- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 191: Khổ đấu hệ thống sủng phi (10)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Ái phi sao vậy?” Tề Ngự Phong cảm thấy thân thể của người trong lòng hơi cứng lại, không khỏi nén cười, ấm giọng nói: “Chẳng lẽ cảm thấy ở bên ngoài nắng quá gắt, phơi nắng bị chóng mặt? Nhanh vào đình ngồi đi.” Tề Ngự Phong nói xong, một tay trìu mến sờ lên mặt Bách Hợp, Bách Hợp bỗng cảm thấy ánh mắt của đám người Hiền phi vốn đang trừng Lý Bảo Xu liền giống như đồng loạt quay mũi giáo đâm vào người mình vậy.
“Hoàng thượng thật hăng hái.” Lửa trong lòng Bách Hợp hơi lớn, lúc này nàng không khỏi nhớ tình cảnh quẫn bách khi kích trống truyền hoa lúc làm nhiệm vụ Đường Bá Hổ điểm Thu Hương lần trước, có hệ thống trợ giúp, nàng không cần nghĩ cũng đã biết lát nữa Lý Bảo Xu nhất định là sẽ đại xuất phong đầu (trổ hết tài năng nổi bật nhất), vừa nghĩ tới lúc trước mình bận rộn thật lâu, vậy mà cuối cùng lại vẫn bị Lý Bảo Xu chui vào chỗ trống, Bách Hợp liền không nhịn được âm thầm nguyền rủa Tề Ngự Phong.
“Nào có, chỉ là mời chư vị ái phi chung vui mà thôi.” Tề Ngự Phong thấy hai gò má của nàng đã đỏ ửng, ánh mắt nàng hiện lên mấy tia lửa, nếu không phải lúc này mình đang ôm lấy eo nhỏ của Bách Hợp, thì chỉ sợ nàng cũng đã nhấc làn váy bước nhanh vào trong đình từ lâu rồi. Trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của nàng hiện lên hai đám mây hồng, cái khuôn mặt bởi vì sau khi tính tình đại biến mà thoạt nhìn khiến cho người ta thoải mái kia lúc này bởi vì tức giận mà trở nên diễm quang chiếu bốn phía, Tề Ngự Phong thấy trong lòng liền rục rịch, không khỏi nhớ tới bởi vì chính vụ, đã ba bốn ngày hắn không bước vào hậu cung, vốn cái tuổi này của hắn chính là lúc thân cường thể tráng, cũng không có cấm kỵ trong phương diện nữ sắc, nhìn thấy bộ dáng này của Bách Hợp, Tề Ngự Phong liền quyết định đợi Lý Bảo Xu hát hí khúc xong liền đến cung Bách Hợp một chuyến.
Lúc này đám người Hiền phi cũng bất chấp đấu khí với Lý Bảo Xu, dù sao tuy chỗ ngồi trong đình không ít, nhưng phải ngồi như thế nào thì cũng rất để ý, nếu có thể ngồi gần Hoàng thượng thì tất nhiên là mọi người cầu còn không được, nên lúc này đều bước nhanh bám sát phía sau Tề Ngự Phong. Ngoại trừ hai phi Hiều, Huệ ra, còn có Quý tần, Chiêu nghi,… Tất cả đều nhằm vào vị trí sau lưng Tề Ngự Phong, nếu tính toán tốt, xem như Hoàng thượng nhìn không tới mặt của các nàng, nhưng cũng có thể thân cận Hoàng thượng một hồi.
“Hoàng thượng, cái này không công bằng.” Mọi người tiến vào trong đình vừa dựa theo thứ tự ngồi xuống, thì Vương quý nhân mà trước đây đã có hiềm khích với Bách Hợp, bởi vì thân phận tầm thường không thể chen qua được mọi người, động tác chỉ chậm một chút liền đã bị đẩy đến góc, trước đây Bách Hợp chỉ là Thường tại liền phải ở trong cung của nàng ta, bây giờ lại biến hóa nhanh chóng trở thành Quý nhân cùng cấp với nàng ta, hơn nữa còn nằm trong số những người ít ỏi được Hoàng thượng ban chữ, trong lòng Vương quý nhân không biết đã thầm mắng bao lâu, lúc này gặp lại Bách Hợp tất nhiên là vừa đố kị lại vừa hận.
Nếu Bách Hợp không có lúc sa sút, thì chỉ sợ nàng ta cũng sẽ không ghen tỵ thành như vậy, nhưng người mà rõ ràng ngày xưa không bằng mình, nhưng bây giờ lại cùng ngồi cùng ăn với mình, trong lòng Vương quý nhân tất nhiên không chấp nhận được, mắt thấy trong cung lại sắp có rất nhiều tiểu mỹ nhân cứ cách hai năm sẽ tiến vào một lần, bây giờ nàng ta còn chưa trở thành lão nhân mà Hoàng thượng cũng đã quên nàng ta rồi, đợi đến sau khi lại có thiếu nữ càng trẻ tuổi xinh đẹp hơn tiến vào, vậy trong cung này sao còn chỗ cho nàng ta nữa?
Nhưng Vương quý nhân lại không nghĩ đến chính là, Tề Ngự Phong căn bản chưa từng quên nàng ta, bởi vì lúc trước khi Bách Hợp ở trong cung nàng ta, nàng ta đã dùng trăm phương ngàn cách và đủ mọi thủ đoạn muốn kéo Tề Ngự Phong qua, lúc này Tề Ngự Phong nhìn thấy nàng ta liền khắc sâu ấn tượng, chỉ là nhớ có một người như thế, nhưng tất cả ấn tượng đọng lại đều là ấn tượng xấu, nếu một đám tiểu mỹ nhân khiến cho mình không quá phản cảm cất tiếng làm nũng với mình, thì với Tề Ngự Phong mà nói, có thể là một loại hưởng thụ, nhưng Vương quý nhân vốn đã bị hắn ta chán ghét, lúc này lại làm nũng thì không chỉ không làm cho Tề Ngự Phong mềm lòng, mà ngược lại càng khiến cho hắn ta chán ghét nhíu mày: “Người khác đều không có ý kiến, chỉ mỗi ngươi nói nhiều, nếu cảm thấy không công bằng, liền tự mình đi ra ngoài đi!” Tề Ngự Phong nói xong, liền kéo Bách Hợp đang ngồi ở bên cạnh mình lên chân mình, liếc hai phi Hiền, Huệ: “Các ngươi cũng thấy không công bằng sao?”
Trước đây Hiền phi được sủng ái nhất, tuy nói Huệ phi cũng sinh ra một trong số hai đứa con gái hiện tại của Tề Ngự Phong, nhưng Huệ phi là lão nhân trong Vương phủ trước Tề Ngự Phong leo lên Đại bảo, cũng lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi giống như Hoàng hậu, hiện nay cũng đã 30 rồi, ở trong cái chốn hoàng cùng mà cho tới bây giờ đều không thiếu tiểu mỹ nhân này, Hoàng thượng có đến cung của nàng ta thì cũng chỉ là thăm Đại công chúa thôi, rất hiếm khi hoan hảo với nàng ta, bởi vậy tuy nàng ta cũng muốn tranh sủng, nhưng ngẫm lại con gái và địa vị của mình thì liền thôi, thấy Hoàng thượng sủng ai tuy cũng ghen ghét, nhưng lại không khó coi như Hiền phi.
“Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, thân phận của Hợp quý nhân xác thực hơi thấp một chút…” Vốn trước đây ở trong cung Hiền phi được sủng ái nhất, tướng mạo lại xinh đẹp nhất, nhưng Lam Bách Hợp vừa đến liền đè dung mạo mà nàng ta luôn tự hào rằng thiện hạ ít ai có thể bằng này xuống, vốn trong lòng nàng ta đã đã ghen tỵ vô cùng rồi, lúc này lại thấy một Quý nhân nho nhỏ cũng có tư cách ngồi ở bên người Tề Ngự Phong giống như mình, tuy nàng ta cũng không thích những nữ nhân khác cùng ngồi cùng ăn với mình, nhưng nếu là Bách Hợp, thì ở trong mắt nàng ta, không bằng đổi thành Huệ phi ngồi càng làm cho nàng ta yên tâm hơn, ít nhất hiện tại Huệ phi đã còn không thừa sủng nữa.
“Hiền phi nói cũng đúng, nếu như thế, Huệ phi ngồi bên phải trẫm là được, vị phân của Hợp quý nhân xác thực hơi thấp, lấy ý chỉ của trẫm, thăng làm Hợp tần.” Tề Ngự Phong cười như không cười liếc nhìn Hiền phi, trong mắt đều là hàn băng, khiến cho Hiền phi nhìn thấy liền sợ run cả người, thật lâu sau mới hiểu được ý của Tề Ngự Phong, sắc mặt liền xanh trắng đan xen. Ngay tại trước mặt nhiều người như vậy, Tề Ngự Phong lại không chừa lại cho nàng chút mặt mũi nào, khiến cho nàng bị bẽ mặt, nhưng nàng cũng không dám liền phất tay áo bỏ đi, chỉ đành phải cắn cắn môi, ánh mắt ngấn lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Tề Ngự Phong, nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên bàn tay đang bị Tề Ngự Phong nắm của Bách Hợp, thì lập tức liền không còn một chút độ ấm nào.
Trong hậu cung Đại Tề, Tần là vị phân chính tứ phẩm, đã đứng đắn là chủ của một cung rồi, tuy Tề Ngự Phong yêu thích sắc đẹp, nhưng cả năm người được hắn ta sủng hạnh cũng không đặc biệt nhiều, bởi vậy lúc này Bách Hợp vừa đến liền nhặt được một cái tiện nghi lớn như vậy, trong mắt rất nhiều người đều giống như muốn phun lửa. Có điều sau khi được tiện nghi, lúc này Bách Hợp lại không vui nổi: “Hoàng thượng, Hợp tần hòa bình, tuy ngụ ý tốt, nhưng thiếp lại không đảm đương nổi danh xưng như vậy.”
Thấy nàng tốt xấu gì còn biết thức thời, sắc mặt Hiền phi cũng dễ chịu hơn một chút, vốn cho rằng vào lúc tâm tình Tề Ngự Phong tốt mà lại dám phá nhã hứng của hắn ta từ chối vì danh xưng không hay, dựa theo tính cách của Tề Ngự Phong, chắc chắn trong lòng sẽ tức giận, nhưng ngay tại lúc mọi người đang mừng thầm, thì Tề Ngự Phong chỉ nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu: “Ái phi nói đúng, nếu như thế, liền Quý tần đi. Quý tần, Hợp quý tần, nàng đã vừa lòng chưa?” Mặc dù lời nói của Bách Hợp nghe rất hay, nhưng Tề Ngự Phong lại biết trong lòng nàng ấy chính là ghét bỏ cái danh xưng này, nên lúc này lại cố ý thăng vị phân của nàng ấy lên một lần nữa, mà mọi người thì ngược lại hít một hơi khí lạnh, mỗi người đều bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Chế độ của toàn bộ hậu cung Đại Tề từ trước đến nay đều rất nghiêm cẩn, muốn thăng vị phân là một việc cực kỳ khó khăn, trên Tần chính là Quý tần, theo thường lệ thì Tần có thể có sáu vị, nhưng hôm nay nữ nhân của Tề Ngự Phong không ít, có điều hắn ta lại vẫn keo kiệt vị phân, hiện tại trong lục tần mới chỉ có ba vị, mà bây giờ một cái Quý nhân chỉ mới nói hai ba câu đã liền được Tề Ngự Phong trực tiếp thăng lên hai vị phân liên tiếp, trong lòng rất nhiều người thầm cắn răng xé khăn, nhưng lại không dám nói ra một chữ phản bác lại, hơn nữa còn phải phải bày ra một nụ cười giả dối chúc mừng: “Hôm nay Lam muội muội có thể được Hoàng thượng sủng ái như vậy, thật sự là nên chúc mừng.”
Răng của Hiền phi đều sắp bị cắn nát rồi, nàng ta không khỏi thầm hận chính mình lúc trước không nên mở miệng nói đến vị phân làm gì, nếu không sao Tề Ngự Phong sẽ muốn thăng vị phân cho Bách Hợp chứ? Không nói đến chuyện vị phân, thì sẽ liền không có chuyện Bách Hợp được trực tiếp thăng lên Quý tần rồi. Nhớ ngày đó chính mình đã nhẫn nhịn hơn một năm, sau đó lại mang thai mới được thăng lên một trong lục tần, thẳng đến sau khi sinh ra công chúa mới nhờ vào danh nghĩa có công với hoàng thất mà được phong Hiền phi, lúc trước tốc độ của nàng đã tính là nhanh rồi, nhưng ở trong cái nơi hoàng cung này, Hiền phi lại có cảm giác như mình đã phải chịu đựng hơn nửa đời người rồi.
Bây giờ thấy người khác lại dễ dàng như vậy, trong lòng nàng thật sự không có tư vị gì, lại thấy Hoàng thượng sủng hạnh Bách Hợp như thế, nếu nàng có con nối dõi, chẳng phải là sau này liền được trực tiếp phong phi sao? Huệ phi được phong phi chỉ là Hoàng thượng niệm tình cũ, trên thực tế vị trí cũng không cao, mà trong Quý, Thục, Đức, Hiền thì vị phân của mình thấp nhất, nếu Hoàng thượng chỉ phong cho Bách Hợp một cái Hợp phi thì thôi, nhưng nếu là trực tiếp phong tứ phi, thì sau này chẳng phải là mình nhìn thấy nàng ta còn phải hành lễ sao? Nghĩ tới những thứ này, ngọn lửa trong lòng Hiền phi lại càng khó nén hơn, trong lòng không tự chủ được sinh ra vài phần sát ý.
Nếu mấu chốt là Bách Hợp thăng vị phân dễ dàng như vậy thì cũng không có gì, nhưng để cho Hiền phi cảm thấy chướng mắt nhất, chính là nàng ta phản bác lời nói của Hoàng thượng, vậy mà Tề Ngự Phong lại không nổi giận, mà ngược lại xem như trò đùa thăng vị phân của nàng ta thêm một cấp nữa, trong hậu cung chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, ngay cả lúc Hoàng thượng sủng nàng, thì Hiền phi cũng không dám thị sủng sinh kiêu như vậy, nếu không cuối cùng chính mình có khả năng chỉ sẽ rơi vào một cái kết cục bị lạnh nhạt mà thôi, nhưng Bách Hợp lại dám làm như vậy, quan trọng nhất là Tề Ngự Phong còn dung túng nàng ta, cảnh này khiến trong lòng Hiền phi cực kỳ cảnh giác, đồng thời, vừa hận Vương quý nhân không chịu lựa lời mà nói lúc nãy, cùng với Lý Bảo Xu muốn ngâm thơ gì khiến cho Hoàng thượng tìm được cơ hội thăng vị phân cho Bách Hợp.
“Hoàng thượng, nếu chỉ luận thi từ ca phú không khỏi quá nhàm chán, không bằng chơi kích trống truyền hoa đi, do Hoàng thượng đánh, thiếp và chư vị tỷ tỷ truyền hoa?” Sau khi ngâm một bài thơ và thỉnh an ra còn chưa kịp nói chuyện với Tề Ngự Phong, Lý Bảo Xu kiều thanh kiều khí mở miệng, giọng nói của nàng ta trải qua sự cải tạo của hệ thống, hiện giờ nghe vào liền thấy nũng nịu, mới mở miệng nói chuyện, giọng nói kia truyền vào trong tai, lại khiến cho lòng người mềm ra hơn phân nửa.
Lúc này Bách Hợp vẫn còn đang đứng, sau khi Huệ phi nghe Tề Ngự Phong nói đã cùng Hiền phi lần lượt ngồi xuống hai bên trái phải của hắn ta, vì vậy Bách Hợp liền không có chỗ trống, lúc nàng đang muốn nhấc làn váy đi đến vị trí cách Tề Ngự Phong xa nhất ngồi xuống, thì Tề Ngự Phong lại lười biếng cười một tiếng: “Muốn đi đâu vậy?” Còn chưa kịp trả lời, Tề Ngự Phong đã vươn một tay kéo nàng vào lòng, trong nháy mắt Bách Hợp cảm giác lưng mình đã đụng trúng lồng ngực của hắn ta, thời tiết cuối mùa hè vốn đã nóng, lúc này nàng mặc rất ít, bên trong lớp lụa mỏng màu trắng chỉ mặc nhiều nhất một chiếc áo yếm thôi, thậm chí lúc này ngay cả kim long ngũ trảo thêu trên cổ áo Tề Ngự Phong nằm cách lớp áo mỏng mà nàng cũng cảm nhận được.