- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 194: Đại hải câu chuyện không nội dung (2)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Hơn nửa tháng qua, Bách Hợp cũng hiểu rõ mình đang ở chỗ như thế nào. Cô đến một nơi dường như không có đất liền, hoàn toàn là biển, mà con thuyền cô ở chính là thuyền hải tặc, hầu như những đại hán trên thuyền đều là cướp biển! Lúc đầu không quen đi thuyền nên cô bị say sóng, về sau thì cũng bình thường, dù trong lòng Bách Hợp có chút sốt ruột, nhưng lại không biết nên làm nhiệm vụ từ đâu.
Không biết nguyên chủ gặp phải tình huống gì, cũng không hiểu cuối cùng cô có kết cục như thế nào, tất cả mọi việc chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân, điều đó khiến cô cảm thấy đôi chút tuyệt vọng với nhiệm vụ lần này. Manh mối duy nhất chính là lúc mới xuyên vào thân thể này lúc cô bị hải tặc của tàu Black Pearl cướp, có lẽ một trong những tên ấy có thù oán với Bách Hợp, cứ cho là cô biết rõ điều này, nhưng muốn báo thù lại không biết đợi đến năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành.
Hằng ngày Bách Hợp dành phần lớn thời gian để luyện Cửu Dương Chân Kinh, may mắn là cướp biển trên thuyền cũng không có giám thị cô, có lẽ là bởi tuổi của cô còn quá nhỏ, bọn họ không cho rằng cô có thể gây ra sóng gió gì, cho nên thời gian của cô vô cùng tự do, chỉ cần mỗi ngày nấu ba bữa cơm với thức ăn, đám cướp biển sẽ không chú ý tới một nhân vật nhỏ như cô.
Tàu Black Pearl thoạt nhìn không nhỏ, nhưng mỗi ngày sinh hoạt trên biển lại khiến cho Bách Hợp thấp tha thấp thỏm, cô có thể phải chịu bão tố trên biển lần nữa. Lúc trời bắt đầu mưa, gần như không tìm thấy điểm dừng chân giữa biển rộng mênh mông, cảm giác thật sự quá tệ rồi, đáng tiếc cô không dám tới chỗ đám cướp biển nghe ngóng, cái thế giới này còn có… lục địa hay không.
Tận đến hai tháng sau, rốt cục cô mới thấy người khác, đó là một con thuyền chở hàng, đám cướp biển hưng phấn rú lên, cờ đầu lâu cực lớn kia đón gió phấp phới, tự dưng cho người ta mấy phần cảm giác âm u. Chỉ nghe đối diện kêu lớn một tiếng, làm Bách Hợp khiếp sợ mà lại có chút sững sờ nhìn tình huống xảy ra! Một người đàn ông trung niên đứng đầu thuyền, hắn gầy thấp, mặc áo choàng màu đen, còn giơ lên một vật trông như cục xương, lẩm bẩm vài câu, tiếp đó hắn liền biến thành một siêu cự lang (sói khổng lồ), thét dài một tiếng rồi chạy tới tàu Black Pearl!
Lúc con sói kia dẫm lên sàn, Bách Hợp cảm thấy boong tàu cũng rung theo, tình huốn như vậy thật sự là ngoài dự liệu của cô, khiến mắt cô trong nháy mắt mở to, nhìn tình cảnh trước mắt này, thật có chút không nói nên lời.
Cô vốn cho rằng mình đi tới hiện đại, tệ là cuối cùng mới phát hiện, cô đi vào chính là một nơi chỉ có biển, cơ hồ không có đất liền. Mà cô nghĩ chỉ cần ở trên Black Pearl mấy năm, cho dù có gặp nguy hiểm ở thế giới này, miễn là võ công của cô cao cường, có thể không hề sợ bất cứ người nào! Coi tình huống hiện tại, xem ra cái thế giới thật sự kì quái, không chỉ người biến sói, cô còn thấy thuyền trưởng của tàu Black Pearl bên kia vung tay về phía sau, miệng ngâm nga, xướng xong, nước biển nhanh chóng kết thành cái giáo bằng nước, mạnh mẽ bắn tới sói xám!
Bách Hợp dám chắc, kể cả bản thân luyện Cửu Dương Chân Kinh tới mức thượng thừa, muốn đối mặt với pháp thuật cổ quái như vậy, coi như là thoát được, cũng khó có thể là đối thủ của mấy kẻ này!
Khó trách lúc trước Lý Duyên Tỷ bảo cô cẩn thận. Đây rốt cuộc là thế giới gì trời, cho dù chính mình đánh không lại thì thôi đi, ít nhất phải để cô hiểu rõ tiền căn hậu quả chứ (nguyên nhân và kết quả)? Bên kia tàu hải tặc đang đánh nhau với thuyền buôn, Bách Hợp thấy trừ một đám cướp biển lâu la ra, còn có các loại thần chú bay loạn trong không trung cùng các cảnh tượng huyền huyễn, làm Bách Hợp nhìn đến choáng váng, âm thanh tựa tiếng sấm không ngừng vang lên bên tai. Không biết đánh đến bao lâu, thực lực tàu Black Pearl vẫn trên cơ, trên thuyền buôn truyền đến tiếng tiếng hét chói tai cùng âm thanh tức giận chửi bới, một nhóm người bị đám cướp biển áp giải xuất hiện trên thuyền.
“Đàn bà giữ lại, đàn ông nếu đã già hoặc là trẻ con thì lập tức giết.” Thủ lĩnh tàu Black Pearl quát một câu, trong chốc lát tiếng van xin cùng tiếng thét vang lên nhưng căn bản không có tác dụng. Có kẻ dùng súng, có người dùng đao, chỉ một thoáng bảy, tám thi thể đã ngã trên sàn.
“Thật to gan, các ngươi có biết chúng ta là người của thương đoàn nào không?” Một thiếu nữ thoạt nhìn chừng mười bốn, mười lăm tuổi đứng dậy, cô mặc một áo vest bó màu hồng, bên dưới là váy bồng ngắn, dưới đôi bốt cao đến đầu gối là một đôi chân thon dài thẳng tắp, không khác màu tóc nguyên chủ Bách Hợp là mấy, thiếu nữ có mái tóc màu hạt dẻ, nhìn rất xinh đẹp mà lại đáng yêu.
Mấy tên cướp biển đều cười vang trời, dường như lão đại cũng bị những lời này của cô chọc cười, phất phất tay: “Đám đàn bà này chia ra đi, con nhóc này đưa đến phòng tao!” Có tên đáp một tiếng, bên trong có người xách thùng nước ra, cọ sạch vết máu tanh vừa mới vì giết người mà lưu lại trên sàn, dấu vết đỏ thẫm kia tràn xuống biển, không tốn sức mấy, trên boong thuyền, chỉ một chút mùi máu tanh cũng không ngửi thấy rồi.
Bách Hợp vừa nghe những người phụ nữ bên ngoài kêu thảm thiết, vừa khẽ đem vạt áo của mình túm chặt hơn. Cô vừa mới xong việc bề bộn trong bếp, đang muốn đi đến phòng mình nghỉ thường ngày, còn chưa đi được hai bước, thoáng cái liền bị người đẩy ra.
“Nhãi con cút ngay! Con nhỏ kia chạy đi đâu rồi?” Một đại hán vạm vỡ liếc nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm gì đó: “Mọi phía đều là biển, tao không tin nó mọc cánh bay mất, tiếp tục tìm!”
Cả bốn phía là biển rộng mênh mông, do bọn cướp biển bị ảnh hưởng bởi lần thu hoạch này, nên lúc này đang ở khoang trước chè chén say sưa, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười to thích chí, giờ bia ủ trong hầm thuyền được người khiêng ra, bên ngoài truyền đến một đợt mùi thơm của rượu. Không tìm được người, ngay cả phòng bếp đại hán lực lưỡng cũng đều lục qua, liếc nhìn Bách Hợp gầy gò, hai tên lại buồn bực xách đao rời đi.
Trong lòng Bách Hợp thở phào. Sau hôm nay nhìn thấy những thứ đến lóa mắt kia cùng với việc đám người này chính là pháp sư, cô thật có mấy phần tuyệt vọng với nhiệm vụ của mình, chỉ là cô không cam lòng. Tuy Lý Duyên Tỷ tốt hơn lúc trước một chút, Bách Hợp cũng không tin nếu nhiệm vụ thất bại, sau đó anh còn có thể cho cô thêm cơ hội. Giống như anh nói, về sau, mỗi lần mình trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ, giá trị tăng thuộc tính đều là của người khác cho. Có thể nhìn ra, muốn để cô sống, Lý Duyên Tỷ hẳn phải trả bằng một cái giá nào đó, nếu ngay cả nhiệm vụ cũng không làm được, dựa vào cái gì để người ta trả thay cô?
Cô càng phải cẩn thận hơn, đầu tiên phải sống sót, rồi mới có thể hỏi thăm về tình huống sau này.
Kể từ Úc Bách Hợp mở mắt, chỗ cô tỉnh lại lần đầu chính là hầm thuyền, vốn là kho chứa mấy linh tinh, ước chừng chỉ khoảng bốn năm mét vuông, cô nhấc sàn lên rồi nhảy xuống, bản năng cảm giác trong phòng mình không giống với lúc trước.
“Ai?” Bên ngoài truyền đến âm thanh vỗ tay mạnh mẽ cùng tiếng huýt sáo, nhưng trong hầm lại là một mảnh yên tĩnh. Đây là nơi nguy hiểm, chung quanh đều là đám hải tặc cực hung ác, dù lúc này cô không có võ công gì, nhưng cô đã mài một mảnh xương cá sắc nhọn mang trên người phòng thân để có thể tự chính mình sinh tồn về sau. Bấy giờ Bách Hợp nghe được tiếng động, theo bản năng nắm chặt xương cá trong ngực, chợt nghe một tiếng nói mềm mại: “Là tôi, van cầu cô giúp tôi được không?”
Một cái đầu màu hạt dẻ, thiếu nữ có chút chật vật trở mình đi ra, cô bé ngồi xổm trên cái giường trải tạm của Bách Hợp, hiển nhiên vừa mới trốn trong chăn. Lúc này mượn ánh nến yếu ớt từ trong tay cô, Bách Hợp có thể thấy trong mắt thiếu nữ đang luống cuống và sợ hãi: “Tôi, tôi là bị bắt tới đây, mấy kẻ đó, mấy kẻ đó…” Giờ lời nói của cô nhóc có chút không rõ, dễ thấy là trải qua khiếp sợ quá lớn,, chẳng qua là nước mắt trong suốt không chảy xuống thôi: “Cầu xin cô giúp tôi.”
Trên người cô nhóc có sự mềm yếu xinh đẹp, mái tóc dài không giống những lọn xoăn để loạn của Bách Hợp, trái lại là mềm thẳng lạ thường, bấy giờ dưới ánh sáng toát ra vẻ nhu hòa, Bách Hợp thấy người cô bé run rẩy, mím chặt môi.
“Cô không thể ở chỗ này, tôi ở đây cũng không an toàn, phòng bếp đã có người kiếm qua, cô có thể đi tới đấy.”
Thiếu nữ nhìn có vẻ ít tuổi, nhưng Bách Hợp cũng khó bảo vệ thân mình, nhận ra được khi thủ lĩnh muốn phụ nữ đã chỉ đích danh cô ấy, có thể hình dung ra một bé gái y nụ hoa lọt vào tay gấu đen như thủ lĩnh sẽ có kết cục gì. Bách Hợp thay cô ấy nghĩ cách, thiếu nữ còn có chút nhút nhát rụt rè: “Tôi, tôi, tôi trốn tại nơi nào? Cô sẽ không bán đứng tôi chứ?” Cô nói xong liền ngẩng đầu lên, dưới con mắt xinh đẹp là vô cùng sợ hãi, lộ ra vài phần yếu đuối mỹ cảm, Bách Hợp thở dài: “Tôi sẽ không nói đâu, chẳng qua nếu cô bị phát hiện, cũng không liên quan tới tôi.”
Cô bé nghe thấy thế, nước mắt liền chảy ra, cô cắn môi dưới, thân thể run dữ dội:
“Tôi là người của gia tộc Bàng thị, tên là Lị Lị, chỉ cần cô giúp tôi, đợi đến lúc gia tộc tới cứu tôi, tôi sẽ tạ ơn cô, xin cô giúp tôi.” Thiếu nữ tự xưng là Bàng Lị Lị khom người thật sâu bái Bách Hợp trước mặt, cô bé như chú chim nhỏ bị giật mình, sợi tóc mềm mại vì động tác của cô mà chảy xuống, lộ ra phần eo thiếu nữ, nhỏ đến kinh người, lộ ra nét non nớt mà quyến rũ.
“Tôi đã nói rồi, cô có thể đi phòng bếp, bên này cũng không an toàn.” Bách Hợp chỉ liếc cô gái, rồi từ chối nói. Cô thấy dưới chiếc váy ngắn của thiếu nữ là quần lót bao lấy cặp mông xinh xắn, cũng bởi cùng là nữ, cô không có bị hấp dẫn, thấy cô gái chỉ cầu khẩn và nấc nhẹ, Bách Hợp nhíu mày: “Phòng bếp đã bị soát qua, không có người tìm lại, bên tôi còn chưa có người đến tìm, nếu như cô ở lại, tôi không dám cam đoan cô có thể bị bắt đi hay không đâu.
Nghe nói như thế, người thiếu nữ run một cái, nén lại nước mắt nhìn Bách Hợp, lúc này khóc hai tiếng.
“Bếp ở chỗ nào?”
Bách Hợp thở dài, trèo cầu thang lên trên, ra hiệu cho cô gái đi theo, cô cảnh giác nhìn xung quanh, nhóm cướp biển đang ở khoang ngoài vui chơi ăn uống, cô xác định bên này không có ai mới chỉ cho thiếu nữ hướng phòng bếp. Kể ra đến chính mình còn khó bảo vệ dưới tình huống này, nên cô thật không muốn giúp cô nhóc, nhưng nếu muốn cô trơ mắt ếch ra nhìn một cô bé như hoa bị tên thủ lĩnh cướp biển kia chà đạp, cô lại có phần không đành lòng.