vang lên, trên thuyền đám hải tặc xả súng loạn lên, cuối cùng lại phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Chúng tôi tự cút!”
Vừa dứt lời, giống như là thả sủi cảo, cả đám hải tặc trên thuyền đều hướng biển nhảy xuống, bên phía thuyền chỗ Bách Hợp, Lý Yến Tu đứng tại chỗ cao trước thuyền hải tặc, tung ra sợi dây, ra hiệu Bách Hợp trói lại sau eo, anh chỉ khẽ vung tay, sợi dây kia liền kéo Bách Hợp lên, ‘vù vù’ một tiếng rồi ngã ở boong thuyền.
Anh ta làm như vậy là lần thứ hai rồi, mặt Bách Hợp đập bốp xuống dưới, mũi truyền đến đau nhức mãnh liệt, một dòng chất lỏng ấm ấm theo mũi chảy ra ngoài, cô khó khăn ngồi dậy, giơ tay sờ mũi, không ngoài ý muốn nhìn thấy trên tay đều là máu.
Phía dưới một đám hải tặc khoảng mười người trèo lên trên chiếc thuyền vốn đã hỏng của Lý Yến Tu. Oán hận nhìn thuyền của mình bị người khác giương buồm đi mất.
Đầu tiên Bách Hợp vào phòng bếp kiểm tra, chiếc thuyền này có gạo có dầu, vậy mà còn có cả thứ quan trọng nhất là nước, suýt nhịn không được mà khóc. Ở đây còn có phòng vệ sinh! Cô đã nhịn trên thuyền nhỏ mấy ngày, không dám ăn không dám uống, dù hôm nay với loại đoạt thuyền kiểu đen ăn đen này của Lý Yến Tu còn chút ngỡ ngàng, nhưng thấy thuyền này còn kém xa tàu Black Pearl mà lại vờ như đầy đủ lắm, trong lòng Bách Hợp cũng có ít chua xót.
Trong khoang thuyền còn chứa một tảng thịt muối to. Cùng với một ít giỏ hoa quả tươi mới lạ, người đi biển rất dễ xảy ra chuyện thiếu vitamin, bởi vậy những loại quả này là thứ thiết yếu, Bách Hợp chưa bao giờ vui vẻ chuẩn bị cơm tối đến vậy, buổi đêm thì bão đến. Thuyền hải tặc sau một đêm quay cuồng trong cơn sóng biển cả, vẫn bình yên vô sự như cũ, sáng buổi sáng ngày thứ hai, mới phát hiện xa xa có một hòn đảo nhỏ xuất hiện.
Bách Hợp đi vào thế giới này, vẫn là lần đầu gặp đảo nhỏ thành thị, trong lòng cô vừa khẩn trương vừa sợ, sợ mình bị người ta phát hiện, lại lần nữa bị đi làm nô lệ trong doanh trại, Lý Yến Tu biết rõ cô sợ cái gì liền không nhịn được cười: “Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng để hải quân tới bắt.” Tuy câu nói khiến Bách Hợp nhận đả kích, nhưng cũng thở nhẹ được một hơi.
Đồ vật trên thuyền không nhiều, đoán chừng là do đám hải tặc cướp được, cũng may là còn để lại một ít. Bách Hợp chuẩn bị rời thuyền mua vài món đồ, ai ngờ vừa bước xuống liền bị một số người nhìn chăm chú đến nổi da gà rồi.
Có người lấy ra một tờ giấy như để so sánh với cái gì đó, Bách Hợp cảm giác được ánh mắt người xung quanh khác thường, vô ý liếc người đàn ông quần áo hoa lệ bên cạnh, anh kiên trì muốn rời thuyền là vì thấy có chút mất thể diện vì lang thang trên biển mấy ngày liền với áo sơmi hoa mỹ với phức tạp, nên anh muốn mua hai bộ nữa. Bách Hợp bị mọi người nhìn như vậy, càng dựa gần vào Lý Yến Tu hơn: “Bọn họ không phải đang nhìn chúng ta chứ?”
Cô vốn cũng thật tin sẽ không có người đuổi bắt cô. Dù sao cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, trong lòng Bách Hợp lúc này cũng có chút không thể không tin được rồi.
“Theo lý mà nói thì không phải. Rất nhiều người thân của cư dân hải đảo đều là hải tặc, trừ một số đoàn hải tặc nhỏ làm xằng bậy sẽ bị hải quân treo cổ chết, một số thôn dân sẽ không bài xích hải tặc đâu.” Đương nhiên hải tặc không bị bài xích trong lời nói của Lý Yến Tu là chỉ loại không có bản lãnh gì lại chỉ biết ức hiếp dân chúng bình thường, Bách Hợp xuyên tới nơi này, sau lại quen biết Lý Yến Tu một thời gian, tính cách anh lạnh nhạt, nhưng đối với Bách Hợp thì hỏi gì đáp nấy, dường như là giảng giải một chút cho cô về thế giới này, có khi lại cho Bách Hợp cảm giác rất kì lạ.
Lúc này nghe được lời nói của Lý Yến Tu, Bách Hợp nhẹ gật đầu, lòng chưa buông lỏng thì có người cầm một tấm hình tiến đến hỏi: “Xin hỏi cô có biết tiểu thư Bàng Lị Lị không?”
Nghe được tên của cô nàng này, trong lòng Bách Hợp dâng lên một dự cảm không tốt, cô lạnh mặt lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Bàng tiểu thư ra 2000 kim tệ, tìm kiếm người của tàu hải tặc Black Pearl có ân cứu mạng với tiểu thư, phía trên này rõ ràng là cô.” Người nọ nghe được rõ ràng Bách Hợp nói dối liền tiến đến nói, mặt tức giận đem ảnh chụp rút ra, rõ ràng chỉ vào đầu Bách Hợp không biết bị chụp ảnh khi nào, liền nói: “Tôi muốn đem cô đến gia tộc Bàng!”
“…” Lúc này đến ý nghĩ muốn Bàng Lị Lị ngu xuẩn kia đi chết Bách Hợp cũng có, rõ ràng cô đã trốn thoát, cô ta còn náo đến lớn chuyện như vậy, hoàn toàn là đang muốn ép cô đi chết!
Sớm biết như vậy, lúc trước đừng làm người tốt, khiến cho cô ta bị thủ lĩnh kia chạm vào rồi!
“Anh nhận lầm người!”
“A, ân nhân của Bàng tiểu thư không có chết, nếu báo tin sẽ được 500 kim tệ…” Trong đám người không biết ai hô một câu, Bách Hợp cắn răng, Lý Yến Tu tiện tay túm lấy một người thoạt nhìn kỳ dị ven đường, rồi dẫn Bách Hợp chạy về phía thuyền, phía sau một đám người đuổi theo, còn có ý kêu đầu hàng để Bách Hợp lại: “Bàng tiểu thư nói sẽ không trách cô là người của hải tặc, cô ấy sẽ nói với hải quân mua lại cô, cô không nên chạy!”
Bách Hợp nghe như thế, chạy càng nhanh hơn.
Trở lại trên thuyền, Bách Hợp nhanh chóng đem buồm căn lên, may là hai người không định ở lại hải cảng này lâu, nên cô không có buông neo sắt, lúc này buồm giương lên, đem xích sắt buộc trên bờ thu lại, thuyền liền bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Bàng Lị Lị chết tiệt…” trong miệng Bách Hợp rủa người không để mình được yên ổn, trong lòng tự nhủ nếu lần tời gặp phải cô ta, nhất định không thể buông tha.
“Các… Các người muốn đem tôi đi đâu?” Người bị bắt lên thuyền lúc này ngẩng mặt lên, vẻ mặt mờ mịt, là một thiếu nữ lớn lên vô cùng xinh đẹp, chỉ là dáng người rất cao lớn, mái tóc hạt dẻ dài che giấu dung mạo lại càng khiến người ta nhìn thấy liền có chút kinh ngạc.
Lý Yến Tu nhìn một cái, lông mày nhẹ nhăn lại nhưng không lên tiếng, Bách Hợp đã từng kinh qua vừa mở mắt liền ở trên thuyền hải tặc, trong lòng có chút áy náy đem người qua đường giáp này bắt lên thuyền, thấy sắc mặt thiếu nữ thấp thỏm lo âu cùng thân thể cao gầy phát run, cô ngồi xổm xuống: “Cô…………? Có biết Bàng Lị Lị là nhân vật như thế nào không? Ở đây có hải đảo nào, chính giữa có hải tặc kiểu gì, cô khai hết với tôi, ngoài ra nói luôn chuyện Bàng Lị Lị tìm ân nhân cứu mạng, còn có cái gì mà khai báo tin tức của ân nhân được 500 kim tệ, nếu như biết người của hải tặc Black Pearl còn sống, phía hải quân sẽ có hành động ra sao?”
Bách Hợp hỏi một hơi rất nhiều vấn đề, thấy cô gái đáng thương lúc này đã co thành một đống, trông như sợ đến không nói ra lời, lại đe dọa nói: “Chúng tôi là hải tặc, thấy không, nếu cô không dám nói, tôi ném cô vào biển!”
Thiết nữ toát ra vẻ sợ sệt trong nước mắt, nhìn rất yếu đuối chọc người ta yêu thương, run rẩy nhìn Bách Hợp, ủy khuất nói:
“Bàng Lị Lị tiểu thư ai mà không biết? Gia tộc Bàng là đại thương hộ nổi danh hòn đảo kế bên, trong đó có buôn bán…”
“Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm này…! Quan trọng Bàng Lị Lị là dạng người gì, cô ta có nhược điểm gì, coi trong cái gì, muốn đối phó gia tộc Bàng nên làm như thế nào, cô nói cho tôi biết!” Bách Hợp không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của thiếu nữ, cô gái bị cô ép hỏi lộ vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng khi hoàng hôn buông xuống, thiếu nữ xinh đẹp đã váng đầu hoa mắt, Bách Hợp mới cảm thấy thỏa mãn đứng dậy.
Từ trong miệng thiếu nữ, cô cuối cùng cũng biết đại khái về thế giới này, có thể nói thế giới này là do đảo Cross tạo thành thế giới hải dương, chia nước trên thế giới này chia làm bốn phần, mà Bàng gia một trong những gia tộc thương nhân lớn nhất trong đảo Cross, thế giới này hơi giống anime (phim hoạt hình) Bách Hợp xem qua ở kiếp trước, gồm bốn loại người. Thứ nhất là hải tặc, thứ hai là phe đối lập – hải quân, thứ ba là thường dân, thứ tư là nằm giữa hải quân với hải tặc, có chút thực lực nhưng không phải là hải tặc hay tổ chức lính đánh thuê.
Mà trên thế giới này, pháp sư và kiếm sĩ là hai nghề nghiệp khác hẳn nhau. Pháp sư chia ra hệ vật lý và hệ tự nhiên, như Bách Hợp đã gặp qua hóa thân sói, chính là một trong những pháp thuật thuộc hệ vật lý, mà lợi dụng nước biển công kích thì lại là hệ tự nhiên. Về phần kiếm sĩ, có lẽ cùng Lý Yến Tu không khác lắm. Trong đó bất kể là pháp sư hay kiếm sĩ, thực lực cũng phân thành nhiều cấp, như thuyền trưởng hải tặc Black Pearl là pháp sư hệ tự nhiên kém nhất.
Nhưng bởi pháp sư rất hiếm, nên dù là pháp sư cấp thấp nhất cũng tạo thành một chi đội, trước đó trong hải vực này, hẳn là hải tặc tàu Black Pearl từng là một chi đoàn hải tặc phạm nhiều tội.
Hỏi thăm qua sự tình, lại hỏi thiếu nữ xinh đẹp một ít chuyện khác, hơn nửa ngày liền trôi qua. Bách Hợp nhớ tới lúc mới đến có một người gọi là bác Yu đã mất trên tàu Black Pearl, theo những gì ông ấy nói lúc trước, chắc ông là pháp sư, có một nô bộc như vậy, xuất thân của nguyên chủ hẳn là không tệ. Cô cau mày nghĩ nửa ngày, lại nghĩ không ra, chỉ đành buôn tha.
Đáng tiếc lúc ấy thi thể bác Úc bị đám hải tặc ném xuống biển, nếu không có thể vẽ lại khuôn mặt rồi từ từ hỏi thăm, nói không chừng còn có thể tra ra được nguyên chủ rốt cuộc là ai, xem ra bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.